Loạn Nhịp Vì Người

Chương 15




Phó Tư Điềm mở cờ trong bụng.

Tối chủ nhật, Phó Tư Điềm có công việc ngoài giờ định kỳ ở thư viện. 21 giờ 30 phút, thư viện đóng cửa, sau khi Phó Tư Điềm cùng bạn làm chung dọn dẹp sắp xếp ngay ngắn lại bàn ghế, sách vở, kệ sách ở toàn bộ tầng trệt mà bọn họ phụ trách, vội vàng về ký túc xá trước 10 giờ.

Mọi người trong ký túc xá đều có mặt, Trương Lộ Lộ, Tống Sở Nguyên, Chu Na nằm trên giường chơi điện thoại, Trình Giai Lạc và La Thiến ngồi trước bàn học dùng máy tính. Phó Tư Điềm hỏi qua không ai định đi tắm, cô ôm chậu và quần áo đi vào phòng tắm. Hai mươi phút sau, cô lau mái tóc ướt sũng bước ra, phát hiện La Thiến và Trình Giai Lạc đều đã lên giường, ngọn đèn gần giường của Trình Giai Lạc cũng đã tắt.

Trong màn giường của Trình Giai Lạc không có ánh sáng lộ ra, có vẻ như đã ngủ rồi.

Phó Tư Điềm cố gắng cử động thật nhẹ, đem quần áo đã thay ra ban công, đi đến trước bàn học do dự cầm máy sấy tóc lên.

Vẫn là đừng làm ồn đến cậu ấy. Phó Tư Điềm đặt máy sấy xuống, leo lên giường tháo ổ điện rời dùng trên giường ra, đi đến phòng vệ sinh ở gần hành lang nhất gắm vào, sau đó cầm ổ điện, kéo dây, mở cửa ký túc xá đi chếch về bậc nghỉ cầu thang phía đối diện.

Cô đặt ổ điện lên mặt đất chỗ bậc nghỉ cầu thang, chuẩn bị quay lại ký túc xá lấy máy sấy, vừa mới đứng dậy thì trùng hợp gặp Thời Ý đang cầm vài tờ bảng biểu, đi xuống từ cầu thang lầu 14.

Cô ấy mặc áo len rộng rãi màu xám khói, váy dài màu đen, tóc đen xõa tung, cả người lãnh diễm sạch sẽ, không còn tìm thấy bất cứ dấu vết thân thiện nhếch nhác nào như trên ảnh chụp hôm thứ sáu nữa.

Nhìn thấy nhau, cả hai đều sửng sốt.

"Cậu về rồi." Phó Tư Điềm buộc miệng. Nói xong cô mới cảm thấy không ổn, nhưng mà hối hận cũng đã muộn rồi.

Quả nhiên, Thời Ý hỏi: "Cậu tìm mình à?"

Phó Tư Điềm vội vàng vớt vát: "Không có, mình... mình nghe mấy bạn trong ký túc xá bảo ký túc xá các cậu cuối tuần nào cũng ra ngoài chơi."

"Ừ." Thời Ý không phủ nhận, sự chú ý của cô ấy tập trung vào ổ điện rời Phó Tư Điềm vừa để trên mặt đất ban nãy, thắc mắc: "Cậu đang làm gì vậy?"

Phó Tư Điềm vô thức nắm đuôi tóc của chính mình, vừa định trả lời thì cảm giác được sự ẩm ướt trong tay, đột nhiên cô nhận ra bộ dạng lúc này của mình đang lôi thôi cỡ nào. Mặt cô nóng lên ngay lập tức, mất tự nhiên trả lời: "Mình muốn sấy tóc, nhưng mà ký túc xá có người đang ngủ, mình sợ làm ồn cậu ấy nên đem ổ điện ra, sấy ở bậc nghỉ cầu thang."

Thời Ý giơ tay nhìn đồng hồ, nhíu mày.

Phó Tư Điềm bất an hỏi: "Bộ kỳ lắm hả? Sấy ở đây ấy."

Thời Ý nhìn lỗ tai đang đỏ lên của cô, như có như không thở dài, "Rất là kỳ."

Phó Tư Điềm rũ mi, còn chưa kịp lên tiếng, Thời Ý đã túm váy ngồi xuống, cầm ổ điện trên mặt đất đưa cho cô nói: "Đến ký túc xá của mình sấy đi."

Phó Tư Điềm hơi giật mình, cắn môi dưới cố gắng ép lại cảm giác vui sướng của bản thân. Cô cầm lấy ổ điện, hiểu chuyện: "Có làm ồn đến các bạn trong phòng cậu không?"

Thời Ý bác bỏ: "Không, bọn họ ngủ muộn lắm."

Buổi tối tháng 11 có chút lạnh, Phó Tư Điềm đứng cạnh cửa sổ gió lùa chỉ mặc bộ đồ ngủ phong phanh. Thời Ý đẩy cửa cầu thang ra, dẫn Phó Tư Điềm đi dọc hành lang.

"Khoác thêm quần áo rồi hẳn qua." Khi đi ngang qua 1317, Thời Ý nhàn nhạt nói một câu.

Lúm đồng điền trên má Phó Tư Điềm cuối cùng không giấu được nữa. Cô lấy tay ấn nhẹ vào vị trí trái tim, nhắc nhở trái tim đang bắt đầu cười đến run rẩy vui lòng an phận lại một tí.

Cô đi vào ký túc xá cất ổ điện, chải đầu, sau đó mới nghe lời mặc thêm áo khoác, cầm máy sấy đi đến ký túc xá 1315.

Cửa 1315 khép hờ, Phó Tư Điềm gõ cửa, nghe thấy Thời Ý đáp lại "vào đi" mới đẩy cửa đi vào.

Bên trong ánh đèn sáng tỏ, đập vào mắt đầu tiên là Doãn Phồn Lộ đang nằm gập bụng ở giữa lối đi. Thấy Phó Tư Điềm đi vào, động tác của Doãn Phồn Lộ không ngừng lại nhưng vẫn không quên chào hỏi cô: "Ố... Điềm Điềm... chào... buổi tối..." Như thể sắp tắt thở đến nơi, nói xong cô ấy ngồi phịch xuống thảm yoga không nhúc nhích.

Ánh mắt Phó Tư Điềm lộ ra thán phục, ngơ ngác hai giây mới đáp lại: "Chào buổi tối."

Rèm giường ở giường dưới chưa có kéo lên, Lôi Y Lâm đang đắp mặt nạ, nghe thấy Doãn Phồn Lộ nói chuyện, lại nhìn thấy vẻ mặt của Phó Tư Điềm, bị chọc trúng dây thần kinh cười, hai tay đè chặt hai bên má, khó khăn phun ra từng chữ: "Chết mất, mấy cậu đừng chọc mình cười coi, bây giờ mình không thể cười được." Vừa dứt lời, mặt nạ của cô ấy liền lệch đi.

"Á, đồ khốn các cậu! Chọc mình cười thì đắp mặt nạ cho mình đi."

Vốn Phó Tư Điềm không muốn cười, nhìn thấy mặt nạ của cô ấy xiêu vẹo không ra hình dáng gì, nhịn không được bị chọc cười theo. Nhưng Lôi Y Lâm không cho cười, cô cũng rất cố gắng để kiềm lại.

Thời Ý đang ngồi trước bàn học sắp xếp lại tài liệu, nhìn Phó Tư Điềm, "Kệ Y Lâm đi, cậu ta dễ cười lắm." Cô ấy kéo ghế ở bàn học bên cạnh về phía Phó Tư Điềm, ý bảo Phó Tư Điềm lại đây ngồi.

"Thời Ý, cậu có niềm vui mới nên quên đi tình yêu cũ hả?" Lôi Y Lâm tủi hờn.

Thời Ý thờ ơ, "Mặt nạ khô rồi kìa." Cô ấy nói vào không khí: "Chúc Mặc, mượn chỗ ngồi với ổ điện của cậu chút nha."

Giường trên truyền đến âm thanh thản nhiên: "Cậu dùng đi."

Phó Tư Điềm cẩn thận đi vòng qua thảm yoga của Doãn Phồn Lộ, Doãn Phồn Lộ hào sảng, dáng vẻ chị lớn dịu dàng như lúc bình thường khi ở bên ngoài: "Không sao đâu, cứ đạp lên đi, xíu nữa mình cũng phải đem đi lau thôi."

Phó Tư Điềm đâu thể nào không biết ngượng, vẫn là nhón chân lách qua đi đến ngồi xuống bên cạnh Thời Ý.

Thời Ý nâng cằm về phía ổ điện trên bàn, "Cậu sấy đi."

Phó Tư Điềm "ừm" một tiếng, cắm điện, thận trọng ngồi xuống bắt đầu sấy tóc.

Máy sấy vang lên tiếng vù vù, trong không gian yên lặng khiến nó trở nên vô cùng đột ngột, Phó Tư Điềm vội ấn tắt, ngập ngừng hỏi Doãn Phồn Lộ và Lôi Y Lâm: "Có làm ồn đền mấy cậu không?"

Lôi Y Lâm xuống giường vứt mặt nạ, buồn cười nói: "Có gì to tát đâu, cậu khách sáo như vậy làm gì?"

Doãn Phồn Lộ lại bắt đầu tập, lại tiếp tục dùng âm thanh như sắp tắt thở nói chuyện: "Đúng đó... sấy... tóc... thôi mà, cũng đâu phải... nhảy disco, với cả, hiện tại... vẫn còn..."

Nửa người trên không có cách nào nâng dậy nổi, hơi không thoát ra được, thanh âm của Doãn Phồn Lộ bắt đầu biến dạng.

Thời Ý nghe không nổi nữa, "Lo mà tập đi, đừng nói nữa."

Doãn Phồn Lộ chưa từ bỏ ý định, phát ra âm thanh như bị số phận bóp chặt trong cổ họng, tạp âm còn ghê hơn máy sấy tóc gấp trăm lần. Phó Tư Điềm lại bật máy sấy, rốt cuộc cũng bật cười không che giấu.

Mềm mại, khiến cho người ta cảm thấy yêu thương.

Ngón tay đang sắp xếp tài liệu của Thời Ý khựng một chút, sau đó tiếp tục cử động, dùng kẹp giấy cố định lại tài liệu, "Tư Điềm."

Động tác vén tóc của Phó Tư Điềm dừng lại, theo bản năng lại tắt máy sấy.

Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên Thời Ý gọi tên cô. Lăn tăn, man mát như suối nguồn. Ảo tưởng trở thành sự thật, nhờ vậy Phó Tư Điềm mới biết, thì ra tên của mình khi gọi ra cũng có thể khiến tim người ta rung động như vậy.

Thời Ý nói: "Tư Điềm, có đôi lúc trong phạm vi thích hợp, không cần quá cả nể người khác."

Giọng nói không phải rất lớn, cũng không nghe ra cảm xúc gì, thế nhưng từng chữ từng chữ lại trùng điệp rơi vào trong lòng Phó Tư Điềm. Cô nhìn Thời Ý, cảm nhận được gương mặt trong trẻo lạnh lùng trước mắt dường như lại trùng khớp với gương mặt non nớt của Thời Ý trước kia.

Thời Ý nói xong giống như chưa có chuyện gì xảy ra, bỏ tài liệu vào bìa hồ sơ, đi ra ban công rửa tay.

Phó Tư Điềm lại bật máy sấy, cõi lòng nhấp nhô theo tiếng gió vù vù.

5 phút sau, Phó Tư Điềm đã sấy khô được một nửa. Cô thấy thời gian cũng không còn sớm, có chừng mực tắt máy sấy, đứng dậy tạm biệt mọi người: "Mình sấy xong rồi, mình về đây, cảm ơn các cậu."

Thời Ý đang dùng máy tính, gật đầu. Doãn Phồn Lộ đang dọn thảm yoga, nhiệt tình mời mọc: "Chừng nào rảnh thì sang đây chơi nha."

Cuối cùng Phó Tư Điềm nhìn trộm Thời Ý một cái, cười đáp lại.

Trở về ký túc xá vẫn chưa ngắt điện, đèn trong phòng vẫn còn sáng, mọi ngày Phó Tư Điềm đều là người cuối cùng trước khi ngắt điện sẽ hỏi "Mình tắt đèn nha?", nhận được câu trả lời mới tắt đèn rồi leo lên giường. Nhưng hôm nay đánh răng xong chuẩn bị mở miệng hỏi, trong đầu cô chợt hiện lên câu nói kia của Thời Ý.

Không cần quá cả nể người khác.

Do dự vài giây, quên đi, nhấc tay một cái mà thôi. Nếu không tắt đèn, đến thời gian tự động ngắt điện đèn sẽ tự tắt theo, sáng mai 6 giờ có điện lại, đèn tự động sáng lên, tất cả mọi người sẽ bị chói mắt khó chịu.

Phó Tư Điềm vẫn là đi thêm vài bước, tắt đèn, mò mẫm trèo lên giường.

Trước khi tiến vào giấc ngủ, cô có thói quen kiểm tra thông báo điện thoại và đồng hồ báo thức, đột nhiên phát hiện ủy viên tổ chức Doãn Phồn Lộ đăng thông báo trong nhóm chat cán sự lớp về chuyến du lịch từng đề cập qua ở buổi họp lớp lần trước.

Cô ấy nói việc thuê xe bí thư chi bộ đoàn Thời Ý đã liên hệ xong, là bạn của cô ấy giới thiệu, xe khách chuyên nghiệp, giá hữu nghị giảm một nửa, địa điểm tùy chọn, thời gian cũng tự do. Hiện tại cần phân công nhiệm vụ:

1. Việc ăn uống khi đi chơi, kết quả bỏ phiếu của các bạn trong lớp là ăn đồ nướng, đến lúc đó cần vài bạn ủy viên xung phong đi mua nguyên liệu nấu ăn trước.

2. Địa điểm mọi người đang đưa ra có hai chỗ, một chỗ là trên núi, một chỗ là ở biển, cần có hai người đi khảo sát địa hình, xác định xem có phù hợp hay không, có an toàn hay không.

3. Khảo sát và xác định địa điểm xong, cần có hai ủy viên bao gồm cả những người đi khảo sát địa hình cùng nhau lên lịch trình và những hạng mục cần chú ý.

4. Cần một bạn đảm nhận việc quay phim chụp ảnh và ghi chép lại sau chuyến đi chơi.

Từng mục từng mục, Doãn Phồn lộ sắp xếp rất cụ thể rõ ràng.

Tất cả nhiệm vụ, mọi người tự do chọn lựa.

Có thể thấy khảo sát địa hình là nhiêm vụ khá vất vả. Không chỉ vì hai địa điểm cách trường học xa, di chuyển không thuận tiện, hơn nữa khảo sát địa hình xong còn phải lên kế hoạch, vừa tốn sức vừa tốn chất xám. Thời Ý là bí thư chi bộ đoàn, rất phối hợp với Doãn Phồn Lộ, là người đầu tiên trả lời Doãn Phồn Lộ, hơn nữa còn chủ động nhận nhiệm vụ khảo sát địa hình.

Thời Ý trả lời xong, lớp trưởng Cao Nhất Bồi hồi âm ngay lập tức "Vậy mình đi khảo sát địa hình chung với Thời Ý nhé?"

Lòng Phó Tư Điềm buồn bực một chút.

Các ủy viên khác sau đó bắt đầu phản hồi, tất cả mọi người tự giác lựa chọn những hạng mục còn lại.

Sau khi Cao Nhất Bồi trả lời, Thời Ý vẫn chưa lên tiếng.

Phó Tư Điềm không thể nào thuyết phục bản thân đừng để ý chuyện này. Cô nhớ lại thái độ của Thời Ý lúc trước khi mình và Trương Lộ Lộ nhắc đến chuyện của Cao Nhất Bồi và cô ấy, hạ quyết tâm, @ Thời Ý: "Thời Ý, mình với cậu đi khảo sát địa hình chung nha."

Ngay sau đó, cô lại gửi thêm một tin: "Ah, mình không nhìn thấy tin nhắn phía trên, lớp trưởng đã chọn rồi à." Nhưng cũng không có vẻ gì là muốn chọn nhiệm vụ khác.

Gửi xong Phó Tư Điềm liền úp điện thoại lên chăn, vừa muốn xem thử Thời Ý có đáp lại hay không vừa không dám xem. Hai má nóng không chịu được.

Điện thoại rung một cái.

Tim Phó Tư Điềm cũng run theo điện thoại. Cô mở điện thoại lên ngay tức thì, màn hình còn sáng, hiển thị thông báo của nhóm chat. Thông báo tin nhắn mới nhất là của Thời Ý gửi: "Được, vậy để mình và Tư Điềm đi khảo sát địa hình chung đi."

Phó Tư Điềm mở cờ trong bụng, thoát khỏi cửa sổ nhóm chat để kiểm tra tin nhắn mới vừa nhận.

Là Thời Ý nhắn riêng cho cô: "Thứ bảy này được không?"

"Được." Phó Tư Điềm vội vàng trả lời.

Thời Ý nói: "Ừm, vậy cụ thể trong tuần tụi mình bàn sau nha."

"Ừa." Phó Tư Điềm nhắn xong, tâm tình vẫn còn đang kích động. Cắn môi, tinh thần hăng hái nói ra câu quan tâm dư thừa: "Vậy cậu xong việc thì ngủ sớm nhé, ngủ ngon."

Thời Ý trả lời cô: "Ừ, ngủ ngon."

Phó Tư Điềm nhìn đi nhìn lại câu chúc "Ngủ ngon" kia, đưa vào lưu trữ, xoay người ôm chầm thỏ bông, vùi đầu cọ cọ vào thỏ, vui ơi là vui.

-------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay là thỏ con chút chít tiến công.

Thời Ý: Mình đã chuẩn bị tốt rồi.

Phó thỏ con chút chít: Cuộn thành một cục, bắn tim bùm bùm ~