Chương 46: Mời bạn đọc thử.
Khương thấy cơn tức bắt đầu trào lên từ ngực như có kẻ vừa đổ dầu vào đống lửa vậy. Ông gườm mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt gã vô lại kia.
Đàm phán ư, đàm phán cái quái gì nữa đây. Hắn định nhảy lên đầu lên cổ ông mày để ngồi hay sao? Bộ tộc của ông, đã từng vĩ đại, đã từng là ... Ông cảm thấy tên khốn này đang nghĩ mình sợ hãi, hắn cho rằng bộ tộc ông không dám chống lại ư, không có máu nóng ư?
- Khương, anh bình tĩnh lại một chút.
Bàn tay hơi lạnh của Khanh nắm lấy tay ông, nếu có ai trên đời này luôn giữ cho Khương được tỉnh táo ở những lúc quan trọng thì đó là bà. Ông luôn tin tưởng người vợ của mình, bởi ông biết bà luôn là người suy nghĩ thấu đáo với cái nhìn toàn cục. Nếu không phải bà là phụ nữ, người thích hợp trở thành tộc trưởng phải là bà mới phải.
- Nếu hai vị đơn giản là muốn tuyên chiến thì chẳng cần phải bàn thêm nữa, chúng tôi sẵn sàng đáp trả. Còn nếu hai vị có đề nghị gì thì hãy nói luôn ra đi. Đừng để chuyện này đi lòng vòng quá xa nữa.
Giọng Khanh cũng lạnh lùng đi trông thấy, từng lời bà nói đanh thép và cứng rắn hơn. Nếu cứ để đối thủ nắm lấy tiết tấu, cho rằng họ sợ hãi thì chẳng còn gì để đàm phán nữa. Bà tin tưởng rằng họ ngồi đây không phải để làm chuyện vô ích đó. Điều bà muốn hiểu là mục đích của họ là gì?
- Hai vị đừng hiểu lầm, bọn tôi cũng muốn hòa bình như các vị thôi. Chúng tôi không muốn c·hiến t·ranh nếu không cần thiết. Tôi đã quá chán cảnh các bộ tộc lúc nào cũng không tin tưởng lẫn nhau, luôn ngờ vực và công kích lẫn nhau rồi.
Lời nói của Vân lúc này lại mềm mỏng hơn hẳn vừa nãy, anh khéo léo kéo lại sự chú ý của hai người thay vì dồn họ vào chân tường.
- Chúng tôi không hề muốn c·hiến t·ranh, chúng tôi cũng muốn được sinh tồn, muốn được hòa bình như các vị thôi. Hai vị chắc biết tộc Rừng Đá và Sói Xám đã từng chém g·iết lẫn nhau?
- Chúng tôi biết.
- bản thân hai tộc đã từng chém g·iết lẫn nhau đến gần như diệt tộc. Số người sót lại của từng tộc ít đến nỗi có thể chắc chắn một điều rằng không tộc nào có đủ khả năng để tự mình tồn tại nữa. Tất cả đều do c·hiến t·ranh, do sinh tồn, do thù hận lẫn nhau mà ra. Bởi vậy mà, chúng tôi đã quyết định xây dựng liên minh giữa hai bộ tộc, xóa bỏ thù hận để cùng tồn tại. Và nhờ đó mà chúng tôi cũng nhận ra ý nghĩa thực sự của sự đoàn kết.
- Ý cậu là gì?
- Chúng tôi muốn mời các vị gia nhập liên minh.
- Gia nhập liên minh ư?
- Đúng vậy, nếu các vị gia nhập chúng ta sẽ cùng ăn, cùng ở, cùng đồng lòng, hợp sức bảo vệ lẫn nhau. Nói rõ hơn thì..
- Đầu tiên là tất cả các bộ tộc trong liên minh sẽ chia sẻ lương thực cho nhau, không bộ tộc nào phải chịu đói, chịu rét. Tài nguyên sẽ được chia đều đảm bảo tất cả mọi người đều được sống. Một tộc đói các tộc khác đều sẽ gánh cùng, đồng cam, cộng khổ.
- Thứ hai nữa là, chúng ta sẽ cùng xây dựng kiến tạo và bảo vệ ngôi làng chung. Không cần phải di cư, không cần sợ bị kẻ khác xâm nhập lãnh thổ, ban ngày được yên tâm, ban đêm được yên giấc.
- Thứ ba là các tộc sẽ chia sẻ tài nguyên, v·ũ k·hí để cùng xây dựng q·uân đ·ội, huấn luyện họ để bảo vệ tất cả mọi người.
Khanh lắc đầu, bà không bị dễ dàng để thuyết phục đến thế.
- Cậu nói hay lắm, nhưng chúng tôi chẳng thể tin tưởng được có chuyện tốt như thế. Cậu cần đổi lại là gì?
Vân cười khổ, anh lắc đầu nói.
- Đó chính là những gì khiến nhân tộc chúng ta ngày càng yếu đuối, chúng ta tự g·iết lẫn nhau, không tin tưởng lẫn nhau thì làm sao đương đầu được với tự nhiên, với những thế lực tàn bạo? Chỉ có tin tưởng lẫn nhau chúng ta mới có thể sống sót!
Anh nhìn thẳng vào mắt Khanh, lời nói cũng hùng hồn, tự tin hơn.
- Yêu cầu? Chúng tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất là "Đồng Lòng". Để tất cả các tộc đã và sau này gia nhập liên minh hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau. Các vị phải chứng minh bằng cách xây dựng "Tế đàn" và chia sẻ kiến thức.
- Tế đàn là gì?
- Đó là một tòa kiến trúc, việc xây dựng nó đồng nghĩa các người đồng ý gia nhập liên minh, sau này kẻ địch của chúng tôi là kẻ địch của các người, và ngược lại. Đó là bằng chứng đủ để các người không thể chối bỏ thỏa thuận gia nhập liên minh.
- Thế còn chia sẻ kiến thức?
- Các vị sẽ phải nói cho chúng tôi biết các bí mật của các người, huấn luyện các chiến binh của liên minh bằng các kỹ thuật của mình. Và ngược lại, các bộ tộc cũng sẽ truyền thụ công pháp và kỹ thuật chiến đấu cho chiến binh của các người. Hai vị nghĩ thế nào ?
Hai vợ chồng nhìn nhau, họ thấy yêu cầu của Vân đơn giản đến không ngờ. Khương ngờ vực.
- Nếu chỉ yêu cầu đơn giản như thế thì quá dễ dàng. Nhưng làm sao để chúng tôi tin được các người? Các người làm đủ mọi thứ chỉ cần như vậy sao? Thật khó tin.
- Các vị nghĩ nhiều quá? Các vị có nghĩ rằng mình đủ đáng giá như thế để chúng tôi phải lòng vòng lừa các người không?
Vừa nói, Vân vừa nghiêng đầu về phía Phong, như ngụ ý nhắc nhở họ.
- Cậu ấy là Phong, tộc trưởng của "Thần tộc" mới gia nhập liên minh, chính cậu ấy muốn nhân tộc chúng ta đoàn kết xây dựng liên minh lớn mạnh hơn thay vì chém g·iết lẫn nhau. Chính cậu ấy muốn đi trước tìm hiểu xem các người có xứng đáng gia nhập liên minh hay không. Nếu không phải cậu ấy nghĩ các người xứng đáng thì lúc này tôi không ngồi đây đối mặt các vị đâu.
- Mà thôi được rồi, như thế này nhé. Các vị chưa tin tưởng chúng tôi cũng là dễ hiểu thôi, chúng tôi cũng chưa chắc hoàn toàn tin tưởng các vị. Nếu vậy, tôi sẽ để ra khu vực làng Sói Xám cũ cho các vị sinh sống, chúng ta sẽ cùng ăn, cùng bảo vệ lẫn nhau, chỉ là tạm thời sẽ tách riêng không ở cùng một chỗ. Cho đến khi các người hoàn toàn tin tưởng vào liên minh vậy được chưa?
Hai vợ chồng lúc này mới nhớ đến uy h·iếp từ Phong. Anh quá ít nói, khiến cả hai gần như quên đi những chuyện vừa xảy ra gần cổng làng. Họ biết tính mạng của cả bộ tộc đang nằm ở trong tay họ, c·hiến t·ranh hay hòa bình đây?
- Chúng tôi đồng ý...
Có lẽ đây là cách duy nhất, Khanh thấy nhẹ lòng sau khi quyết định đồng ý gia nhập liên minh. Bà nghĩ đến thứ sức mạnh đáng sợ mà Phong nắm giữ, bộ tộc bà sẽ an toàn hơn chăng? Ít ra họ sẽ không đổ máu khi phải chiến đấu với đối thủ nằm ngoài khả năng của họ.
Và một điều nữa, sắp đến hạn 10 năm, nếu gia nhập đám người này. Biết đâu năm nay bộ tộc họ sẽ chống lại được đám chiêu nô chăng?
Bà thầm đoán rốt cuộc, đám người này từ đâu xuất hiện? Họ có lẽ nắm giữ một thứ sức mạnh kỳ lạ khác hẳn những gì được tổ tiên đã từng truyền lại.
--------------
Đất làng Sói Xám cũ giờ đây hoang sơ hơn nhiều, cổng làng được vá víu tạm bởi những cọc gỗ. Kể từ khi chuyển tộc nơi đây cũng từng xảy ra ma sát nhiều lần. Một số bộ tộc gần sát cũng muốn mở rộng xuống nơi đây.
Nhưng với họ lợi ích thu được cũng không lớn đến thế để đổ quá nhiều máu.
Vốn dĩ đa số các tộc đã có vùng đất định cư sẵn, việc mở rộng đất xuống vùng này chỉ mang ý nghĩa chiếm những khoảnh ruộng tốt canh tác. Nhưng việc quá xa xôi và thường xuyên tranh đấu cũng khiến một vài tộc đã từ bỏ t·ranh c·hấp.
Giờ đây, khu vực những ngôi nhà cũ bị chiếm cứ bởi một đám dân lang thang không rõ từ đâu đến.
Với Vân hay tộc làng kè thì đám người này không phải là uy h·iếp lớn. Tuy nhiên, một lần nữa đánh dấu chủ quyền và giành lại, những khu rừng xung quanh khỏi tay những bộ tộc khác mới là chuyện phải tốn sức.
Nhìn đám chiến binh của bộ tộc đứng vững theo đội hình, chờ đợi hiệu lệnh tiến công, Vân muốn lần này là một lần duyệt binh của anh. Anh muốn kiểm tra sức chiến đấu của họ đến đâu, sau nhiều ngày rèn luyện. Lần này anh cũng chỉ huy động 3 đội tổng cộng 36 người và 20 gã cung thủ từ tộc làng Kè tham chiến.
3 đội săn xếp theo 3 hình tam giác tập kết chuẩn bị công thẳng chính diện vào ngôi làng. Trong khi đó, đám làng kè chia làm 2 đội cung tên 2 bên cánh.
Kẻ địch không mạnh, nhưng cuộc chiến này toàn bộ thần tộc sẽ không tham gia kể cả Ti Bê. Chỉ có như vậy, anh mới phán đoán chính xác sức mạnh của đám thổ dân nơi đây.
Đám người cũng thấy hồi hộp đôi chút, đây là lần đầu họ chính diện chiến đấu với một đội quân khác. Những lần xung đột trước đây đa số chỉ nhằm đe dọa, hay chiến đấu bất ngờ trong rừng là chính. Chưa bao giờ họ lại t·ấn c·ông thẳng vào lòng địch đến như vậy.
Khi Vân nhận thấy đám người đối phương bắt đầu đứng lên hàng rào phòng thủ. Anh ra lệnh.
- Chuẩn bị lá chắn !!
- Hây...
- Cung thủ, lên hết dây cung, chuẩn bị...
- Bắn!
Không phô thiên cái địa, không dày đặc như mưa, nhưng mũi tên nào cũng đầy nguy hiểm. Đám người lố nhố trên hàng rào cũng bất ngờ, nhưng qua đợt đầu đối bắn phía liên minh chỉ có 1, 2 người b·ị t·hương nhẹ. Đối phương thì lại đến 3 tên m·ất m·ạng.
Nếu so sánh quân số, hai bên cũng không khác gì nhau nhiều, nhưng rõ ràng kĩ thuật bắn cung khác hẳn nhau.
Vân quan sát kĩ hướng tên của địch, anh ra lệnh.
- Cung thủ, tập trung hướng bên trái, lên dây..
- Bắn!
Đợt thứ 2, một gã cung thủ khá giỏi phía đối phương không có người cản tên kịp cũng bỏ mạng, kèm thêm 1 gã đen đủi nữa.
- Mẹ kiếp! anh em nấp xuống, cúi xuống!
Đám người trên hàng rào cũng nhốn nháo, có lẽ gã cung thủ xấu số kia là một người có số má chăng?
- Cung thủ, yểm trợ, bắn tự do lên hàng rào.
- Đội cận chiến tiến lên!
- Uahhhhhh!
3 đội lao lên, vừa chạy vừa ném những mũi lao ngắn lên tường rào, nhờ có những cung thủ yểm trợ họ cũng tiến nhanh đến tường rào mà không bị ngăn trở quá lớn.
Nhiều mũi lao cắm thẳng vào tường gỗ bỗng biến thành những tay nắm cho họ nhanh chóng bò lên trên.
- Cung thủ, giảm tốc bắn, điểm bắn hai cánh!
- Ohhh!!
Tường rào đã nổ ra giao chiến, nhưng rõ ràng phía liên minh chiến lực cận chiến mạnh hơn hẳn. Họ sử dụng đao pháp Vân truyền thụ kết hợp với huyết lực càng như hổ thêm cánh.
Khương hơi liếc về phía Vân, ông vốn không hiểu, tại sao phải mất công đến thế để t·ấn c·ông đám người ô hợp kia? Nhưng giờ ông có thể hiểu, Vân đang thị uy sao? Họ muốn cho ông biết sức mạnh của cái thứ họ gọi là Liên Minh đó sao?
- Giết sạch bọn chúng! Lũ người này thường xuyên c·ướp b·óc các tộc xung quanh đây, không cần thương hại chúng! Không giữ lại nô lệ!
- Không! Anh em, chạy thôi!
Kết cục ư? Không thể thay đổi được rồi.
- Cung thủ, không được để chúng bỏ trốn, Các người không muốn chúng quay lại trả thù chứ?
- Rõ !