*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dạo này, Trình Bắc Mạt và Bùi Tụng thay phiên nhau đến bệnh viện thú y thăm chú mèo hoang mà họ đã cứu.
Tình hình sức khỏe chú mèo đã ổn định hơn, bệnh viện báo tin vui là có thể tiến hành phẫu thuật.
Ca phẫu thuật được sắp xếp vào trưa một ngày cuối tuần.
Trình Bắc Mạt đội gió rét đến bệnh viện thú y, chị y tá ái ngại thông báo: "Tuy cả thành phố có đến sáu chi nhánh, nhưng chỉ có hai bác sĩ chuyên khoa xương khớp. Dạo gần đây, số lượng chó mèo bị gãy xương tăng đột biến, nên bác sĩ đang phải phẫu thuật ở chi nhánh khác. Ngay khi hoàn tất ca mổ bên đó, bác sĩ sẽ lập tức đến đây."
Trình Bắc Mạt gật đầu, đi đến khu vực điều trị nội trú thăm chú mèo con trước.
Chú mèo con giờ đây đang nằm nghỉ trong chiếc lồng rộng rãi, được xem như "phòng bệnh" riêng của mình. Trông chú đã lớn hơn và tinh thần cũng phấn chấn hơn nhiều so với những ngày đầu mới đến.
Chị y tá đưa cho Trình Bắc Mạt một thanh pate cho mèo, bảo cô cho chú mèo con ăn.
Đang bóc pate cho mèo con, Trình Bắc Mạt chợt giật mình khi nhìn thấy bảng tên trước lồng chú mèo ghi "Bùi Ái Lê".
Ai đặt cái tên này thế...
Sao mà quê mùa thế.
"Ai đặt tên này vậy ạ?" Trình Bắc Mạt hỏi.
Chị y tá nói: "Là anh chàng đẹp trai đưa chú mèo đến đấy, anh ấy nói Ái Lê mang họ anh ấy."
Xem ra tên kia rất muốn làm bố ruột.
Trình Bắc Mạt bất lực: "Sao lại đặt cái tên này thế ạ?"
"Nó là mèo cái mà, đặt tên này là vừa đẹp."
Trình Bắc Mạt nhíu mày, thầm nghĩ chuyện này không liên quan gì đến giống cái hay đực, mà là cái tên này quá quê mùa.
"Có lẽ cậu ấy nghĩ, tên xấu dễ nuôi." Chị y tá đưa tay trêu chọc chú mèo con, "Chị thấy tên này cũng hay mà."
Trình Bắc Mạt muốn hỏi chị y tá lắm, nhưng lại thôi, chỉ thầm nghĩ: "Chị có dám chắc những gì chị nói là thật lòng không?"
Chị y tá nhìn cô từ trên xuống dưới, ý vị hỏi: "Em với anh chàng đẹp trai kia là gì của nhau thế? Người yêu à?"
Mối quan hệ của Bùi Tụng và Trình Bắc Mạt đã trở thành đề tài bàn tán của toàn bệnh viện.
Đa phần mọi người đều ngưỡng mộ cặp đôi này, xem họ như hình mẫu trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa. Tuy nhiên, cũng có ý kiến trái chiều cho rằng nếu thật sự là một đôi, sao lúc nào cũng chỉ có mình cô gái đến thăm mèo? Phải chăng cô nàng đang "thả thính" chàng trai bằng cách mượn cớ chăm sóc thú cưng để tạo ấn tượng?
Trình Bắc Mạt không muốn bị người ngoài bàn tán, bèn nói: "Là bạn học ạ."
Chị y tá cười gượng: "Tiếc thật đấy, chị thấy hai em rất đẹp đôi."
Trình Bắc Mạt nhẹ nhàng giải thích: "Bọn em còn đang học lớp 12, việc học vẫn là ưu tiên hàng đầu."
"Đúng vậy, đúng vậy, cậu ấy học giỏi lắm phải không? Nghe nói đứng nhất toàn trường, nhìn là biết thông minh rồi. Mấy chị ở đây đều thích cậu ấy lắm, còn nói nếu cậu ấy là sinh viên đại học, chắc chắn sẽ xin Wechat ngay."
Trình Bắc Mạt thầm nghĩ tên này ra khỏi trường học rồi mà sức hút vẫn mạnh như vậy.
"Vừa đẹp trai, vừa học giỏi, lại còn tốt bụng, đúng là động vật quý hiếm." Chị y tá khoanh tay, cười nói.
Trình Bắc Mạt tưởng mình nghe nhầm: "Cậu ấy tốt bụng?"
"Ừ, tụi chị muốn chụp ảnh mấy bé đang nằm viện, thế là cậu ấy đề nghị giúp vì có máy ảnh xịn."
Bùi Tụng đối với người lạ thường rất lạnh nhạt, những người không thân thiết với cậu đều cảm thấy cậu rất ngạo mạn. Nói cậu tốt bụng, Trình Bắc Mạt thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.
Một lúc sau, bên ngoài có tiếng ồn ào.
Trình Bắc Mạt liếc nhìn ra quầy lễ tân, thấy mấy chị y tá đang xúm xít trước màn hình, vừa xô đẩy nhau vừa bàn tán rôm rả.
Chị y tá nói, chắc là anh chàng đẹp trai kia đến rồi.
Bệnh viện nằm ở tầng hai, trước khi vào phải leo cầu thang.
Bọn họ có thể nhìn thấy khách hàng trước qua camera giám sát.
Quả nhiên, một lúc sau, Bùi Tụng đến.
Bùi Tụng xuất hiện với chiếc áo khoác gió phối màu xanh lam và xanh lá cây kiểu retro, đeo chéo một chiếc túi đen. Giữa tiết trời se lạnh khiến mọi người trên phố đều co ro trong những lớp áo dày cộm, Bùi Tụng vẫn nổi bật với dáng người cao gầy trong chiếc áo rộng thùng thình, bước đi thoăn thoắt, toát lên vẻ trẻ trung, năng động.
Cậu đội chiếc mũ lưỡi trai đen, vài sợi tóc lòa xòa trước trán, vừa tự nhiên vừa cuốn hút. Gương mặt chỉ lộ ra một nửa, làn da trắng lạnh, góc hàm sắc nét, gọn gàng.
Lúc Bùi Tụng bước vào, mang theo cả một luồng khí lạnh, ngay cả Trình Bắc Mạt đang đứng cách cửa rất xa cũng cảm thấy có cơn gió thoảng qua má.
Cậu đã quen biết các bác sĩ và y tá ở bệnh viện, sau khi chào hỏi xong, cậu nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng Trình Bắc Mạt.
Lách qua mấy phòng khám, cậu mới nhìn thấy một bóng lưng mảnh mai, cao ráo.
Hôm nay Trình Bắc Mạt xõa tóc, nhìn dịu dàng hơn so với mọi khi.
Bùi Tụng mỉm cười, đi thẳng đến khu vực điều trị nội trú.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Bùi Tụng bước nhanh thêm hai bước: "Sao vậy?"
"Cái này là cậu đặt à?" Trình Bắc Mạt chỉ vào bảng tên "Bùi Ái Lị".
"Cái này á..." Cậu dừng lại ở cửa, đưa tay chống lên khung cửa một cách lười biếng, "Cậu thấy tên này không hay à?"
"Ừ."
Trình Bắc Mạt cảm thấy mình đã rất lịch sự rồi, đâu chỉ là không hay, mà là quê mùa hết chỗ nói.
Bùi Tụng kéo dài giọng: "Tên tớ đặt là Ally, tiếng Anh đấy, bọn họ nghe nhầm, phiên âm thành Ái Lị. Cậu không thích thật sao, Tiểu Mạt Lê?"
Cậu nhấn mạnh ba chữ "Tiểu Mạt Lê".
Trình Bắc Mạt cau mày, lúc này mới nhận ra.
Bùi Ái Lê.
Bùi, là Bùi của Bùi Tụng. Lê, là Lê của Tiểu Mạt Lê.
Trình Bắc Mạt: "..."
Cô nghi ngờ cậu cố tình.
Bùi Tụng nhướn mày, nhịn không được đưa tay véo má cô: "Bây giờ thì sao? Còn thấy không hay nữa không?"
Lạ thật đấy, rõ ràng cậu vừa mới từ ngoài vào, vậy mà tay lại ấm.
"Lúc nãy chị y tá nói, cậu đặt tên này, chắc là vì tên xấu dễ nuôi."
Bùi Tụng: "..."
Hay là đổi tên khác đi.
Trình Bắc Mạt rất thích nhìn cậu bối rối, thấy vẻ mặt cậu như đưa đám, cô liền bật cười: "Cậu thân thiết với chị y tá ở đây ghê nhỉ? Ngôi sao à? Soái ca à? Học sinh đứng đầu à?"
"Thôi đi."
"Nghe nói cậu còn đồng ý giúp bọn họ chụp ảnh?"
Bùi Tụng thầm nghĩ nhìn cậu ghen kìa, chụp cho chó mèo chứ có phải chụp cho người đâu. Cậu hất cằm: "Ừ, sao?"
"Không sao, chị y tá khen cậu tốt bụng, hình tượng cool ngầu của cậu sụp đổ rồi."
Bùi Tụng nhún vai: "Cũng chẳng tốn sức gì, nhân tiện lúc đến bệnh viện thôi, chứ cậu tưởng cái chiết khấu phẫu thuật từ đâu ra?"
Trình Bắc Mạt "ồ" lên một tiếng.
Có những chuyện, quả thật Bùi Tụng suy nghĩ chu đáo hơn cô.
Nhận thấy Trình Bắc Mạt có vẻ buồn, Bùi Tụng chợt nghĩ có lẽ mình vừa nói hơi quá, bèn khéo léo chuyển chủ đề: "À, khi nào thì có kết quả cuối cùng của suất tiến cử vậy?"
Trình Bắc Mạt lắc đầu: "Chưa biết nữa. Nếu điểm đánh giá năng lực tổng hợp của mình thấp, chắc suất đó sẽ về tay Tôn Minh Thụy mất."
Tôn Minh Thụy rất giỏi các môn tự nhiên, điểm yếu của cậu ta là tiếng Anh, nên điểm tổng kết luôn kém Trình Bắc Mạt và Thẩm Thanh.
Dạo này trong trường có đủ loại tin đồn.
Có nhiều lời đồn đoán về việc này. Người thì cho rằng giám thị hôm đó có thù oán gì đó với Trình Bắc Mạt nên cố tình gây khó dễ, dặn hội đồng chấm điểm năng lực tổng hợp "siết" chặt hơn. Kẻ khác lại đồn thầy Đảng có xích mích với thầy Diêm, muốn học sinh lớp thầy Dêm mất suất tiến cử nên mới cố tình làm khó Trình Bắc Mạt.
Nghe đủ loại lời đồn, Trình Bắc Mạt cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân.
"Không thể nào." Bùi Tụng nói chắc nịch.
"Tại sao?"
"Điểm năng lực tổng hợp chỉ chiếm một phần nhỏ thôi. Điểm trung bình các năm học của cậu luôn đứng nhất, điểm thi chuyên môn hai người lại bằng nhau, rõ ràng cậu có lợi thế hơn nhiều mà. Đừng lo lắng quá!"
Trình Bắc Mạt cười: "Cậu là người đầu tiên thảo luận chuyện này với tớ đấy, dạo này chẳng ai dám hỏi tớ, ngay cả Trần Vận Cát và Chu Thiến Như cũng không dám nhắc đến."
"Dạo này hình như ít thấy hai người họ nhỉ, không biết có bận gì không?"
Trình Bắc Mạt nói: "Hai bạn ấy đang học lớp luyện thi đạo diễn."
Sau một hồi đắn đo, Trần Vận Cát quyết định thổ lộ với bố về ước mơ thi vào trường nghệ thuật. Và như cô mong đợi, bố cô hoàn toàn ủng hộ quyết định này.
Số tiền học phí cao ngất ngưởng khiến Trần Vận Cát xót ruột, dạo này cô nàng chăm chỉ hơn hẳn, ở trường thì học hành nghiêm túc, đi học thêm cũng rất tập trung, quyết tâm phải lấy lại vốn học phí.
"Nghe đồn điểm chuẩn năm nay sẽ thấp hơn một chút. Tuy là một lựa chọn, nhưng thời gian cũng khá gấp rút." Bùi Tụng gật đầu, Nhất Trung cũng có không ít học sinh thi nghệ thuật, họ được tập trung vào hai lớp riêng. Nhiều bạn từ năm lớp 10, 11 đã bắt đầu dành phần lớn thời gian ở xưởng vẽ và phòng nhạc để luyện tập.
Trình Bắc Mạt nói: "Hy vọng công sức của hai bạn đó sẽ không uổng phí."
"Hai người họ lanh lợi lắm, chắc là không có vấn đề gì đâu." Bùi Tụng an ủi cô.
Đang trò chuyện hăng say thì bác sĩ xương khớp cũng vừa đến nơi, gọi các chủ nuôi vào làm thủ tục.
Bùi Tụng và Trình Bắc Mạt đồng thời đứng dậy, chị y tá nói: "Chỉ cần một người vào là được."
Bùi Tụng ấn Trình Bắc Mạt xuống ghế: "Tớ vào đây."
Sau khi ký giấy tờ, Trình Bắc Mạt phải chờ y tá đưa mèo con đi làm các xét nghiệm trước phẫu thuật như lấy máu, chụp X-quang. Cô ngồi ở khu vực chờ, nhìn Bùi Tụng tất bật qua lớp cửa kính.
Cô đến quầy lễ tân xem hóa đơn, ca phẫu thuật này dù đã được giảm giá, nhưng vẫn phải hơn ba nghìn tệ.
Hơn ba nghìn tệ, đối với một học sinh cấp ba như cô là một số tiền rất lớn.
Một lúc sau, kiểm tra xong, Bùi Tụng ngồi xuống ghế bên cạnh Trình Bắc Mạt.
Bùi Tụng ngồi xuống bên cạnh, có vẻ hơi mệt nhưng vẫn tỏ ra thoải mái. Cậu nói với Trình Bắc Mạt: "Bác sĩ bảo chân sau trái của nó không bị gãy vụn, chỉ cần bó bột là ổn. Chỉ có chân sau phải cần phẫu thuật đóng đinh thôi."
"Ồ."
Nói xong phương án phẫu thuật, Bùi Tụng lại an ủi cô, nói bác sĩ này rất có kinh nghiệm, sẽ không có vấn đề gì.
Giọng nói của cậu từ tốn, trầm ổn, rất đáng tin cậy.
Trình Bắc Mạt cảm thấy ấm áp trong lòng.
Lúc này đây, Trình Bắc Mạt cảm thấy Bùi Tụng thật sự rất ấm áp.
Ban đầu, vào một sáng cuối tuần đẹp trời, cậu bị cô nàng gọi điện đến trường giải cứu một chú mèo hoang.
Bây giờ lại dành thời gian cùng cô ở bệnh viện thú y.
Mọi người thường nói cậu ấy kiêu ngạo, nhưng trong tình huống này, cô không thể nghĩ ra ai khác có thể hành động như vậy.
Cậu ấy là hot boy Bùi đấy, nghĩ vậy, cô cảm thấy mình thật sự có lỗi với cậu.
Chi phí ở đây đắt đỏ quá, cô chợt thấy áy náy. Việc mình nhất quyết cứu chú mèo con, chẳng phải đang làm khó Bùi Tụng hay sao?
Cô chống cằm suy nghĩ miên man, đầu óc rối như tơ vò.
Bùi Tụng hỏi: "Đang lo lắng gì vậy?"
"Hả?"
"Chân sắp khoét thủng đất rồi." Bùi Tụng xoa đầu cô, "Sao thế?"
Trình Bắc Mạt nhìn cậu bằng đôi mắt trong veo: "Tớ vừa xem hóa đơn rồi."
Bùi Tụng sững người, cổ họng như nghẹn lại. Cậu đưa tay lên che miệng, khẽ hắng giọng rồi nói: "Cậu đừng lo lắng về chi phí, điều quan trọng nhất bây giờ là ca phẫu thuật thành công."
Trình Bắc Mạt cảm thấy không ổn, lắc đầu nói: "Tớ còn hơn một nghìn tiền tiêu vặt và tiền lì xì, tớ đưa cho cậu trước, số còn lại tớ sẽ trả dần."
Bùi Tụng nói: "Cậu như vậy là không được rồi."
rình Bắc Mạt nhìn thẳng vào Bùi Tụng, kiên quyết nói: "Không được, chính mình nhất quyết đòi cứu bé mèo này, không thể để cậu vừa tốn tiền vừa mất công vì chuyện của mình."
"Tớ chỉ quẹt thẻ thôi mà, coi như làm việc thiện thay bố." Bùi Tụng vừa nói vừa lấy ra một chiếc thẻ tín dụng từ trong túi, lắc lắc nhẹ, "Với lại, cậu còn khách sáo với tớ làm gì chứ."
Lần này Trình Bắc Mạt rất cứng đầu, kiên quyết không đồng ý.
Hai người giằng co hồi lâu, Bùi Tụng dịu giọng, đưa tay gãi gãi lông mày: "Vậy, sau này cậu nuôi con mèo này cùng tớ nhé?"
Vừa dứt lời, tim Bùi Tụng đập loạn xạ. Cậu thầm rủa mình sến sẩm quá thể, không chịu nổi chính bản thân lúc này nữa.
"Mình nghĩ ra rồi!" Sau một hồi trầm ngâm, Trình Bắc Mạt bỗng nhiên reo lên, mắt sáng rực, "Đợi mình thi đại học xong, nếu được giải nhất toàn trường, mình sẽ lấy tiền thưởng trả cho cậu!"
Bùi Tụng: "..."
Hóa ra lúc nãy cậu nói, cô hoàn toàn không nghe thấy gì phải không?