Lỡ Một Bước, Đau Thương Cả Đời!

Chương 5: MÓN NỢ ÂN TÌNH




Trời chạng vạng tối, Vi Uyển Uyển mơ hồ tỉnh lại. Mùi thuốc sát trùng xộc vào cánh mũi, nơi cánh tay tê rần khiến cô khẽ cau mày. Khi đôi bờ mi động mở, trước mắt cô là trần nhà trắng xóa, đoán được bản thân đang ở bệnh viện nên gượng người ngồi dậy, lúc ấy lại có một cánh tay khác đưa ra nâng đỡ.

"Em vẫn nên nằm nghỉ thì hơn, sao lại ngồi dậy làm gì?"

Bên cạnh cô là một người đàn ông có giọng nói ôn nhu, ấm áp, mà thật ra anh ấy cũng chẳng hề xa lạ gì với cô.

"Anh Đàm Vũ, sao anh lại ở đây?"

"Anh đang trên đường đi công việc thì tình cờ thấy em ngất xỉu bên đường nên đưa em vào đây. Bác sĩ nói em bị sốc nhiệt, cũng may là kịp thời cấp cứu ấy, nếu không đã ảnh hưởng đến tính mạng rồi."

"Vậy à, em cảm ơn anh! Ân tình cũ còn chưa kịp trả, nay lại nợ anh thêm một ơn cứu mạng nữa rồi. Thật tình em cũng không biết làm sao mới trả đủ cho anh."

Vi Uyển Uyển rất ngại ngùng khi đối mặt với người anh hơn cô mười tuổi này. Nhưng Đàm Vũ thì lại tự nhiên, thân thiết, thậm chí là cởi mở với cô:

"Em đừng ngại, những gì anh giúp em là anh đều tự nguyện mà. Vả lại cảm giác được giúp đỡ ai đó anh thấy rất vui, chỉ tiếc là hôm đó không thể giúp ba em qua khỏi..."

"Chuyện đó thì có liên quan gì tới anh đâu chứ. Bác sĩ cũng tận tình cứu chữa rồi, nhưng ba em bị thương nặng quá mới không thể qua khỏi. Cũng may hôm đó có anh cho em vay tiền trả viện phí và lo hậu sự cho ba, nếu không có anh, em cũng không biết phải kiếm đâu ra tiền nữa."

"Thôi mà, chuyện đó dù sao cũng qua lâu rồi. Em đừng nhắc lại kẻo sẽ buồn thì không hay."

Vi Uyển Uyển khẽ gật đầu, giữa cả hai dần chìm vào im lặng.

"Mấy năm không gặp, cuộc sống của em vẫn tốt chứ?"

Được Đàm Vũ hỏi về cuộc sống hiện tại của mình, Vi Uyển Uyển nhất thời chẳng biết phải trả lời làm sao.

Cô sống có tốt không? Chắc câu trả lời sẽ là không rồi, nhưng cô vẫn mỉm cười tươi vui nhất:

"Em sống vẫn tốt! Còn anh thì sao, chắc đã lập gia đình rồi nhỉ?"

Đàm Vũ cười hiền, anh khẽ lắc đầu rồi mới nói:

"Anh vẫn cô đơn thế thôi, sớm sớm khuya khuya một mình không ai tâm sự."

"Sao vậy? Em thấy anh cũng phong độ đẹp trai, lại có sự nghiệp ổn định nữa, chắc do anh kén chọn quá đúng không?"



Vi Uyển Uyển cười nói, giúp bầu không khí dần khởi sắc hơn đôi phần.

"Chắc do anh kén chọn thật. Gặp cô gái nào anh cũng không thể nói chuyện thoải mái được, ngoại trừ em. Nhớ lại lúc em còn là học sinh phổ thông, hôm đó đạp xe không biết lo nghĩ gì mà lại va vào đầu xe của anh, song còn mắng anh ỷ đi xe to rồi chèn ép xe đạp của em, đó là lần đầu tiên anh gặp phải một cô nàng ngang ngược như em. Nhưng cũng nhờ vậy mà chúng ta có duyên hợp tác với nhau, tác phẩm Nắng Hạ em gửi cho anh đã xuất bản rồi, vốn dĩ anh định tìm em để thông báo tin vui rồi chia phần trăm lợi nhuận, nhưng lúc đến nhà tìm mới biết em chuyển đi mấy tháng rồi. Sau đó anh cũng có liên hệ tìm em, không ngờ mãi tới bây giờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh thế này."

Đàm Vũ vốn là người trầm tĩnh, ít nói, nhưng không hiểu sao cứ khi gặp Vi Uyển Uyển là anh lại cởi mở, hoạt bát hơn hẳn.

Anh nói rất nhiều, nhưng cô chỉ khẽ cười trừ một cái:

"Đúng là trùng hợp quá anh nhỉ!"

"Chắc tại mình có duyên!"

Lời nói của Đàm Vũ lại khiến không bầu không khí rơi vào ngột ngạt, Vi Uyển Uyển cũng trở nên bối rối.

Thấy vậy, Đàm Vũ liền lên tiếng:

"À phải rồi, em vẫn còn sáng tác tiểu thuyết chứ? Nếu có tác phẩm nào hoàn thành rồi mà chưa có nhà để gửi thì cứ gửi đến tập đoàn của anh, biết đâu sau khi xuất bản lại nổi tiếng hơn cả tác phẩm Nắng Hạ trước đó. Hoặc nếu em muốn phát triển sâu hơn về nghề văn học mạng này thì cứ đầu quân vào Đàm thị, anh bảo đảm phúc lợi cao hơn nơi khác."

"Anh đang dùng thân phận Chủ tịch của mình ra để câu dẫn thêm nhân tài cho công ty đó à?"

Vi Uyển Uyển rõ là nửa thật nửa đùa nhưng Đàm Vũ lại gật đầu xác nhận ngay.

"Phải, nếu may mắn mời được nhân tài góp thêm những kiệt tác cho công ty của mình thì còn gì tốt bằng. Em cứ suy nghĩ đi, rồi liên lạc với anh."

Đàm Vũ lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô. Vi Uyển Uyển cũng lịch sự cầm lấy, nhưng cô biết chắc sẽ không có cơ hội dùng tới.

Thấy sắc mặt cô không được tốt, Đàm Vũ lại ôn hòa hỏi thăm:

"Em sao vậy? Có phải vẫn còn ngại chuyện ân tình kia không? Nếu là vậy thì em đừng nghĩ nữa, số tiền anh cho vay, em cũng trả đủ cho anh rồi, sao còn đặt trong lòng mà e dè với anh như thế?"

Vi Uyển Uyển cười nhẹ, thật ra là cô đang buồn cho mình ấy chứ. Nếu hôm đó, cô không đi chung xe với Đàm Vũ đến bệnh viện, thì chắc có lẽ giữa cô và Đàm Dạ đã không xảy ra hiểu lầm. Nhưng có một chuyện mà cô vẫn không hiểu rằng, rốt cuộc là ai đã nói với hắn những gì để xảy ra hiểu lầm kia chứ?

Chỉ lỡ một bước, vậy mà cái giá phải trả là chấm dứt mối tình đầu đẹp đẽ, cô không cam tâm.

Nhưng suy cho cùng, cũng tại tình yêu chưa đủ lớn, vì nếu đủ lớn, hắn sẽ không dứt khoát chia tay rồi bỏ đi biền biệt không nói thêm lời nào mà đã chịu tin tưởng và tìm cô để nghe lời giải thích.



Ký ức ùa về, khiến Vi Uyển Uyển trầm tư. Thấy vậy, Đàm Vũ chạm vào tay cô, khẽ hỏi:

"Uyển Uyển, em sao vậy? Có phải lại không khỏe ở đâu?"

Cái chạm tay của anh khiến cô giật mình, vội rụt rè thu tay về. Cô lắc đầu, rồi mới nói:

"Em không sao!"

"À, em quên mất, tiền viện phí hôm nay..."

"Không có bao nhiêu hết. Anh sẽ xem như em nợ anh một bữa cơm, khi nào rảnh em cứ gọi cho anh, chúng ta cùng nhau ăn cơm ha."

"Vậy thì thiệt thòi cho anh quá..."

"Được ăn cơm với em thì sao lại cho là thiệt thòi. Cứ quyết định vậy đi!"

Vi Uyển Uyển cuối cùng cũng chịu cười, nhưng nụ cười đó rất nhanh đã biến sắc, khi cô sựt nhớ ra chuyện gì đó.

"Anh Đàm Vũ, bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Hơn bảy giờ tối. Sao em có vẻ khẩn trương vậy?"

"Thôi chết, em muộn giờ mất rồi, em phải về ngay."

Vừa nói, Vi Uyển Uyển vừa rút kim tiêm đang truyền nước trên tay ra, rồi rối rít xuống giường, làm hại Đàm Vũ cũng cuống theo.

"Sao thế, có chuyện gì quan trọng lắm à?"

"Vâng! Em phải về ngay, khi khác em hẹn anh đi ăn cơm sau! Cảm ơn anh đã giúp em hôm nay, em xin phép đi trước."

Nói xong, Vi Uyển Uyển liền vội vã ra khỏi phòng bệnh. Thấy thái độ cô kỳ lạ, Đàm Vũ đương nhiên không thể không chạy theo cô.

"Uyển Uyển, em chờ đã."

"Uyển Uyển..."