Ngày Tiêu Loan ngự giá thân chinh đã định nửa tháng sau. Nhưng trước khi rời đi, hắn cần phải thâu tóm thế gia, củng cố hoàng quyền, ngăn ngừa nội loạn.
Đứng mũi chịu sào tất nhiên là một nhà Thành quốc công “Cậy sủng sinh kiêu”.
Hắn không giấu Thẩm Họa, bởi vì nàng là một người cực kỳ biết giữ lấy mình. Nếu để cho nàng chọn lựa giữa phụ thân và tính mạng của bản thân, nàng chắc chắn sẽ chọn chính mình.
Thẩm Họa đúng là không khiến hắn thất vọng, nàng lập tức nhổ sạch toàn bộ tai mắt Thành quốc công cắm ở trong cung, sau đó đẩy hắn ngã ra long tháp.
“Ta vì chàng mà đắc tội cả nhà, Tam Lang định bồi thường ta thế nào đây?”
Trước khi ở chỗ này, hai người đã làm một lần, nhưng khi đó chỉ có xuân thủy của Thẩm Họa chảy xuống giường, không hề thấy một giọt dương tinh trắng đục nào
Tiêu Loan biết nàng muốn cái gì, cầm lấy gối lót dưới eo nàng.
“Trong khoảng thời gian ta xuất chính, nàng ngoan ngoãn ở trong hậu cung chờ ta, bất kể trên triều có xảy ra chuyện gì cũng đừng quan tâm.”
Thẩm Họa vội vã cầm lấy hắn đưa vào trong miệng huyệt của mình, đến khi long căn của hắn hoàn toàn đi vào trong, mới ngoan ngoãn nói: “Lúc chàng đi Mạc Bắc sẽ nhớ ta chứ?”
“Nàng thì sao?” Tiêu Loan hỏi ngược lại, bàn tay đỡ lấy cổ nàng, dưới thân không ngừng ra sức rút ra cắm vào thật nhanh, trong từng tiếng rên rỉ tựa như tiếng hô cứu của nàng, lại có một luồng khí nóng ấm tưới lên côn thịt của hắn.
“Lại chảy nước rồi à?” Hắn buông bàn tay đang đè trên cổ tay nàng ra, tay hắn trượt xuống nắm lấy bầu ngực nàng, cúi đầu mút hạt đậu đỏ dựng thẳng đứng kia, “Đáng lẽ nên dẫn nàng theo ta đến Mạc Bắc, trên đường hành quân có khát thì đã có cái giếng sâu hút này.”
Sau khi cao triều lại bị hắn cắm vào một cách mạnh bạo như vậy, Thẩm họa hô to không muốn nữa, ngay cả thâm cốc thít chặt cũng bị chơi đùa đến đến mức không ngừng co rút.
“Lúc cùng Hoàng huynh, nàng đã từng thử trải qua vui sướng như vậy chưa?” Bàn tay rảnh rỗi sờ xuống hoa hạch của nàng rồi day day, Thẩm Họa càng la lớn hơn, nức nở cầu xin hắn bỏ qua cho nàng.
“Tam Lang, đừng ở chỗ đó…” Thẩm Họa bị tấn công bất ngờ liên tục lùi về sau, nhưng lại bị một bàn tay kéo trở về chỗ cũ, chỉ có thể giơ tay ra đẩy loạn xạ, “Lại, lại sắp phun nước rồi…”
Bàn tay Tiêu Loan đặt trên hông nàng, cảm giác cực khoái như đòn roi quất lên người nàng, nàng chỉ có thể bất lực cắn chặt mọi thứ trước mặt.
“Ưm ——" Tiêu Loan bị cắn hít vào một hơi lạnh, ôm lấy Thẩm Họa đổi vị trí với nàng.
Thẩm Họa mới vừa ngồi lên bắp đùi hắn, đã nức nở la khóc om sòm, “Ta không muốn ở trên, sẽ chảy ra.”
Tiêu Loan tức đến nghiến răng kèn kẹt, nhưng chỉ có thể thả nàng về chỗ cũ, đẩy mình đến nơi sâu nhất.
“Như vậy đã hài lòng chưa?”
Dương tinh hơi lạnh bắn ra chảy vào trong cơ thể Thẩm Họa, nàng vui mừng lại gác chân lên vai hắn nũng nịu, “Họa Họa muốn tất cả của Tam Lang, không được sao?”
Nàng luôn có đủ loại lý do để lừa gạt hắn.
Bây giờ đã làm canh năm, sắc trời vừa sáng Tiêu Loan sẽ phải lập tức xuất chinh đi Mạc Bắc.
Hắn gọi thái giám cung nữ đến mặc áo giáp cho mình, lúc cột chắc bội kiếm, Thẩm Họa từ phía sau ôm lấy hắn.
“Phượng ấn và sách bảo ta đã trên bàn trang điểm của nàng rồi, chờ sau khi hồi kinh trở lại triều đình, ta sẽ phong nàng làm Hoàng hậu. Thân phận của nàng ta cũng đã nghĩ xong rồi, dù sao Thẩm Chiếu Độ đã chết, nói nàng là tỷ tỷ của hắn cũng không có ai dám phản đối.”
Tấn phong tỷ tỷ của Vũ Trung Lương quốc công làm Hoàng hậu, ai dám chỉ trích?
Thẩm Họa kiễng chân dụi vào người hắn, cố tình ra vẻ tủi thân: “Trước khi ly biệt chỉ nói những lời này với ta thôi sao?”
Tiêu Loan xoay người lại nâng mặt nàng lên, nhắm mắt hôn lên môi nàng một cái, “Họa Họa, ta yêu nàng.”
Chờ sau khi hắn rời đi, Thẩm Họa trở lại cung Di Hoa, không nhìn ba hộp gấm trên bàn trang điểm, ngược lại bảo Kết Ly đi tìm kim ấn và sách bảo của Thái hậu trong tủ y phục.
“Nương nương, những món đồ đó đều không thấy đâu.”
Thẩm Họa đã sớm đoán được, nhưng khi nghe được vẫn khó nén nỗi thất vọng trong lòng.
Hoàng hậu không thể can thiệp vào triều chính, nhưng Thái hậu có thể.
Tiêu Loan đưa bảo ấn và sách bảo của Hoàng hậu cho nàng, nhưng cũng đã thu hồi toàn bộ đồ của Thái hậu.
Nói cho cùng thì Tiêu Loan vẫn không thể tin được nàng sẽ an phận thủ thường.
*
Suốt một tháng trôi qua, Thẩm Họa vẫn không thấy nguyệt sự đến, bí mật gọi Lục thái y mình tự tay cất nhắc vào cung chuẩn mạch.
Quả nhiên là hỉ mạch.
Thẩm Họa vui mừng một lúc, sau đó lại nghiêm mặt dặn Lục thái y giữ kín miệng, nếu truyền ra ngoài dù chỉ là một một chút gió, nàng sẽ giết không tha.
Ngay khi Tiêu Loan đạp cửa cung bước vào, việc thanh toán phủ Thành quốc công chính thức bắt đầu, nhưng những lá thư gửi cho nàng chưa bao giờ đứt đoạn.
Mỗi lần đều là đầy một trang giấy, khiến nàng nhớ lại dáng vẻ hắn trong lần đầu tiên xuất chinh.
Khi đó hắn còn chưa phải là Tĩnh vương, đi theo Lão thành quốc công đến Đông Nam đánh cướp biển. Dù cho chiến sự có căng thẳng đến đâu, hắn vẫn có thể dành thời gian viết thư cho nàng, cứ qua ba, bốn ngày sẽ gửi một bức đi.
Không biết gia gia có biết chuyện này không, nếu biết chắc người sẽ tức giận đánh gãy tay hắn mất.
Kết Ly thấy nàng cười, không khỏi tò mò hỏi: “Nương nương đang nghĩ đến Tiểu hoàng tử sao?”
Thẩm Họa vuốt ve cái bụng đang hoài thai của mình: “không ồn ào không quấy nhiễu, chắc chắn sẽ là một Tiểu công chúa xinh đẹp.”
Kết Ly sửng sốt một lúc, sau đó ánh mắt sáng lên.
Thẩm Họa từng nói, bụng nàng sẽ chỉ sinh ra nam hài.
Nếu sinh ra là nữ hài, nàng sẽ tìm một đứa bé sơ sinh ở bên ngoài cung tráo đổi với nhau.
Thứ nàng muốn không phải là huyết mạch, mà là quyền lực.
Bây giờ nàng đã thay đổi suy nghĩ, Kết Ly tất nhiên cảm thấy vui mừng cho nương nương nhà mình.
Nương Nương thật sự không tính nói cho bệ hạ biết sao ạ?”
Thẩm Họa lắc đầu: “Không cần thiết, để cho hắn yên tâm đánh giặc thật tốt đã.”
Nhiều thêm một người biết khả năng để lộ tin tức ra ngoài càng nguy hiểm, nàng không thể để người ngoài biết mình hoài long thai, nếu không Thẩm Chính Bình nhất định sẽ lấy nàng ra uy hiếp Tiêu Loan bỏ qua cho phủ Thành quốc công.
Một ngày Thẩm Chính Bình chưa chết, ngày đó nàng vĩnh viễn không thoát khỏi người phụ thân ngu xuẩn cản trở bước tiến của nàng này.
Phụ tử nữ nhi bọn họ là như vậy, nàng đề phòng Thẩm Chính Bình, Thẩm Chính Bình cũng giấu mình không để lộ ra điều gì đối với nàng.
Vào ngày Thẩm Họa cảm nhận được thai nhi cử động, nàng lần nữa bí mật triệu Lục thái y vào cung.
Sau khi bắt mạch báo bình an cho nàng xong, thái y đột nhiên quỳ xuống đất bên cạnh giường của nàng: “Nương nương, cầu ngài khuyên nhủ Quốc công gia, để ngài ấy buông tha cho cả nhà thần đi.”
Lục thái y là do nàng cất nhắc, nhưng người bên ngoài đều nhìn đều gộp nàng và phủ Thành quốc công thành một thể, khó mà tránh khỏi ràng buộc.
Thẩm Họa lãnh đạm nhìn mũ cánh chuồn của hắn ta: “Ông ta bảo ngươi nói cái gì?”
“Quốc công nói ngài ấy cũng không muốn thấy ngoại tôn xảy ra chuyện.”