Livestream Cách Trồng Một Gốc Cây Thảo Ở Tinh Tế

Chương 25: 25: Trò Chơi Bị Đình Chỉ




"Ừm... Cũng không thể nói là tôi tìm thấy được, ở chỗ này tự nhiên sử dụng được."

Bạch Phỉ có chút mơ hồ trả lời.  

Theo quá trình phát triển thì đúng là vậy, mặc dù không thể sử dụng ở đây, nhưng bước ngoặt là vì sự kiện của rắn đen, cho nên tinh thần lực của hắn không còn bùng nổ khi ở trong hoàn cảnh nguy hiểm nữa mà ổn định hơn.  

Nghe xong lời này, Hàn Kỳ Đạm nóng lòng muốn thử, ngay lập tức ngưng tụ một quả cầu ánh sáng màu đỏ: "Để tôi xem liệu tôi có thể tự nhiên nâng cao được tinh thần lực hay không."  

Nhưng ngay khi sức mạnh tinh thần lực màu đỏ cùng với năng lượng công kích xuất hiện, con rắn đen trước mặt trở nên cáu kỉnh hơn, quay đầu lại rít lên với Hàn Kỳ Đạm.  

Thấy vậy, Hàn Kỳ Đạm đành phải đưa quả cầu ánh sáng trở về.  

"Tôi cảm thấy không giống nhau." Hàn Kỳ Đạm nhìn tay mình khó hiểu hỏi: "Bạch Phỉ, cậu thật sự không đi nơi nào khác sao?"   

Không đợi Hàn Kỳ Đạm nói xong, mặt đất đột nhiên chấn động, lúc này bọn họ vòng qua hang động, đi về lại đến mạch nước ngầm.  

Lần này, có thể thấy rõ một điểm sáng mờ nhạt phía trước.  

Sau một chút rung chuyển, vài người trong số họ nghĩ rằng sự rung chuyển đã kết thúc nên tiếp tục đi về phía trước.  

Rốt cuộc, nơi này trông không ổn định lắm và bất kỳ một chuyển động nào cũng có thể gây ra rung động.  

Nhưng sau chấn động nhẹ lại là một trận rung lắc dữ dội hơn, Bạch Phỉ cảm thấy mặt đất dưới chân mình đang nhấp nhô, cả người bắt đầu choáng váng vì mặt đất rung chuyển.  

Quan trọng hơn, hắn nhìn thấy ánh sáng trước mặt mình mở rộng từng chút một.  

"Là động đất, nước biển từ cửa hang đang tràn vào."

Bạch Phỉ đột nhiên nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nhưng nó xảy ra quá đột ngột, bây giờ đã quá muộn rồi.  

Trước khi họ nhìn thấy hình ảnh nước biển tràn vào, họ đã nghe thấy âm thanh ầm ầm của nước chảy về phía bên này, nó sẽ nhấn chìm họ trong vòng chưa đầy mười giây.

Trong mười giây này, Diệp Hoài khống chế thân thể trên cổ tay Bạch Phỉ kéo dây leo ra, quấn quanh eo bốn người từng người một, cuối cùng đặt lên đầu con rắn đen.

Rắn đen:???

Bạch Phỉ lập tức hiểu ý, túm lấy dây leo hai bên đầu rắn đen rồi nói: "Tiểu Hắc ngươi đưa chúng ta ra ngoài đi."

Tiểu Hắc? Con rắn đen kêu lên, cách đặt tên của người này vẫn tệ như mọi khi.

Chỉ có khóe miệng Diệp Hoài giật giật, so với Tiểu Hắc, Bạch Phỉ gọi tên anh như một thanh âm thiên địa. (1)

(1) 天籁: dùng để chỉ những âm thanh của thiên nhiên, những âm thanh được tạo ra một cách tự nhiên bởi sự vật. Chẳng hạn như tiếng gió, tiếng chim, tiếng nước chảy, v.v.

Chẳng mấy chốc, họ nhìn thấy nước biển đang tràn về phía họ, lực lượng hùng vĩ nhấn chìm họ.

Cú va chạm lớn đến nỗi họ bị nước biển cuốn trở lại, suýt chút nữa đập vào vách hang động.

Đột nhiên, một luồng ánh sáng xanh thẳm còn tinh khiết hơn cả nước biển tỏa ra từ cơ thể Bạch Phỉ, lập tức bao phủ lấy bọn họ.

Mọi người đều cảm nhận được sự bao bọc bởi một lực lượng mát mẻ và dễ chịu, khi họ đâm vào vách hang động, chỉ nghe thấy một tiếng "bùm", vách hang động bị vỡ vụn, nhưng họ giống như được bọc trong túi khí, không một chút tổn thương.

Sau đó, con rắn đen bơi ngược dòng nước, những viên đá khổng lồ rơi xuống trước mặt nó va chạm với tốc độ cao.

Nhưng khi chạm vào lưới tinh thần của Bạch Phỉ lại bị bật ra, rẽ vào một góc, tiếp tục trôi theo mặt nước xuống dưới đáy.

Khi đến gần lối ra, có thể nhìn thấy ánh sáng gay gắt ở lối ra.

Cơ thể căng thẳng của Bạch Phỉ thả lỏng một chút, ngay khi vừa thả lỏng hắn cảm thấy kiệt sức vì đã ở trong nước quá lâu, cảm giác ngột ngạt vì trong phổi oxy cạn kiệt.

Diệp Hoài luôn chú ý đến sự thay đổi của Bạch Phỉ, khi cảm thấy năng lượng xung quanh không ổn định, anh để dây leo kéo mình ra sau lưng Bạch Phỉ, nắm chặt bàn tay Bạch Phỉ từ phía sau, để Bạch Phỉ lấy lại sức nắm chặt dây leo hai bên con rắn đen.  

Lặng lẽ phóng thích một chút năng lượng trong cơ thể, truyền từ lòng bàn tay đến cơ thể Bạch Phỉ, đột nhiên ánh sáng xanh dần dần thu nhỏ lại, xung quanh hắn mở rộng một chút.  

Diệp Hoài ép nước biển trong lưới tinh thần lực ra, lá cây mới mọc từ dây leo thả một luồng oxy mới vào lưới tinh thần lực, đủ để hỗ trợ hành trình cuối cùng của bọn họ.  

Không khí trong lành trong phổi, Bạch Phỉ mở mắt ra nhìn ánh sáng rực rỡ trước mặt, còn chưa kịp suy nghĩ trong lòng, cuối cùng hắn cũng ra ngoài, cảm thấy toàn thân có chút tê dại, sau đó bất tỉnh.  

Đội cứu hộ vừa phát hiện ra vị trí của con dị thú, đi đến vực sâu của khu vực cấm, trước khi bắt đầu làm việc, họ đã gặp phải một trận động đất.

Một số tảng đá không ổn định trong thung lũng sụp đổ, mang theo cát sỏi trên trời, sau cơn chấn động, một vài người trong số họ đã nhìn thấy một nguồn năng lượng màu xanh đậm từ phía sau ngọn đồi bốc lên trên trời, tốc độ rất nhanh, dường như có thứ gì đó được bọc bên trong, và nhanh chóng rơi xuống.  

"Nhìn xem, đó là cái gì?" Có người trong đội cứu hộ hét lên.  

"Đi, đi qua xem thử."  

Trận động đất vừa rồi đã mở ra một lối đi dẫn ra biển cho bọn họ, nhóm của họ đã vượt qua lối đi đó và đi ra bờ biển.  

Khi Diệp Hoài ở trên không trung, anh nhìn thấy nhóm người này cách đó không xa, liền truyền một ít khí trợ giúp giấc ngủ qua lá cây.

Khi chạm tới mặt đất, Diệp Hoài thu hồi dây leo đi, đỡ lấy Bạch Phỉ mềm nhũn, nhẹ nhàng đặt Bạch Phỉ lên tảng đá.  

Hai người kia hiển nhiên không nhận được sự đối xử này, trực tiếp lao xuống cát.  

Để tránh bị đội cứu hộ phát hiện, Diệp Hoài đặt Bạch Phỉ xuống rồi quay trở lại cơ thể, khi con rắn đen nhìn thấy đám đông từ xa đến, nó liền trườn xuống biển.  

Đội cứu hộ đến và nhìn thấy những người mà họ đang muốn giải cứu nằm cạnh vách đá trên bãi biển, vì vậy họ đã liên lạc với các đội cứu hộ khác để dừng hoạt động.  

Khi Bạch Phỉ tỉnh lại, hắn mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong một không gian nhỏ, trước mặt có màn hình ghi lại trạng thái sinh mệnh của mình lúc này.  

Mọi thứ đều ổn, hắn cảm thấy như mình đang ngủ.  

Lúc này hắn ngủ khá ngon, nhưng tại sao hắn lại ngủ trong khoang chữa trị.  

Đi ra khỏi khoang chữa trị, hắn phát hiện đây là khu vực khoang chữa trị riêng biệt của bệnh viện thành phố, khoang chữa trị ở hai bên cũng đồng thời mở ra, hai gương mặt quen thuộc xuất hiện.  

"Thật trùng hợp." Bạch Phỉ nói.  

"Hehe, chúng ta cùng nhau ngất xỉu và tỉnh dậy, Những người khác không biết còn tưởng chúng ta đã tiêm thuốc thôi miên." Hàn Kỳ Đạm phàn nàn.  

Trước khi Bạch Phỉ kịp nói gì, đột nhiên trong khu vực yên tĩnh có tiếng động.  

"Lão đại, lão đại! Thật tốt khi thấy anh vẫn ổn. "  

"Huhuhu, lão đại, ta cho rằng sẽ không còn được gặp lại anh nữa." Hai tiểu đệ thích đi theo Hàn Kỳ Đạm trong lớp trước chạy tới, thiếu chút nữa đã ôm lấy Hàn Kỳ Đạm khóc lóc kể lể.  

Nhưng khi bọn họ đi vào thì thấy Hàn Kỳ Đạm không hề hấn gì, khí sắc cũng rất tốt, hai tiểu đệ có chút hoang mang: "Không phải đã gặp một con dị thú cấp S sao? Tại sao tất cả đều không bị thương?"

"Chúng ta còn không biết mình đã nằm trong khoang chữa trị bao lâu rồi" Hàn Kỳ Đạm đáp.  

Bọn họ vừa đi ra cũng không nhìn thời gian, thật sự không biết mình đã nằm trong đó bao lâu.  

Chỉ có hai tiểu đệ biết chính xác khi nào họ được đưa vào: "Anh chỉ mới nằm trong đó vài giờ, chỉ đủ để điều trị chấn thương ngoài da."   

"Phải không? Tại sao ngươi lại ở đây? Bị loại sao?" Hàn Kỳ Đạm đột nhiên nghĩ tới, hai người bọn họ hẳn là phải đang ở trong đấu trường.  

Hai người nhớ tới mục đích đến đây, một là để xem lão đại của mình có ổn không, hai là thông báo cho lão đại một tin tức không may.  

"Người ta nói rằng sau khi một con dị thú cấp S xuất hiện trong khu vực thi đấu, cuộc thi đã bị đình chỉ. Tất cả mọi người đã được sơ tán ra khỏi đấu tường, đội cứu hộ đều được cử đi tìm con dị thú cấp S. Nhưng mà em nghe tin đồn trên phi thuyền nói họ thật sự là đi cứu các anh, em chỉ mới xác nhận lại khi nhìn thấy thông báo của trường học khi trên đường đi tới đây. "  

Bạch Phỉ có linh cảm không tốt: "Thông báo gì? Đừng nói là để chúng tôi viết kiểm điểm."  

"Đúng vậy! Không chỉ viết mà còn đọc to cho toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường nghe thông qua Tinh Võng."

Bạch Phỉ, Hàn Kỳ Đạm, Lê Văn:!!  

Mặc dù đó là một tai nạn, nhưng cuộc thi thật sự dừng lại vì sự cố của họ, nghe nói rằng vẫn còn một số nhân viên cứu hộ trong khu vực thi đấu tìm kiếm con dị thú cấp S, và khu vực thi đấu sẽ không mở lại nếu không tìm thấy con dị thú cấp S đó.  

Sau khi nhận được tin tức, Bạch Phỉ nhìn hai người bên cạnh, đột nhiên nghĩ đến một người, hỏi: "Tại sao Diệp Hoài không ở đây?"   

"Anh ta không phải là người của trường chi nhánh sao? Phải được đưa đến bệnh viện trên tinh cầu của trường chi nhánh để nằm." Hàn Kỳ Đạm nói.  

Cũng đúng, mặc dù trong lòng Bạch Phỉ vẫn có chút nghi hoặc.  

Rõ ràng là bọn họ không bị thương, làm sao có thể ngất xỉu. Việc hắn ngất xỉu có thể được giải thích là do tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, nhưng còn hai người kia thì sao.  

Trong cơn choáng váng khi ở thời điểm đó, hắn cảm nhận được một năng lượng quen thuộc xâm nhập vào cơ thể mình hắn mới có thể thở được, bây giờ nghĩ lại có thể chỉ là ảo giác.  

Tin tức về dị thú cấp S bị ô nhiễm trong khu vực cấm ở đấu trường khiến toàn trường xôn xao, Bạch Phỉ quay lại mở quang não ra nhìn thấy một thông báo phê bình do trường gửi đến

【 Lưu ý: Trong cuộc thi "Trận chiến sinh tồn trong khuôn viên trường", các học sinh sau đây đã vi phạm kỷ luật nghiêm trọng của cuộc thi, ẩu đả trong khu vực cấm, kinh động đến dị thú cấp S, gây ra việc đình chỉ cuộc thi và gây thương tích nghiêm trọng cho phần lớn giáo viên và học sinh. Những người sau đây bị chỉ trích: Lê Văn, Bạch Phỉ, Hàn Kỳ Đạm, Cố Tần, Thiết Đạt, Phương Địch, Khúc Hiểu Võ. 】  

Một số người trong lớp A cũng bị phê bình và công bố, nhưng tên của Diệp Hoài vẫn không có trong đó.  

Không có khả năng thông báo phê bình còn phân hiêu khu.  

"Tinh tong" có một tin nhắn mới trên quang não, bao gồm thông báo vừa rồi

【 Lan Khê: Bạch Phỉ bảo bối, hôm nay bên trong vườn mới thu thập loài cây ăn thịt ô nhiễm cấp 2, ô nhiễm chính là một linh thực ở hình dạng con người, một số chuyên gia sẽ chỉ cách thanh lọc ô nhiễm cho linh thực. Cơ hội học tập không thể bỏ lỡ, đến hay không? 】

Tin nhắn này nhận được một lúc, sau đó tin nhắn thứ hai đến

【 Quên mất, cậu vẫn đang trong cuộc thi, giả vờ như tôi chưa nói gì đi. 】

Bạch Phỉ bấm vào trả lời

【 Trò chơi bị đình chỉ, tôi đã trở về, bây giờ tôi sẽ qua đó. 】

Khi Bạch Phỉ đến trung tâm nghiên cứu thực vật, Lan Khê đã đợi sẵn ở cửa, sau khi nhìn thấy Bạch Phỉ liền lắc mạnh cánh tay.  

"Tại sao cuộc thi của cậu lại bị đình chỉ?" Lan Khê tò mò, chưa từng nghe nói cuộc thi thường niên của Đại học Canaan có thể bị đình chỉ giữa chừng.  

Bạch Phỉ kể cho Lan Khê nghe những gì đã xảy ra, chỉ bỏ qua những chuyện họ xảy ra trong hang động.  

"Trời ạ, đây là lỗi của trường khi không cẩn thận kiểm tra tình hình trong khu vực thi đấu, ngược lại còn bắt làm kiểm điểm, may mà cậu không sao." Lan Khê nghĩ tới mà thấy sợ.  

Bạch Phỉ vỗ vỗ bả vai Lan Khê: "Cảm ơn đã nhắc nhở." Còn chuyện bị trường học khiển trách.  

Hắn biết nên viết kiểm điểm như thế nào.  

Trung tâm nghiên cứu thực vật bao phủ một khu vực rộng lớn và được chia thành nhiều khu vực nhỏ, bây giờ họ đi đến khu vực thanh lọc.  

Các nhà giam trong khu vực này được chia thành ô nhiễm sơ cấp và ô nhiễm thứ cấp, việc phân loại ô nhiễm này không theo số lượng ô nhiễm, mà theo hình thức.  

Ô nhiễm sơ cấp đề cập đến sự ô nhiễm của cơ thể thực vật, trong khi ô nhiễm thứ cấp đề cập đến sự ô nhiễm của linh thực ở hình dạng con người.  

Tinh lọc sư thông thường có thể làm sạch ô nhiễm của cơ thể thực vật ở một mức độ nhất định, nhưng ô nhiễm thứ cấp có yêu cầu cao hơn đối với tinh lọc sư.  

Lan Khê dẫn Bạch Phỉ vào tòa nhà trong khu vực thanh lọc, đi đến tầng hầm.

Rất nhiều người đã tụ tập ở đại sảnh tầng trệt, nhưng tất cả đều rất yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào căn phòng sạch sẽ phía sau vách ngăn trong suốt.

Bạch Phỉ và Lan Khê dần dần tiến về phía trước, nhìn thấy chỗ ngồi ở giữa phòng thanh lọc, có một cái cây ăn thịt đang bị trói.

Linh thực trong hình dạng con người của loài cây ăn thịt khoảng mười một, mười hai tuổi, như một quả bóng nhỏ bị buộc vào ghế, không biết ban đầu đôi mắt nó có màu đỏ hay đỏ do ô nhiễm, nó đang trừng mắt giận dữ với mọi người bên ngoài.

Nó tức giận há miệng, bên trong là một hàng răng lởm chởm, đột nhiên khiến những người xung quanh sợ hãi thở hổn hển.

Viện trưởng Wilson đứng ở phía trước, khi thấy mọi người đến đông đủ, ông ra lệnh cho những người bên cạnh: "Vào trong đặt một thiết bị chống cắn cho anh ta."

Cửa phòng thanh lọc được mở ra, có người đi vào, thô bạo đặt một thiết bị chống cắn lên người nó, bỗng nhiên linh thực cây ăn thịt càng giãy giụa kịch liệt hơn.

Khi những người bên trong bước ra, Wilson hỏi "Anh có chắc chắn ô nhiễm thứ cấp bên trong đã bị trói lại không? Một lát nữa, bốn chuyên gia hàng đầu trong viện sẽ đến, đừng phạm sai lầm."

"Đừng lo lắng, viện trưởng, đảm bảo không có vấn đề gì!"

Wilson gật đầu.

"Bốn chuyên gia của chúng ta đi vào trước." Wilson quay sang nhìn Lan Khê và Bạch Phỉ, nói với họ: "Hai người cũng đi vào, quan sát và học hỏi ở cự ly gần."

"Những người còn lại ở bên ngoài xem và học hỏi."

Bạch Phỉ và Lan Khê đi theo bốn chuyên gia, bước vào phòng thanh lọc.

Cửa phòng thanh lọc đóng lại từ phía sau, Bạch Phỉ nhìn xung quanh, phòng thanh lọc khá trống trải, tường được làm từ vật liệu công nghệ cao để cách ly ô nhiễm, đảm bảo ô nhiễm ở đây không truyền ra bên ngoài.

Linh thực bị đeo thiết bị chống cắn, cả người trong tư thế phòng thủ, ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ một cách hung ác.

Lan Khê đang đi bên cạnh Bạch Phỉ nhìn thấy dáng vẻ này, không nhịn được đi tới bên cạnh Bạch Phỉ: "Chân tôi hơi mềm, ánh mắt của nó thật đáng sợ, tôi cảm thấy giây tiếp theo sẽ bị nó nuốt chửng."

"Đừng sợ, nhìn hung bạo như thế nhưng chưa chắc đã nguy hiểm, hơn nữa nó còn bị trói." Bạch Phỉ an ủi Lan Khê.  

Lan Khê gật đầu, sau đó mới dám tiến thêm một bước.  

Các chuyên gia không ngạc nhiên trước tình huống này, họ đã nhanh chóng và thống nhất thảo luận về việc ai sẽ là người đầu tiên thực hiện.  

Một trong những chuyên gia có mãi tóc bạc xám, tao nhã bước tới, khi đến gần đó, linh thực cây ăn thị lại bắt đầu xao động.  

Chuyên gia ngưng tụ một quả cầu ánh sáng chữa trị, vuốt ve hai má của cây ăn thịt, nhẹ nhàng xoa dịu: "Yên tâm đi, chúng tôi đến đây để chữa trị cho bạn."   

Nhưng quả cầu ánh sáng chữa trị kia đã kề sát vào vết thương trên má, linh thực cây ăn thịt không thả lỏng mà lắc đầu dữ dội.  

Ba chuyên gia kia cũng hơi cau mày, một người trong số họ bước lên phía trước: "Xem ra nó không hợp tác lắm với việc xử lý vết thương trước, để ta tới, trước tiên thanh tẩy cho nó một nửa ô nhiễm chắc là tốt hơn nhiều."   

Chuyên gia thả quả cầu ánh sáng chữa trị gật đầu, chuẩn bị rút lui, thì đột nhiên xảy ra chuyện.  linh thực cây ăn thịt bỗng nhiên thoát ra, đột ngột đứng lên, móng tay vừa đen vừa dài vồ lấy hai chuyên gia trước mặt.