Hạ Tuyên bế Hướng Biên Đình vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ, Hướng Biên Đình vừa bước xuống đất, chuẩn bị đỡ lấy thành bồn rửa mặt thì nghe Hạ Tuyên hỏi: “Đứng được không?”
Hướng Biên Đình gật gật đầu.
Không đứng được cậu cũng phải nói đứng được, chứ chẳng nhẽ để Hạ Tuyên đỡ cậu đi WC sao, nghĩ vậy Hướng Biên Đình lại thấy nóng bỏng tai. Trước kia, cậu chưa từng thích ai, cũng thật sự không nghĩ tới bản thân lại dễ dàng ngại ngùng như vậy.
Rất không bình tĩnh, rất không giống cậu.
“Bữa sáng muốn ăn cái gì?” Hạ Tuyên lại hỏi.
“Hả?” Hướng Biên Đình sửng sốt.
“Tôi nói tiếng nước ngoài sao?” Hạ Tuyên nhìn nam sinh trong gương, giọng nói trầm thấp.
Hướng Biên Đình cùng người trong gương nhìn nhau: “…… Tôi ăn gì cũng được.”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, xoay người đi ra ngoài: “Xong thì gọi tôi.”
Hạ Tuyên đi ra ngoài lấy quần áo trong máy giặt ra phơi, sau đó vào phòng bếp mở tủ lạnh ra nhìn.
Trong tủ lạnh có không ít nguyên liệu nấu ăn, hắn cầm lấy vài thứ, tính nấu mì Udon hải sản. Lúc chuẩn bị đồ ăn được nửa chừng thì nghe thấy Hướng Biên Đình ở trong phòng vệ sinh gọi hắn một tiếng.
Hướng Biên Đình đã rửa mặt xong, lúc bế lên thì ngửi thấy mùi kem đánh răng trên mặt cậu, cũng là vị bạc hà.
“Thầy Hạ, tôi muốn thay quần áo.” Hướng Biên Đình chỉ tay về phía phòng để quần áo, nói với Hạ Tuyên.
Trong phòng để quần áo có ghế dựa, Hạ Tuyên đi vào rồi đặt Hướng Biên Đình ngồi lên ghế.
“Quần áo để tôi giúp cậu lấy.” Hạ Tuyên nói: “Mặc cái nào?”
Hướng Biên Đình chỉ chiếc tủ đặt quần áo mặc nhà: “Bên đó ạ, lấy bộ nào cũng được.”
Thay quần áo không tốn nhiều thời gian, Hạ Tuyên đưa quần áo cho Hướng Biên Đình xong cũng đứng đó chờ chứ không đi.
Cũng không phải lần đầu tiên thay quần áo trước mặt Hạ Tuyên, Hướng Biên Đình lại cảm giác bản thân không có bình tĩnh như lần trước. Cậu mặc quần vào trước, sau đó đưa lưng về phía Hạ Tuyên cởi áo ngủ xuống.
Nơi này không phải ký túc xá nên không cần kéo màn, ánh sáng đầy đủ, vai của cậu, eo của cậu, Hạ Tuyên đều thấy rõ.
Hướng Biên Đình ngồi trên ghế cởi quần áo đều phải thẳng thắn eo lưng, trên eo có hai cái hõm eo rất rõ ràng, bị lưng quần che khuất một nửa, nửa che nửa lộ, thoắt ẩn thoắt hiện, còn gợi cảm hơn so với lộ hết ra.
Hướng Biên Đình mặc áo trên vào, một bộ đồ mặc ở nhà nhạt màu, càng tôn lên khí chất người thiếu niên, so với vừa rồi lại có tương phản rất lớn, vừa rồi ngay cả bóng dáng đều để lộ vẻ gợi cảm.
Hướng Biên Đình bị Hạ Tuyên bế ra ngoài, nghĩ thầm, ngày mai nếu chân cậu vẫn còn sưng không nhúc nhích được, cậu sẽ lên mạng mua một cây gậy chống.
Sao có thể để Hạ Tuyên ngày nào cũng bế cậu đi tới đi lui như vậy được.
Hạ Tuyên bế Hướng Biên Đình tới nhà ăn, nói: “Ngồi đây một lát, ăn cơm sáng lại về phòng. Chờ tôi mười phút.”
Hướng Biên Đình ‘ừ’ một tiếng.
Không chờ bao lâu, Hạ Tuyên liền mang ra hai chén mì thơm ngào ngạt.
Trước đó, Hướng Biên Đình cũng đã ăn bữa sáng do Hạ Tuyên làm, nhưng tâm cảnh hiện tại hoàn toàn không giống với lúc ấy.
Hạ Tuyên ăn xong trước, hắn rửa sạch chén, nói với Hướng Biên Đình: “Tôi đi về một lát.”
Hắn về nhà thay quần áo, lúc quay lại thì thấy Hướng Biên Đình cầm chén không đang muốn đứng lên.
Hạ Tuyên bước tới lấy đi chén đũa trong tay cậu, Hướng Biên Đình ngồi xuống, thấy Hạ Tuyên đi vào phòng bếp, cậu liền ngồi trên ghế ngoan ngoãn chờ hắn.
Ba phút sau, Hạ Tuyên lại bế Hướng Biên Đình về phòng ngủ.
“Tôi phải đến cửa tiệm, có việc nhớ gọi điện thoại cho tôi.” Hạ Tuyên cầm thảm lông trên bậc cửa sổ lồi tới, gấp lại, lót xuống dưới chân Hướng Biên Đình, dặn dò một câu: “Đừng xuống đất nhảy.”
Hướng Biên Đình gật gật đầu.
Hôm nay, Hạ Tuyên có hẹn với khách hàng, hẳn là trưa cũng không về được.
“Buổi trưa đầu bếp có đến không?” Hạ Tuyên hỏi.
“Có ạ.”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng: “Vậy tối tôi quay lại.”
Hạ Tuyên đi rồi, Hướng Biên Đình trước tiên mở app mua sắm tìm gậy chống, thấy được một cái ngay trong thành phố, bây giờ đặt mua là buổi trưa có thể đưa đến. Nhưng Hạ Tuyên nói tối nay sẽ ở lại đây, nếu hôm nay đưa đến…… Vậy tối nay hắn có lẽ sẽ không ở lại.
Hướng Biên Đình dừng lại ngón tay trên màn hình, không ấn chọn mua, tiếp tục lướt xuống, xem cửa hàng khác.
Thẩm Trạch nhắn tới một đống ảnh chụp cậu ta đi chơi, Hướng Biên Đình theo thói quen nhắn trả một cái emo ngón tay cái.
Thẩm Trạch:
Chậc
Thẩm Trạch:
Lần nào cũng là cái emo này
Hướng Biên Đình:
Làm sao, chẳng lẽ muốn tao viết cho mày một bài cảm nhận sau khi xem ảnh chắc
Thẩm Trạch:
Hôm nay trả lời tin nhắnnhanh ghê hén
Hướng Biên Đình:
Ờ, rảnh
Thẩm Trạch:
Mày cũng có lúc rảnh á
Thẩm Trạch:
Đang làm gì?
Hướng Biên Đình:
Mua gậy chống
Thẩm Trạch:
?
Thẩm Trạch:
Mày mua gậy chống làm gì?
Hướng Biên Đình:
Trật chân
Thẩm Trạch:
Sao tự nhiên yếu đuối vậy, sao lại trật?
Hướng Biên Đình:
Chạy
Thẩm Trạch:
Thiệt giỡn, chạy kiểu gì mà bị trật
Hướng Biên Đình:
Ờ, ai biểu tao yếu đuối chi
Thẩm Trạch trực tiếp gọi điện thoại tới: “Không phải nói giỡn với tao chớ, trật chân thật hả?”
“Tao rảnh không có chuyện gì làm sao, khi không nói giỡn với mày.” Hướng Biên Đình nhìn mắt cá chân: “Tham gia hội thao bị trật, gần tới đích chạy vội quá, không dẫm ổn.”
“Hội thao? Chạy nhiêu mét?”
“3000.”
“Tao nói mà, sao tự nhiêu yếu đuối thế, hoá ra là ngài chạy 3000 mét. Đứng thứ mấy?”
“Đứng đầu.”
“Chậc chậc chậc, đúng là Hướng thiếu gia của chúng ta. Chân mày trật kiểu gì nghiêm trọng đến nỗi phải chống gậy, không có bị gãy xương đi?”
“Không gãy xương, nhưng đi đường không tiện lắm, đi đâu cũng phải nhảy, nhảy tao mỏi chân.”
Chủ yếu là căn nhà này quá lớn, nếu đổi nhà nhỏ hơn tí cũng không đến mức nhảy mệt như vậy.
“Tìm hộ công đi.” Thẩm Trạch nói.
“Tao đâu phải bị liệt.”
“Mà khoan, mày bị mấy ngày rồi? Một mình mày có được không? Tắm rửa ăn cơm thì làm sao?”
“Có hàng xóm giúp đỡ.”
“Hàng xóm?” Thẩm Trạch đối với vị hàng xóm của Hướng Biên Đình cũng có chút ấn tượng, tuy lần đó Hướng Biên Đình chỉ nói qua một câu, nhưng cậu ta lại nhớ rất rõ: “Là anh thợ xăm kia á?”
“Ừ.”
“Hắn cũng tốt bụng nhỉ.” Thẩm Trạch còn nhớ rõ lần trước Hướng Biên Đình bênh vực người nọ, vì anh hàng xóm này mà suýt nữa chèn ép cậu ta một hồi, bây giờ nghĩ lại cũng không phải không có lý do, vị hàng xóm này hẳn là rất không tồi.
Thẩm Trạch bỗng nhiên sửng sốt: “Từ từ——”
“Hắn giúp mày?” Tư duy của Thẩm Trạch hơi vươn xa: “Tắm rửa hắn cũng giúp mày hở?”
Hướng Biên Đình cầm iPad bên cạnh lại đây, trả lời kiểu ba phải, sao cũng được: “Hơi giúp chút.”
“Đ*.” Thẩm Trạch là thật sự ngạc nhiên: “Bình thường dẫn mày đi mát xa mày cũng không cho người ta chạm vào mà bây giờ lại để một thằng đàn ông giúp mày tắm rửa? Mày là nói tiếng Trung Quốc chớ không phải tao nghe lộn đi? Mày nói giỡn hay là bị điên rồi?”
Thẩm Trạch khiếp sợ đến nỗi sắp phá âm, Hướng Biên Đình bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, nếu thằng nhóc này biết cậu thích nam, biết cậu có tâm tư ấy với Hạ Tuyên, chắc là phản ứng dữ dội hơn bây giờ nhiều.
“Đều là đàn ông, giúp đỡ tắm rửa một cái cũng chẳng có gì.” Hướng Biên Đình tỏ vẻ đạm nhiên.
Thẩm Trạch đã sắp hóa đá, cậu ta khiếp sợ không phải vì chuyện nam giúp nam tắm rửa, mà là Hướng Biên Đình lại để người khác giúp cậu ấy tắm rửa.
Nhưng cậu ta cũng nhanh chóng nhận ra, thằng nhóc Hướng Biên Đình này chắc chắn là đang đùa mình.
“Tắm như nào? Tao tò mò á.” Thẩm Trạch đột nhiên cũng trở nên đạm nhiên.
Hướng Biên Đình cười: “Thì ra đầu óc của mày cũng không phải chỉ để ngắm.”
“Hướng Biên Đình mày cứ làm tao sợ đi, tao xem nữa bị hết hồn đó thằng kia.”
Hướng Biên Đình nghĩ thầm, sau này thật sự sẽ có lúc mày hết hồn cho mà xem.