Hình Hiểu Hinh nhìn vào trong phòng, nói với Hướng Biên Đình: “Cà phê của các cậu sắp nguội rồi.”
Hướng Biên Đình nói: “Không sao đâu.”
Lâm Vũ Hách đi tới, nói: “Tụi tớ xuống ngay thôi, sao chỉ có một mình cậu? Ba người kia đâu?”
“Còn ở dưới chơi game, các cậu đi lâu rồi không quay lại, bọn họ nhờ tớ đi lên xem sao.”
“Tụi mình đi xuống thôi.” Lâm Vũ Hách nói với Hướng Biên Đình.
Hướng Biên Đình ‘ừ’ một tiếng.
“Tụi em đi trước nha, thầy Hạ.” Lâm Vũ Hách tạm biệt Hạ Tuyên, quay đầu vẫy tay với Bạch Khâm: “Em đi trước ạ, có cơ hội gặp lại.”
Bạch Khâm cho cái ánh mắt: “Hẹn gặp lại.”
Hướng Biên Đình nhìn Hạ Tuyên: “Tạm biệt, thầy Hạ.”
Hạ Tuyên gật đầu ‘ừ’ một tiếng.
Dưới lầu, ba người vừa mới đánh xong một ván, thấy Hướng Biên Đình và Lâm Vũ Hách đã trở lại, Lưu Siêu hỏi một câu: “Sao hai cậu đi lâu thế, tụi tớ đánh xong hai ván rồi.”
Lâm Vũ Hách ngồi xuống uống một ngụm cà phê: “Mới một lát mà mấy cậu chơi xong hai ván rồi? Thua hay thắng?”
Lý Nhuỵ nói: “Thua, không có dã cha. Lưu Siêu quá phế.”
“Này, bình thường anh không chơi thích khách mà.” Lưu Siêu nói.
Hướng Biên Đình đang trả lời tin nhắn của Thẩm Trạch, Lý Nhuỵ nhìn cậu hỏi: “Dã cha, cậu còn chơi không?”
“Hả?” Hướng Biên Đình ngẩng đầu, ngón tay nhanh chóng đánh chữ, cậu lắc đầu: “Không chơi, tốn não lắm.”
“Cậu nói giỡn đi.” Lý Nhuỵ cười, cô nhìn sang điện thoại của cậu, hỏi thẳng một câu: “Cậu đang nhắn tin với bạn gái à?”
Hướng Biên Đình thật sự không thích người khác không có khoảng cách riêng tư như vậy, đặc biệt là người không thân, cậu chỉ cười khẽ, thuận miệng ‘ừ’ một tiếng.
Hình Hiểu Hinh đều nghệch ra, Lâm Vũ Hách suýt nữa bị sặc cà phê: “Cậu có bạn gái hồi nào?”
Hướng Biên Đình nhìn điện thoại đánh chữ, giống như không để ý lắm nói bậy nói bạ: “Quen nhau hồi cấp ba, hai năm rồi.”
Lý Nhuỵ vốn tưởng thật, nghe cậu nói như vậy lại suy nghĩ một lát, cười nói: “Tớ phát hiện cậu cũng thích nói đùa thật.”
Lâm Vũ Hách đương nhiên cũng không tin: “Cậu nói bạn gái là con rắn của cậu tớ còn thấy đáng tin hơn.”
Bọn họ ngồi trong sân một lát liền xuất phát đến quảng trường, lúc tới quầy Lâm Vũ Hách phát hiện Lâm Khả Vi đã tính tiền rồi.
“Không phải chớ phú bà, chị làm vậy em sẽ có chút cảm động đó.” Lâm Vũ Hách nói.
Lâm Khả Vi nghiêng mắt: “Có chút?”
“Cực kỳ.”
“Làm chị tiêu pha quá, để tụi em quét WeChat trả cho chị đi.” Lý Nhuỵ lấy di động ra nói.
“Không cần, không cần đâu.” Lâm Khả Vi từ chối: “Coi như Lâm Vũ Hách mời mấy em đi, nếu mấy em cảm thấy hương vị không tồi thì sau này thường xuyên tới nhé.”
Bọn họ kiên trì muốn chuyển tiền, bị Lâm Khả Vi từ chối mãi, cuối cùng vẫn là Lâm Vũ Hách khuyên bọn họ ra ngoài trước, cậu ta ở lại nói chuyện với chị mình: “Tiền này trừ trong tiền lì xì của em đi.”
“Ai muốn tiền lì xì của em, lông dê phải lấy từ người dê chứ. Muốn trả ơn chị thì sau này nhớ mang tiểu Hướng tới nhiều chút.”
“Chắc chị không có ý với cậu ấy thật đấy chứ?”
“Không có ý gì thì chị không ngắm soái ca được sao?” Lâm Khả Vi đối với Hướng Biên Đình thật sựchỉ là đơn thuần thưởng thức từ một vị nhan khống đối với mỹ nam, ai chẳng thích soái ca phù hợp hình mẫu lý tưởng đâu. Huống chi cô lại chẳng ngốc, loại soái ca cấp bậc như vậy cô có thể theo đuổi được sao?
“Nhìn tiểu Hướng là biết không dễ theo đuổi đâu.” Lâm Khả Vi nói.
Lâm Vũ Hách ‘chậc’ một tiếng: “Chị đúng là nghĩ tới a.”
“Nghĩ thì thật ra không nghĩ tới.” Lâm Khả Vi cười nói: “EQ cậu ấy quá cao, loại người này khó theo đuổi nhất đấy.”
“Này chị cũng nhìn ra à.”
“Này mà cũng nhìn không ra vậy mấy người trước chị mày quen đều là quen không chắc.”
Lâm Vũ Hách tỏ vẻ khinh thường: “Mấy người đó làm sao so được với cậu ấy.”
Lâm Khả Vi thở dài, gật đầu: “Đúng là không so được, không nộn bằng cậu ấy, không soái bằng cậu ấy, cũng trông không thông minh bằng.”
Lâm Vũ Hách vui vẻ: “Cậu ấy cũng không phải là trông thông minh, người ta là thông minh thật đấy, nhưng chị nói cậu ấy EQ cao nên theo đuổi phải cao, em lại cảm thấy nếu cậu ấy có yêu đương thật, nói không chừng cũng chỉ là chàng trai ngây thơ thôi.”
Lâm Khả Vi cười: “Còn chàng trai ngây thơ…… chị nói EQ cậu ấy cao, chứ không nói cậu ấy là hải vương.”
Trước kia, Hướng Biên Đình thường xuyên cùng Thẩm Trạch chơi trốn thoát mật thất, chủ đề nào cũng chơi rồi, chơi nhiều nên biết kiểu trò chơi này chỉ đổi thang không đổi thuốc, vốn dĩ cũng không cảm thấy khó khăn gì, chơi quen rồi lại càng không thú vị. Ngay từ đầu cậu đứng bên cạnh nhàn nhã, thông qua hai phòng, đến phòng thứ ba thì cả nhóm bị mắc kẹt, Lâm Vũ Hách nhận ra cậu lơ đãng, thấp giọng nói một câu: “Cậu đừng rớt mạng chứ, Đình Đình.”
Sau đó, Hướng Biên Đình không nhàn nhã nữa, chủ động giải đáp, dẫn bọn họ thông quan, cậu đi quá nhanh, giống như đã xem kịch bản trước vậy, mấy người nhanh chóng trốn thoát thành công, nhân viên công tác thấy bọn họ đi ra nhanh như vậy đều thấy kinh ngạc.
Lâm Vũ Hách cười hỏi Hướng Biên Đình: “Cậu là online hay là ăn gian vậy?”
Trần Gia Hiên nói: “Đây là lần đầu tiên tớ chơi mật thất nhanh như vậy đấy.”
“Hay tụi mình lại chơi thêm chủ đề khủng bố?” Lý Nhuỵ đề nghị: “Bây giờ còn sớm.”
Lưu Siêu đáp: “Được nha, được nha.”
Hình Hiểu Hinh nói: “Tớ không chơi đâu, ta thấy hơi sợ, tớ ở bên ngoài chờ các cậu đi.”
“Vậy đổi cái khác đi, cũng không thể để cậu ở bên ngoài một mình được.” Lý Nhuỵ nói.
Vì thế, mấy người lại thay đổi chủ đề khác chơi, lần này Hướng Biên Đình cũng không thể nhàn nhã, ai cũng nhìn cậu, cho nên lần này bọn họ thông quan càng nhanh.
Lâm Vũ Hách biết Hướng Biên Đình có gia thế bất phàm, cho nên thi thoảng cũng buồn bực sao cậu ấy lại bình dân như vậy, chẳng có vẻ cao cao tại thượng xa cách gì, tìm cậu ấy làm gì cũng đồng ý.
Vừa rồi chơi mật thất chắc là dễ như học mẫu giáo với cậu ấy vậy, lại còn theo bọn họ chơi chủ đề khác, làm bạn với người rất am hiểu nhưng lại không tỏ ra am hiểu này rất thoải mái, khó trách ngay cả chị cậu ta đều nhận ra cậu ấy có EQ cao.
Bữa tối, bọn họ ăn thịt nướng tự chọn, Hướng Biên Đình không thích ăn buffet lắm nên cũng không ăn nhiều, những người khác đều đi lấy đồ ăn, cậu thì ngồi trên ghế rảnh rỗi giúp đỡ nướng thịt, bởi vì không mấy quen tay nên bị dầu bắn trúng rất nhiều lần.
Buổi tối đi hát KTV, Lý Nhuỵ gọi thêm hai nữ sinh chung phòng ký túc xá tới, nói là nhiều người thêm đông vui, trong phòng ký túc của cô chỉ có Hình Hiểu Hinh là xã khủng, hai người còn lại thì rất hoạt bát, lúc họ đến, cả phòng cũng trở nên rôm rả hơn.
Bọn họ hát xong một lượt, chỉ có mỗi Hướng Biên Đình là không hát, cả đám ồn ào bảo cậu hát một bài, Lâm Vũ Hách ngồi bên cạnh máy chọn bài thúc giục: “Chọn bài, chọn bài, hát gì tớ chọn cho.”
Hướng Biên Đình thả điện thoại vào túi, chọn một bài tiếng Anh.
Hạ Tuyên tham gia tiệc cưới tới 9 giờ mới tan, bàn hắn ngồi trên cơ bản đều là người quen, sau khi tiệc cưới kết thúc Bạch Khâm đề nghị đi hát K, cả bàn liền đồng ý, ngày mai Trung Thu, ai cũng nghỉ, hát tới sáng cũng được.
Bạch Khâm nói với Hạ Tuyên: “Đi Tả Ngạn đi, lâu rồi không đi, tới chiếu cố sinh ý của ông chủ Trần.”
Hạ Tuyên gật đầu.
Trước khi vào KTV, Hạ Tuyên đi ra ngoài gọi điện thoại, Bạch Khâm đi vào trước, tới quầy tiếp khách chào hỏi, ông chủ của KTV quen biết với mấy người Bạch Khâm, hắn đã dặn nhân viên trước quầy rồi.
“Để em sắp xếp phòng cho mọi người ạ.” Chàng trai đứng ở quầy nói.
“Không vội.” Bạch Khâm ngăn lại: “Hôm nay cửa hàng các cậu có phải vào một nhóm học sinh không?”
“Học sinh?” Chàng trai ngẩn người: “Vừa rồi có mấy người tới, trông rất giống học sinh, nhưng em không rõ lắm, sao thế ạ?”
“Trong đó có cậu soái ca mặc áo thun ngắn tay đen không? Người rất cao.”
Chàng trai nhớ lại một lát, gật đầu nói: “Có, có phải mặc quần jean không ạ? Rất cao, hơi gầy?”
“Đúng rồi, bên cạnh cậu ấy hẳn là có cậu nam sinh mặc áo viền sọc.”
“Vậy đúng rồi, bọn họ vừa vào được nửa tiếng.”
Bạch Khâm cười, nói: “Phòng bên cạnh bọn họ còn trống không? Có thì cho anh.”
Sảnh ngoài quanh quẩn tiếng ca, đám người sau lưng cũng không chú ý tới Bạch Khâm đang nói gì với chàng trai đứng sau quầy, cậu ta đáp: “Được, để em đặt phòng cho anh. Anh quen với nhóm học sinh đó ạ?”
“Quen. Lát nữa rảnh ghé qua xem sao.”
Bên kia, nhóm người đang chơi ‘đoán lớn nhỏ’, Hình Hiểu Hinh chưa từng chơi cái này, nghe Lý Nhuỵ nói quy tắc cứ mơ màng không thôi, nên lúc chơi cứ thua mãi.
“Ai nha, Hiểu Hinh sao cậu lại thua rồi, đừng mở ra nhanh như vậy, ít nhất phải chờ hai lượt chứ.” Bạn cùng phòng vội la lên: “Uống thêm hai ly nữa cậu say luôn đó.”
Lưu Siêu vỗ vỗ bàn: “Uống rượu hay trừng phạt?”
Hình Hiểu Hinh bất đắc dĩ cười cười, mặt đều uống đỏ: “Trừng phạt đi, uống nữa say thật mất.”
Trừng phạt có hai lựa chọn là nói thật và đại mạo hiểm, Hình Hiểu Hinh chọn nói thật, bọn họ cũng không làm khó cô ấy, ra câu hỏi đều dễ trả lời rồi cho qua.
Bạch Khâm còn chưa đi qua phòng bên cạnh chào hỏi, lúc đi WC đã đụng phải Lâm Vũ Hách.
Lâm Vũ Hách thấy hắn rất là ngạc nhiên: “Anh cũng tới hát ạ?”
“Ừ. Uống rượu mừng xong thì tới đây, cậu ngồi phòng nào?”
“116 ạ.”
“Anh ở bên cạnh, 115.” Bạch Khâm cười vỗ vỗ vai cậu ta: “Nếu rảnh thì qua chơi, thầy Hạ của cậu cũng ở.”
Lâm Vũ Hách đi WC xong quay lại phòng, mọi người chơi mấy lượt ai cũng thua, ngoại trừ Hướng Biên Đình, chơi một hồi cậu lại hơi thất thần, lơ đãng, sau đó rốt cuộc thua một ván.
Cả đám liền hưng phấn vỗ bàn: “Mẹ nó cậu rốt cuộc cũng thua! Uống rượu hay trừng phạt? Nhanh, nhanh, nhanh!”
Lâm Vũ Hách vừa bước vào liền nghe thấy Hướng Biên Đình thua, hưng phấn hơn ai khác, Hướng Biên Đình còn chưa kịp chọn, cậu ta đã chạy nhanh qua rót một chén rượu. Hướng Biên Đình bình thường không uống rượu ở bên ngoài, đặc biệt là mấy chỗ như KTV, cho nên cậu trực tiếp chọn trừng phạt.
“Tớ đệt, cậu dũng cảm ghê nhỉ?” Lâm Vũ Hách vừa nâng lên chén rượu lại nhanh chóng buông xuống: “Trừng phạt cái gì đây? Nói thật hay đại mạo hiểm?”
Hướng Biên Đình chọn bảo thủ: “Nói thật.”
“Để tớ, để tớ.” Lý Nhuỵ lập tức nói: “Tớ tới hỏi. Xin hỏi, cậu thích hình mẫu con gái là……?”
Ba anh nam sinh còn lại đồng thời “ây” một tiếng, Lâm Vũ Hách nói: “Lý Nhuỵ, bạn trai cậu đang ngồi kia kìa.”
“Chậc, đừng ngắt lời.” Lý Nhuỵ nhìn Hướng Biên Đình: “Mời cậu trả lời.”
Vấn đề này, Hướng Biên Đình thật sự không trả lời được, nếu đã chọn nói thật nhưng lại bịa chuyện thì không hay, có điều ngay cả bịa ra cậu cũng chẳng biết đâu mà lần.
Hướng Biên Đình nói thẳng: “Không trả lời được, có thể đổi qua đại mạo hiểm không?”
Lâm Vũ Hách đều sợ ngây người: “Cậu đúng là tự bức mình lên tuyệt lộ a.”
Lý Nhuỵ nói: “Có thể, có thể, đương nhiên có thể.”
“Từ từ ——” Lâm Vũ Hách sợ Lý Nhuỵ chọn đại mạo hiểm lại có liên quan gì đó đến Hình Hiểu Hinh, nhanh chóng cướp lấy quyền lên tiếng: “Sao cậu cứ ra đề hoài, tớ cũng muốn đề.”
Lý Nhuỵ rất sảng khoái: “Được, cậu đề đi. Nhưng cậu không được gian lận đấy, nếu không có đủ tính khiêu chiến, tớ sẽ bác bỏ.”
Không gian lận?
Dĩ nhiên là không có khả năng, nào có ai lại hố anh em mình chứ.
Lâm Vũ Hách suy nghĩ, nói: “Đi qua phòng bên cạnh xin số WeChat của người cao nhất đi.”
Cậu ta nghĩ hẳn là không mấy ai cao hơn Hạ Tuyên đâu nhỉ? Hỏi hắn WeChat chắc chắn không khó, cũng sẽ không bị xã chết.
Hướng Biên Đình cảm giác mạch não của Lâm Vũ Hách đúng là kỳ: “Tớ đi vào còn muốn bọn họ đứng lên để tớ xem chiều cao à?”
“Ngồi cũng có thể nhìn ra mà, ai cao nhìn cái là biết.”
“Chỉ như vậy?” Lý Nhuỵ không hài lòng: “Cái này chẳng có tính khiêu chiến gì cả……”
“Xin số của nam mà.” Lâm Vũ Hách nói: “Hỏi nam còn không tính khiêu chiến hơn hỏi nữ sao?”
Lý Nhuỵ suy nghĩ, bỗng nhiên vẻ mặt dì cười: “Cũng đúng. Nhưng phải thêm chút khó khăn.”
Hướng Biên Đình gật đầu, nói: “Cậu nói.”
Lý Nhuỵ cũng không dám đưa ra yêu cầu gì quá đáng: “Thêm WeChat xong cậu bắn tim với người ta đi.”
Lâm Vũ Hách không nhịn được cười, giơ ngón cái với cô ấy: “Vẫn là cậu biết chơi.”
Trần Gia Hiên hỏi một câu rất khờ: “Bắn tim lớn hay bắn tim nhỏ?”
Lý Nhuỵ vui vẻ: “Tim lớn tim nhỏ gì cũng được.”
Hướng Biên Đình cầm di động ra khỏi phòng, mấy người còn lại cũng đi theo, rất là hưng phấn, mặt mày hớn hở, cả đám trông còn hồi hộp hơn cả Hướng Biên Đình, hai mắt trông mong nhìn cậu gõ cửa phòng bên cạnh.
Trong phòng tiếng hát quá lớn, căn bản không ai nghe thấy tiếng gõ cửa, Hướng Biên Đình trực tiếp đẩy cửa đi vào, bọn họ đột nhiên ngừng thở, yên lặng nhìn cửa bị đóng lại, sau đó dựa lên ô kính nhỏ trên cửa ngó vào trong.
Trong phòng ánh đèn lờ mờ, đèn màu rực rỡ không ngừng chớp nháy, Hướng Biên Đình hơi híp mắt, cậu vừa tiến vào liền có mấy người chú ý tới, nhưng cũng không phải toàn bộ, rốt cuộc người trong phòng nhiều, tiếng nhạc lại lớn, đều là mạnh ai người nấy chơi.
Tiến vào là một gương mặt xa lạ, người chú ý tới cậu đều thấy tò mò, đèn màu xoay chuyển thường thường lướt qua gương mặt tuấn tú của cậu, ánh mắt mấy người càng chăm chú.
Hướng Biên Đình biết chính mình có chào bọn họ cũng không nghe thấy, híp mắt quét một vòng, muốn tìm vị nào trông cao nhất. Lúc đưa mắt nhìn thấy Hạ Tuyên, cậu lập tức ngẩn người.
Hạ Tuyên hơi cúi đầu ngồi ở đó, một tay cầm ly rượu, tay khác cầm di động, hắn ngẩng đầu, ánh đèn đủ mọi màu sắc vừa lúc chiếu lên mặt hắn, rồi lại lướt qua.
Trong ánh mắt hắn có ngạc nhiên, nhưng không rõ ràng. Hắn và Hướng Biên Đình cách không nhìn nhau vài giây, Hướng Biên Đình lập tức đi về phía hắn.
Lâm Vũ Hách nói không sai, người có vóc dáng cao cho dù ngồi cũng có thể nhận ra, cần gì phải đứng lên so sánh.
Lúc Hướng Biên Đình tiến vào chỉ có mấy người nhìn đến, thậm chí có người cũng chưa phát hiện cậu là từ phòng khác lại đây, còn tưởng ai đi ra ngoài đi WC rồi vào nhầm. Chờ cậu đi đến trước mặt Hạ Tuyên, toàn bộ người trong phòng mới chú ý tới.
Người đang hát cũng ngừng lại, cầm microphone ngơ ngác nhìn cậu, trong phòng chỉ còn lại tiếng nhạc đệm, ngay cả Bạch Khâm đang ngồi bên cạnh cũng giật mình.
Hạ Tuyên ngước mắt nhìn Hướng Biên Đình.
“Chúng ta có thể thêm WeChat sao?” Hướng Biên Đình nhìn vào mắt Hạ Tuyên, hỏi rất thản nhiên.
Tốt xấu tới xin WeChat cũng là vị soái ca trẻ tuổi, đương sự lại là Hạ Tuyên, người ở đây từ mờ mịt đến ngạc nhiên lại hưng phấn, trong phòng lập tức trở nên xôn xao.