Lộc Đỉnh Ký

Chương 173




Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi tự hỏi:Những y phục của ta sao lại lọt vào tay họ? Hồng giáo chủ quảnhiên thần thông quảng đại.Hồng giáo chủ lại bảo Lục Cao Hiên:- Ngươi đưa quần áo cho gã mặc vào.Lục Cao Hiên vâng lời, cầm quần áo đưa cho Vi Tiểu Bảo.Những quần áo này đã rách toạc nhiều chỗ khi Vi Tiểu Bảo chạy trong rừngbị gai cào. Nhưng gã mặc vào rất vừa vặn. Gã đội mũ hoa bạc lên đầu, quả nhiênlà phẩm phục của đại thần ở triều đình nhà Thanh.Vi Tiểu Bảo cười ha hả nói:-Hồng giáo chủ! Bản lãnh của giáo chủ quả nhiên không phải tầm thường, baonhiêu quần áo của tại hạ vứt bỏ dọc đường, lão nhân gia đều lượm được hết.Hồng giáo chủ tức giận vô cùng nhưng không nói gì, lại ra lệnh cho Lục CaoHiên:- Xục tìm trong người gã thế nào cũng có mật chỉ của Hoàng đế Trung Quốc.Vi Tiểu Bảo nói ngay:- Bất tất phải xục tìm cho mất công. Tại hạ có gì trong mình đưa hết là xong.Gã thò tay vào bọc móc ra một tập ngân phiếu có đến mười mấy vạn lạngbạc.Viên Tổng đốc này ở Liêu Đông đã lâu ngày biết đó toàn là ngân phiếu. Hắnngó thấy không khỏi thất kinh, nhìn Công chúa nói:- Thằng nhỏ này quả nhiên có nhiều lai lịch. Gã đen theo rất nhiều ngânphiếu cộng thành số bạc khá lớn.Hồng giáo chủ lại bảo Lục Cao Hiên:- Thằng quỷ con này xảo quyệt vô cùng! Ngươi cứ xục tìm thật kỹ.Lục Cao Hiên và ủy Tôn Giả liền động thủ, móc hết những đồ vật ở trongmình Vi Tiểu Bảo ra. Quả nhiên thấy một đạo mật dụ thủ bút của Khang Hy viết:"Khâm sai đại thần, nhất đẳng Tử tước Khâm sai ban ngoại hiệu Ba Đồ Lỗ, đặccách được mặc áo choàng màu vàng, sung chức Ngự tiền thị vệ phó tổng quản,kiêm nhiệm Kiêu Kỵ Doanh Chính Bạch Kỳ đô thống là Vi Tiểu Bảo được phái đicông cán tại Liêu Đông. Hết thảy văn vũ quan viên dọc đường đều phải nghelệnh y điều động".Đạo mật dụ này lại đóng ấn Quốc bảo.Người phiên dịch dõng dạc đọc mật dụ bằng tiếng La Sát.Tô Phi á Công chúa cùng Cao Lý Tân Tổng đốc đều tấm tắc khen là kỳ dị.Hồng giáo chủ nói:- Khải bẩm Công chúa! Hoàng đế Trung Quốc là một tiểu hài tử, nên thíchthu dụng hạng con nít làm quan lớn. Thằng lỏi này vẫnchơi bời đùa nghịch lại giỏinghề che tàn bợ đít, khéo thổi bóng trâu. Tiểu Hoàng đế sủng ái gã lắm.Tô Phi á không hiểu những thành ngữ "Che tàn bợ đít", "Thổi bong bóngtrâu" là nghĩa làm sao, liền hỏi tên phiên dịch.Tên phiên dịch giải thích cho Tô Phi á nghe. Nàng cười ha hả nói:- Ta cũng ưa những kẻ che tàn bợ đít, thổi bong bóng trâu.Vi Tiểu Bảo nghe nàng nói vậy vui mừng khôn xiết, nhưng vẻ mặt Hồng giáochủ rất khó coi.Tô Phi á lại hỏi:- Tiểu Hoàng đế Trung Quốc mấy tuổi?Vi Tiểu Bảo đáp:- Đại Hoàng đế Trung Quốc đã mười tám tuổi.Tô Phi á cười nói:- La Sát Đại Sa Hoàng là em ta cũng nhỏ tuổi, mới hai mươi chứ không phải làmột già lão.Vi Tiểu Bảo ngơ ngẩn nghĩ thầm:- Cái gì mà một già lão? à phải rồi! Nàng nói lộn. Lão già biến thành già lão.Gã liền trỏ vào Công chúa nói:- Nàng Công chúa xinh đẹp nước La Sát cũng không phải là một già lão. Hayquá!Rồi gã trỏ vào chính mình nói tiếp:- Đại quan của Trung Quốc cũng không phải là một già lão. Tôt lắm.Sau gã trỏ vào Hồng giáo chủ nói theo:- Những già lão ở Trung Quốc tồi lắm! Xấu lắm! Chẳng ra gì!Tô Phi á nổi lên tràng cười ha hả, cười đến phải khom lưng xuống. Viên Tổngđốc cũng là một thanh niên chừng ba chục tuổi không nhịn được cũng phải cườirộ.Hồng giáo chủ giận xám mặt lại, chỉ muốn phóng chưởng đánh chết Vi TiểuBảo cho bõ ghét.Tô Phi á hỏi:- Thằng nhỏ đại quan ở Trung Quốc tới đây có việc gì?Vi Tiểu Bảo đáp:- Hoàng đế Trung Quốc nghe nói mấy đại nhân của nước La Sát đến LiêuĐông liền phái tại hạ đi coi. Hoàng thượng còn biết Hoàng đế La Sát là một thiếuniên. Công chúa La Sát là một tiên nữ giáng trần, nên sai tiểu nhân đưa lễ kínhbiếu Công chúa điện hạ và Tổng đốc đại nhân hai trăm hạt minh châu, hai trăm bộda điêu, hai trăm cân sâm. Không ngờ dọc đường bị bọn cường đạo ăn cướp mấtcả lễ vật...Gã chưa dứt lời, Hồng giáo chủ không dằn nổi cơn giận, vung tay mặt lênphóng chưởng nhằm đánh xuống đầu Vi Tiểu Bảo.Lúc Vi Tiểu Bảo nói mấy câu này đã chú ý coi chừng động tĩnh của Hồng giáochủ, gã vừa thấy lão giơ tay lên, lập tức thi triển khinh công "Thần hành bách biến"đã được Cửu Nạn truyền cho, gã chuồn đến sau lưng Tô Phi á Công chúa.Bỗng nghe tiếng "lát chát" vang lên. Một cái ghế gỗ bị chưởng lực của Hồnggiáo chủ đánh gẫy tan tành.Cao Lý Tân giật mình kinh hãi, rút súng lục trỏ vào Hồng giáo chủ quát:- Đứng yên! Không được nhúch nhích!Vừa rồi Vi Tiểu Bảo nói một tràng dài. Công chúa không hiểu bảo tên phiêndịch nói lại. Nàng nghe rồi nhìn Hồng giáo chủ cười nói:- Lễ vật kia giáo chủ đã cướp đoạt của gã này còn lưu lại một nửa. Thế là xấulắm.Hồng giáo chủ vội đáp:- Không phải đâu. Thằng lỏi này nói nhăng. Công chúa không nên tin lời gã.Lúc trước Vi Tiểu Bảo nằm trong rương lớn đã nghe Hồng giáo chủ nói đếnchuyện đưa lễ vật trân quý rất nhiều tặng cho Tổng đốc, gã liền tăng gấp đôi sốđó lên và nói là của Hoàng đế đưa tặng.Hồng giáo chủ nghe gã bịa đặt, tức giận như người phát điên. Cao Lý Tân lạigiơ súng lục trỏ vào người lão khiến lão càng thêm bực mình. Súng ống của TâyDương tuy lợi hại thật, nhưng lão ỷ mình bản lãnh tinh thâm cũng chẳng sợ gì. Cóđiều đang lúc mưu đồ đại sự, lão muốn trông cậy vào lực lượng của nước La Sát,nên không thể nhân lúc nóng giận mà đắc tội với Tổng đốc. Lão liền từ từ lùi đếnbên cửa, chứ không phản kháng.Cao Lý Tân thu súng lục về nói mấy câu.Người phiên dịch nhắc lại bằng tiếng Trung Quốc:- Tổng đốc đại nhân xin giáo chủ bất tất phải nóng giận. Đại nhân biết thằngnhỏ này nói láo. Tô Phi á Công chúa bí mật công du, Hoàng đế Trung Quốcquyết chẳng thể nào hay tin được. Dĩ nhiên Hoàng đế Trung Quốc cũng khôngđời nào đưa lễ biếu tặng một viên Tổng đốc La Sát.Hồng giáo chủ nghe nói hết giận mỉm cười đáp:- Tổng đốc đại nhân quả là anh minh, nhìn rõ sự việc chân hay giả, không đểthằng lỏi con lừa bịp.Cao Lý Tân hỏi đến lai lịch của Vi Tiểu Bảo thì Hồng giáo chủ liền đem nhữngvụ gã giết đại thần Ngao Bái trong trường hợp nào, đưa ngự muội là Kiến NinhCông chúa đến Vân Nam hoàn hôn ra sao, gã nịnh hót làm nhiều điều tệ nhũng vàđược vua Khang Hy sủng ái thế nào, nhất nhất thuật lại cho Cao Lý Tân nghe. Lãocòn tra thêm dầu mỡ cho câu chuyện thêm ly kỳ.Hồng giáo chủ chờ người thông ngôn phiên dịch xong lai lịch của Vi TiểuBảo rồi kết luận:- Thằng lỏi này là cánh tay mặt của Hoàng đế. Chúng ta đem giết gã đi, nhấtđịnh tiểu Hoàng đế phải tức giận. Chúng ta khởi binh hành động, sự thành côngcàng thêm mau lẹ.Lão nói tới đâu, người thông ngôn dịch tới đó ra tiếng La Sát.Tô Phi á Công chúa cười khanh khách nhìn Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:- Không ngờ thằng quỷ con này mà lại gây nên nhiều chuyện đến thế!Cao Lý Tân trầm ngâm một lát rồi hỏi:- Hoàng đế Trung Quốc yêu quý thằng nhỏ này lắm ư?Hồng giáo chủ đáp:- Đúng thế! Nếu không thì gã còn nhỏ tuổi như vậy sao đã làm đến quan lớn?Cao Lý Tân nói:- Nếu vậy không nên giết thằng nhỏ này, mà chỉ đưa tin cho Hoàng đế TrungQuốc để y phái người đem thật nhiều vàng bạc châu báu đến chuộc là hơn.Tô Phi á cả mừng, khẽ hôn vào má Vi Tiểu Bảo (???) một cái và nói mấy câu.Mấy câu này không cần phiên dịch cũng biết là Công chúa khen gã thôngminh.Vi Tiểu Bảo mừng thầm nghĩ bụng:- Chỉ mong họ đừng giết mình là được. Họ muốn tiểu Hoàng đế đem vàng bạcchâu báu đến chuộc là một việc rất dễ dàng.Hồng giáo chủ lộ vẻ không vui nhưng cũng không làm thế nào được
Vi Tiểu Bảo cầm nắm ngân phiếu chia làm ba tập. Tập dầy nhất đưa cho TôPhi á Công chúa, tập thứ hai đưa tặng Cao Lý Tân. Còn tập thứ ba mỏng nhất gãtặng cho người thông ngôn và còn lấy thêm trong túi áo một trăm lạng cho y. Chỗcòn thừa gã chuồn vào bọc mình.Tô Phi á, Cao Lý Tân và tên thông ngôn đều rất khoan khoái.Tô Phi á lại bảo người thông ngôn xem lại xem được bao nhiêu lạng rồi pháingười vào trong quan ải tìm cách đổi lấy bạc.Người thông ngôn tính ra được hơn mười vạn lạng. Công chúa sung sướng nhưmở cờ trong bụng, liền ôm Vi Tiểu Bảo lên hôn vào hai bên má và bảo:- Tiền bạc thế này là đủ rồi, tha cho thằng nhỏ này về quách.Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:- Bây giờ họ thả mình, tất cũng bị Hồng giáo chủ giết chết.Gã liền nói:- Công chúa là người xinh đẹp nhất trần gian, tại hạ chưa từng thấy ai đẹpnhư vậy, muốn ở lại đây nhìn ngắm thêm mấy ngày.Tô Phi á cười khanh khách đáp:- Sáng mai chúng ta phải về Mạc Tư Khoa rồi.Vi Tiểu Bảo chẳng hiểu Mạc Tư Khoa ở địa phương nào, liền nói ngay:- Nàng Công chúa mỹ lệ đi Mạc Tư Khoa thì tên quan lớn trẻ nít này cũng xintheo đến Mạc Tư Khoa. Nàng Công chúa mỹ lệ lên cung trăng trên trời thì tên đạiquan trẻ nít cũng theo lên cung trăng trên trời.Tô Phi á thấy gã ăn nói hoạt bát lấy làm vui dạ liền gật đầu đáp:- Được rồi! Ta dẫn ngươi đi Mạc Tư Khoa.Cao Lý Tân nhíu cặp lông mày toan lên tiếng cản trở, nhưng hắn lại nghĩ thầm:- Thằng nhỏ này làm đến quan lớn, bên mình tùy tiện đem theo đến mấy chụcvạn lạng bạc, thì mình muốn đòi Hoàng đế Trung Quốc phải đem một trăm vạn lạngđến chuộc, chắc y cũng chịu liền.Cao Lý Tân bản tính tham lam. Hắn nghĩ vậy rồi không muốn tha Vi Tiểu Bảomột cách dễ dàng.Hắn liền nói theo:- Phải lắm! Chúng ta đưa gã về Mạc Tư Khoa.Đoạn hắn nhìn Hồng giáo chủ xua tay một cái.Hồng giáo chủ không làm sao được đành phải cáo từ. Lúc lão ra cửa còndương cặp mắt hầm hầm mà nhìn Vi Tiểu Bảo.Vi Tiểu Bảo nhìn lão nhăn mặt, thè lưỡi miệng hô:- Hồng giáo chủ tiên phúc vĩnh hưởng, thọ dữ thiên tề.Hồng giáo chủ căm giận đến cực điểm, dẫn bọn Lục Cao Hiên băng băng đingay.Nguyên Hoàng đế nước La Sát xưng là Sa Hoàng. Năm nay Sa Hoàng hai mươimốt tuổi, tên gọi Tây áo Đô Tam Thế. Tô Phi á là tỷ tỷ của nhà vua.Tây áo Đồ Tam Thế đầu óc rất thông minh, nhưng bị tàn tật ngay từ lúc mớisinh, hành động khó khăn. Y vẫn nằm trên giường để giải quyết mọi việc lớn nhànước. Bờ cõi nước La Sát rộng mênh mông, việc cai trị lại càng khó khăn.Nước La Sát có đội quân Kha Tát Khắc rất tinh nhuệ và súng ống cực kỳ lợihại.Quốc thổ của Tây áo Đồ Tam Thế từ đông qua tây dài tới hàng vạn dặm,nhân chúng rất phức tạp. Việc đông chinh tây phạt đều trông vào đội kỵ binh KhaTát Khắc. Còn súng ống thì do toán thân binh của Hoàng đế điều khiển để bảovệ kinh sư.Tô Phi á tính tình phóng túng từ thuở nhỏ. Phong tục của người La Sát khácxa lễ nghĩa của Trung Hoa. Nam nữ giao tiếp trước nay vẫn được tùy tiện.Tô Phi á Công chúa lại là người xinh đẹp nên những bậc vương công, tướngquân trong triều phần đông là tình nhân của nàng.Cao Lý Tân Tổng đốc bảnh trai và lãng mạn càng được Công chúa ưa thích.Hắn được phái qua mặt đông xây đắp thành trì ở hai nơi Ni Bố Sở, Nhã Tát Khắc,để dòm dỏ những xứ Mông Cổ, Liêu Đông của Trung Quốc
Công chúa tưởng nhớ tình nhân nên chẳng quản ngại đường xa muôn dặm đitheo từ Mạc Tư Khoa đến Liêu Đông.Tô Phi á tính tình hiếu động. Tuy nàng rất thích Cao Lý Tân nhưng chẳng đờinào nghĩ đến chuyện tòng nhất nhì chung.Một hôm nàng phát giác ra đường địa đạo ở trong phòng ngủ Cao Lý Tân,không khỏi động tính hiếu kỳ liền lần mò xuống xem.Nguyên đường địa đạo này thông ra khu ngoại thành Nhã Tát Khắc liên lạc vớiTiếu Cương. Tổng đốc Cao Lý Tân làm đường hầm này là đề phòng khi trong thànhxảy ra biến cố có đường thoát ra ngoài.Hôm ấy Tô Phi á bỗng ngó thấy tên quân canh buông lời trêu cợt rồi cùnghắn đùa giỡn.Không ngờ tên quân này bị Vi Tiểu Bảo giết chết.Nàng Công chúa La Sát ngẫu nhiên gặp tên đại quan trẻ nít người TrungQuốc là Vi Tiểu Bảo.Nàng nghe Vi Tiểu Bảo nói muốn theo mình đi Mạc Tư Khoa, cũng lấy làmhứng thú, liền đưa gã cùng Song Nhi thượng lộ.Đoàn người tiến về phía tây. Nàng Tô Phi á có một đội binh Kha Tát Khắchai trăm tên đi theo để hộ vệ.Dọc đường có khi đi ngựa, có lúc cưỡi hươu lướt trên cánh đồng bát ngátđầy tuyết phủ, ngày nào cũng tiếp tục tiến về phía tây.Cuộc hành trình như vậy đã kéo dài ngoài hai chục ngày, cách xa thành NhãTát Khắc đến hơn ngàn dặm rồi, Hồng giáo chủ chắc không thể đuổi theo đượcnữa.Vi Tiểu Bảo yên dạ không còn lo sợ gì nữa, mới hỏi đến lộ trình đi Mạc TưKhoa thì người ta cho biết còn phải đi hơn bốn tháng nữa mới tới nơi.Gã không khỏi giật mình kinh hãi cất tiếng hỏi:- Thế là đến tận chân trời hay sao? Phải đi thêm bốn tháng nữa thì thằng nhỏngười Trung Quốc sẽ biến thành già lão ngoại quốc rồi còn gì?Tô Phi á bật cười hỏi lại:- Vậy ngươi muốn sao bây giờ? Trở về thành Bắc Kinh chăng? Ngươi nhìn tachán rồi chứ gì?Vi Tiểu Bảo đáp:- Nàng Công chúa mỹ lệ thì nhìn ngắm hàng ngàn hàng vạn năm cũng khôngbiết chán. Có điều tại hạ đi xa quá đâm ra trong lòng sợ hãi.Hơn hai chục ngày đường, Tô Phi á vẫn cùng gã nói chuyện giải buồn. Trongthời gian này nàng học được thêm nhiều tiếng Trung Quốc.Vi Tiểu Bảo là người thông minh lanh lợi cũng học được khá tiếng La Sát.Đôi trai gái đi đường tĩnh mịch. Cô gái đã chẳng phải là trinh nữ mà gã traicũng không là người quân tử. Một bên chẳng giữ mình cho băng thanh ngọc khiếtthì một bên khi nào chịu để yên rồi kết thành mối nhân duyên giai đoạn.Tô Phi á nghe Vi Tiểu Bảo nói muốn trở về Bắc Kinh không khỏi có ý quyếnluyến chẳng nỡ dời tay, liền nói:- Ta không cho ngươi đi. Ngươi phải đưa ta đến Mạc Tư Khoa, bầu bạn với tamột năm nữa rồi mới được về Trung Quốc.Vi Tiểu Bảo không khỏi than thầm trong bụng, nhưng bấy nhiêu ngày ở vớiCông chúa, gã đã biết tính nàng rất cương nghị. Gã mà không chịu nghe lời, ươngngạnh đòi về thì nàng tất sai quân Kha Tát Khắc giết chết. Gã liền tươi cười tỏ vẻrất hoan hỷ.Đến tối Vi Tiểu Bảo ngấm ngầm bàn bạc với Song Nhi xem có cơ hội nàothoát thân được chăng?Song Nhi nói:- Tướng công muốn thế nào, tiểu tỳ cũng nghe theo như vậy.Vi Tiểu Bảo đưa mắt nhìn cánh đồng tuyết phủ mênh mông, buông tiếng thởdài rồi lắc đầu ra chiều thất vọng.Gã biết rằng nếu hai người mà bỏ trốn lại không mang theo đủ lương ăn,ngựa cưỡi thì dù Tô Phi á chẳng phái người rượt theo cũng phải chết đói, chếtrét ở nơi cánh đồng tuyết bát ngát này.Dạo trước Vi Tiểu Bảo ở Liêu Đông trong rừng tuyết, tuy cũng là nơi hoangvắng rét lạnh, nhưng còn có thể săn dã thú làm thực vật. Hiện nay trên trời khôngcòn một con chim sẻ nhỏ. Có khi đi suốt ngày trên đất tuyết chẳng nhìn thấy vếtchân một con dã thú nào.Vi Tiểu Bảo ở vào tình thế không làm sao được, đành chịu theo Tô Phi átiếp tục đi về phía tây.Ban đầu gã còn nhớ tới mấy nhân vật Trung Quốc tự hỏi:- Không hiểu tiểu Hoàng đế hiện tình ra sao? Ngô Tam Quế đã tạo phảnchưa? Người đẹp A Kha ở Côn Minh hay đi đâu rồi? Hồng giáo chủ và Phương Dicòn ở Liêu Đông hay đã trở về Thần Long đảo.Gã đi trên cánh đồng tuyết lớn hơn một tháng nữa rồi bao nhiêu ý niệm vềnhân vật Trung Quốc cũng mất hết.ở giữa nơi trời băng đất tuyết, đầu óc con người tưởng chừng cũng ngưngkết lại. May mà Vi Tiểu Bảo tánh ham khoái lạc, chẳng lo nghĩ gì. Có khi gã nóitiếng La Sát ba xi ba tu với Tô Phi á, có lúc gã nói chuyện hoang đường vớiSong Nhi, hoặc kể những thiên cố sự, nên không lấy gì làm tịch mịch cho lắm.Sau hơn bốn tháng hành trình, khí hậu dần dần ấm áp trở lại, bằng tan tuyếtrữa hết rồi.Những bước tường thành Mạc Tư Khoa tuy rất dày và kiên cố, nhưng cáchkiến trúc thật là quê kệch. Đứng đằng xa trông những nhà cửa trong thành đãthấy nhơ nhớp hủ lậu, đừng nói Bắc Kinh, Dương Châu là những tòa thành lớn, màđến những tiểu thành thị ở Trung Quốc cũng còn tráng lệ hơn ở đây rất nhiều.Chỉ có mấy ngôi nhà thờ lớn với những cây tháp nóc tròn và nhọn là có vẻhùng vĩ.Vi Tiểu Bảo thấy tình trạng này liền đem lòng khinh bỉ nước La Sát.Gã tự hỏi:- Nước La Sát lợi hại chỗ nào? Hoàng thành nước này chẳng khác gì chuồngheo chuồng bò bên Trung Quốc chúng ta. Vậy mà Công chúa ở dọc đường đãkhoe khoang khoác lác với ta Mạc Tư Khoa là chốn đại phồn hoa.Lúc còn cách thành Mạc Tư Khoa mấy chục dặm. Công chúa đã sai thị vệ vàothành trước báo tin. Bỗng nghe tiếng tù và nổi lên inh ỏi. Hai đội lính súng cưỡingựa từ trong thành tiến ra.Tô Phi á cả mừng nói:- Hoàng đế đã phái binh đến đón tiếp ta.Hai đội kỵ binh đi gần tới nơi, Tô Phi á giật mình kinh hãi và trên đầu cácquan binh đều gài một cái lông đen. Đầu súng treo một mảnh vải đen. Đó là biểuhiện trong nước có đại tang.Nàng vội tung ngựa vọt lại lớn tiếng hỏi:- Đã xẩy ra chuyện gì vậy?Một tên đội trưởng từ trên mình ngựa nhảy xuống, tiến lại quỳ gối đáp:- Khải bẩm Công chúa! Hoàng thượng được đức Thượng đế tuyên triệu đã xadời nhân dân quốc gia lên Thiên đàng rồi.Tô Phi á trong lòng đau xót, dòng châu lã chã khôn cầm. Nàng hỏi:- Vụ này xẩy ra từ bao giờ?Đội trưởng đáp:- Nếu Công chúa về sớm bốn ngày thì đã được cùng Hoàng thượng chia tayvĩnh biệt.Tô Phi á tuy biết Hoàng đệ thân thể suy nhược, thọ mạng chẳng được lâudài, nhưng nghe tin dữ một cách đột ngột, không khỏi bàng hoàng thương cảm.Nàng nằm phục xuống yên ngựa mà khóc rống lên.Vi Tiểu Bảo thấy Công chúa khóc lóc bi thương chẳng hiểu vì nguyên nhângì. Gã hỏi lại người thông dịch mới biết Hoàng đế nước La Sát đã tạ thế.Gã mừng thầm trong bụng tự nhủ:- Hoàng đế La Sát hết hưởng tiên phúc thì trong nước tất bị một phen rốiloạn. Họ có muốn phái binh đi đánh Trung Quốc cũng không phải chuyện dễdàng.Bọn Tô Phi á liền đi theo tên đội trưởng về tới ngoại thành, toan tiến vàocung thì tên đội trưởng nói:- Hoàng thái hậu đã có lệnh mời Công chúa nghỉ lại ở Liệp cung ngoài thành.Tô Phi á vừa kinh hãi vừa tức giận quát hỏi:- Hoàng thái hậu nào? Sao Hoàng thái hậu lại ngăn cản ta được?Tên đội trưởng vẫy tay một cái, bọn lính súng liền giơ súng lên nhằm vào bọnthị vệ tùy tùng Công chúa bắt chúng hạ đao thương và xuống ngựa.Công chúa càng tức giận lớn tiếng hỏi:- Các ngươi định tạo phản chăng?Đội trưởng đáp:- Hoàng thái hậu sợ Công chúa về kinh rồi không chịu tuân theo chỉ dụ củatân hoàng, nên sai tiểu tướng giam giữ Công chúa lại.Tô Phi á mặt đỏ bừng quát:- Tân hoàng ư? Tân hoàng là ai?Đội trưởng đáp:- Tân Sa hoàng là Bỉ Đắc Nhất Thế bệ hạTô Phi á ngửa mặt lên trời cười rộ hỏi:- Bỉ Đắc ư? Bỉ Đắc mới là đứa con nít mười tuổi thì làm Sa hoàng thế nàođược? Ngươi còn nói Hoàng thái hậu nào? Phải chăng là Na Đạt Lệ á?Đội trưởng đáp:- Đúng rồi!Nguyên phụ thân của Tô Phi á là A Lai Khắc Tu Tư, tức Mễ Hải Lạc Duy ChỉSa hoàng lấy hai bà Hoàng hâu. Hoàng hậu thứ nhất rất đông con. Tiên hoàng Tâyáo Đồ Tam Thế và Tô Phi á Công chúa đều là con của bà Hoàng hậu này.Đệ nhị Hoàng hậu là Na Đạt Lệ á trẻ tuổi hơn nhiều, chỉ sinh hạ được mộttrai là Bỉ Đắc.Tô Phi á nói:- Ngươi đưa ta về cung để gặp Na Đạt Lệ á hỏi cho ra phải trái. Đệ đệ củata là Y Phàm còn lớn tuổi hơn Bỉ Đắc, sao lại không lập lên làm Sa hoàng? Nhữngđại thần trong triều đi đâu hết mà không hiểu lý lẽ này?Đội trưởng đáp:- Tiểu tướng chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của Hoàng Thái hậu và Sa hoàng.Xin Công chúa đừng phiền trách.Gã nói rồi cầm lấy dây cương ngựa của Tô Phi á dắt quay về phía đông.Tô Phi á tức giận không thể nhịn được. Suốt đời nàng chưa thấy ai dám vô lễvới mình đến thế. Nàng liền cầm roi ngựa vung lên quất túi bụi xuống đầu tên độitrưởng.Tên đội trưởng chỉ mỉm cười, lạng mình né tránh rồi nhảy tót lên lưng ngựathống lãnh đội ngũ đưa Công chúa ra ngoại thành.