Lĩnh Nam Ký

Chương 177: Trận Sông Uyên (1)




"Chậc!"

Lưu An tặc lưỡi nheo mắt nhìn, có lẽ như thế hắn mới đủ sức nhìn thấu qua được màn sương mù còn khá dày đặc buổi sớm nay. Thế nhưng hiển nhiên dù hắn có cố gắng bao nhiêu lần vẫn khó lòng có thể xem rõ tình hình của quân Việt. Tất cả những gì mà hắn, cũng như đa số quân sĩ trong Hán doanh có thể thấy, hoặc nghe thấy được, là muôn vàn tiếng gọi, tiếng quát, tiếng tù và réo dài inh ỏi cùng những tiếng dã thú ré ầm trời hết sức đặc trưng đến từ bầy voi chiến hung hãn.

"Phó soái!"

"Hầu gia."

Cùng lúc đó, Lưu Long cũng xuất hiện, lão ta quăng người xuống ngựa, không kịp đáp lại bất kỳ lời chào nào của đám tướng lĩnh mà chỉ nhanh chóng nện chân lộp cộp leo nhanh lên đài quan sát, đứng bên cạnh con trai mình để hỏi:

"Địch tình ra sao?"

"Hầu gia." Đối mặt phụ thân, Lưu An tất nhiên vẫn phải giữ đúng quân luật, hắn ta chắp tay chào cho ra phép rồi mới lắc đầu bẩm báo:

"Sương mù che khá kín, tiểu tướng không thể nhìn rõ địch tình."

"Hừ…" Lưu Long tất nhiên không hề hài lòng với lời biện giải này. Lão ta chau mày, hằng giọng trách cứ:

"Từ sáng tới giờ đã phái ra bao nhiêu thám báo? Không một ai có tin tức gì sao mà để chúng tụ quân qua sông rồi mới biết?"

"Việc này," Một viên tướng khác vội vàng chắp tay phân giải:

"Hồi Hầu gia, thám báo quả thật đã thu về đầy đủ, chỉ là phương hướng ấy vốn nằm trong phạm vi của Man tặc, lại thêm sương mù che đường khiến đám thám báo chẳng thể tới gần."

"Nơi ấy thuộc phạm vi của Man quân? Hai toà tiểu trại?" Lưu Long lúc này mới nhớ tới sự tồn tại hai tòa trại nho nhỏ của kẻ địch.

"Dạ đúng. Hầu gia sáng suốt." Đặng Hồng lập tứ nịnh nọt.

Lưu Long nghe xác nhận, âm thầm đưa tay vuốt râu. Đôi mắt lão híp tít lại suy xét, xem ra đúng như lão cùng Mã Viện dự kiến, hai toà tiểu trại này chắc chắn có giấu bí mật phía sau. Rất có thể phần sông ở hai nơi ấy có điểm đặc biệt nào đó giúp quân Nam có thể "mạn thiên quá hải" bí mật chuyển quân qua bờ sông như thế này.

Tình thế như vậy kèm theo sương mù vẫn còn dày khiến quân Hán hoàn toàn nằm ở thế bị động. Thứ duy nhất mà lão Lưu phó soái cùng đám tiểu tướng có thể dám chắc đó là nhất định số lượng quân Việt đã qua sông chắc chắn là không ít. Hơn nữa, theo phạm vi khuếch tán của bóng người, dáng voi cùng tiếng gầm hét, tiếng trống trận đang dần lan rộng ra, kéo tới gần, bọn chúng biết chắc chắn quân số của quân Việt vẫn còn không ngừng tăng mạnh.

Đối diện với thế cục này, Lưu Long nên bố trí thế nào mới phải? Là xông ra ngoài dàn trận đón đánh? Hay là dựa vào tường trại để chống đỡ?

Mà hệ thống tường trại của quân Hán lúc này… Lưu Long đưa ánh mắt âm trầm nhìn lại bức tường cao quá ba thân người đang che chắn toà quân doanh đầy ánh lửa ấm cúng với sương mờ giá lạnh bên ngoài.

Lão ta không nói gì, đám tướng lĩnh ở bên cạnh cũng tự biết học khôn không hề hé miệng rên một lời. Chỉ có mấy tên ở xa xa âm thầm rỉ rai bàn luận, toàn bộ đài quan sát vì thế bị phủ một tầng không khí tịch mịch, căng thẳng tựa như bầu trời lúc sắp giông bão.

Không phải là Lưu Long chần chờ không quyết định được chiến pháp, mà bởi cách ra quân của Man binh khiến lão không thể không toan tính thêm một số chiến thuật khác.

Quân Việt điên rồ rời bỏ tường trại chắc chắn che chở để vượt sông khiêu chiến, việc này tuy đối với đám tướng lĩnh có vẻ cực kỳ khó hiểu. Nhưng đối với bản thân Lưu Long thì lại hoàn toàn có thể giải thích được. Dù sao… lão ta tự vấn lòng, nếu như Thánh Thượng biết có người dám điên cuồng đi trù yểm cả quốc vận của mình, chắc chắn phản ứng sẽ không chỉ đơn giản là dốc toàn bộ binh lực ra sống mái đơn giản đến vậy.

Trù yểm quốc vận, đây không phải là chuyện đùa, càng không phải là thứ bất kỳ ai cũng dám nghĩ tới, dám làm. Cái giá của nó hiển nhiên không hề nhỏ.

Thế nhưng cái giá to hay nhỏ, tác dụng mạnh hay yếu thì liên quan gì đến lão? Nghĩ đến đây, Lưu Long không khỏi phì cười. Mã Viện thật là suy nghĩ nhiều quá hoá điên, điên đến mức Lưu Long cũng không dám bắt chước.

Việc của Lưu Long lúc này chính là tìm biện pháp nhân cơ hội Mã Viện đánh rắn động cỏ này để hốt trọn công huân to lớn này.

Mà lúc này, nhiệm vụ của lão bỗng dưng trở nên thật đơn giản...

"Xem ra ngày trước Man tặc dựng hai toà tiểu trại kia chính là vì mục đích này." Lão ta thì thầm đánh giá. Hai toà thủy trại, một nằm bao phủ dãi cồn đất cù lao giữa dòng sông, một tựa như cọc tiêu chí, cắm vững vàng bên bờ sông. Thoạt đầu đám Hán tướng chỉ coi chúng chỉ như hai cái gai nhọn hoắc đang ra sức thách thức sức mạnh của thiên quân, giờ xem ra hai toà trại này chính là điểm mấu chốt quan trọng giúp quân Việt có thể thần không biết, quỷ không hay dời quân qua sông.

Càng lợi hại hơn nữa là hướng công kích của quân Việt lại hoàn toàn nằm lệch hẳn về cánh trái của quân Hán. Hiện giờ quân Việt đi theo hướng từ trong đất liền đánh ra, phương hướng này vô hình chung khiến mọi sự chuẩn bị ở cánh chính diện mà phía cửa sông tiến vào của quân Hán trở nên vô giá trị.

Bình thường nếu ngay lúc hai quân đang giao chiến căng thẳng mà quân Việt lại đưa tinh binh theo hướng này đột tập đại doanh thì chắc chắn sẽ đem đến phiền toái không nhỏ cho quân Hán.

Xong hiện giờ? A ha ha…

Con dao giấu trong tay mới nguy hiểm. Binh tất yếm trá, kỳ binh phải đủ bất ngờ thì mới phát huy hết được tác dụng của kỳ binh.

Hiện giờ vì Mã Viện chơi ác mà quân Việt buộc phải lợi dụng hai toà thủy trại này sớm, lợi thế cùng độ bất ngờ của chúng cũng vì thế mà tiêu tán mất. Ý kỳ binh, do đó cũng phế mất rồi.

Quân Việt có thể kéo đàn kéo lũ như nước vỡ bờ, như thú chạy loạn chồm tới đối với kẻ khác có thể gây nên hoảng loạn gì đấy. Xong đối với Lưu Long đã chẳng còn đáng để mà lo.

Dù sao toàn bộ sức mạnh cùng phương thức công thành đoạt trại của man quân đã sớm được bọn hắn nghiên cứu kỹ lưỡng. Đại doanh quân Hán, cũng theo đấy mà được xây dựng, sao cho đảm bảo hoàn toàn có thể khiến mọi sự tấn công của giặc đều trở thành trò vô giá trị.

Thủ trại, đây đã chẳng phải là vấn đề phải lo nghĩ. Cái tiếp theo đương nhiên là…

"Đào Bân."

"A? Dạ? Có mạt tướng." Một tên bộ đốc nghe thấy tên mình, ngạc nhiên đến độ ngập ngừng vài giây mới nhanh chân bước lên trước chắp tay nửa tỉnh nửa mê hỏi lại:

"Hầu gia… vừa rồi… mạt tướng nghe lệnh."

"Hừ…" Lưu Long lắc đầu không chút hài lòng, xong có thể coi như hiểu lý do. Tên Đào Bân này tuy mang hàm đốc quân, xong bản thân thực ra chỉ là một viên tiểu tướng lo giữ chức hậu cần, chịu trách nhiệm vận chuyển đò thuyền, đồ vật tư cho quân mà thôi. Hắn có thái độ bất ngờ như thế âu cũng là việc dễ hiểu, đáng tiếc hiện giờ trong đại doanh ngoài hắn ra cũng chẳng còn ai thích hợp với nhiệm vụ này hơn.

"Đào Bân, ngươi tự nhận thêm hai ngàn người, lên thuyền chuẩn bị sẵn sàng, đợi khi ta phát tín hiệu thì lập tức theo cửa thủy trại xông ra cắt đứt đường lui của bọn chúng."

"A?" Đào Bân nghe phân phó mà kinh ngạc đến mức đứng chối chân.

"Nhà ngươi nghe không rõ quân lệnh?" Lưu Long hừ nhạt trách cứ.

"A không… Mạt tướng nhận lệnh!" Tên bộ đốc giật nảy mình, thái độ kích động lập tức quay đầu rời đi. Hiển nhiên hắn không phải là phường sợ chết mà chỉ vì không ngờ cơ hội thi thố tài năng lại đến với mình như thế.

Thái độ cầu tiến này của hắn phần nào khiến Lưu Long hài lòng. Lão gật đầu, lần nữa quay lại nhìn làn sóng man quân đang kéo tới ngày một gần, miệng lão khẽ cười nhạt bảo:

"Xưa có Bá Vương qua sông đập nồi, dìm thuyền để rồi thắng lớn ở trận Cự Lộc. Sau lại có Hoài m Hầu dựa sông giết bại Triệu quân, đấy hiển nhiên đều là tích hay về việc tìm đường sống trong cõi chết. Nhưng mà là…"

Nói đến đây, ánh mắt lão trở nên sắc lẹm đến cực kỳ, lại thêm mười phần hung hãn:

"...đám Man bọn mày nghĩ có thể học theo được Hạng Vũ, Hàn Tín sao? Hay là cho rằng Lưu Long ta là phường vô năng như Chương Hàm, Lý Tả Xa? Ngu muội!!!"

"Hôm nay lão sẽ cho chúng bay có đến không về!"

Lưu Long khó chịu giận dữ ra sao, quân lính Việt chẳng hề biết tới. Mà có biết tới thì bản thân họ cũng chẳng hề để cảm thụ của lão ta vào mắt. Bởi với bọn họ lúc này đây, trên đời nào còn mối hận nào to bằng mối hận của dân tộc, còn cơn giận nào dữ bằng cái giận sắp bị đè nén ngàn vạn năm?

"Xông lên, đập chết lũ giặc Hán, đạp đổ thứ quỷ dị kia đi!" Bát Nạn Vũ Thị Thục vừa múa roi tít mắt đánh bật tên bay tới, vừa không ngừng kêu gọi động viên binh sĩ như thế.

Quân Lĩnh Nam có chiến tướng như nàng dẫn dắt, sĩ khí nhanh chóng dâng cao. Bọn họ lấy hết tốc lực mà tràn tới trước, dù đối mặt với tường trại cao chót vót, với mưa tên đen kịt đang trút xuống tới tấp vẫn không hề chùn bước.

"Bắt thang mây!!!!!"

"Bắn trả, bảo vệ anh em leo lên thang!!!!"

Cũng tương tự như kẻ địch, quân Việt đã sớm quá quen thuộc với cách phòng ngự của quân Hán. Đối với tháp canh tường cao mà nói, bọn họ có vô số kinh nghiệm đối phó, cực kỳ phong phú.

Nhiều tốp quân mang cung nỏ đi theo bảo vệ đồng bạn đang tiếp cận tháp cao. Bọn họ núp thật kỹ, đợi xác định rõ kẻ địch mới đồng loạt bật dậy bắn trả. Tên của giặc như mưa trút xuống, nhiều đến hoa cả mặt mũi, tên của họ lại như lưới ném chùm, chỉ thoáng càn nhanh qua tháp canh rồi lại dừng, nhưng như thế cũng đã đủ để quật ngã không biết bao nhiêu thủ quân giặc.

Đồng thời từng cái thang mây được binh sĩ xách tới. Thang của quân Việt không giống loại hai thân ghép lại của quân Hán cho lắm, thang chỉ là một cây tre, cây gỗ nhẹ cao được cột những thanh ngắn nhỏ ngắt khoảng trên thân, trên đốt làm điểm tựa. Quân sĩ leo thang đa số là hạng tinh minh lanh lẹ chỉ cần dậm nhảy vài cái là có thể leo tót được lên đỉnh tường trại. Ở nơi đó, bọn họ nhanh chóng lao thân vào tường thương mũi giáo đang chờ đợi sẵn.

Tường trại của quân Hán cũng không phải là một dãy tường cao liền kề, lại cũng không phải nơi nào cũng bố trí tháp canh, chỗ nào cũng có nền trại cho quân đứng bố phòng. Ngược lại, Mã Viện đã khéo léo đan xen vào những đoạn tường trại chắc chắn đó với những khoảng tương đối trống trải hơn chỉ có tường gỗ cao che kín mà thôi. Những chỗ ấy hiển nhiên được dựng lên với mục đích giảm bớt áp lực phòng ngự của thủ quân, xong cũng là vị trí mà voi chiến yêu thích nhất.

"Réeeeeeee!!!!"

Dưới sự điều khiển của lính nài, từng con voi chiến to khỏe hùng hổ chen giữa những tốp quân sĩ, chúng ré vang, chúc những cặp ngà dài nhọn hoắc được bọc đồng, bọc giáp húc túi bụi vào tường trại quân giặc. Ở đâu có chúng xuất hiện, ở đây khí thế quân Việt được gia tăng không chỉ một, hai phần.

Thông thường chỉ cần voi chiến xông trận mãnh liệt như thế, tường trại của quân địch chắc chắn chẳng thể nào chống cự nổi. Tường trại mà sụp xuống tất nhiên sẽ tạo sơ hở cho quân sĩ tinh nhuệ lùa vào, mặc sức đánh phá. Cứ như thế quân Hán nhất định sẽ chịu tổn thất không nhỏ.

Tuy nhiên lần này thế trận không đơn giản đến vậy.

Xoẹt!!!!!!

"Hừ!"

Một tên quân sĩ Lĩnh Nam phun ra một bãi nước bọ dùng hết sức đạp ngã kẻ thù bay ra khỏi tường trại. Hắn vừa mới leo lên đây chưa bao lâu mà đã cảm giác áp lực xung quanh thiếu đi rất nhiều.

Tên này không khỏi cảm thấy kỳ lạ, vội tranh thủ đưa mắt nhìn quanh. Quả nhiên xung quanh hắn toàn bộ kẻ thù đã bị đồng đội hạ gục.

"Bọn này hôm nay sao yếu ớt thế?" Hắn nghĩ thầm, ánh mắt không tự chủ liếc dần về phía bên trong doanh giặc, nơi mà hắn cùng đám anh em sắp tiếp tục tiến tới.

"Cái… cái quái gì thế này?!!!"

Vừa nhìn, hắn liền sợ đến nảy mình.

Phía sau bức tường cao, ánh mắt tên quân sĩ không hề nhìn thấy khung cảnh doanh trướng san sát, binh lính giáp trụ như trong tưởng tượng. Không đúng, những thứ đấy vẫn có, xong quan trọng nhất là trước mắt hắn cùng đồng đội còn có một bức tường khác che chắn.

So với tường ngoài, bức tường này tuy thấp hơn một đoạn, bên trên lại đóng giữ nhiều thủ quân hơn nhiều. Đồng thời khoảng cách giữa hai bức tường tuy chỉ chừng vài chục bước xong lại được gài cắm chi chít chông nhọn, mã thương, chướng ngại.

"Cạm bẫy!!!" Đây chính là ý nghĩ chung của toàn bộ quân sĩ Lĩnh Nam đang ở trên bức tường lúc này. Đây chính là phương thức quân Hán dùng để đối phó với quân Việt.

Hoặc đích xác hơn là đối với voi chiến của quân Việt.

Ré….

Những con voi chiến sau khi húc đổ bức tường bên ngoài theo quán tính liền tiếp tục gia tăng tốc lực, khua vòi húc ngà chuẩn bị càn quét bất kỳ kẻ nào dám cả gan chắn đường mình. Thế nhưng đón nhận chúng nào có phải máu thịt kẻ thù, mà là những chạc mã thương nhọn hoắm, cùng vô số hố đào sâu nông không đều.

Cọc nhọn đâm thẳng vào ngực voi còn đỡ, nơi ấy vốn có giáp mây che chắn bớt, xong những hố lại chính là tử thần. Voi chiến đang lao nhanh làm sao né kịp những cái hố đó, thi nhau ngã quỵ xuống. Hố thì không sâu, xong lại vừa đủ để voi mất đi lợi thế về tốc độ, sức mạnh lẫn cả thể hình. Voi vừa bị khựng lại quân lính Đại Hán liền lập tức bủa ra thi nhau bắn tên, đâm chém túi bụi vào đầu, vào mặt.

"Bảo vệ voi!!!!!"

"Leo qua chướng ngại, áp sát lớp tường trong!!!!"

"Chuyển thang vào trong, chuyển thang vào trong!!!!"

Quân Việt tất nhiên nhanh chóng phản ứng. Vô số mệnh lệnh liên tiếp nhau được các cừ súy la lên hòng thích ứng với chiến cục.

Xong dù bọn họ có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi được sự thật rằng toàn bộ lợi thế ban đầu do xung phong mang lại đều đã bị tan biến đi mất.

Trận chiến cứ theo như thế biến thành một trận giáp lá cà đầy vất vả.

…..

"Hừ, tiên sinh. Thế trận này mà kéo dài, các ngươi có tính toán thế nào đi nữa cũng chỉ là trăng dưới nước, hoa trong gương, không thể được đâu!"

Trên ngọn núi nhỏ chếch về hướng đông của Hán doanh lúc này đứng mấy người. Bọn họ giáp trụ, khí giới này nọ trông hoàn toàn đầy đủ, rõ ràng là một tốp quân Hán. Bên cạnh họ còn có một cái đài gỗ nho nhỏ, chính là một trạm phong hỏa đài, có điều gỗ khô trong đài đã bị dọn đi đâu hết.

"Đô uý, hiện giờ hãy còn sớm, ngươi nhận xét như vậy có phải quá hời hợt hay không?" Quý La cười nhạt đối với tên đốc quân không hề có chút khó chịu nào để giải thích:

"Chúng ta đương nhiên đảm bảo mới dám tới đây chứ?"

"Hừ! Quý tiên sinh, lần này ngươi hồ đồ to." Chân mày tên Đô úy nhíu lại càng dày, tay vuốt ve lưỡi gươm đầy ý đe doạ bảo:

"Ta không quan tâm những gì ngươi lựa chọn, nhưng bản thân ta thì khác. Lần này nể tình chỗ quen biết ta tha cho, các ngươi mau đi đi."

Quý La lắc đầu, nụ cười đầy tự tin trên môi vẫn chưa lúc nào dứt. Y mặc cho tên kia hăm he thế nào đi nữa vẫn một mực trơ ra gương mặt dày, nhàn hạ rảo bước đến đối diện, ngồi xuống một khúc gỗ nhỏ rồi thong dong nói:

"Võ Long, tài năng ngươi ra sao, ngươi, ta đều hiểu, những gì ngươi đã trải qua, chúng ta đều thấy, hà tất gì phải đi giữ một ngọn phong hỏa đài cỏn con thế này đâu?"

Võ Long nghe nói, sắc mặt trầm lại nhưng thủy chung không có phản bác. Quý La thấy hắn tỏ thái độ như thế liền cười nhẹ, hắn biết lời vừa rồi của mình đã có chút tác dụng.

Vừa lúc đó:

Phần phật!!!! Phần phật!!!!!!

Bất chợt ở trong Hán doanh một cây cờ ngũ sắc được phất lên thật cao, hết sức bắt mắt. Cùng lúc hai cánh cửa thủy trại của đại doanh đồng loạt mở toang, một đoàn thuyền gần hơn năm mươi chiếc ồ ạt nối đuôi nhau lao nhanh về phía sau lưng của quân Việt.

"Ồ? Đại soái đã ra lệnh phản công!" Hai mắt Võ Long sáng rực lên. Y đứng bật dậy, chăm chú quan sát một hồi rồi cười to ha hả:

"Quý La, ngươi nhìn xem, đấy là cờ hiệu của Đào Bân. Là hắn đang dẫn quân đột tập hậu trận man binh. Một kẻ như hắn còn có đất dụng võ, cớ sao ta lại đi lo âu? Ha ha. Quý La, ngươi mau lui đi không ta lại mượn đầu lập công bây giờ!"

Quý La lại chỉ cười, nhè nhẹ nâng túi rượu trong tay lên tu một ngụm nhỏ, từ tốn tiếp tục quan sát chiến cục bên dưới bờ sông.

Bấy giờ sau một buổi sáng ròng rã chiến đấu, quân Việt vẫn không cách nào xuyên phá được công sự của địch. Cùng vì thế mà theo thời gian dần trôi, khí thế của họ cũng như làn sương trắng dần dần tan rã đi mất.

Đấy cũng chính là thời cơ vàng mà Lưu Long chờ đợi.

Cả dưới sông lẫn trên bộ, quân Hán đều đồng loạt đẩy mạnh. Bọn chúng không chỉ thành công đánh bật quân Nam ra khỏi tường trại mà còn nhân cơ hội đối thủ lúng túng xuống sức để chèn ép dần về phía bờ sông. Nơi ấy, thủy quân của hai bên cũng đang tranh đấu kịch liệt vô cùng.

Lại nói Đào Bân cũng không phải là một kẻ tầm thường. Hắn không ra lệnh cho toàn quân tập hậu quân Việt như ý của Lưu Long mà khéo léo chia làm hai đường: một cắt ngang mặt sông, chặn hướng lui của địch, một hết sức bạo gan đánh thẳng vào cồn đảo giữa sông. Ý đồ của hắn hết sức rõ ràng muốn nhất tiễn hạ song điêu, gây nên ấn tượng tốt nhất trong mắt hai tên soái tướng.

"Chậc chậc!! Đào Bân, Đào Bân, không tệ không tệ." Võ Long tặc lưỡi khen nức nở:

"Xem ra mỗ nhìn ngươi có chút thấp, không ngờ ngươi còn có bản sự thế này." Nói xong, hắn quay sang Quý La , keng phát tuốt kiếm mà cười gằn:

"Quý La, đừng để ta nhắc lần nữa, ngươi mau mau cùng đám bộ hạ ở trái núi bên kia cút đi."

Trái núi bên kia? Quý La liếc nhìn về phía ngọn núi nhỏ đối diện mà lắc đầu nói:

"Võ Đô uý, ngươi lại lầm to. Bên đó không phải người của ta. Lần này ta đến đây quả thực là vì thành ý của riêng mình, chỉ mang mấy mươi tên bộ hạ này thôi."

"Hả?!!?" Võ Long nghe thế, không khỏi giật mình kinh hãi.

Vừa lúc, một tên quân sĩ vội hô hoán:

"Đại nhân, mau mau nhìn??!"

"Hả!!! Mau đốt...ư… Quý La, ngươi muốn tạo phản???!!!"

Quý La cười to, tay cầm gươm gác lên cổ tên Võ Long không hề vì thế mà dịch chuyển:

"Võ Đô uý, ta nhắc lại, đây là ta muốn cứu mạng ngươi, cứu tương lai ngươi, cứu tài năng của ngươi a."

Uuuuuuuuuuu!!!!!!!!!!!!

Ít lâu sau, khi quân Hán đang mải miết dồn ép kẻ thù thì từ phía cửa sông, một tràng tiếng tù và vang lên thăm thẳm. Tiếp đó, từng chiếc thuyền lâu hết sức to lớn thi nhau xuất hiện trong mắt của binh sĩ hai phe.

"A ha ha! Tử Lư cùng Vũ Nho đã đến. Man quân lần này có cánh cũng khó thoát cảnh phanh thây muôn mảnh!!!" Lưu An vỗ tay cười to: "Hiển Sư, bọn chúng tới cướp công của chúng ta đấy!"

"Tốt quá, quá tốt rồi!" Mã Phòng cũng thở phào. Quân Hán thủy bộ tề tựu lại thêm thế trận tuyệt đối lợi thế như vậy, hắn có nghĩ banh óc cũng chẳng thể nhìn thấy gì bất thường nữa.

Xong, tiểu tướng non trẻ không thấy gì đặc biệt, lão tướng quân sành sỏi lại khác.

Mã Viện nhìn hàng chiến thuyền không hề treo cờ đỏ, trong lòng nảy lên bốn chữ:

"Thế sự có biến!"

OANHHHH!!!!!!!!! VÙUUUUUUUU!!!!!

Đột nhiên từ trên chiến thuyền, một thanh trụ lớn đen xì đang đứng yên bỗng dưng xoay vòng một cách kỳ dị, vung ném một khối đá khổng lồ bốc cháy ngùn ngụt cắt đôi bầu trời, vùn vụt lao nhanh về phía tháp đài của quân Hán.

"Phụ thân!! Sư phụ!!!! Cẩn thận!!!!"

Mã Vân cùng Sĩ Chân nhìn thấy đá lửa phi tới thì không khỏi da đầu tê dại, hốt hoảng hô to lao tới ôm lấy Mã Viện và Chân Huyền nằm chúi xuống sàn.

BÀNH!!!!!!!!!!!!! RẦM RẦM!!!!!!

Ngay sau đó, cả bốn tên bọn chúng liền cảm nhận được toàn bộ không gian bỗng dưng chao đảo cực kỳ dữ dội. Viên đá lửa từ trời cao giáng xuống giận dữ táng thẳng vào tháp cao gây nên một pha va chạm kinh hoàng. Đá vụn vỡ, đất thổi tung, vô số thanh gỗ cũng bị sức ép va chạm nghiến thành mảnh vụn trong sát na liền bắn phá ra ba phương bốn hướng, lập tức thổi nát bấy bất kỳ vật cản đường.

"Ư… thứ gì thế này?"

Dù cho cả những người đã ngã nhoài ra như Mã Viện, Mã Vân cùng hai thầy trò Vân Huyền cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi uy lực của pha va chạm. Dù nằm sấp, bọn chúng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng một cỗ lực lượng xoáy tròn mãnh liệt thổi lốc lên ngay trên đầu mình. Cổ lực ấy không tồn tại lâu, xong nó lại đủ sức mang theo vô số thứ hỗn độn quét qua da thịt, qua giáp trụ của họ.

Véo!!!! Bốp!!!!

"Khụ!!"

"Phụ thân!" Mã Vân nhìn thấy một mảng gỗ to quất thẳng vào lưng cha mình thì không khỏi lo lắng bật thốt lên, vội vội vàng vàng toan muốn ngồi bật dậy xem xét. Xong động tác bật ngồi còn chưa kịp tiến hành đã bị Mã Viện trực tiếp dùng lực ngăn chặn, kéo ả tiếp tục nằm phục xuống sàn.

"Ta không sao... không hề gì, ngươi chớ có manh động." Mã Viện cắn răng nói, xong khóe môi rỉ máu cùng vết lõm nơi giáp lưng đã đủ để chứng minh cho ba người còn lại hiểu rằng sức công phá của vật vừa rồi kinh khủng đến bậc nào. Hiện giờ Mã Vân mà ngồi dậy e sợ là chưa kịp xem xét vết thương cho lão thì đã bị đống mảnh vỡ đầy hỗn loạn kia găm nát người cũng nên.

Phải qua một lúc sau, khi bốn tên bọn hắn cảm nhận được luồng khí lưu hỗn độn kinh dị trên đầu mình đã tiêu tán đi mất, chúng mới ráng nhịn thân thể đau nhức, dìu nhau gắng gượng dậy. Chỉ để sau đó bốn tên tóc tai tung tóe, da thịt đầy vết thương phải há hốc mồm nhìn ra xung quanh.

"Hít..."

"A. A!!!"

Xung quanh, khác trước quá xa.

Đài tháp uy nghiêm phải mất bảy ngày xây dựng nay bỗng chốc tan nát.

Viên đá lửa va chạm vào ngay góc đánh trống của đài tháp, mãnh liệt xóa sổ hoàn toàn bất kỳ thứ gì ở đó. Trong ánh mắt của chúng, nơi tế đàn đầy vẻ đạo mạo tiên pháp mà cách đây không lâu Mã Viện còn đứng oanh oanh đọc bài tế nay chỉ còn có mấy mảnh gỗ đang bốc cháy nghi ngút. Trống chẳng còn, bát máu vỡ toan, lư hương hóa đất nát… Nửa cái chân người cùng mấy chục mảnh xương thịt còn đang cháy dở nằm tứ tán bên đống đổ nát, những mảnh quần áo còn vướng lại cho người ta nhận biết đấy chẳng phải ai khác ngoài Cao Thiện, tên nhị đệ tử của Vân Huyền chân nhân. Hắn không kịp né tránh nên đã phải chịu kết quả thê thảm nhất.

Uy lực của đá lửa mạnh mẽ đến kinh hồn táng đảm, mạnh mẽ đến mức chấn nhiếp toàn trường, dọa khiến ba quân tướng sĩ cả hai phe đều phải trố mắt đứng hình.

Lúc này một thân người chầm chậm xuất hiện nơi lâu thuyền.

"MÃ VIỆN! MÃ PHỤC BA!!!! MÃ TẶC!!!! CÓ THÍCH KHÔNG??"