Chương 3: Quá khứ và Linh Thư (Sửa lần 2)
Ngay khi bàn tay phong chạm lấy cuốn sách, anh thấy mình bị kéo vào một thế giới khác. Liệu đây có phải là mơ? Anh không biết, mọi thứ đều tối đen như mực.
......
......
Một tiếng nói phát ra trong tiềm thức của anh, âm thanh kỳ lạ giống như tiếng nói đã bị lọc qua một tầng chất lỏng nào đó. Rất khó để hiểu âm thanh đó có nghĩa là gì.
Phong cố gắng tập trung vào thứ âm thanh đó, bởi nó là thứ duy nhất khiến anh cảm thấy cơ thể mình sẽ không còn bị hút xuống một lỗ đen vô tận.
- Tỉnh lại đi.... Tỉnh lại đi nào ....
- Ai vậy ?!
- Đến đây... Lại gần đây nào ...
Càng chú tâm vào tiếng nói, Phong càng dần có thêm nhiều cảm nhận hơn về xung quanh, anh cảm thấy mình như một chú cả nhỏ đang bơi trong nước vậy. Anh thấy lạnh... Anh đã bắt đầu có cảm giác rồi, một lần nữa ư? Mình lại xuyên việt một lần nữa ư? Mình được về nhà rồi sao?
Anh vui sướng vô cùng. Chuỗi ngày cô độc sắp chấm dứt, chuỗi ngày bất an, hoang mang, tự chối bỏ bản thân đã kết thúc rồi.
Mình sẽ được tỉnh lại khỏi giấc mộng chân thực đến khó tin này, mình sẽ được về nhà.
Anh càng cố gắng vẫy vùng, càng cố di chuyển về phía thứ âm thanh đang kêu gọi đó, anh càng cảm nhận được nhiều thứ hơn. Dần dần, phía trước anh bắt đầu sáng hơn, tia sáng đó tương tự như một vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm vậy, lộng lẫy, đẹp đẽ vô cùng.
Nhưng ngay khi anh chạm được đến thứ ánh sáng đó, anh thấy mình lại lần nữa bị kéo đến một không gian khác.
- Ụp.. Ục ục..
- Đây là đâu thế này?!
Một không gian trắng xóa xuất hiện trước mặt anh kéo dài đến vô hạn không có điểm cuối, không biết nguồn sáng đến từ đâu. Cơ thể anh trôi nổi như một vị phi hành gia ngoài vũ trụ, được bao bọc trong một màng mỏng màu trắng ngà. Đây không phải là nhà rồi? Đây là đâu?
- Đây là thiên đường ư?
- Đây là Nội giới, thế giới bên trong bản thân của chí bảo.
- Ai vậy ?
- Cuối cùng thì chúng ta gặp lại được nhau rồi Chân Hồn Chủng.
- Ngươi là ai? Mau xuất hiện đi..
- Tôi là Địa Hồn, đây là thế giới của tôi.
Nói rồi, một cuốn sách mỏng cũng được bọc trong lớp màng mỏng màu trắng xuất hiện trước mặt Phong.
- Tôi đang nói chuyện với một cuốn sách ư? Thật điên rồ?!
- Nó được gọi là Linh Thư, là hình hài, là nhà, là nơi trú ẩn, là nguồn gốc của cả hai chúng ta đấy.
- Tôi không hiểu cậu nói gì hết?
- Trí nhớ của cậu đã mất đi rất nhiều rồi, trải qua hàng trăm ngàn lần chuyển thế, có lẽ cậu đã quên mất mình là ai.. Để tôi giúp cậu nhớ lại nhé...
- Khoan đã.. Ơ ?
Zoạt....
Không gian trước mặt Phong đột ngột thay đổi, đất trời bắt đầu có hình dạng, vạn vật có màu sắc. Mây đen kéo đến che phủ mặt đất cháy xém, lồi lõm vì bị tàn phá một cách dã man.
Anh thấy một lão giả đang hấp hối, cơ thể ông đầy những vết nứt như một món đồ sứ bị hỏng. Nhưng khuôn mặt trắng bệch của ông vẫn toát lên vẻ kiên cường, bất khuất..
- Đây là đâu? Mình đang ở trong thế giới ảo ư?
Màng mỏng bao bọc cơ thể khiến anh không thể chạm vào bất cứ thứ gì, thậm chí anh đang hoàn toàn lơ lửng mất trọng lực, phải ở nguyên một chỗ. Anh bất lực nhìn ngắm xung quanh như một khán giả bất đắc dĩ.
- Ầm...Ầm...
Tia chớp xoẹt qua, bắn nát mặt đất, cày lên mặt đất theo những con đường mất quy tắc.
Anh chú ý thấy trong tay ông lão đang cầm một cuốn sách, anh nhận ra nó. Và lúc này, cuốn sách cũng phát sáng tạo ra một dải lụa màu bạc đón đỡ sức mạnh khủng kh·iếp từ cơn giận dữ của trời đất.
- Đừng cố chống đỡ nữa ! Mau đầu hàng đi Mộc Lão.
- Giao đạo chủng ra đây..
- Không đời nào !
Phong nhìn thấy màn nước màu bạc nay biến ảo thành một thân thể hình người, và anh ngạc nhiên khi nhận ra rằng người đó có khuôn mặt giống anh đến 99,99%. Anh ta đứng thẳng dậy, chắn trước mặt ông lão. Đối diện lúc này cũng xuất hiện những cơ thể khổng lồ bằng ánh sáng. Không gian, thời gian trong trời đất cũng trở nên mơ hồ cứ như cả thế giới đột ngột đi đến một chiều không gian khác.
- Họ là những vị thần thánh chí cao, bất tử, bất diệt. Không dính nhân quả, không bị vật chất, thời gian ảnh hưởng đến, vượt lên vạn vật, đứng ngoài tam giới.
- Cậu ?! - Phong nhận ra một bong bóng nhỏ xuất hiện bên cạnh mình một lần nữa.
- Đây cũng là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, cậu hãy nhớ lại thử xem, chắc chắn nó đã in sâu dấu ấn vào linh hồn của cậu rồi.
-Vậy là sao ?!
Tiếng nói uy nghiêm của vị thần lại vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Phong.
- Đầu hàng đi! Ta sẽ cho các người được c·hết toàn thây. Còn có cơ hội mà đầu thai!
- Đúng thế, đừng cố chống đỡ nữa Mộc Lão. Lão vẫn còn cơ hội để tu luyện lại cơ mà?
- Haha... Hahahaha... - Ông lão cười như điên dại trước những yêu sách nực cười của đám thần thánh.
- Các người đều là lũ vô ơn bạc nghĩa ! Lũ đốn mạt thí sư diệt tổ, ký sinh trùng cắn nuốt thiên địa. Các người nghĩ rằng bí mật đó không có ai biết hay sao?
- Các người cố ý ngụy tạo kiếp khí, thao túng diệt thế đại kiếp nạn, chia chác khí vận của thiên địa ! Các người nghĩ không ai hay ư?
- Lũ khốn nạn! Các người tự cao là thần là thánh nhưng ta KHINH !! Dù có c·hết cũng đừng hòng động đến con ta!
- Mộc lão, rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt ư?
- Bọn ta chỉ cần mở đại kiếp d·iệt c·hủng thì còn ai mà nhớ đến ngươi nữa? Ai mà tin ngươi nói ?
- Không cần nói nhiều với lão già này! Giết lão!
- Đừng có mơ !
Mộc lão đứng thẳng dậy, ông đã quyết tâm không để cho đám người đạt được mục đích. Dù rằng ông đã gần như dầu hết đèn tắt, toàn bộ năng lượng đã không còn lại bao nhiêu..
- Ngươi...?!?
- Dừng lại !!
- Ầm ...
Cơ thể ông tan vỡ cùng với cuốn sách trong tay ông cũng biến thành một tia sáng chuẩn bị phá vỡ không gian tiến sang thế giới khác bỏ trốn.
- Mộc lão !! Lưới trời khó thoát !
Thiên địa một lần nữa được củng cố, cuốn sách cũng bị hàng hà xa số những sợi xích bắn ra cuốn lấy nó.
Cảm nhận được tuyệt vọng, một t·iếng n·ổ vang trời nữa cất lên, cuốn sách biến thành một vầng mặt trời đỏ khổng lồ phát ra năng lượng khủng kh·iếp. Vạn vật bên trong kết giới đều tan chảy, ngay cả những sợi xích vô hình quấn quanh Linh Thư cũng tan chảy, biến mất.
-Đúng là chủ nào chó nấy! Bọn ngu xuẩn, dù thế nào chúng ta vẫn sẽ đạt được mục đích thôi!
-Bùm!
Ba tia chớp phóng ra từ trong Linh Thư, một tia chớp bỗng nổ mạnh lần nữa thành hàng tỉ tia sáng nhỏ hơn, đẩy mạnh 2 tia sáng còn lại bắn ra ngoài kết giới. Chúng ẩn vào trong hàng tỉ tia sáng khác bắn về mọi hướng để ngụy trang.
- Đừng hoảng. Lấy tự thân đạo chủng của chúng ta để cảm nhận, giữa các đạo chủng luôn có dấu vết ảnh hưởng lẫn nhau mà, Nó không thể trốn được!
-Kia rồi ! Một thân hình khổng lồ bỗng thu nhỏ trong chớp mắt, phóng ra đuổi theo đạo chủng của Linh Thư.
Zoạt,...
Không gian bỗng biến mất mọi thứ quay trở lại trắng xóa như tuyết.
-Tôi là một khí linh ư?
- Cậu nhớ ra gì rồi?
- Lúc t·iếng n·ổ thứ 2 vang lên... Tôi thấy mình bị xé rách ra thành trăm triệu mảnh vậy. Một số thứ cũng xuất hiện trong đầu..
- Đúng vậy, cậu, tôi, đạo chủng mà họ nói. Tất cả, đều từ cùng một mẹ là Linh Thư, cùng một cha là Mộc Lão. Tôi là Địa Hồn, cậu là Linh Hồn và đạo chủng là Thiên Hồn, ba chúng ta là "Khí Linh" của Linh Thư là anh em ruột thịt. Năm đó nếu không nhờ cậu tự hi sinh chính mình, có lẽ tôi đã không còn tồn tại, Linh Thư cũng sẽ bị phá hủy.
- Địa Hồn, Thiên Hồn là sao?
- Cũng giống như mọi tu sĩ, một pháp bảo như Linh Thư muốn mạnh lên cũng phải tu hành. Tu hành thực chất là một quá trình tự hoàn thiện bản thân đến hoàn mỹ vô khuyết.
- Linh Thư là một loại pháp bảo, nghĩa là nó giống như một cỗ máy, một v·ũ k·hí đặc biệt. Và cách vận hành nó cực kỳ phức tạp. Bởi vậy để vận hành hết công suất và sức mạnh của nó, người tạo ra pháp bảo cần có khí linh hỗ trợ. Khí linh là một hệ thống ngầm vận chuyển các chức năng của nó.
- Địa Hồn, Linh Hồn, Thiên Hồn, Đó là ba bước phát triển của khí linh, Địa hồn là khí linh sơ khai, không có tình cảm, có khả năng tính toán siêu việt, Linh Hồn là bước thứ hai, giúp pháp bảo có khả năng tự tu hành, tự hoàn thiện mình. Lúc đó pháp bảo được gọi là Linh Bảo.
- Còn Thiên Hồn?
- Đó là lúc linh bảo tu hành hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn được nữa, Muốn bước tiếp cần sinh ra Thiên Hồn, để tìm hiểu pháp tắc đại đạo. Khi thấu hiểu đủ hoàn thiện một loại đạo sẽ được gọi là "Đạo Chủng". Lúc này linh bảo cũng sẽ đổi tên thành chí bảo.
- Vậy ra, mục đích năm đó của đám người kia là Thiên Hồn ư?
- Có thể nói như vậy, dù sao Linh Bảo hay, Pháp Bảo thì không thiếu. Nhưng chí bảo thì chỉ có trên đầu ngón tay thôi.. Hơn nữa ..
- Hơn nữa gì ?!
- Năm đó, chúng ta cũng sắp đi đến bước thứ 4 rồi, sắp đạt đến cảnh giới vĩnh hằng chí bảo, cũng vì lẽ đó 7 vị thần thánh mạnh nhất thiên địa mới hợp lực để c·ướp lấy thiên hồn. Chứ nếu không năm đó, chủ nhân cũng không thất bại thê thảm như vậy.
Phong cũng thấy lòng trĩu nặng khi nhớ đến lúc Mộc Lão tự bạo để phá tan lồng nhốt của đám thánh nhân. Anh có cảm giác ông có nét giống với cha của anh vậy.
- Vậy là hai người trốn được sao? Còn tôi đã tự bạo, vậy sao tôi lại còn tồn tại?
- Thiên Hồn có lẽ trốn không thoát.. Năm đó chúng ta thỏa thuận chia ba đường để chạy, tôi sẽ trốn vào Thế Giới Hải, trốn sang chiều không gian khác. Cậu đã chọn tự bạo để chui vào biển Luân Hồi. Còn Thiên Hồn sẽ trốn vào Đạo Hải.
- Tôi trốn vào thế giới biển thì chỉ 1 số ít thánh nhân mới có thể đuổi bắt được, còn cậu tự bạo vào luân hồi thì không ai ngăn cản được nhưng đánh đổi lớn nhất, còn nếu Thiên Hồn trốn vào đạo hải thành công cậu ấy có thể ẩn vào trong đó, nếu không muốn ra, không ai có thể bắt được cậu ta nữa. Kế hoạch là như vậy, nhưng khi vào thế giới hải, năng lượng loạn lưu, hỗn mang cũng gột rửa mọi loại đạo cấm của linh thư, tôi hoàn toàn rơi vào ngủ say, suốt bao nhiêu năm tháng.
- Còn cậu thì mất hết linh trí, ký ức, quên đi bản thân. Luân hồi thật đáng sợ..
- còn Thiên Hồn?
- có lẽ cậu ta đã b·ị b·ắt, năm đó cả 7 thánh đều đuổi theo cậu ấy... Nếu cậu ấy thoát, có lẽ cả tôi và cậu đều sẽ không còn tồn tại ở đây được nữa. Sức mạnh của Thất thánh vô cùng kinh khủng, vốn dĩ chúng ta mới là người hi sinh để đánh lạc hướng, để sau này Thiên Hồn sẽ báo thù giúp chúng ta. Bây giờ có lẽ kế hoạch đã thất bại.
- Xin lỗi nhưng tất cả mọi thứ đều khó tin, làm sao mà tôi tin đc những gì cậu nói?
Phong nhìn không gian trắng xóa xung quanh, thỉnh thoảng dường như những hình ảnh lạ lẫm lại hiện ra trước mắt như được chiếu ra từ một bộ phim. Anh có thể cảm nhận trong trái tim mình đang bị một đám xích quấn quanh, che giấu bản thân nó với thể giới, và nó đang dần dần được cởi ra từng chút một.
- Tôi đã cố gắng suốt hàng vạn năm để tìm cậu, gọi cậu trở về. Cậu là Chân Hồn, là phần quan trọng nhất của Linh Hồn, chắc chắn bên trong cậu vẫn còn ký ức về tôi, chỉ là cậu đã phong ấn nó lại để tránh bị đuổi g·iết thôi. Có lẽ, nếu chúng ta trở về lúc cậu được sinh ra, trở về lúc đó có lẽ sẽ kích thích cậu nhớ lại mọi thứ ?
- "Xoạt"
Không gian lúc này lại một lần nữa biến thành một thế giới 3 chiều chân thật. Một thế giới đẹp đẽ hoang sơ, với từng hàng cây cổ thụ cao v·út. Nơi này như một tiên cảnh xinh đẹp trốn ở trong mây mù kết giới.
Bỗng dường như Phong thấy mình như bị hút gần đến một đứa trẻ. Một cậu bé đáng yêu đang ngồi xếp bằng trên một tấm lá khổng lồ. Có lẽ cậu ấy đang tu luyện ư?
- Phong! Nghỉ ngơi thôi con.
Một lão nhân đang dạo bước đến, trong dáng vẻ ông bước rất chậm nhưng cứ như mặt đất dưới chân ông đang rút ngắn lại vậy, bên cạnh ông đang trôi nổi lơ lửng một cuốn sách nhỏ.
- Ba.. Con phải tích trữ thêm 10 tầng năng lượng nữa mới đủ. Con tìm ra cách để cho Luân có thể tăng thêm năng lực mới rồi. Ba xem đạo cấm này nhé.
Ông lão hiền từ nhìn cậu bé cố gắng vẽ những ký hiệu khó hiểu lên mặt đất, cứ như đứa trẻ ngây thơ đang cố gắng để đạt được một lời khen ngợi vậy.
- Con giỏi lắm ! Bây giờ mình về nhà nghiên cứu thêm cùng nhau nhé, như thế con có thể tìm ra lời giải nhanh hơn nữa.
Cậu bé được khen ngợi, cũng vui sướng, cười rạng rỡ khoe hàm răng trắng đều như những hạt ngọc. Cậu bé nắm lấy tay ông lão thân thiết như cha con, ngước nhìn khuôn mặt hiền từ, ấm áp đó mà không biết tương lai nó sẽ tái nhợt và rạn nút vì bảo vệ cậu.
- Ba.
Phong lơ lửng bên cạnh cậu bé và ông lão, kí ức ùa về trong não anh như một cơn lũ. Anh đang nhớ lại mọi thứ...
Ngay khi ánh mắt anh chạm lấy đôi mắt của cậu bé, Phong như bị một luồng gió thổi mạnh khiến anh tan biến... Anh bị đẩy ra khỏi không gian đó trở về thế giới hiện thực trong chớp mắt.
Nhìn ánh sáng bình minh dần dần chiếu đến khuôn mặt anh, nó bắt đầu lấp lánh, bởi những giọt nước mắt dần lan xuống gò má, thấm đẫm xuống mặt đất khô rát..
Ps: 12/3 .. Mình sửa lại cách kể chuyện các bạn đọc cho ý kiến nhé.