Lõa Thế

Chương 4




Cùng ngày bị lột trần thân phận, Hà Tu Ý nhận được điện thoại của phó đạo diễn Trương Hi.

Trương Hi muốn anh nhanh chóng đến phim trường để bàn lại chuyện hợp đồng một lần nữa.

“…Được rồi.” Hà Tu Ý nói.

Anh biết, chuyện này chắc chắn có liên quan đến chuyện bị bại lộ thân phận lõa thế. Theo như quy tắc hành nghề, chỉ sợ mấy cảnh quay của mình sẽ bị cắt hết sạch.

Hà Tu Ý thầm hạ quyết tâm: Phim có thể cắt, không sao cả, nhưng bắt anh bồi thường, đừng hòng! Anh không làm sai bất kì chuyện gì, đoàn phim muốn anh cởi, anh đã cởi rồi, muốn anh ăn tát, anh cũng ăn tát rồi, họa do cái tên người mới Liễu Dương Đình kia gây ra, anh không nhận thay dễ dàng như vậy đâu!

Một người trong đoàn phim cũng đừng mơ uy hiếp được anh!

Nhưng thật không ngờ, sau khi đến trường quay, Trương Hi không chỉ không hề nhắc đến chuyện lõa thế, mà còn rút ra một tập hợp đồng khác bảo anh kí tên.

“……?” Hà Tu Ý nhìn kĩ, phát hiện trên mấy tờ giấy này chính là hợp đồng diễn vai Tống Chí.

“Cái này…..” Hà Tu Ý mở miệng hỏi Trương Hi “Vẫn là làm lõa thế, đúng không?”

“Không.” Xảy ra chuyện phiền phức như này, Trương Hi cũng khá nóng nảy “Liễu Dương Đình bị đổi, vai Tống Chí giao lại cho anh.”

“….A?” Chuyện này nghe ra thật hoang đường, thế cho nên Hà Tu Ý không thể tin nổi hỏi “Vì sao?”

“Tả Nhiên nói có anh ta thì không có Liễu Dương Đình, có Liễu Dương Đình thì không có anh ta, bắt đạo diễn Lý tự chọn.”

Hà Tu Ý “…..”

“Chuyện xảy ra sau đó tôi cũng không rõ, anh đi hỏi đạo diễn Lý hoặc Tả Nhiên ấy.”

Hà Tu Ý “…”

“Được rồi, sáng mai tám giờ đến đoàn chính thức báo danh!”

“Được.”

Sáng hôm sau, Hà Tu Ý đến trường quay từ rất sớm chờ Lý Triêu Ẩn và Tả Nhiên.

Khoảng bảy giờ bốn mươi phút, Tả Nhiên cuối cùng cũng tới.

Tả Nhiên vừa liếc mắt đã thấy Hà Tu Ý, vẻ mặt bình tĩnh nói “Anh đến rồi à.”

“…..” Hà Tu Ý đứng lên, đi tới trước mặt Tả Nhiên “Cái đó…. Cảm ơn….”

“…..”

“Phó đạo diễn Trương Hi nói là cậu….”

“Không.” Tả Nhiên cắt ngang lời Hà Tu Ý “Đạo diễn Lý thấy anh càng phù hợp với hình tượng Tống Chí trong lòng anh ta hơn, anh ta không phải loại người tôi có thể uy hiếp được đâu.”

“Vậy…. Sao cậu… Sao cậu…. Còn đi “uy hiếp” đạo diễn Lý?” Thật là kỳ quái, Hà Tu Ý rất muốn biết.

Liễu Dương Đình đi vạch trần thân phận của người lõa thế thay mình, tuy là trái với quy định, thế nhưng cũng chẳng phải chuyện gì lớn lắm, không đến mức khiến cho đoàn phim phải rơi vào tình cảnh hỗn loạn như vậy.

Tả Nhiên vì mình mà làm đến mức có cậu ta thì không có Liễu Dương Đình, có Liễu Dương Đình thì không có cậu ta, Hà Tu Ý thật sự không thể không nghi ngờ.

Tả Nhiên “….”

“Thôi, bỏ đi.” Hà Tu Ý nói “Tôi chỉ hiếu kì mà thôi.”

Tả Nhiên nhìn ra Hà Tu Ý có chút không được tự nhiên, nói “Bởi vì tôi muốn diễn chung với anh.”

“….Ồ.”

…..

Cứ thế, Hà Tu Ý nhận được vai Tống Chí.

Chính anh cũng cảm thấy như mình đang nằm mơ, không thể tin được.

Đạo diễn Lý yêu cầu rất cao, một bộ “Gia tộc” thế mà quay tròn mười tháng trời, không ngừng không nghỉ.

Hà Tu Ý nhận ra, lúc quay phim cùng Tả Nhiên rất thoải mái, mà cảm giác thoải mái này, còn thoải mái hơn cả lúc anh nhận được giải nam phụ xuất sắc nhất.

Lúc diễn vai người yêu của đối phương, Hà Tu Ý nhập vai rất nhanh. Anh đã năm năm không đóng phim, có lúc cũng thật không quen, nhưng Tả Nhiên lại hoàn toàn có thể dùng sự thâm tình của Trầm Viêm đến giúp anh hòa mình vào Tống Chí.

Thi thoảng…. Những hành động tuyệt vời đó của Tả Nhiên thậm chí còn làm trái tim Hà Tu Ý rung động.

Ví dụ như, lúc quay cảnh “Trầm Viêm dạy Tống Chí chưa từng đi học đọc thơ”, Tả Nhiên dùng con mắt đẹp như đá hổ phách nhìn Hà Tu Ý, nhẹ nhàng dạy anh đọc lên mấy câu “Ngã tâm phi thạch, bất khả chuyển dã. Ngã tâm phi tịch, bất khả quyển dã. Uy nghi lệ lệ, bất khả tuyển dã.” (*), giọng Hà Tu Ý cũng hơi run rẩy.

Lại ví dụ như, lúc quay cảnh “Trầm Viêm nói với Tống Chí về việc kháng chiến”. Tả Nhiên nắm tay Hà Tu Ý, đặt bên môi mình khẽ hôn một cái, sau đó chậm rãi đọc lời thoại “Tống Chí, anh vẫn thường nghĩ, làm một người bạn đời, cũng giống như làm một người quân nhân, tất cả những lời nói ra khỏi miệng đều không thể chứng minh được tâm ý, mà thứ chứng minh được, chỉ có sự trung thành trong suốt một kiếp người. Đặt người đó trong tim, coi tính mạng của người đó cao hơn tính mạng của bản thân, coi tôn nghiêm của người đó cao hơn tôn nghiêm của bản thân, cứ thế cho đến tận phút cuối cùng, mới có thể nói rằng mình đã hoàn thành tốt thân phận.” Lúc ấy, Hà Tu Ý rõ ràng cảm nhận được mặt mình nóng phát sốt.

……

Trước ngày “Gia tộc” đóng máy khoảng chừng một tháng, bộ phận quảng cáo cuối cùng cũng không che giấu nữa mà bắt đầu truyền tin tức ra ngoài, trong đó có tên của hai diễn viên chính.

Mặc dù không thể công chiếu trong khu vực Đại Lục, nhưng không có nghĩa là nó không hề có chút tiếng tăm nào.

Nhưng rất kì lạ là, Hà Tu Ý lại thấy khá nhiều ý kiến khó hiểu trên mạng.

Có vài người nói, Tả Nhiên cũng coi như “đạt ước muốn”, nên mừng thay cho cậu.

Cũng có người tự xưng là fan cứng của Tả Nhiên, nói Tả Nhiên đã từng chia sẻ trong một cuộc phỏng vấn rằng diễn viên khiến cậu ta yêu thích nhất chính là Hà Tu Ý. Thậm chí, họ còn nói, trong lần đầu tiên ra mắt phim, chính Tả Nhiên cũng thừa nhận Hà Tu Ý là người mình muốn hợp tác nhất.

Hà Tu Ý cảm thấy những người này thật có sức tưởng tượng. Anh biết Tả Nhiên rất ít khi tiếp nhận phỏng vấn, mà cho dù có nhận thì cũng rất có lệ mà nói mấy câu đại loại như “Cảm ơn”… chứ đừng nói gì đến việc chủ động đưa ra vấn đề.

Hơn nữa, Tả Nhiên là ảnh đế, diễn viên yêu thích nhất không thể là một người vô danh được, vì như thế người ta gọi là tự hạ thấp giá trị bản thân.

Sau khi Hà Tu Ý nhìn thấy những ý kiến này, liền nói ngay cho Tả Nhiên nghe.

Trải qua chín tháng diễn chung, quan hệ của cả hai đã trở nên không tệ.

Anh cười nói “Sao lại có thể có mấy bài post như này nhỉ? Đúng là vượt quá mức bình thường rồi!”

Thật không ngờ, Tả Nhiên lại bình tĩnh trả lời “Đều là thật hết.”

“….Hửm?”

Tả Nhiên lặp lại một lần nữa “Đều là thật hết.”

Hà Tu Ý sững sờ.

Qua khoảng một phút sau, Hà Tu Ý mới chần chừ nói “Nhưng tôi mới chỉ diễn có hai bộ phim, còn đều là diễn phụ, đất diễn không nhiều… Lại còn khi đó lui giới sớm….”

“……” Tả Nhiên cúi đầu nhìn mặt đất, một lúc sau mới ngẩng lên, giống như quyết tâm nói ra “Lúc tôi học đại học năm thứ hai, vô tình xem được bộ phim đầu tiên của anh, tôi rất thích sự thấu hiểu của anh dành cho vai diễn, cảm giác chạm được vào sâu trong trái tim.”

“Ừm?” Hà Tu Ý còn nhớ, lúc ấy, anh diễn vai một người cô độc.

“Vai diễn kia rất giống với tôi khi ấy. Bởi vì công việc của cha tôi, cho nên sáu năm tiểu học tôi chuyển trường hai lần, sáu năm trung học cũng chuyển ba lần, cứ vừa có bạn là lại phải chia tay. Sau thì có một khoảng thời gian rất dài, tôi không còn hứng thú với người xung quanh nữa.”

“….” Hà Tu Ý nghĩ, cậu bây giờ cũng đâu có hứng đâu.

Nhưng anh vẫn hiểu ra được nguồn gốc tính cách của Tả Nhiên. Người thường xuyên phải thay đổi chỗ ở, bình thường sẽ trở thành hai loại trạng thái cực đoan, một là không thích nảy sinh quan hệ với người khác, hai là vô cùng khéo léo linh hoạt, biết nghe lời.

Tả Nhiên tiếp tục nói tiếp “Sự chuyển dời ở ngoài đời là vì sinh tồn mới chuyển, nhưng khi anh diễn, lại mang theo chút ý thơ. Tôi còn nhớ, trong phim anh có hát một bài hát, tên là “Bury Me Not on the Lone Prairie”.” (*)

“Đừng chôn cất tôi ở nơi bình nguyên tịch mịch, người trẻ tuổi khẽ hát lên. Tôi vẫn mơ về được ngủ yên nơi giáo đường, nằm cạnh cha tôi nơi ngọn đồi kia.”

“Ừ.” Hà Tu Ý nói “Là một bài hát của những người cao bồi trong bộ phim nào ấy.”

Bộ phim đó, Tả Nhiên đã xem đi xem lại nhiều lần, Hà Tu Ý cũng vì thế mà đọng lại trong tim cậu.

Cậu muốn biết có phải Hà Tu Ý cũng là loại người như mình không. Nhưng đi tìm tòi thông tin lại chẳng được mấy, bởi vì Hà Tu Ý lúc ấy cũng mới chỉ là một người mới mà thôi.

Tả Nhiên ngừng một chút, sau đó vô cùng thản nhiên nói “Kì nghỉ hè đại học năm thứ ba, một người bạn của tôi đi tham gia đóng vai quần chúng để thể nghiệm cuộc sống, có lần cậu ta nói đoàn phim của anh cũng đang quay ở đó.”

“Đó là bộ phim thứ hai của tôi, cũng là bộ phim cuối cùng trước khi quay lại giới diễn xuất.”

“Không biết xuất phát từ loại tâm lí gì, tôi cứ thế mà chạy đến trường quay, được bạn bè giới thiệu vào đoàn quần chúng, chờ được tham gia vào đoàn của anh, quay hai ngày.”

“Ồ…”

“Sau đó… Tôi cũng gặp được anh.”

Tả Nhiên còn nhớ rõ, cảm giác đầu tiên là, cậu chưa từng gặp qua ai xinh đẹp như vậy!

Cái loại rung động đó đến tận hôm nay vẫn còn y nguyên nơi lồng ngực.

Đã là chuyện từ nhiều năm trước, nhưng lại là một trong những ngày quan trọng nhất của cả đời Tả Nhiên. Kí ức giống như một bàn ủi được người nung cháy nóng đỏ, ấn lên xương cốt, cho dù có bị thời gian bào mòn, năm tháng cọ rửa cũng không phai nhạt.

Tả Nhiên tiếp tục nhớ lại “Anh… đối với tôi rất tốt. Sáng hôm đó trời mưa, đạo diễn cho diễn viên chính đi trú mưa, còn đoàn quần chúng thì vẫn phải dầm mưa quay tiếp. Trận mưa kia càng mưa càng to, cũng là anh che ô đến nói với đạo diễn “Bỏ đi, mưa lớn như này, để họ đi trú mưa đi”. Do trời mưa nên sáng đó không quay xong được phim, đoàn phim không chuẩn bị cơm và nước cho đoàn quần chúng, cũng là anh tự bỏ tiền túi ra mời mọi người.”

Cậu rốt cuộc nhận ra, Hà Tu Ý không phải người giống mình, Hà Tu Ý chỉ là có sự thấu hiểu vô cùng lớn.

Hà Tu Ý mỉm cười “Chắc người không nhiều lắm nhỉ? Tôi lúc đó nghèo lắm, không nỡ tiêu tiền bao giờ.”

Tả Nhiên không trả lời mà tiếp tục nói “Lúc ấy tôi phải diễn một cảnh nổ bom, chính là “Bùm” một tiếng, tôi liền bị nổ chết ở phía sau ấy.”

“…..”

“Có lẽ do tôi muốn biểu hiện xuất sắc một chút trước mặt anh, nên sau khi “Bùm” một cái, tôi liền nhảy mạnh lên xong ngã ra đất. Do ngã sấp xuống mạnh quá, mũ văng ra xa, trong phim trường vắng vẻ còn tạo ra một âm thanh rất vang.”

Nghe đến đó, Hà Tu Ý không nhịn được mà mỉm cười.

“Anh cũng biết đấy, đoàn quần chúng địa vị thấp kém, đạo diễn kêu tôi lập tức đứng dậy để quay tiếp. Chỉ có anh đi tới hỏi tôi có sao không… Còn nói với tôi, máy quay không quay được phần dưới thắt lưng, lúc ngã thì nên tự bảo vệ mình.” Cậu nhớ đến nụ cười của Hà Tu Ý, sau cơn mưa càng thêm trong sáng. Hà Tu Ý nhặt mũ cho cậu, che ánh mặt trời đi đến khiến cho sau lưng như có cầu vồng, khuôn mặt xinh đẹp sáng lên.

Khi đó, thời gian chậm chậm trôi qua giống như dòng cát mịn phía trong đồng hồ cát.

Tả Nhiên nói thêm “Lúc kết thúc, tôi cố lấy dũng khí muốn nói với anh mấy câu. Anh đang hút thuốc, nhưng vẫn bỏ điếu thuốc xuống nói chuyện với tôi.”

Hà Tu Ý nói “Tôi cai thuốc rồi.”

“Anh có dạy tôi, khi ngã thì phải chậm một chút, để có thể lên hình nhiều hơn, tranh thủ cơ hội cho tương lai.”

“……”

“Anh hỏi tôi vì sao lại muốn làm diễn viên quần chúng, tôi đã nói dối, nói là vì mơ ước, nhưng thật ra chuyện tôi kể đều là chuyện của người khác hết.”

“Nói dối….?”

“Anh cũng dạy tôi cách tự tiến cử mình với đạo diễn, cách chuẩn bị các loại tài liệu.”

“….”

“Lúc đó anh nói ‘Cậu sẽ nổi tiếng, khả năng có thể trở thành một diễn viên giỏi’.”

Hà Tu Ý nói “Đây là điều hiển nhiên mà, chỉ dựa vào khuôn mặt của cậu cũng có thể nổi tiếng.”

Tả Nhiên lại nói “Cuối cùng, lúc trước khi rời đi, anh còn cười nói với tôi ‘Hy vọng tương lai có thể cạnh tranh thoải mái mà diễn chung một bộ phim với cậu, lúc ấy nhớ nhắc tôi, chúng ta đã từng gặp nhau’.” Tả Nhiên nhớ rất rõ, Hà Tu Ý quay người đi, tay cầm điều thuốc còn vung lên vẫy vẫy với cậu, trong làn khói thuốc và tàn lửa, bóng người anh trở nên mơ hồ.

Cậu nhất kiến chung tình!

Hà Tu Ý nói “À…”

“Tôi biết anh chỉ là thuận miệng an ủi tôi thôi, nhưng tôi thấy… Đây là một lời hẹn, cũng là người duy nhất tôi muốn hẹn.”

“….”

“Tôi không muốn anh thất vọng, buồn cười lắm đúng không? Tôi vẫn luôn cho rằng, vất vả làm việc, không ngừng diễn xuất là vì lời hẹn đó.” Hà Tu Ý nói “chờ mong” được diễn chung, cho nên Tả Nhiên không muốn anh “thất vọng”.

“Tả Nhiên…..”

“Tôi học Bách Khoa (*), nhưng tôi không thích, lúc ấy cũng không biết sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì. Rồi sau khi làm diễn viên quần chúng một tháng, tôi phát hiện mình thật thích được diễn xuất, nhưng càng quan trọng hơn chính là… Thế nên tôi mới chính thức gia nhập hàng ngũ diễn viên.” Tả Nhiên lược đi vài từ ở giữa.

Tả Nhiên lớn lên có khuôn mặt đẹp, nên lập tức nhận được một cơ hội không tệ, thu về vai nam phụ thứ hai trong một bộ phim, không cần phải trải qua giai đoạn vất vả khổ sở phấn đấu lúc ban đầu.

“…..” Sự chấn động của Hà Tu Ý quả là rất khó để hình dung.

Tả Nhiên, tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng Lý Công, trên người có cái danh “thần học”. Anh thật không ngờ, Tả Nhiên gia nhập giới giải trí lại là vì nguyên nhân vô cùng bí mật này.

Bên kia, ánh mắt Tả Nhiên chợt lóe “Thế nhưng, anh rất nhanh lại biến mất không thấy.”

Hà Tu Ý nói “Nhà tôi có chút chuyện.”

“Tôi một mực hỏi thăm, nhưng vẫn không có tin gì.”

“Tôi không nói với người khác.”

“Tôi đã đợi anh năm năm….”

“….”

“Năm năm này, tôi luôn mơ, mơ về một ngày nào đó, tôi có thể diễn chung với anh.”

“…..”

“Lần mơ táo bạo nhất, chính là mơ chúng ta cùng diễn một đôi tình nhân.”

“……”

“Tôi đã đợi anh năm năm….Dù cho, chính tôi cũng sắp không chịu nổi nữa….”

“Tả Nhiên….”

“Vì thế, tôi nhận kịch bản “Gia tộc” xong, tôi đã giới thiệu…. Liễu Dương Đình giống anh…. với đạo diễn Lý….” Cậu thật sự rất thích kịch bản này, vì thế lập tức nhận lời… Chỉ là… Ý nghĩ của cậu vẫn quá táo bạo!

Hà Tu Ý không nói chuyện.

Tả Nhiên phối hợp nói tiếp “Tôi cho là anh sẽ không còn xuất hiện nữa… Nên tôi nhịn không được mà nghĩ, tình cảm sâu đậm của tôi trong kiếp này, có lẽ không có cơ hội được thể hiện ra rồi… Nhưng thấy cậu ta giống anh như vậy… Tôi lại muốn diễn chung bộ phim này với cậu ta…. Thực hiện giấc mơ của tôi… dù đó chỉ là một phần nghìn nhỏ nhoi…..”

Hà Tu Ý quả thực không thể tin nổi.

“Tu Ý.” Tả Nhiên nghẹn giọng nói “Anh không phải là thế thân của cậu ta, cậu ta mới là thế thân của anh.”

Năm thứ nhất, năm thứ hai rồi đến năm thứ ba, Tả Nhiên đã nghĩ, cái cảm giác này, giống như một người hát tình ca trong đêm buồn vắng vẻ, bên trong sự cô độc hiện ra một chút trong trẻo. Đến năm thứ tư và thứ năm, Tả Nhiên lại dần dần cảm thấy, thuận theo thời gian trôi qua, chuyện càng ngày càng trở nên xa vời. Cậu là một cái xác, nghe tiếng mưa rơi xuống từng hạt từng hạt, liền vội vàng đưa tay ra hứng, nhưng chẳng hứng được thứ gì. Đồng thời, Tả Nhiên cũng thấy mình như ngã từ trên núi xuống, giãy giụa ở giữa không trung, không níu giữ được cái gì, mà cũng không ngã được xuống đất, trong lòng chỉ có hoảng loạn và bất an cùng cực.

Khi cậu thấy Hà Tu Ý xuất hiện ở phim trường với thân phận lõa thế, tâm trạng của cậu quả thật là vui đến khó mà hình dung được. Những tảng đá vẫn luôn đè nặng lên trái tim cậu, nhất thời như mọc ra đôi cánh, nhẹ nhàng bay đi mất.

Nhưng, cậu là một diễn viên chuyên nghiệp, cậu không thể cưỡng chế bắt đạo diễn phải đổi diễn viên. Điều cậu có thể làm, cũng chỉ là chấp nhận đóng những cảnh nóng mà lúc đầu cậu không chấp nhận.

Và những cảnh nóng trong “Gia tộc” vốn dĩ ban đầu cũng không hề nhiều như vậy.

“Tả Nhiên…” Hà Tu Ý do dự một chút, cuối cùng khẽ cắn môi, mở miệng nói “Cậu đối với tôi… là tán thưởng sao?”

“Không.” Ánh mắt lạnh như băng của Tả Nhiên lúc này phảng phất như bùng lên một ngọn lửa “Yêu thì đúng hơn.”

Chú thích:Ngã tâm phỉ thạch, bất khả chuyển dã. Ngã tâm phỉ tịch, bất khả quyển dã. Uy nghi lệ lệ, bất khả tuyển dã. -> Nguyên văn: 我心匪石, 不可转也. 我心匪席, 不可卷也. 威仪棣棣, 不可选也 -> Tạm dịch: Tim anh không phải đá, nhưng cũng không thể xoay chuyển. Tim anh không phải chiếu, nhưng cũng không thể cuộn lại. Cuộc sống ung dung nhàn nhã dù có hấp dẫn, thì anh cũng sẽ không mềm yếu để bị che mắt. -> Sự trung thành. Những câu thơ này thuộc Thi Kinh 诗经 (?) trong Tề Phong – Nam Sơn 《齐风·南山》(?)Bury Me Not on the Lone Prairie – Đừng chôn cất tôi ở nơi bình nguyên tịch mịch: Nguyên văn 不要把我葬在寂寞平原. Là một bài hát của những cao bồi miền Tây nước Mĩ thời kì đầu khai hoang. Khác với những bài hát khác có giai điệu dũng mãnh, giai điệu bài hát này mềm mại và mang theo chút đau thương của người cao bồi miền Texas. Đã được bổ sung hí hí:)) Bách Khoa: Nguyên văn 理工 (Lí công), là một lĩnh vực rộng lớn bao gồm Vật Lí, Hóa Học, Sinh học, Công Trình, Thiên Văn, Số Học và các môn tổ họp của sáu lĩnh vực này. Lí công trên thực tế là sự hòa trộn của tự nhiên, khoa học và khoa học kĩ thuật. Ở các nước phương Tây, từ lí công này không tồn tại. Trong tiếng anh, lí công được giải thích là tự nhiên và khoa học kĩ thuật. Hai chữ lí công xuất hiện đầu thế kỉ 19, niên đại 80, do những du học sinh ở Trung Quốc dịch và ghép lại từ Science và Technology. Ở Việt Nam, chúng ta dịch nó thành trường Bách Khoa.