Chương 44: Chương này vẫn đánh nhau.
Chương 44: Giao chiến (3)
Chiến thuật t·ấn c·ông phủ đầu thất bại nặng khi đụng phải tấm ván sắt quá cứng.
- Mày cho rằng mày đã thắng ư? Nhìn xung quanh xem bọn tao có bao nhiêu người? Bao nhiêu mũi tên đang nhắm vào mày đấy?
- Nếu mày muốn sống mà rời khỏi đây, giải thích cho tao hai việc. Thứ nhất, tại sao một con mèo sọc xuất hiện ở một khu rừng ngay sát lãnh địa của tộc tao? Thứ hai, một gã chiến binh như mày, lại lảng vảng bên cạnh nhà của tao?
- Dù tôi nói gì thì chưa....
- Bắn !!!
Gã tộc trưởng hạ lệnh thả tiễn ngay trước khi Phong kịp nói hết câu.
Một lần nữa, anh phải đối mặt với những mũi tên bắn về phía mình. Nhưng không phải một, mà hàng trăm mũi tên. Họ không phải những thợ săn bình thường, tiễn pháp của tộc làng Kè vô cùng nổi tiếng quanh vùng. Bởi thế mà vài gã bắn đến 2 tiễn, 3 tiễn về phía anh. Có lẽ chẳng ai dám đứng im làm bia nhắm cho họ bắn thành nhím cả.
Nhưng chỉ mới thế chưa đủ khiến Phong hốt hoảng. Anh chỉ thay đổi thái độ đôi chút, từ vẻ thả lỏng, trở thành hoàn toàn chăm chú. Tay anh vung nhanh vẽ thành từng vòng tròn, cơ thể cũng chuyển động xoay quanh một chỗ như một con quay khổng lồ. Từng mũi tên bị gạt xuống đất, cắm thẳng xuống với đuôi tên rung bần bật, kéo theo lớp bụi đất bắn lên xung quanh thành bụi mù.
- Tiếp tục! Bắn nối nhau!
Họ đổi kiểu bắn, không thả tiễn cùng lúc mà nối đuôi nhau bắn thành một chuỗi tên không bao giờ kết thúc. Không ai có thể đón đỡ được! Cơ thể họ kéo căng nhưng không phồng rộp như hai gã kia. Họ giữ cân bằng giữa thể lực và sức mạnh, để phù hợp với lối t·ấn c·ông từ xa thay vì cận chiến.
Phong quan sát đám người, chỉ khoảng 40 tên đang đuổi bắn. Mà một lần kéo cung, cài tiễn, bắn, dù nhanh đến mấy cũng mất tối thiểu 3s. Bởi vậy, dù nhanh đến mấy cũng chỉ khoảng 60 tiễn 1 phút. Một con số không hề lớn đối với Phong. Nếu con số tăng lên gấp đôi ba lần, có lẽ anh sẽ không đứng im một chỗ được.
Biết chắc mình sẽ xử lý được, Phong quyết định sẽ khiến đám người mất đi hết ý chí chiến đấu. Cho họ biết ai mới là người mạnh hơn ở đây.
Bụi mù cuốn lên, gây khó khăn hơn cho đám cung thủ chăng? Có thể? Nhưng không nhiều, bởi họ đều là những chiến binh với kinh nghiệm lão luyện rồi. Họ nhớ từng vị trí mà anh đứng, tưởng tượng cơ thể anh trong lớp bụi mà bắn vào mọi bộ phận cơ thể đó.
Gã tộc trưởng chưa hề kêu ngừng lại. Ông nhìn gắt gao về phía bụi mờ, thỉnh thoảng hiện rõ cánh tay, cơ thể Phong để chắc chắn gã vẫn còn đứng ở vị trí đó.
Gã này điên rồi! Hắn đứng im để họ bắn ư?!
Họ cứ thế bắn cho đến khi ống tên đã cạn kiệt, đến khi bắp tay nóng rát như bị nhúng xuống nước sôi, đến khi lồng ngực đã quá đau đớn, trái tim họ như sắp vỡ ra đến nơi rồi.
- Ngừng tay! Ngừng lại...
Một người phụ nữ đang kéo lấy tay Kim chạy đến, bà ta khá đẹp, nhưng điều khác biệt lớn nhất là cách ăn mặc của bà ta khác biệt hẳn với đám người xung quanh. Trán lại đội một chiếc vòng vương miện bằng vàng chế tác rất tinh xảo. Bên cạnh bà là Kim đang khóc, cô kinh hãi khi thấy người mình vừa biết yêu đang bị đám người bắn tên không thương tiếc. Cô hối hận khi đưa anh đến đây. Nhưng làm sao đây?
Có vẻ như đám cung thủ nghe lệnh bà ta hơn, mà họ cũng muốn thế bởi họ đã không kéo nổi cung tên nữa rồi.
Bụi mù lắng xuống, để đám người nhìn rõ hơn một thứ khủng kh·iếp sau màn bụi đó.
- Quái .... Quái vật.
Họ không thể nghĩ ra từ nào phù hợp hơn được nữa.
Phong vẫn ngạo nghễ đứng đó, kể cả lớp áo choàng bắt đầu vung lên sau lưng anh cũng chẳng hề có một vết rách nhỏ do những mũi tên. Không khí c·hết lặng vì bất ngờ, vì sợ hãi. Họ thấy xung quanh anh là hàng trăm mũi tên cắm xuống đất, tạo thành một vòng tròn bất khả x·âm p·hạm. Điều đó là không thể. Họ run sợ trước con quái vật đội lốt người kia, họ sợ hãi khi tưởng tượng hắn sẽ đột ngột lao đến cắn xé, g·iết họ như một con kiến nhỏ yếu.
- Mọi người khoan đã, có gì từ từ nói chuyện. Cậu trai trẻ, cậu đến từ đâu vậy?
Người phụ nữ hơi bước đến bên cạnh gã tộc trưởng, cố gắng hòa giải mâu thuẫn.
- Nói chuyện ? Bây giờ các người mới muốn nói chuyện ư?
- Haha.... Hahahahaha....
Phong bật cười, nhưng nó không khiến đám người dễ chịu hơn mà càng khiến đám cung thủ sợ hãi. Đến phật cũng phải có ba phần nóng chứ?
Phong đã hoàn thành mục tiêu của anh, anh khiến họ sợ hãi. Anh đã thất bại khi cho rằng mình có thể nhờ có Kim mà khiến cuộc gặp này dễ dàng hơn. Không... Anh phải sử dụng một cách khác, một cách tiếp cận khác.
- Dựa vào đâu để khiến các người nghĩ rằng ta ngang hàng với các người để nói chuyện ? - Anh gầm lên, gằn từng chữ một. Sự giận dữ có vẻ như sắp bùng nổ như một quả bom khủng kh·iếp.
- Ta đứng nguyên ở đây..
- Ta để cho các người mặc sức t·ấn c·ông..
- Ta muốn cho các người biết..
- Ta ... Không ... Ngang ... Hàng ... Với các người.
- Các người cho rằng mình còn đủ uy h·iếp để nói chuyện với ta ư??
- Các người cho rằng mình có thể đứng ở đó nhìn thẳng mặt ta ư??
- Quỳ .. Xuống !!!!
Linh khí trong cơ thể Phong cuộn trào ra như một cơn bão khổng lồ, uy áp từ lượng Mệnh khí khổng lồ trong cơ thể anh cũng được cởi trói. Khiến đa số những người xung quanh sợ hãi đến tột đỉnh.
Sự đối lập giữa nóng và lạnh, giữa gã đàn ông vốn im lặng chưa nói một câu nào, mặc cho họ chém g·iết kia, và một con quái vật được cởi bỏ xiềng xích. Tiếng quát phẫn nộ của nó làm đám người không dám phản bác. Lòng dũng cảm của họ lúc này đã chạy đi đâu mất?
Lượng mệnh khí khác biệt quá lớn khiến họ cảm giác như mình chỉ giống như con kiến trước mặt anh. Họ không cùng đẳng cấp sinh mệnh, anh ở đỉnh chuỗi của thức ăn, còn họ chỉ là con mồi trên đĩa để anh xẻ thịt.
Thực sự, đa số họ quỳ xuống. Bởi cơn bão linh khí khủng kh·iếp kia kéo đến, hay bởi lòng tin của họ bị vỡ nát, không ai hiểu rõ được.
Phong đứng ngạo nghễ, từ một con mồi bị bao vây bởi đám thợ săn, anh trở thành bá chủ. Ai dám đáp trả ?
Tất nhiên, gã tộc trưởng kịp đứng chắn trước mặt vợ và con gái, cơ bắp gã cuộn lên cổ căng cứng bật quát.
- Ha...
Luồng nội lực kinh khủng trong cơ thể gã phóng ra cũng dám chặn lại, đối đầu với cơn bạo phát của Phong.
Bảo vệ được vợ con, nhưng mồ hôi trán hắn tuôn ra như suối. Hắn phải vận dụng toàn bộ chân lực tập trung lại trước mặt vậy mà chỉ vừa đủ để đỡ lại một thứ sức mạnh khủng kh·iếp phát tán ra toàn bộ không gian.
- Khoan đã !! Ngừng lại ! Chắc chắn có hiểu lầm ở đây. - Người phụ nữ cố gắng giải thích, bà muốn nhảy vào nham tương núi lửa sao?
Nhưng thực sự, ngọn núi lửa bắt đầu nguội bớt ư?
Phong trầm tĩnh lại.
- Hiểu lầm ư? Bà nhìn xuống dưới chân tôi xem. Giải thích hiểu lầm là như thế nào?
Đám tên cắm sâu xuống đất là bằng chứng cho cái gì?
- Cậu tên là gì ? Tôi là mẹ của Kim, đáng lý chúng tôi phải cảm ơn cậu vì đã cứu con gái của tôi. Nhưng bộ tộc chúng tôi cũng đang bị kẻ thù dòm ngó, chúng tôi đã phản ứng quá khích. Chân thành xin lỗi cậu.
- Ta sẽ không nói chuyện thêm với các người. Hành động hôm nay có thể coi là một lời tuyên chiến !
- Không! Khoan đã.. Chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện đã. Chúng tôi không muốn tuyên chiến.
Dù rằng bà là một phụ nữ thông minh, một nhà lãnh đạo tài ba của bộ tộc. Nhưng bà cũng biết sợ hãi.. Để làm kẻ thù của tên quái vật kia ư? Không thể... Máu sẽ chảy thành sông.
Phong vẫn đứng nguyên vị, anh chưa nói thêm một câu nào, tưởng chừng như anh muốn một lần nữa khẳng đinh lời nói của mình.
Gã tộc trưởng dù có hơi hối hận vì quyết định vội vàng đẩy cả tộc phải đối mặt với một đối thủ quá sức tưởng tượng. Ông cũng quyết tâm, nếu đã là kẻ thù thì.. Một cánh tay ông đã chạm vào cán đao bên hông. Nhưng một bàn tay đã kịp chặn lấy. Bà lắc đầu ... Họ không thể mắc sai lầm một lần nữa.
Cơn bùng nổ, bạo phát một lần nữa lắng xuống trở về yên lặng. Rốt cuộc là sao? Họ đang đợi điều gì?
Phong không nói một lời nào nữa, anh hoàn toàn không quan tâm đến bọn họ, coi bọn họ trở thành không khí. Anh ngước nhìn lên không trung, cảm tưởng như linh hồn anh đã đi đến một vùng đất khác.