Vì chị ấy mà phấn đấu!Thật lòng mà nói, tình thế hiện tại có chút bất ngờ, mới đây thôi cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc vụng dại của tuổi mới lớn, trong chớp mắt mọi thứ đã xoay chuyển thành thế này rồi.
Qua lớp vải mỏng manh, Thương Án nhẹ nhàng đặt tay lên tay của Đào Lộc Nhân, ánh mắt đầy hứng thú dõi theo cô gái nhỏ: "Em định làm gì vậy?"
Đào Lộc Nhân, cô gái vốn dĩ ngây thơ giờ đây lại thành một thiếu nữ lưu manh, nàng mím chặt môi, không chút che giấu dục vọng của mình, ngón tay vuốt ve làn da thịt trắng nõn của người kia, tiến thêm vài phân, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô.
Thương Án bật cười, rút tay lại: "Chị nhận ra là em không còn ngây thơ nữa rồi."
"Chị ơi, em vốn dĩ chưa bao giờ ngây thơ đến thế," Đào Lộc Nhân không còn e dè nữa, bàn tay nhỏ nhắn nghịch ngợm luồn vào eo Thương Án, nhỏ giọng mà kiên định: "Em đã muốn chị từ lâu rồi."
Thương Án có vẻ như đang cố kìm nén cảm xúc, cô ngồi trên giường, ôm chặt lấy eo cô gái nhỏ, chủ động trao cho nàng một nụ hôn sâu.
Đào Lộc Nhân đáp lại nụ hôn của cô, bàn tay nàng càng lúc càng trở nên càn rỡ, không biết qua bao lâu, Thương Án cắn nhẹ môi nàng, giọng khàn khàn: "Đi tắm."
"A..." Đào Lộc Nhân vẫn còn hơi ngơ ngác: "Cùng... cùng tắm nhé?"
"Chị tắm rồi, em tự tắm đi," Thương Án thúc giục: "Nhanh lên."
Đào Lộc Nhân ồ ồ vài tiếng, vội vàng cầm lấy một bộ đồ rồi chạy vào phòng tắm. Nàng chưa bao giờ tắm vội đến thế, sợ chỉ một phút chậm trễ, Thương Án sẽ thay đổi ý định. Trong lúc tắm, nàng còn cẩn thận dùng xà phòng và nước rửa tay để rửa sạch tay mình, sau đó đưa lên ngắm nghía, có vẻ như không đẹp bằng tay của Thương Án.
Nghĩ đến đây, nàng nhận ra Thương Án không chỉ có đôi tay đẹp mà còn rất giỏi giang.
Đào Lộc Nhân xoa xoa mặt, mọi chuyện còn chưa bắt đầu mà tự tin đã bị đánh bay đi một chút.
Khoảng năm, sáu phút sau khi bước ra khỏi phòng tắm,Đào Lộc Nhân nhìn thấy Thương Án đang tựa lưng vào đầu giường, tay lật giở một cuốn tạp chí. Dù lòng tự tin có bị tổn thương hay không thì sự kích động trong nàng cũng dễ dàng bùng lên.
Đào Lộc Nhân trườn lên giường, dưới ánh mắt chăm chú của người phụ nữ, nàng lấy tay đóng cuốn tạp chí lại rồi đặt sang một bên. Không cần lời nói thừa thãi, lập tức cúi xuống hôn cô.
Thương Án khẽ cười, giữa những nụ hôn vụng trộm, cô lẩm bẩm: "Vội vậy sao?"
Đào Lộc Nhân mút vào vành tai của cô, tay cũng bắt đầu di chuyển.
Thương Án không nói gì nữa.
Đào Lộc Nhân vẫn còn chút tự tin về bản thân, nàng cho rằng mình đã học được kha khá chiêu trò từ Thương Án, bởi tất cả đều đã được áp dụng lên chính mình. Bóng đêm bao trùm, những tán cây ngoài cửa sổ lắc lư theo gió. Đúng lúc đầu óc nàng đang miên man nghĩ tới tư thế này rồi tư thế khác, cơn buồn ngủ ập đến mãnh liệt, không thể cưỡng lại mà ngủ quên.
Thương Án: "..."
Thương Án vừa tức vừa buồn cười, cô vào phòng tắm tắm qua một lượt. Khi trở lại, nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say xưa, Thương Án cố kìm nén ý định đánh thức nàng dậy, cũng đắp chăn lại rồi thiếp đi.
...
Ngày hôm sau, Đào Lộc Nhân mơ mơ màng màng bị Thương Án đánh thức, nàng vẫn còn buồn ngủ, sắc mặt có chút cáu kỉnh vì bị giục dậy giữa giấc, kết quả khi nhìn thấy sắc mặt của Thương Án, nàng nhận ra vẻ khó chịu của mình có vẻ còn chưa là gì so với cô ấy.
Đào Lộc Nhân lập tức dịu lại: "Dậy rồi à?"
"Ừ," Thương Án đáp: "Dậy ăn sáng."
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Đào Lộc Nhân ngồi vào bàn ăn. Đôi mắt nàng tinh nghịch đảo qua cổ của người phụ nữ đối diện, nơi vẫn còn những dấu hôn li ti. Nghĩ đến việc mình là tác giả của những dấu vết ấy, nàng cảm thấy vô cùng tự hào.
Nàng giả vờ quan tâm: "Chị có thấy chỗ nào khó chịu không?"
Thương Án đáp: "Không."
"Thật không?" Đào Lộc Nhân lại hỏi.
Thương Án liếc nhìn nàng: "Không có gì đâu, ăn đi."
Đào Lộc Nhân gật đầu, múc một thìa cháo rồi đưa lên miệng. Không biết có phải do nàng nghĩ nhiều hay không, nhưng nàng cảm thấy Thương Án có vẻ không được vui, tự hỏi không biết ai đã làm cho cô buồn, đang miên man suy nghĩ thì nàng chợt nhận ra một vấn đề.
Cháo là do Thương Án làm, bữa sáng cũng là Thương Án chuẩn bị.
Cô sao lại còn đủ sức làm những việc này?
Theo lẽ thường, chẳng phải bây giờ nên mệt mỏi đến mức tứ chi rã rời, không xuống nổi giường sao?
Giống như nàng đã từng thế trước đây.
"Cái đó...chị..." Đào Lộc Nhân đặt muỗng xuống, suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: "Hôm qua..."
Nghe nàng nhắc đến "hôm qua", Thương Án nhướn mày, cũng đặt muỗng xuống, nhìn nàng chằm chằm.
Ánh mắt ấy chẳng hề giống như đang nhìn người đã cùng trải qua một đêm say đắm, Đào Lộc Nhân dè dặt mở miệng: "Em có làm chị tức giận không?"
"Không có, tại sao phải giận?" Thương Án đáp: "Bạn gái chị muốn chăm sóc sức khỏe cho chị, không cho chị thức khuya, mười một giờ là phải đi ngủ. Để chứng tỏ quyết tâm, cô ấy còn tự mình làm gương, ngay cả khi đang làm chuyện ấy cũng có thể dừng lại giữa chừng, chẳng có gì quan trọng bằng giấc ngủ cả."
Giọng cô đều đều: "Vậy tại sao phải giận? Cảm động còn không kịp."
...
Đào Lộc Nhân gần như chạy trốn đến công ty. Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nhìn ai, cũng chẳng dám thừa nhận rằng cổ tay mình vẫn còn hơi mỏi.
Nàng mở máy tính, gõ vài chữ trên bàn phím rồi lại dừng lại nghỉ ngơi. Cứ thế cho đến tận trưa, điện thoại của Đào Lộc Nhân reo lên.
Là Thương Án gọi đến.
Đào Lộc Nhân nhìn chằm chằm vào màn hình, đắn đo. Mọi khi nàng đều nhấc máy ngay lập tức, nhưng lần này lại bỗng thấy khó khăn.
Nàng giả vờ như không nghe thấy, bỏ qua cuộc gọi.
Thương Án lại gọi thêm một lần nữa.
Lần này, Đào Lộc Nhân không thể từ chối nữa, nàng bắt máy rồi gõ lạch cạch trên bàn phím, cố tình làm cho tiếng động lớn hơn để đối phương nghe thấy, giả vờ đang bận rộn làm việc. "Chị, có chuyện gì vậy?"
Thương Án trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ban đầu định rủ em đi ăn, nhưng nếu em bận thì thôi vậy. Nhớ ăn cơm đấy."
Đào Lộc Nhân ừ một tiếng, trò chuyện vài câu sau đó cúp máy.
Đào Lộc Nhân thở phào nhẹ nhõm, ngón tay hơi tê vì gõ bàn phím quá nhiều, nàng xoa xoa các khớp tay, quay đầu lại, thấy Bạch Gia Niên nhìn mình với vẻ mặt đầy ẩn ý.
"Học tỷ," Bạch Gia Niên quan tâm hỏi: "Chị không khỏe à?"
"Không có gì đâu." Đào Lộc Nhân đáp.
Bạch Gia Niên không phải người ngốc, cô ấy nhận ra cuộc điện thoại vừa rồi có gì đó không ổn, Đào Lộc Nhân chợt nhớ ra cả cô ấy và Thương Án đều học ở Đại học Bắc Kinh, việc tình cờ gặp nhau là chuyện thường tình, Đào Lộc Nhân nói: "Có một chút.."
"Có phải tay chị đau không?" Bạch Gia Niên hỏi: "Em thấy nhiều người hay gõ bàn phím thường bị đau tay, Từ Phàm có một loại thuốc dán, chị dùng thử đi?"
"Không cần đâu," Đào Lộc Nhân đáp: "Nghỉ ngơi một lát là ổn rồi."
Bạch Gia Niên gật đầu, không nói gì thêm.
Cơn đau nhức ở cổ tay làm Đào Lộc Nhân nhớ lại những trải nghiệm tồi tệ tối qua nàng thở dài, sao mình lại vô dụng đến thế, sao lại dễ ngủ như vậy?
Nàng vốn định tối nay sẽ ngượng ngùng nói với Thương Án: "Có muốn thử lại lần nữa không?"
Nhưng giờ thì sao có thể nói như vậy nữa?!
Thương Án luôn tỏ ra rất tuyệt, lại còn đặc biệt trách nhiệm và thể lực cũng rất tốt, nàng nhớ rằng Thương Án thường xuyên tập luyện, hồi đại học thường xuyên chạy bộ vào sáng sớm, giờ hình như còn là VIP của một phòng gym nào đó.
Đào Lộc Nhân lại nhìn mình, yếu đuối và thể lực kém.
Đào Lộc Nhân cảm thấy lo lắng, bắt đầu tìm kiếm phòng gym nào phù hợp để đến tập luyện.
...
Ở một nơi khác.
Trong phòng họp của tòa nhà thí nghiệm, Thương Án cùng nhóm bạn và giáo viên đang tổ chức cuộc họp nhóm. Mỗi người lần lượt lên trình bày PPT, Thương Án thì cầm bút, ngồi dưới lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại.
Đến lượt mình lên thuyết trình, cô cảm nhận rõ ràng những ánh mắt đổ dồn về phía mình, có phần nồng nhiệt hơn bình thường.
"..."
Thường ngày không bao giờ có chuyện này.
Sau cuộc họp, một bạn cùng nhóm khẽ khàng hỏi: "Nãy giờ thầy giáo không tiện nói cho bạn biết."
Cô bạn chỉ vào cổ của Thương Án: "Cái này của bạn, trông hơi... bạo liệt á."
Thương Án thoáng chốc cảm thấy lúng túng, cô kéo cao cổ áo lên để che đi, miễn cưỡng ừm một tiếng.
Tối hôm đó, trở về nhà mà chẳng thấy bóng dáng Đào Lộc Nhân đâu, Thương Án liền nhắn tin hỏi thăm, cô gái nhỏ trả lời rằng hôm nay phải tăng ca.
Thương Án gọi điện lại, lần này vẫn phải chờ đến hơn mười giây mới được nghe máy. Giọng nói ban đầu vẫn bình thường, nhưng dần dần trở nên lúng túng, liên tục nhắc đi nhắc lại câu "Em bận lắm, chị cúp máy đi".
Thương Án bắt đầu nghi ngờ cô gái nhỏ đang cố tránh mặt mình.
Có lẽ người ta nghĩ rằng khi cô tức giận trông sẽ đáng sợ hơn?
Thương Án đưa ngón tay lên màn hình, định nhắn tin bảo rằng chị đã hết giận rồi. Nhưng rồi lại thôi, không hiểu sao lại không nói ra được.
Cảm thấy nhàm chán khi ở một mình, Thương Án cầm chìa khóa xe, đến phòng tập thể hình quen thuộc như mọi khi. Mười phút sau là đã tới nơi.
Cô là khách quen ở đây, nhân viên lễ tân đã quá quen mặt. Lúc làm thủ tục, hai người họ lại ríu rít trò chuyện một hồi lâu. Cuối cùng, nhân viên lễ tân tò mò hỏi về chiếc điện thoại cô đang dùng, rồi lôi ra một xấp ốp điện thoại: "Chị Án à, đây là quà tặng mùa mới đấy, chị chọn một cái đi."
Thương Án nhìn chiếc ốp điện thoại in dòng chữ "Độc thân là số một": "Chỉ có mỗi loại này thôi à?"
"Vâng hết rồi ạ." Nhân viên lễ tân cười tươi: "Nếu chị không thích, bên em còn có vòng tay, mặt dây chuyền, móc khóa..."
Thương Án liếc nhìn quanh, mỉm cười: "Không cần đâu, những thứ này bạn gái tôi đã mua cho hết rồi."
Nụ cười của nhân viên lễ tân bỗng khựng lại, vẻ mặt như thể bị bữa thức ăn chó làm cho mắc nghẹn, rồi cô ấy chợt nhớ ra điều gì đó, nói với Thương Án: "Chị Án, trước khi chị đến, cũng có một người khách khác hay khoe bạn gái lắm."
Cô lễ tân nhỏ nhắn mỉm cười đầy ẩn ý, hồi tưởng lại vẻ mặt của người kia. Ánh mắt cô ấy long lanh, bắt đầu bắt chước y như thật, cô ấy đưa tay lên, vẻ mặt vô cảm siết chặt chiếc dây chuyền trên cổ: "Cái này, bạn gái tôi tặng."
Rồi, khóe môi cô lễ tân cong lên, tay chỉ vào chiếc ốp điện thoại in dòng chữ "Độc thân là số một": "Nên cái này, không hợp với tôi."
Thương Án không nhịn được mà bật cười.
"Chị thấy có phải là rất ngông cuồng không?" Cô lễ tân hỏi.
Thương Án gật đầu: "Có một chút."
Trò chuyện thêm một lúc nữa, Thương Án bước vào bên trong. Phòng gym này có hai tầng, mỗi tầng đều có cấu trúc tương tự nhau, chỉ khác nhau về các loại máy móc thiết bị. Tầng một chủ yếu là máy chạy bộ, còn tầng hai đa dạng hơn, hình như còn có cả bể bơi.
Thương Án thay quần áo xong, theo thói quen thường ngày đến trước máy chạy bộ. Các máy chạy bộ được xếp thành hàng, đối diện là một hàng xe đạp tĩnh.
Thương Án đang chuẩn bị chọn máy chạy bộ, ánh mắt cô bất chợt dừng lại khi quét qua khu vực xe đạp đối diện.
Có một người đang đạp xe ở phía đối diện trông rất quen.
Ánh mắt của Thương Án dừng lại trên người đó vài giây. Sau khi chắc chắn mình không nhìn nhầm, cô đi thẳng đến chỗ cô gái đó, càng đến gần càng nghe rõ tiếng nói của người kia.
Cô nàng đang chăm chú đạp xe, tay nắm chặt tay lái. Trên trán đã lấm tấm mồ hôi, tai đeo chiếc tai nghe Bluetooth trắng, vừa đạp xe, người đó vừa nói chuyện điện thoại.
"Mình vốn dĩ sức khỏe không tốt, nên quyết định tập luyện."
"Đừng xem thường mình nhé."
"Không phải là mình đột nhiên nảy ra ý tưởng đâu. Mình kể cho cậu nghe này, hôm qua... Ừm... Hôm qua mình làm việc nhà, chỉ cần bê một xô nước thôi mà đã không nhấc nổi, cuối cùng phải nhờ chị ấy giúp. Mình cảm thấy có lỗi lắm, vì sau này tụi mình còn phải sống cùng nhau lâu dài, không thể lúc nào cũng nhờ chị ấy được."
"Vì vậy..."
Đào Lộc Nhân nghiêng người về phía trước, đạp xe nhanh hơn. Nhìn vào màn hình hiển thị tốc độ liên tục tăng lên, nàng mỉm cười, hơi thở gấp gáp: "Vì chị ấy mà phấn đấu!"
Thương Án lặng lẽ đứng sau lưng Đào Lộc Nhân, nghe thấy câu đó, cô bật cười một tiếng rất nhẹ. Bên kia đầu dây, Nghiêm Gia vẫn đang ồn ào ầm ĩ, Đào Lộc Nhân dường như có cảm giác, tháo một tai nghe ra và liếc mắt về phía sau, đối diện với ánh mắt hơi nâng lên của Thương Án.
Đào Lộc Nhân giữ ánh mắt của mình trên Thương Án, tốc độ đạp xe từ từ chậm lại, trong khoảnh khắc này, nàng vẫn không quên cúp điện thoại của Nghiêm Gia.
Đào Lộc Nhân nuốt nước bọt, suy nghĩ về cách giải thích sự xuất hiện đột ngột của mình ở phòng gym.
Trong đầu nàng thoáng qua nhiều lý do, khi đang chuẩn bị chọn một lý do để nói ra, Thương Án đã lên tiếng trước.
"Vì chị mà phấn đấu?"
"..."
Đào Lộc Nhân chớp mắt: "Ờ..."
"Nghe câu đó có vẻ khá cảm động," Thương Án nhìn thẳng vào nàng, khóe mắt hơi nhướng lên, bổ sung một cách chậm rãi: "Nếu không có chuyện tối qua."