Xếp hạng tổng hợp hai chuyên ngành, thành tích của Bạch Phỉ đều là đứng nhất lớp.
Sau khi kỳ thi kết thúc, kỳ nghỉ cũng đến.
Trong lúc các bạn học đều đang thảo luận sẽ trải qua kỳ nghỉ như thế nào, trường học đưa ra một cái thông báo.
【 Bởi vì kỳ nghỉ năm nay sớm hơn mười ngày, cho nên nhà trường sẽ khôi phục lại cuộc thi đã bị đình chỉ trước đó. Nhưng địa điểm thi đấu cùng nội dung thi đấu sẽ có thay đổi, chi tiết cụ thể sẽ giải thích bên dưới.】
Bạch Phỉ xem lướt qua một lần, địa điểm lần trước bởi vì nguy hiểm chưa được giải trừ cho nên sẽ không dùng trong khoản thời ngắn.
Trường học áp dụng một kiểu thi đấu mới, hình thức và nội dung chưa từng thấy trước đây.
Nhưng lần này không phải toàn bộ học sinh tham gia thi đấu lại, mà chỉ có những học sinh còn trên sân thi đấu trước khi bị tạm dừng.
Tương đương với trận đấu vòng loại cuối cùng cũng chính là vòng chung kết.
Trận chung kết này sẽ đánh giá năng lực hợp tác của đoàn đội.
Bởi vì nội dung thi đấu là hợp tác đoàn đội, thanh lọc khu vực ô nhiễm.
Nhìn thấy nội dung thi đấu, mọi người đều ồ lên.
Sao lại đấu cái này? Đây rõ ràng là muốn học sinh hệ công kích cùng hệ phòng thủ chủ động kéo hệ chữa trị gia nhập đội, nhưng cố tình hệ chữa trị vào được vòng chung kết lại có rất ít.
Những người hợp tác loại bỏ hệ chữa trị lúc trước đều im lặng, càng im lặng hơn chính là những người đã bắt hệ chữa trị cấp cao về để chữa trị cho đám người bọn họ.
Trường học cố ý nhằm vào bọn họ à.
Ngay lúc học sinh nói chuyện ồn ào, màn hình ảo trước mặt sáng lên, hiệu trưởng ngồi ở bên trong chào tất cả mọi người: "Chào mọi người, tôi biết mọi người có rất nhiều nghi vấn, kế tiếp tôi sẽ giải đáp từng câu hỏi một."
"Trước tiên tôi sẽ giới thiệu một chút quy tắc của trận chung kết, đầu tiên là phải thành lập đội, sau đó tiến hành chọn sân thi đấu. Sân thi đấu là khu vực ô nhiểm mà nhà trường đã mất gần hai tháng để lựa chọn tỉ mỉ, rất thích hợp với người mới, tổng cộng có ba khu, cấp bậc D, E, F, chúng tôi sẽ tính theo cấp bậc của hệ chữa trị có trong đội cùng với số lượng ô nhiểm tương ứng ở khu cấp bậc, cho nên các bạn không cần phải lo lắng về vấn đề công bằng."
Kế tiếp, hiệu trưởng lại nói một ít việc cần chú ý, mở thời gian hỏi đáp ra, ai có vấn đề gì sẽ giải đáp liền.
Trong đó có một học sinh đứng lên hỏi: "Nếu đội không chiêu mộ được hệ chữa trị thì sao?"
Hiệu trưởng: "Ngay cả một người cũng không chiêu mộ được, trực tiếp bị đào thải."
Một học sinh khác cũng đứng lên hỏi: "Có thể mang theo linh thực, linh thú không?"
Hiệu trưởng: "Trong cuộc thi, chỉ cần không vi phạm quy tắc, thủ đoạn nào cũng có thể sử dụng."
Nghe vậy, một số học sinh thở phảo nhẹ nhõm, không tìm được hệ chữa trị cũng không sao, có thể mang theo linh thực, linh thú đi thanh lọc cũng được.
Hiệu trưởng: "Đúng rồi, quên nói cho mọi người biết, học sinh tham gia sẽ đến khu ô nhiễm vào ngày mốt, cho nên phải nộp danh sách các thành viên trước 3 giờ chiều mai."
!!! Phía dưới tràn ngập tiếng kêu rên.
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Trường học quả nhiên không phải là người mà, thời gian chuẩn bị cũng không có.
Sau đó, có một vài học sinh đặt câu hỏi, rồi tất cả giải tán.
Mà các học sinh lớp B tiến vào vòng chung kết, tất cả đều nhìn về phía Bạch Phỉ.
"Lão đại! Mang em theo với!"
"Lão đại, lúc trước là em có mắt không thấy Thái Sơn (1), không ý thức được anh là người không thể thay thế, cho em một cơ hội đi!"
(1)有眼不识泰山: thành ngữ thời nhà Đường, tức là có mắt mà không nhận ra Thái sơn. Đó là ẩn dụ cho việc quá hẹp hòi và không thể nhận ra người có địa vị cao hay năng lực lớn.
"Em biết nghe lời, lại có sức lực, chỉ đâu đánh đó, tuyển em tuyển em đi!"
Bạch Phỉ:.......
Sau khi trở về, Bạch Phỉ bị tin nhắn của người lạ oanh tạc trên quang não, mở ra xem đều là giới thiệu cộng thêm yêu cầu tổ đội.
Bạch Phỉ đành phải mở chức năng chặn người lạ, lúc này mới yên tĩnh được.
Trong đội cần có người nào, kỳ thật trong lòng hắn đã có mấy người.
Sau đó lần lượt gửi lời mời tới Lê Văn, Hàn Kỳ Đạm, Hạ Nhiên Chi, rất nhanh liền nhận được phản hồi.
Lê Văn: 【Được.】
Hàn Kỳ Đạm: 【Cậu không mời tôi thì tôi cũng sẽ tự mình tới cửa.】
Hạ Nhiên Chi: 【Huhuhu cảm động quá, tôi tuyệt không kéo chân cậu đâu!】
Cuối cùng bọn họ thương lượng, dùng cách chiêu mộ chọn thêm một đồng đội.
Hiện tại trong đội bọn họ có hai hệ công kích, hai hệ chữa trị, chọn thêm một hệ phòng thủ nữa là được rồi.
Đăng tải thông báo chiêu mộ, trong nháy mắt liền có nhiều người nộp đơn.
Bạch Phỉ bật tính năng lọc thông minh, chặn những người không phải hệ phòng thủ, còn lại tự lựa chọn.
Chọn được vài người liền gửi tin cho ba người còn lại.
Nhanh chóng quyết định chọn một cô gái hệ phòng ngự tên là Tang Mạt.
Làm xong mọi việc thì trời cũng đã tối.
Bạch Phỉ cũng không biết vì cái gì, đóng tính năng lọc lại, tin nhắn lập tức ùn ùn kéo đến, nhanh chóng xem qua từng cái.
Hắn tìm một người tên là Diệp Hoài, chắc là hệ công kích.
Nhưng nhìn một vòng, không thu hoạch được gì.
Kỳ quái, từ lần đó liền không còn có tin tức gì nữa.
Tiến vào vòng chung kết lần này, Bạch Phỉ cho rằng Diệp Hoài sẽ liên lạc với hắn, kết quả cũng không có.
Quên đi, có lẽ người kia tìm được đồng đội thích hợp rồi.
Sau khi xong hết mọi việc thì trời cũng đã tối đen, ngày mai nghỉ ngơi một ngày rồi xuất phát.
Không biết phải đi đến khu ô nhiễm nào, nhưng dựa theo thành viên trong đội, chạy không thoát cấp D.
Hiện tại phải sắp xếp cho Khôi con và Tiểu Thời, tuy rằng có thể mang theo linh thực, nhưng hắn không thể mang theo bọn nó, hơn nữa bọn nó là của viện nghiên cứu, không biết có thể mang ra ngoài được hay không.
Bạch Phỉ gọi Tiểu Thời và Khôi con tới: "Ngày mốt ta có việc phải đi ra ngoài, ngày mai đem hai đứa về trung tâm nghiên cứu, khi nào ta trở lại sẽ đón hai đứa về."
Tiểu Thời: "Đi ra ngoài bao lâu ạ?"
Bạch Phỉ: "Không rõ lắm, chắc khoảng hơn mười ngày."
Trong diễn đàn chuyên ngành, mọi người bắt đầu thảo luận về vấn đề du lịch ở tinh hệ đó sau khi trận đấu kết thúc.
Nói như vậy, mấy khu ô nhiễm cấp D, E, F tập trung ở tinh hệ thứ 4 đến thứ 6, là người ở tinh hệ thứ nhất, ít khi đi đến tinh hệ xa như vậy, nên Bạch Phỉ cũng muốn đi xem thử sau khi trận đấu kết thúc.
"Vậy nó đi cũng ba sao?" Khôi con chỉ vào Diệp Tử đang đứng trên vai Bạch Phỉ hỏi.
"Diệp Tử đi cùng ta." Bạch Phỉ nói.
Khôi con trề môi: "Vì cái gì nó có thể đi theo, còn bọn con thì không được. Huhuhu, Bạch Bạch không thích bọn con."
Bạch Phỉ nhìn nhóc con đang gào khóc trước mặt, nước mắt cũng chưa rơi một giọt, có chút bất đắc dĩ: "Không tiện mang theo hai đứa ở dạng này."
"Không nói sớm, con còn tưởng Bạch Bạch thấy con không đáng yêu! Đem bọn con ném trở về." Khôi con ngừng khóc, đứng ở kia.
Chỉ thấy một luồng ánh sáng đỏ phát ra từ trên người nó, trong nháy mắt, Khôi con đứng chỗ kia biến mất, một cây hoa hồng xuất hiện.
Tiểu Thời thấy vậy cũng gấp không chờ nổi, biến về nguyên thân, nhưng nguyên thân quá lớn, chiếm gần hết phòng khách, sau đó chậm rãi thu nhỏ lại, thẳng cho đến khi bằng kích thước của hoa hồng.
Bạch Phỉ đi qua nhặt hoa hồng cùng cây ăn thịt lên, cảm thấy có chút buồn cười: "Là muốn ta đem hai đứa thế này đi vào khu ô nhiễm sao?"
"Có không gian trữ vật." Hoa hồng đột nhiên mọc ra một cái miệng từ nhụy hoa nói chuyện.
Bạch Phỉ: "Không gian trữ vật là để trữ vật, hai đứa đi vào sẽ buồn chết."
Tiểu Thời: "Hiện tại bọn con cũng là vật thể."
Được rồi, đây là quyết tâm muốn đi cùng hắn.
Bạch Phỉ gửi tin nhắn cho Wilson:【 Tôi đem Khôi con và Tiểu Thời mang đi thi đấu, bọn trẻ cũng nên đi đây đi đó học thêm kiến thức. 】
Wilson: 【 Được, bọn nó đi theo cậu tôi cũng yên tâm. 】
Haha, nhưng mà hắn không yên tâm.
Diệp Tử vẫn luôn trầm mặc đột nhiên đi tới chọc chọc Bạch Phỉ, Bạch Phỉ ngước mắt nhìn, liền thấy Diệp Tử vươn ra hai sợi dây leo, quấn quanh hoa hồng và cây ăn thịt.
Dây leo chỉ có vào milimet, thực sự là quá nhỏ và mong manh so với hai cây kia.
Chỉ thấy dây leo phát ra một luồng ánh sáng lạnh màu xanh đậm, nháy mắt hai cây hoa nhỏ bằng móng tay.
Sau đó Diệp Tử biến thành vòng tay, quấn quanh cổ tay trái của Bạch Phỉ.
Bạch Phỉ thấy trên vòng tay ngoại trừ bỏ hai chiếc lá, còn có thêm hoa hồng và cây ăn thịt, đều rất nhỏ, treo trên dây léo của Diệp Tử.
Bây giờ chiếc vòng tay này thực sự trở thành một chiếc vòng tay.
Bạch Phỉ nhịn không được chạm tay vào hoa hồng, cánh hoa hồng cuộn tròn trên đầu ngón tay Bạch Phỉ. Lại chạm vào cây ăn thịt, đầu cây ăn thịt cọ cọ ngón tay hắn.
Cái này tốt nha, dễ mang theo, quan trọng là bọn nó không thể nói chuyện.
Chỉ có Khôi con và Tiểu Thời đột nhiên bị xoay vòng vòng, qua một hồi lâu mới phản ứng lại.
Năm giác quan vẫn cảm nhận được xung quanh, nhưng lại không thể kiểm soát được cơ thể của chính mình.
Bọn nó là bị treo trên nhánh cây giống như một vật trang trí.
"Mày lại đánh lén. Rốt cuộc mày là ai? Mày..." Khôi con đột nhiên phát hiện miệng nó bị phong bế, ngay cả ngôn ngữ thực vật cũng không thể công kích Diệp Tử được.
"Thế này không tốt hơn so với bị nhốt trong không gian trữ vật sao, ngay cả lời cảm ơn cũng không có" Diệp Hoài hừ lạnh một tiếng, chặn hết âm thanh la hét lại, mới cảm thấy thế giới thanh tịnh, giống như về lại thời điểm ban đầu chỉ có anh và Bạch Phỉ.
Biết vậy đã thu nhỏ bọn nó từ sớm, cuối cùng cũng không còn ai thu hút sự chú ý của Bạch Phỉ nữa rồi.
Diệp Hoài vui vẻ dùng chiếc lá cọ cọ Bạch Phỉ.
Khôi con phát hiện động tác nhỏ này, cũng muốn cọ cọ, mới vừa cọ một chút, phát hiện bản thân không thể cử động được.
Nhìn về phía kẻ chủ mưu, Diệp Tử khiêu khích nhìn lại nó, ngay trước mặt nó quấn lên ngón út Bạch Phỉ.
Ngày thứ hai, Bạch Phỉ kéo bốn người trong đội vào một cái nhóm nhỏ.
Bạch Phỉ: 【 Mọi người có thông tin gì về mức độ ô nhiễm này không, có thể chia sẻ vào nhóm một chút. Thuận tiện nói những thứ mình mang theo, nhìn xem có để sót lại cái gì hay không. 】
Mới vừa gửi tin xong, Bạch Phỉ liền thấy Tang Mạt gửi một tệp tài liệu qua.
Bên trong là toàn bộ thông tin các khu ô nhiễm từ cấp S đến khu ô nhiễm cấp F.
Hạ Nhiên Chi: 【Một like, quả nhiên là đồng đội đáng tin cậy! 】
Hàn Kỳ Đạm: 【Nhóm không có tên sao? Để tôi đặt tên cho. 】
Hàn Kỳ Đạm đổi tên nhóm thành "Đội thanh lọc ô nhiễm chuyên nghiệp AASSS"
Hạ Nhiên Chi: 【Bọn họ ba người cấp S tôi cũng hiểu, cậu cấp A để lên tôi cũng hiểu, nhưng cấp A còn lại là đang cười nhạo tôi cấp B hả?】
Hàn Kỳ Đạm: 【 Trong lòng tôi cậu chính là A, tinh thần lực cấp B, năng lực cấp A. 】
Mới vừa nói xong, không quá một giây, Hàn Kỳ Đạm đổi tên lại thành " Đội thanh lọc ô nhiễm chuyên nghiệp 5S"
Hàn Kỳ Đạm: 【 Tôi đột nhiên lại nghĩ đến, tất cả chúng ta đều có năng lực cấp S, tràng ngâp lòng tự tin】
Hạ Nhiên Chi: 【 Cậu vui là tốt rồi 】
Tang Mạt: 【 Rất tốt, rất có tinh thần】
Bạch Phỉ nhìn tên nhóm nhếch miệng, đúng là cái tên ngớ ngẩn.
Quên đi, miễn là họ vui.