Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 4345




Trong nháy mắt, trên Thải Cổ Thiên Phong trụ khổng lồ lập tức có điện mang màu tím lan tràn, dùng xu thế mạnh mẽ dễ dàng lan tràn tới những nơi khác trên Thái Cổ Thiên Phong trụ rồi trút xuống người Phong Bá Nam, lực lượng mạnh mẽ lập tức trút xuống.

Thái Cổ Thiên Phong trụ khổng lồ lại lần nữa mạnh mẽ bị đẩy lui, trong lúc bị đẩy lui, thể tích to lớn lập tức thu nhỏ lại, không gian ven đường lặng lẽ bị diệt sát không còn chút dấu vết nào.

Thân hình cự hổ khồng lồ xẹt qua không gian lập tức thu nhỏ lại, thân ảnh Lục Thiếu Du xuất hiện trong ánh mắt của tất cả mọi người. Trường bào màu xanh khẽ tung bay, khí tức trầm ổn, trên người còn sót lại khí tức của điện mang màu tím vừa rồi.

Ở không gian phía trước, thân hình Phong Bá Nam xuất hiện rõ ràng, Thái Cổ Thiên Phong trụ trong tay hóa thành bộ dáng như bình thường, thân hình to lớn vạm vỡ của hắn đứng đó trên khuôn mặt khí phách kia lúc này không ngờ lại cực kỳ tái nhợt.

Người bốn phía Chiến đài cùng với không trung lúc này đều chăm chú nhìn vào hai người, lúc này cũng không ai biết là ai thắng ai thua.

Trong đội ngũ của Linh Vũ thế giới, một người nắm chặt tay, ánh mắt run rẩy.

- Bất phân thắng bại sao?

- Thông linh bảo khí do Phong Bá Nam thúc dục cũng bị Lục Thiếu Du ngăn lại được sao?

Vô số người chăm chú nhìn lên trên không trung chiến đài, như ngừng thở, giống như ngay cả nói lớn cũng không dám vậy. Xem bộ dáng hiện tại hai người lúc này dường như là bất phân thắng bại. Từng ánh mắt mang theo vẻ rung động, kính sợ nhìn về phía hai đạo thân ảnh cao ngất đang đạp không trên Chiến đài.

Quyết đấu vừa rồi khiến cho trong lòng mọi người không khỏi sinh ra tâm kính sợ.

Trên không trung Chiến đài, Phong Bá Nam và Lục Thiếu Du nhìn nhau, bỗng nhiên miệng Phong Bá Nam run lên, khóe miệng lập tức có máu tươi tràn ra. Có vài giọt máu đã rơi vào trường bào màu lam trên người, số máu tươi còn lại lập tức bị hắn mạnh mẽ nuốt ngược lại vào trong cổ họng.

- Phong Bá Nam thua.

Sau khi khóe miệng Phong Bán Nam có máu tươi tràn ra, vô số ánh mắt chung quanh run lên.

Lục Thiếu Du nhìn qua Phong Bá Nam, ngẩng đầu nói:

- Đa tạ.

- Người Chân lý Niết Bàn quả nhiên danh bất hư truyền, ta thua...

Phong Bá Nam nhìn Lục Thiếu Du, khẽ thở dài, thu hồi Thái Cổ Thiên Phong trụ trong tay, mũi chân điểm nhẹ hư không, thân hình lập tức giống như lưu quang rời đi.

- Thắng rồi.

Nhìn đạo thân ảnh mặc áo bào xanh trên không trung, vô số khí tức chung quanh chấn động, sôi trào.

Sưu.

Trên ngọn núi xa xa, thân ảnh Phong Bá Nam đáp xuống trước người nữ tử áo trắng, tay lau sạch vết máu ở khóe miệng, nhìn nam tử mặc cẩm bào kia rồi nói:

- Lục Thiếu Du kia rất mạnh, Cổ tộc chúng ta ở trước mặt hắn không có một chút ưu thế nào, sợ rằng lần này ngươi phải vận dụng át chủ bài rồi.

Nam tử mặc cẩm bào nhìn qua Phong Bá Nam, khuôn mặt khẽ nhếch lên, cái cằm nhọn cùng với khuôn mặt tạo thành đường cong ưu mỹ, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên chút chấn động, nói:

- Quả thực hắn ta có chút bổn sự, ta sẽ cố hết sức.

Nói xong, nam tử mặc cẩm bào nhìn Phong Du Du bên người, ánh mắt khẽ đảo, mở miệng nói một câu:

- Ta đi đây.

- Cẩn thận một chút, thực lực của hắn bất phàm, áo nghĩa thời gian tăng thêm áo nghĩa không gian, tốc độ sẽ cực nhanh. Một khi tới gần ngươi, dùng lực phòng ngự của hắn, ngươi sẽ bị thiệt thòi không nhỏ.

- Ta biết rồi.

Nam tử mặc cẩm bào gật đầu, khẽ mỉm cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, khóe miệng cùng với hai bờ môi và lông mày dài, đôi mắt đen nhánh như mực, sáng sủa như sao giống như có thể câu hồn đoạt phách. Nụ cười giống như gió xuân.

Sưu.

Trong chớp mắt ngắn ngủi, thân hình nam tử cẩm bào này vô thanh vô tức biến mất trên ngọn núi.

Lục Thiếu Du đáp xuống Chiến đài, khẽ ngẩng đầu nhìn qua một đạo lưu quang đang lướt tới trên không trung, sau vài lần lóe lên đã đáp xuống Chiến đài trước mặt hắn.

Sưu.

Lưu quang thu liễm, một nam tử mặc cẩm bào đứng chắp tay, mái tóc khẽ phất phơ, ánh mắt lạnh lùng, lẳng lặng đứng đó, khí thế lạnh lẽo.

- Là hắn đi ra.

- Là hắn, Hoàng Dật của Hoàng gia.

Nhìn thấy nam tử mặc cẩm bào trên Chiến đài, vô số đệ tử Cổ tộc chung quanh cũng rung động. Vị trí thứ hai trên Thiên bảng đã nói lên tất cả, đây chính là tồn tại mà những đệ tử Cổ tộc khác thậm chí còn không có lòng tin khi khiêu chiến.

Đây là nam tử mà hơn ngàn năm cũng khó có một lần công khai lộ diện, nhưng danh tự so với những người thường xuyên lộ diện kia còn khiến cho đệ tử Cổ tộc kiêng kỵ hơn nhiều.

Lục Thiếu Du ngẩng đầu nhìn nam tử mặc cẩm bào vừa mới tới, mái tóc dài màu đen buộc ở sau gáy, cái vài sợi tóc rủ xuống hai bên cổ, nhìn qua có vài phần lạnh lùng và phiêu dật. Khuôn mặt cương nghị có khí chất lạnh lùng, trong lúc mơ hồ, Lục Thiếu Du có cảm giác, người này so với Phong Bá Nam còn khó đối phó, trêu chọc hơn nhiều.

- Hoàng Dật của Hoàng gia.

Nam tử mặc cẩm bào nhìn qua Lục Thiếu Du, âm thanh có chút lạnh lùng, nói:

- Trước đây rất lâu đã ta sớm nghe nói qua ngươi, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên gặp mặt.

- Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du nhìn Hoàng Dật trước mắt, âm thanh lạnh nhạt, trước sau như một, thế nhưng chiến ý với Phong Bá Nam trong mắt vừa rồi còn chưa tán đi. Lúc này Chiến ý lại một lần nữa cuồn cuộn, nói:

- Mấy ngày hôm trước ta mới nghe nói tới ngươi. Hoàng Dật của Hoàng gia, thứ hai Thiên bảng. Hy vọng áo nghĩa linh hồn của ngươi sẽ làm cho ta có chút bất ngờ.

- Có chút cuồng ngạo, thân là người Chân lý Niết Bàn, thật sự cũng nên cuồng ngạo một chút. Người Chân lý Niết Bàn giống như cổ tộc, tự nhiên không phải là tồn tại mà phàm phu tục tử có thể so sánh với.

Hoàng Dật nhìn qua Lục Thiếu Du, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng lại có chút phức tạp, từ từ nói:

- Thứ ta tán thưởng ngươi nhất là đại khai sát giới Thiên Linh minh trong Thương Khung chiến trường, ta đồng ý chiến với ngươi một trận, trừ việc muốn ngăn cản bước tiến của ngươi ra, đây cũng là một nguyên nhân rất quan trọng.

- Đa tạ tán thưởng.

Lục Thiếu Du nhìn qua Hoàng Dật, nhìn qua ánh mắt của Hoàng Dật, hắn nhíu mày rồi nói:

- Nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, ta có cảm giác không thích ngươi một chút nào, nguyên nhân ta cũng không nói rõ ra được.

- Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì ta cũng không hy vọng ngươi tiến thêm được.

Hoàng Dật cười nhạt một tiếng, nói với Lục Thiếu Du:

- Chúng ta nhất định không thể trở thành bằng hữu, cũng không trở thành cừu nhân.

- Như vậy cũng tốt, ta không khách khí đâu.

Dứt lời, trường bào màu xanh trên thân hình cao ngất của Lục Thiếu Du khẽ tung bay. Chẳng biết vì sao, trong lòng hắn lại có chút khó chịu với Hoàng Dật này. Loại cảm giác khó chịu này ngay cả nguyên nhân Lục Thiếu Du cũng không biết, cảm giác khó chịu thuần túy mà thôi.

Hai người đối thoại trên Chiến đài lúc này cũng truyền vào trong tai tất cả mọi người ở bốn phía Chiến đài, trên không trung không sót một chữ nào. Hai người đối chọi gay gắt như vậy khiến cho trong lòng tất cả mọi người căng thẳng, đồng thời cũng càng khiến cho trong lòng tất cả mọi người mong đợi.