Lời Dối Trá Của Nhà Chồng

Chương 3




Cùng sống chung với mẹ chồng đòi hỏi

sự thích nghi. Điều này cũng đúng với Lê Tô Tô, cô phải đặt mình vào vị trí và

thích nghi với mẹ chồng. Dù trong vài tuần qua, mối quan hệ của cô với mẹ chồng

đã trở nên tồi tệ hơn, nhưng Lê Tô Tô vẫn nỗ lực chịu đựng.

Đôi khi, khi đi làm về, cô sẽ

được chào đón nồng hậu nếu mang theo quà tặng, và ngược lại, bà mẹ chồng sẽ trở nên

tức giận khi Lê Tô Tô về trống tay.

Giống như hôm nay, thực tế Lê Tô Tô

phải về muộn bởi công ty

yêu cầu

cô phải cung cấp một phân tích toàn

diện về cổ phiếu của công ty. Do đó, Lê Tô Tô đã liên lạc với chồng trước để

cho anh biết cô sẽ về muộn.

"A lô, Khương Tịch Ngôn,"

Lê Tô Tô chủ động lên tiếng.

"Ờ, có chuyện gì vậy, em?"

Khương Tịch Ngôn hỏi.

"Thế này, anh ạ. Công ty yêu

cầu em phải làm một phân tích toàn diện. Vì vậy, tối nay em sẽ về muộn hơn. Em phải làm thêm đấy, xin lỗi anh," Lê Tô Tô trả lời.

"Ừ, không sao đâu. Vì đó là

công việc của em, em yên tâm đi. Cũng không gì đáng lo lắm nếu bị yêu cầu làm

thêm đột ngột như vậy," Khương Tịch Ngôn trả lời.

"Anh giúp em với nhé, anh báo

với mẹ là em sẽ về muộn hôm nay, được không?" Lê Tô Tô nói.

"Ừ, anh sẽ báo với me, em đi đường cẩn



thận nhé, anh yêu em." Khương Tịch Ngôn trả lời.

Lê Tô Tô đã kết thúc cuộc điện thoại và ngay sau đó cô tập trung để hoàn thành công việc. Cô hy vọng mọi thứ sẽ xong không

quá muộn, để có thể sớm về nhà. Hơn nữa, cô ấy cảm

thấy ngại với bố mẹ chồng nếu về quá muộn.

***

Trong khi đó ở nhà....

Khi mọi người đang ăn tối, Lê Tô Tô còn

đang ở văn phòng của mình. Đã tới 7 giờ mà chưa có dấu hiệu nào cho thấy cô ấy

sẽ về.

"Vợ con đâu rồi, Tịch Ngôn?" Bà

Hoàng Thu Hạ hỏi.

"Tô Tô tối nay làm thêm giờ, cô ấy... phân tích cổ phiếu," Anh trả lời.

"Làm gì mà phải làm đến muộn

như vậy?" Bà Hoàng Thu Hạ hỏi với giọng nói đầy nghi ngờ.

"Yêu cầu đột xuất thôi mẹ" Khương Tịch Ngôn trả lời.

Bà Hoàng Thu Hạ lắc đầu chậm rãi.

"Không có công việc nào về sớm à? Làm sao mà cả ngày không

gặp nhau, sáng đi làm còn để con về nhà một mình."

"Công việc của con bé đều vậy, bà này... không có gì đâu con." Khương Tịch Dương lên tiếng nói đỡ.

"Phải, nhưng không phải thường xuyên làm đến muộn như vậy, ông... mặt mũi nhà này cả đấy! Người ta sẽ nghĩ sao

khi cô dâu của nhà họ Khương lúc nào cũng về muộn." Bà Hoàng Thu Hạ nói.

Khương Tịch Ngôn chỉ có thể cúi đầu.

Anh không bị ảnh hưởng bởi lời nói của mẹ mình, nhưng Lê Tô Tô thì đúng là

có thể phải làm việc đến tận nửa đêm nếu có yêu cầu. Việc của một nhà phân tích có lúc lại đòi hỏi phải làm việc đến tận đêm.

Sau bữa tối, họ không vội vàng vào phòng



ngủ. Đúng ra là bà Hoàng Thu Hạ đang đợi Lê Tô Tô về.

Gần hai giờ đã trôi

qua, giờ đã là 21.00 tối, chưa có dấu hiệu gì cho thấy con dâu của bà quay về nhà.

"Giờ đã là 9 giờ tối rồi sao vợ anh chưa về nhà?" Bu Hoàng Thu Hạ nói.

"Đừng lo, mẹ ơi... chắc chắn Tô Tô sẽ về khi công việc hoàn thành. Mẹ hãy đi nghỉ ngơi với bố. Hãy để con ngồi ở đây chờ Tô Tô." Khương Tịch Ngôn trả lời.

Cuối cùng, Hoàng Thu Hạ tức

đến mức không muốn nói gì thêm. Bà chỉ muốn vào phòng ngủ, nhưng lúc này, lại

có tiếng xe ngoài cửa, không ai khác ngoài Lê Tô Tô. Vì thế, bước chân của bà dừng

lại.

"Thế là đã đợi được rồi đấy." Hoàng Thu Hạ nói khi nhìn vào con dâu.

Lê Tô Tô rụt rè vì sợ bà mẹ chồng, cô chỉ có thể nhìn xuống đất.

"Làm phiền mẹ lắm. Xin

lỗi mẹ... con phải làm thêm," Lê Tô Tô trả lời.

"Làm gì chứ, chồng cô về nhà

lâu rồi, còn vợ đến giờ này à?" Bu Hoàng Thu Hạ nói.

Vừa mới về tới nơi, vốn đã mệt mỏi, đầu óc đầy

những suy nghĩ, lại cộng thêm sự đè nén của mẹ chồng. Nhưng Lê Tô Tô không dám nói

gì, vì đó là bổn phận của con cái, không thể cãi lại cha mẹ.

"Chiều nay, con đã nói là Tô Tô phải làm thêm rồi mà mẹ!" Khương Tịch Ngôn nói.

Sau đó, bà Hoàng Thu Hạ lắc đầumột và i giây. "Lần sau, nếu làm thêm giờ cũng phải về nhà đúng bữa ăn tối,

Lê Tô Tô, lo chuyện ăn uống cho chồng, đừng để thằng bé phải tự lo bữa tối."

Lê Tô Tô gật đầu đáp lại. Trong

khi nội tâm cô đang phải gồng lên để có thể kiên nhẫn đối mặt với tình huống

áp đặt lên người mình.

Cô đi làm chăm chỉ chứ không phải tiệc tùng hay ham vui bên ngoài.