Kết quả các môn thi giữa kỳ sẽ lần lượt được công bố trong vòng ba ngày sau khi kỳ thi kết thúc.
Dù học sinh Bát Trung thường xem nhẹ việc học, nhưng kỳ thi giữa kỳ, với hệ quả tất yếu là họp phụ huynh, vẫn ít nhiều cũng có tác dụng răn đe đối với mọi người.
Mấy ngày hôm đó, dường như bầu trời cũng xám xịt, chỉ cần giáo viên bước vào cửa ôm theo một chồng bài kiểm tra, trong lớp chắc chắn sẽ vang lên tiếng than thở bất mãn.
Lão Diêm, vẻ mặt đượm buồn trước những thói hư tật xấu của đám học sinh, thở dài: "Sao không chịu khó học hành từ sớm cơ chứ?". Ông ném tập bài kiểm tra Toán lên bàn, bụi phấn bay mù mịt: "Đau dài hay đau ngắn, sớm muộn gì cũng phải nếm trải thôi. Lớp trưởng, phát bài đi!".
Giờ ra chơi, Trần Vận Cát thở hồng hộc chạy vào lớp, vừa nhìn thấy bài kiểm tra 127 điểm của Trình Bắc Mạt, cô nàng òa khóc nức nở: "Tớ cứ ngỡ mình đã chạm đến cánh cổng đại học rồi, ai ngờ kỳ thi giữa kỳ này lại đá tớ thẳng xuống trường cao đẳng."
Phạm vi thi tháng này khá hẹp, nên việc ôn tập trong thời gian ngắn mang lại hiệu quả rõ rệt. Dù Trình Bắc Mạt đã tận tình kèm cặp, nhưng cũng không thể nào bao quát hết mọi kiến thức. Trần Vận Cát ngại hỏi từng câu một, nên cố gắng tự học, nhưng khả năng tiếp thu có hạn.
Kết quả là, cô nàng lại trượt dài về điểm số cũ.
Không chỉ có Trần Vận Cát thở ngắn than dài, mà cả Thường Lạc, bạn cùng bàn của Trình Bắc Mạt cũng vậy.
Thường Lạc là một cô bé gần như "tàng hình" trong lớp, lúc nào cũng thấy ngủ gật, đến nỗi Trình Bắc Mạt từng nghĩ cô bé mắc chứng ngủ rũ. Không biết có phải do quanh năm suốt tháng úp mặt xuống bàn, chẳng thấy ánh mặt trời bao giờ không, mà da Thường Lạc cũng trắng trẻo như Trình Bắc Mạt vậy.
Cô bé luôn có thể tỉnh dậy chính xác vào năm phút trước khi hết giờ, biến mất trong suốt giờ ra chơi, sau đó ung dung bước vào lớp khi vào giờ học, rồi lại tiếp tục ngủ.
"Cậu có khổ bằng tớ đâu? Tớ nghi là trong buổi họp phụ huynh, mẹ tớ sẽ ngất xỉu luôn mất." Thường Lạc nói với Trần Vận Cát.
Trần Vận Cát liếc nhìn bài kiểm tra của Thường Lạc, điểm số chưa bằng một nửa của Trình Bắc Mạt.
"Hai người mới ngồi cùng bàn được bao lâu mà cậu đã thế này? Ngày xưa tớ cũng từng trải qua cảm giác tương tự, nên tớ hiểu." Cô nàng vỗ nhẹ vai Thường Lạc, giọng điệu của người từng trải, "Cố lên nhé, mạnh mẽ lên nào."
Cùng với điểm số của từng môn, bảng xếp hạng toàn khối cũng được công bố.
Ông Diêm Quốc Hoa vừa là chủ nhiệm khối, vừa là giáo viên chủ nhiệm lớp 1, nên thường giao rất nhiều việc lặt vặt
cho học sinh lớp mình.
Ông sai hai nam sinh cao to trong lớp đi dán bảng vàng.
Bảng vàng được cuộn tròn từ từ được mở ra trước mắt.
Có lẽ vì sắp họp phụ huynh, nên bảng vàng lần này được in ra.
Tên của Bùi Tụng lại đứng đầu tiên.
Mọi người không còn ngạc nhiên như lần trước nữa, dường như đã quen thuộc với điều này.
Điểm số của cậu ấy lần này lại lập kỷ lục mới, lần trước chỉ có môn Toán là điểm tuyệt đối, lần này là hai môn điểm tuyệt đối.
Trình Bắc Mạt vẫn đứng đầu lớp, thứ hai toàn khối.
Thẩm Thanh và Tôn Minh Thụy đồng hạng ba, nhưng theo thứ tự bảng chữ cái, Thẩm Thanh may mắn giữ được vị trí thứ ba.
Có người trêu chọc rằng, với sự xuất hiện của Bùi Tụng, Thẩm Thanh xem ra sẽ mãi mãi "đóng đinh" ở vị trí thứ ba.
Trình Bắc Mạt ngước nhìn bảng vàng, nhìn chằm chằm vào tên của mình và Bùi Tụng.
Học sinh lớp 3 và lớp 4 vừa kết thúc giờ thể dục, đi ngang qua bảng vàng đang được dán lên, ai nấy đều tò mò đưa mắt nhìn.
Hành lang trong nháy mắt đông nghịt người, ồn ào náo nhiệt.
Phía sau Trình Bắc Mạt có một bóng người lướt qua, tiện tay xoa đầu cô, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có một mình cô nghe thấy: "Khoảng cách điểm số đã nhỏ hơn lần trước rồi, tiếp tục cố gắng."
Cô quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một bóng lưng cao lớn khoác đồng phục trên vai.
Ung dung tự tại, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, khiến cô có chút ngẩn ngơ.
Hoàn hồn lại, cô mới phát hiện ra Trần Vận Cát đang dựa vào khung cửa, nhìn cô với nụ cười đầy ẩn ý: "Tớ sẽ không nói cho ai biết đâu."
Chiều thứ Sáu, sau ba tiết học là buổi họp phụ huynh.
Chuông tan học tiết ba vừa vang lên, không ít người đã chạy ra khỏi lớp như bay, thậm chí còn không muốn gặp mặt bố mẹ mình.
Trình Bắc Mạt bị thầy Diêm giữ lại để phụ giúp phát phiếu điểm.
Phát được một nửa, cô nhìn thấy Phương Lệ Trân đang đứng ở cửa sau lớp học ngó nghiêng.
"Mẹ, ở đây ạ." Cô khoác tay Phương Lệ Trân, dẫn bà đến chỗ ngồi của mình.
Mỗi lần họp phụ huynh, Phương Lệ Trân đều là người đi thay, vì Trình Dũng không muốn để mẹ một mình ở cửa hàng, sợ mẹ bận rộn quá sức.
Phương Lệ Trân vừa ngồi xuống, một người phụ nữ trung niên phía trước liền ngượng ngùng trả lại phiếu điểm của Trình Bắc Mạt, tiện thể hỏi Phương Lệ Trân về kinh nghiệm nuôi dạy con cái.
Việc phát phiếu điểm bỗng chốc bị ngưng lại. Cứ phát được một, hai tờ, lại có phụ huynh hỏi han về điểm số, rồi những tiếng trầm trồ, xuýt xoa, khen ngợi vang lên. Phương Lệ Trân cười đến mức mặt sắp mỏi nhừ.
Vất vả lắm mới phát xong phiếu điểm, Trình Bắc Mạt cầm cặp sách chạy trốn.
Cô dựa vào lan can hành lang, đung đưa chân. Phụ huynh lần lượt đến, thỉnh thoảng có người không tìm thấy phòng học, cô cũng sẽ giúp đỡ chỉ đường.
Từ đằng xa, bóng dáng một chàng trai đang say sưa chơi bóng rổ trên sân đã vô tình lọt vào mắt cô.
Cả sân bóng rổ chỉ có một mình Bùi Tụng, bóng dáng cậu ấy có chút lười biếng, lại có chút cô đơn.
Cô đi xuống lầu, ngồi trên bậc thang bên cạnh sân bóng.
Một lúc sau, Bùi Tụng dường như cảm nhận được sự hiện diện của cô. Vừa thực hiện xong một cú ném bóng đẹp mắt, cậu ấy bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt khóa chặt vào cô.
Giữa khoảng sân vắng lặng, bốn mắt chạm nhau. Xung quanh chẳng còn ai, cô bối rối khẽ vẫy tay về phía cậu, như một lời chào ngại ngùng.
Bùi Tụng khoác đồng phục trên vai, bước về phía cô.
Một lúc sau, trên đầu cô xuất hiện một bóng râm.
Bùi Tụng dừng lại trước mặt cô, nói với giọng điệu bình thản: "Đứng lên."
"Hả?" Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Nhưng vẫn làm theo lời cậu ấy.
Bùi Tụng ném một cuốn sách lên bậc thang: "Không bẩn à? Cậu không biết mỗi ngày có bao nhiêu người dẫm lên cái bậc thang này sao? Cái này làm bằng sắt đấy, bây giờ là tháng mấy rồi, không thấy lạnh à?"
Hàng bậc thang này được sử dụng để làm bài kiểm tra bước lên xuống, kiểm tra chức năng tim phổi trong giờ thể dục.
Trình Bắc Mạt tò mò: "Thế cậu không sợ sách bị bẩn sao?"
Bùi Tụng lại lấy ra một cuốn sách nữa, đặt bên cạnh, nói: "Đây là sách của Trương Trì."
Trình Bắc Mạt: "..."
Cô giả vờ lấy điện thoại ra chụp ảnh: "Tớ sẽ mách Trương Trì."
Bùi Tụng ngửa đầu uống hai ngụm nước, liếc nhìn cô, thong thả nói: "Cậu suy nghĩ
cho kỹ, cậu là người của tôi hay cậu ta."
Người của ai cơ...
Cô vẫn đang mơ màng suy nghĩ về câu hỏi "Mình là người của ai" thì Bùi Tụng đã ngồi xuống.
Trình Bắc Mạt do dự một hồi, cất điện thoại đi, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lúc ngồi xuống, động tác nhẹ nhàng, thậm chí còn có chút e ấp.
Bùi Tụng hỏi: "Chọn xong rồi à?"
Trình Bắc Mạt ôm cặp sách, cằm tựa lên cặp: "Tớ thấy đứng mỏi chân quá."
Bùi Tụng khẽ cười.
Trình Bắc Mạt hỏi cậu: "Sao cậu không về nhà, đang đợi bố mẹ đến à?"
Bùi Tụng nhún vai: "Họ không đến đâu."
Cô nhìn cậu ấy với ánh mắt khó tin: "Hả? Nhưng cậu thi được hạng nhất toàn khối mà."
"Đỗ đầu toàn khối ở trường Bát Trung có gì ghê gớm lắm đâu?"
"... Cũng đúng." Trình Bắc Mạt nói, "Đối với cậu thì rất dễ dàng."
Bùi Tụng ngẩng đầu lên: "Đối với cậu cũng không khó."
"Trước kia thì dễ, giờ chắc hơi khó thật." Trình Bắc Mạt vội trấn an cậu bạn, "Lớp mình cũng có nhiều phụ huynh không đến được đâu. Người lớn ai cũng bận bịu công việc cả, xin nghỉ phép đâu phải dễ."
Bùi Tụng nghe ra Trình Bắc Mạt đang an ủi mình, cậu cúi đầu cười, lấy thêm một chai nước từ trong cặp đưa cho cô.
Cô nhận lấy, phát hiện nắp chai đã được mở sẵn.
Trình Bắc Mạt nhớ Trương Trì từng nói Bùi Tụng và bố không hợp nhau, còn nói mẹ cậu ấy vẫn luôn tìm cách để cậu ấy chuyển về trường Nhất Trung.
Cô không tiện hỏi sâu về chuyện gia đình cậu ấy, nên cứ chống cằm lên cặp, suy nghĩ xem nên an ủi cậu ấy như thế nào: "Chắc bác trai bác gái bận lắm, thật ra buổi họp phụ huynh này cũng chẳng có gì để nói, cậu là học sinh giỏi nhất, họ đến đây cũng chỉ là nghe giáo viên khen cậu thôi."
Bùi Tụng khẽ "ừ" một tiếng, giọng điệu nhẹ tênh, vừa như tự cười mình, vừa như có chút tiếc nuối không nói thành lời.
Cậu ấy như không muốn tiếp tục chủ đề này, liền hỏi cô: "Bài kiểm tra của cậu đâu?"
"Hả?"
"Bài kiểm tra giữa kỳ."
Trình Bắc Mạt "ồ" một tiếng, lấy ra một chồng bài kiểm tra từ trong cặp.
Cô đã sắp xếp theo thứ tự và kẹp lại gọn gàng.
Bùi Tụng nhận lấy bài kiểm tra, thầm cười, người này chắc bị mắc chứng OCD, ngay cả góc cạnh của bài kiểm tra cũng phải thẳng hàng.
Cậu ấy nghiêm túc xem bài kiểm tra của Trình Bắc Mạt.
Trình Bắc Mạt hỏi: "Cậu muốn giúp tớ sửa lỗi sao?"
Bùi Tụng liếc nhìn cô, nửa đùa nửa thật: "Vừa nãy cậu bảo thi hạng nhất hơi khó mà, xem thử làm thế nào để giúp cậu giảm bớt độ khó đây."
Trình Bắc Mạt bỗng thấy môi mình như tê dại, chỉ muốn cắn nhẹ
cho đỡ ngượng.
Nhưng hành động đó có vẻ hơi gượng gạo, nên cô đành kìm nén lại.
Sau khi xem kỹ toàn bộ bài kiểm tra của cô, Bùi Tụng nhận xét: "Lần này cậu đã không còn bất cẩn như tôi từng nhắc nhở, rất tốt."
Trình Bắc Mạt nói: "Bởi vì tớ biết tiếp thu ý kiến."
"Môn Ngữ văn, Toán, Anh văn của cậu vẫn rất tốt. Có lẽ lần này cậu đã dành nhiều thời gian cho các môn tự nhiên nên điểm Ngữ văn mới hơi giảm một chút, không đáng lo ngại."
Nói trúng tim đen.
Trình Bắc Mạt gật đầu đồng tình.
"Vật lý của cậu còn hơi yếu." Bùi Tụng dừng mắt lại ở bài kiểm tra Vật lý, "Như câu hỏi lớn đầu tiên này, sau khi đọc đề, đáng lẽ cậu nên vẽ hình minh họa luôn, rồi phân tích lực tác dụng, các bước giải sẽ tự khắc hiện ra. Nhưng cậu lại chọn cách áp dụng công thức trực tiếp, thế nên mới sai. Làm bài cẩn thận chút, đừng chủ quan."
Trình Bắc Mạt gật đầu: "Ừm."
"Bên cạnh đó, tôi gợi ý cậu thử giảng bài cho người khác nhiều hơn. Trong quá trình đó, họ sẽ đặt ra những câu hỏi, có câu nằm trong tầm hiểu biết của cậu, có câu sẽ thách thức tư duy của cậu. Nếu cậu có thể giải đáp được những câu hỏi đó, nghĩa là cậu đã nắm vững kiến thức, và dần dần sẽ không còn điểm yếu nữa."
Trình Bắc Mạt hỏi: "Nhưng tớ giảng cho ai bây giờ?"
Cô thường xuyên giảng bài cho Trần Vận Cát và Đỗ Dương, nhưng những câu hỏi của họ chủ yếu là bài tập cơ bản, cũng sẽ không hỏi sâu thêm.
Bùi Tụng hắng giọng: "Ví dụ như tôi."
"Ồ..." Trình Bắc Mạt ngập ngừng đáp lại.
"Kiến thức của cậu đã rất vững rồi, tôi chỉ đang tìm cách giúp cậu cải thiện tốc độ và kỹ năng làm bài." Bùi Tụng nhún vai, "Đó là một chuyện. Tâm lý khi thi cử cũng quan trọng không kém."
Bùi Tụng quay đầu liếc nhìn cô, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi.
Cậu lo lắng Trình Bắc Mạt bình thường làm bài rất tốt, nhưng cứ đến những kỳ thi quan trọng lại có vấn đề. Dù sao thì, cô cũng là người từng thi trượt cấp ba.
Hôm đưa cô về trước kỳ thi giữa kỳ, cậu đã khéo léo hỏi về chuyện thi cấp ba, nhưng khi đó cô ấy chọn cách im lặng.
Khi đó không muốn nói, giờ lại chẳng biết mở lời thế nào. Tận hưởng khoảnh khắc hoàng hôn buông xuống, đón làn gió thu dịu mát, cô bỗng thấy lòng nhẹ nhõm và quyết định trải lòng với Bùi Tụng.
"Thật ra, kỳ thi cấp ba của tớ bị ảnh hưởng nặng nề bởi chuyện gia đình. Trước kỳ thi, tớ cảm nhận được bố mẹ có điều gì đó không ổn, nhưng trước mặt tớ, họ luôn cố tỏ ra vui vẻ. Tớ nhận ra nụ cười gượng gạo ấy. Rồi đến ngày thi, tớ tình cờ thấy giấy khám bệnh của mẹ. Có lẽ vì sợ ảnh hưởng đến tớ nên họ giấu kín. Tớ vội tra cứu những thuật ngữ trên mạng, tất cả đều liên quan đến ung thư. Lúc đó tớ như chết lặng, cứ nghĩ mẹ bị ung thư. Trong phòng thi, đầu óc tớ trống rỗng, không làm được bài nào, những môn sau gần như bỏ cuộc."
Hóa ra là vậy.
Bùi Tụng hỏi: "Bây giờ bác gái thế nào rồi?"
"May mắn là u lành. Ca phẫu thuật thành công, chỉ cần tái khám định kỳ." Trình Bắc Mạt nói, "Người lớn cứ nghĩ trẻ con không hiểu chuyện, nên giấu giếm mọi thứ, nhưng thực ra bọn trẻ hiểu hết."
Bùi Tụng gật đầu, cậu đồng cảm với điều này.
"Lúc đó, tớ tự nhủ với bản thân, đánh đổi việc vào Bát Trung để mẹ khỏe mạnh, thật sự rất xứng đáng. Sau đó, tớ cũng dần chấp nhận, vào Bát Trung không phải là dấu chấm hết, hơn nữa nếu vào Nhất Trung, tớ cũng khó mà đứng đầu. Ở Bát Trung, tớ vẫn có thể cố gắng giành học bổng hai vạn tệ. Biết đâu, vào Bát Trung lại là một bất ngờ đẹp đẽ."
Bùi Tụng trầm ngâm, nói: "Bất ngờ đẹp đẽ, chẳng phải là tôi gặp được cậu sao."
Trình Bắc Mạt bị sặc nước.
Cô ấy không tin vào tai mình nữa...
Quay đầu lại, cô bắt gặp ánh mắt chàng trai đen láy, long lanh như vừa ngậm nước.
Bùi Tụng thản nhiên nói: "Tôi đang nói lời bài hát của Tôn Yến Tư đấy, cậu nghĩ gì thế."
Gặp được em, là bất ngờ đẹp đẽ nhất.
Trình Bắc Mạt biết rõ cậu ấy đang trêu mình, nhưng khóe môi vẫn không kìm được ý cười. Cô vội ho khan vài tiếng để che giấu, rồi lảng tránh ánh mắt cậu: "... Không có gì đâu."
"Hãy yên tâm, tương lai đang rộng mở, cứ tự tin bước tiếp." Bùi Tụng trở lại vẻ nghiêm túc, đưa bài kiểm tra
cho cô, "Bầu trời bao la, bay đến đâu, bay cao đến mức nào, tất cả đều do cậu quyết định. Không phải cậu đã ghi rõ trong sổ tay rồi sao?"
Quá khứ đã qua, tôi của ngày hôm nay là kết quả của những trải nghiệm đó. Đừng bận lòng, đừng nuối tiếc. Từ giờ trở đi, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm cho những gì mình gieo trồng và gặt hái.
Trình Bắc Mạt có chút cảm động, cô quay đầu, nhịn không được liếc nhìn Bùi Tụng.
Gió thu lay động mái tóc lòa xòa của cậu ấy, gương mặt tuấn tú của chàng trai trong ánh hoàng hôn hiện lên rõ nét và dịu dàng.
Hai người ngồi cạnh nhau, nhìn những ánh đèn trong lớp học lần lượt sáng lên.
Hoàng hôn đang dần trôi qua.
Mùa đông dần đến, hoàng hôn ngày càng ngắn hơn.
Màn đêm mờ ảo thật biết chiều lòng người, khéo léo che giấu đi nhịp tim đang loạn nhịp của cô.
Cô lại có chút hy vọng, hoàng hôn có thể dài hơn một chút, giống như mùa hè.
Như vậy, cô có thể ngồi cạnh cậu ấy lâu hơn một chút.
"Nghĩ gì thế." Cậu ấy khẽ gõ lên đầu cô.
"Hoàng hôn ngắn quá, mới chưa đến 6 giờ, cảm giác trời sắp tối rồi."
Bùi Tụng thản nhiên liếc nhìn cô, như thể biết cô đang nghĩ gì.
Cậu ấy nói: "Có gì đáng tiếc đâu, ngày nào cũng có hoàng hôn mà."