Chương 18: Mưa.
- Dừng lại! Các người có biết mình đang làm gì không?
Một lão già được bảo vệ chặt bởi hơn chục gã đàn ông còn sót lại trong làng.
- Bọn tao đến để báo thù.
Giờ chiến thắng đã nắm chắc trong tay Vân không cần vội tiêu diệt nốt kẻ địch. Anh từ tốn xách đầu tên trưởng thôn cắm vào một ngọn giáo.
- Thủ lĩnh của tộc Sói Xám đ·ã c·hết. Bỏ v·ũ k·hí xuống đầu hàng không g·iết.
- Đầu hàng đi ! Đầu hàng đi!
Đám người bàng hoàng sợ hãi khi thấy đầu gã thủ lĩnh bị chặt xuống. Còn những tên nô lệ bắt đầu thấy được hi vọng mới hi vọng thoát khỏi kết cục phải lao động khổ sai đến c·hết.
Họ vứt v·ũ k·hí xuống đất, có nhiều người phụ nữ, trẻ em nhận ra đồng tộc bắt đầu chạy đến đứng bên làng rừng đá. Chẳng mấy chốc đám đông hỗn loạn đã chia làm hai chiến tuyến. Vân nhìn qua đám người phía bên mình, đa số đều là nô lệ hoặc tù binh được giải cứu ước chừng gần 200 người. Còn đối phương cũng khoảng hơn 100 người đã tập hợp lại.
Lúc này lực lượng đã vượt lên trên đối phương, chiến lực của mình lại mạnh hơn xa đối phương. Anh biết rằng lúc này chiến thắng đã là điều chắc chắn. Thế nhưng, một khi đám người ô hợp này về dưới trướng, anh sẽ khó khăn lãnh đạo hơn nhiều so với làng rừng đá lúc này. Điều quan trọng nhất lúc này là tạo thế, dựng hình tượng thủ lĩnh để phục chúng.
- Ta là Vân! Thủ lĩnh làng rừng đá tuyên bố! Chính nghĩa thuộc về ta!
-Mày?....
- Lũ tộc Sói Xám chúng mày là lũ mọi rợ, quân đáng c·hết. Chúng mày đã c·ướp g·iết bao nhiêu ngôi làng rồi? Đã b·ắt c·óc bao nhiêu phụ nữ, trẻ em về làm nô lệ? Chúng mày đối xử với người khác như là súc vật! Chúng mày muốn gì là chúng mày c·ướp! Chúng mày nghĩ không có ai dám trả thù ư?
- Hôm nay, tao đã thay tất cả mọi người để trừng phạt lũ chúng mày bằng máu. Chúng mày hãy nhớ kỹ tên tao. "Sư Tử Máu" Vân ! tao sẽ trở thành anh hùng được đời đời truyền tụng. Còn lũ chúng mày sẽ mãi mãi bị phỉ nhổ.
- g·iết chúng nó, nợ máu trả bằng máu!
Đám nô lệ, phụ nữ bị áp bức bóc lột cũng nổi giận lên, họ nhớ đến những bất công mà họ phải chịu đựng. Huyết tính, dũng cảm, anh dũng đã bị xóa đi khỏi đầu họ quá lâu, quá lâu rồi cho đến hôm nay nó lại được viết lại một lần nữa.
Đám người làng rừng đá lặp lại danh hiệu mà Vân vừa tự nhận:
- Sư Tử Máu!
Dáng Ti Bê với cái bờm rộng, v·ết m·áu đầy bộ lông càng khiến hình tượng con sư tử lớn nhuộm bằng máu được khắc họa sống động.
Chẳng mấy chốc đám nô lệ, đám chiến binh đều đồng thanh hò hét:
- Sư Tử Máu! Sư Tử Máu!
Thấy hình tượng mình muốn đã thành công dựng lên, anh nhìn về phía đối phương. Đa số chỉ còn người già, phụ nữ và trẻ em, họ đang sợ hãi run rẩy theo mỗi tiếng kêu gào của kẻ địch. Bọn chúng chỉ còn hai lựa chọn cuối cùng. Hoặc là bỏ trốn hoặc là đầu hàng. Anh cần giữ lại bọn họ. Với anh bọn họ đầu hàng mới đem lại lợi ích lớn nhất.
Tất nhiên, nếu kết nạp đám đối phương, làng rừng đá sẽ mất đi tính ưu việt về sự đoàn kết, thuần túy. Hai đám người căm thù nhau, ghét nhau bị hợp vào cùng một chỗ họ có thể hòa thuận được không? Nhưng ai bảo như vậy là không tốt ? Thực tế đó mới là thứ có lợi cho anh nhất. Nếu hai đám kèn cựa lẫn nhau bọn họ sẽ không thể phản bội anh được. Đó chính là thuật đế vương, chia để trị.
Anh cần cho đối phương một lối thoát. Vân giơ tay ra hiệu cho đám người yên lặng. Anh bước ra phía trước không có vẻ gì là sợ hãi khi trở thành mục tiêu sống.
- Hôm nay ta đã báo được thù cho tộc ta, tên tuổi của ta đã vang vọng cả vùng. Nhưng máu đổ đã nhiều rồi. Nợ máu đã đền đủ rồi. Hai bên cũng chỉ còn lại phụ nữ và trẻ em. Dù hôm nay các người có may mắn sống sót. Thì ngày mai các người vẫn có thể sống sót được không? Ai còn đủ sức để đi săn? Bao nhiêu người sẽ phải đói đến c·hết?
-Ta sẽ cho các người một có hội để sống! Bỏ v·ũ k·hí xuống đi!
-Trưởng lão....
- Cơ hội cuối cùng! Ta đếm đến 10.
- Mọi người bỏ v·ũ k·hí xuống đi. Còn người mới còn của.
- Vâng thưa trưởng lão..
Anh nhìn đám người răm rắp nghe theo lệnh lão già kia. Anh biết tiếp theo sớm muộn sẽ phải xử lý lão già này. Nhưng không phải hôm nay.
Anh đánh mắt cho đám chiến binh làng rừng đá tiến đến trói những người đàn ông lại, đám đàn bà và trẻ em cũng bị chia ra và nhốt vào những căn phòng không bị cháy.
Anh tiến đến gần lão già.
- Ông đã cứu tộc dân của mình rồi đó. Hi vọng những ngày sắp tới ông không giở trò gì ngu ngốc. Tôi có thể sẽ g·iết sạch không chừa một mống nào đấy.
- Cảm ơn ngài đã nhân từ thả cho chúng tôi một đường sống. Chỉ cần không bị bóc lột quá đáng chúng tôi sẽ làm nô lệ của riêng ngài.
- Lão thông minh đấy, nhưng kế vặt của lão không cần thiết. Ta sẽ không để các người làm nô lệ. Yên chí đi, không đến nỗi vô vọng như ông nghĩ đâu.
- Không phải làm nô lệ ? Ý ngài là ?
- Còn quá sớm để nói rõ. Thoom cậu lại đây.
- Vâng thưa thủ lĩnh.
- Cậu phụ trách canh giữ riêng lão già này. Nhốt lão riêng một chỗ. Ngày mai ta sẽ có việc bàn với lão.
- Rõ!
- Những anh em còn lại, hãy cố gắng d·ập l·ửa bảo vệ lương thực, gia súc. Đó sẽ là chiến lợi phẩm của chúng ta. Là vinh quang của chúng ra để mang về bộ tộc.
- Rõ!
Một chiến thắng vĩ đại, một chuyện chưa từng xảy ra cả vùng đất đã bắt đầu nhen nhóm một tia lửa cho những con người bị bóc lột, bị áp bức đứng lên để phản kháng. Vân không nghĩ rằng, một cuộc chiến bình thường như vậy sẽ là một phần tạo ra cơn địa chấn làm rung chuyển cả thế giới.
- ào....ào..
Không một chút báo hiệu, một cơn mưa lớn đổ xuống khiến cả đám người nhảy lên sung sướng. Cơn mưa sẽ giúp dập tắt bớt đ·ám c·háy, giúp mặt đất gột rửa những v·ết m·áu trả lại một vùng đất yên bình.
-------
- Mưa à?
Phong nhìn bầu trời đêm đang giận dữ trút xuống một cơn mưa lớn. Anh biết cuộc chiến này đã ảnh hưởng rất nhiều đến thiên đạo. Đêm nay cả 4 địa khôi đều ra tay hết sức và c·ướp đi nhiều sinh mạng. Lượng mệnh khí lúc này đã tràn đầy lên đến 1600. Tương đương với một khu rừng lớn tiệt sạch bóng sinh linh. Phong trầm tư. Anh thầm nghĩ mình phải tìm ra cách kéo dài chậm lại. Cơn mưa này có lẽ là một báo hiệu trước. Lần sau, rất có thể sẽ là lôi kiếp hạ xuống.
Cơn mưa tầm tã đã gột rửa gần như toàn bộ v·ết m·áu. Thế nhưng những đ·ống đ·ổ n·át, vết đao vết chém vẫn đủ để kể lại về cuộc chiến đêm qua.
Không hề có chút mệt mỏi nào Vân đã hoàn thành kiểm kê chiến lợi phẩm và thu hoạch tàn cuộc.
Sau cuộc chiến đêm qua, làng Rừng Đá ngoài 5 người b·ị t·hương nhẹ thì không ai t·hiệt m·ạng cả. Quả là kỳ tích. Vấn đề là qua một đêm chiến đấu, đa số họ đã có dấu hiệu mệt mỏi xuống sức. Vân biết giai đoạn tiếp theo cũng vô cùng quan trọng. Chỉ c·ần s·ai lầm một chút cũng có thể khiến tất cả những gì đạt được tan thành mây khói. Nhất là mục tiêu hợp nhất cả hai bộ tộc không hề dễ thực hiện. Lực lượng làng rừng đá vẫn quá nhỏ để áp đảo tộc Sói Xám. Nếu họ thấy cơ hội sẽ ngay lập tức phản kháng lại. Như vậy thì làm thế nào để có đủ sức mạnh áp đảo lại bọn họ ?
(Còn tiếp)