Lời Gọi Từ Cõi Chết

Chương 30: Bóng Ma (11)




Mãi đến tận tối, công việc của Lục Á Tinh mới xong. Thời gian làm việc của hắn tương đối linh hoạt, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ trong ngày thì muốn tới công ty lúc nào cũng được. Dù vậy, Lục Á Tinh vẫn chọn làm việc theo đúng giờ hành chính, trừ những lúc phải đưa đón Lăng Hồng ra thì hắn sẽ làm việc một mạch cho đến lúc xong. Có hôm thì hắn xong việc rất sớm, nhưng cũng có những ngày như hôm nay. Dù sớm hay trễ thì chất lượng làm việc của hắn vẫn chưa bao giờ khiến cấp trên thất vọng.

Nhìn đồng hồ, đã quá giờ cơm tối, Lục Á Tinh nghĩ rằng Lăng Hồng đã dùng bữa nên không rủ cô ấy cùng ăn tối. Hắn ghé một quán ăn quen thuộc, nơi này nhìn ra con sông chảy qua thành phố Vạn Long. Nếu tập trung nhìn ra xa, có thể thấy một cây cầu cho người đi bộ. Đó là nơi hắn đã gặp Lăng Hồng.

Năm đó, hắn mất việc làm, thời gian trước hắn đã dùng số tiền khá lớn để lừa Quan Tử Vân nên không còn nhiều tiền tiết kiệm nữa. Chán nản, hắn đem theo “lời gọi từ cõi chết” để đi dạo hóng gió.

Đi dọc bờ sông là một thú vui của Lục Á Tinh, hắn đã từng cùng ba mẹ đi dạo thế này mỗi dịp cuối tuần. Họ nói với nhau mọi chuyện khiến tâm trạng vui vẻ, đó là một quãng thời gian vô cùng tươi đẹp và nó đã kết thúc bởi thứ đang trong túi hắn hiện tại. Mặc dù đã bỏ rất nhiều tiền của để giữ bí mật về “lời gọi từ cõi chết” song Lục Á Tinh cũng chưa có dự định sẽ dùng nó làm gì.

Lục Á Tinh bước lên chiếc cầu đi bộ và nhìn về phía dòng sông.

“Liệu người ta nghĩ gì khi nhảy xuống dòng sông này nhỉ?” Đột nhiên Lục Á Tinh nghĩ tới việc đó.

Hắn tò mò vì sao người ta lại chọn cách chết đi, hắn vô cùng yêu sự sống, trừ lúc bị hồn ma này ám thì suy nghĩ đó chưa bao giờ nhen nhóm trong đầu hắn. Lục Á Tinh hình dung có thể dùng “lời gọi của cõi chết” để khiến người khác nhảy xuống đây không.

Hắn bám lên lan can nhoài người nhìn xuống dòng nước. Dòng sông này không quá siết, nếu biết bơi thì có lẽ té xuống cũng không chết. Lục Á Tinh thầm nghĩ nếu một người muốn chết thì có thể ngăn bản thân bơi vào bờ không.

Bỗng nhiên hắn nghe thấy có tiếng gọi phía sau “Này, anh gì ơi, đừng nghĩ quẩn.”

Hắn quay lại nhìn người vừa nói, đó là một cô gái trẻ. Lục Á Tinh thầm nghĩ có nên giải thích với cô ấy là mình không có ý định nhảy sông hay là cứ thế này lặng lẽ rời đi. Khuôn mặt nghĩ ngợi đó của hắn khiến cô nhầm tưởng rằng hắn đang mang nhiều tâm sự, cô tiến tới kéo hắn lại và nói “Có chuyện gì đã xảy ra? Anh có thể bình tĩnh tìm cách giải quyết mà.”

“Tôi hiểu rồi.” Lục Á Tinh chuẩn bị rời đi thì lại bị cản lại.

“Khoan đã, nhìn anh vẫn có vẻ không ổn. Hay là cứ nói với tôi xem vấn đề của anh là gì, có thể tôi sẽ giúp được.”

Lục Á Tinh đắn đo, cuối cùng quyết định thử diễn một vở. Hai người họ tới một quán nước gần đó để nói chuyện.



“Làm quen trước nhé, tôi là Lăng Hồng.”

“Tôi là Lục Á Tinh.”

“Anh có thể kể nguyên nhân nào mà anh muốn tự sát, toii hứa sẽ giúp đỡ anh.” Lăng Hồng nói.

Lục Á Tinh thầm nghĩ một cô gái trẻ như Lăng Hồng có thể giúp được gì, hắn tìm một cái cớ để kể ra. Nghĩ cho cùng thì cứ đem những chuyện thực tế phóng đại lên một chút là dễ dàng nhất.

“Tôi vừa mới mất việc.” Lục Á Tinh đáp.

“Chỉ vì mất việc mà anh tìm đến cái chết ư?” Lăng Hồng ngạc nhiên “Chắc phải có uẩn khúc gì đó đúng không? Anh đang thiếu nợ à? Hay là có gia đình cần nuôi?”

Lục Á Tinh ngẫm lại thấy lý do của mình quả là có chút không ổn, thế là hắn đành nói dối thêm một chút “Việc này không phải vấn đề về tiền bạc. Từ nhỏ, tôi vốn không kết bạn với ai, hoàn toàn chỉ sống với ba mẹ. Họ là cả thế giới đối với tôi. Tuy nhiên, vào năm cuối đại học, hai người họ gặp tai nạn giao thông và qua đời. Từ đó, tôi vùi đầu vào công việc để quên đi cảm giác cô đơn.”

“Thế nên khi mất việc, những suy nghĩ tiêu cực ở trong đầu anh lại quay trở lại?” Lăng Hồng hỏi.

“Phải, tôi nhớ ba mẹ, thế là tôi nghĩ nếu nhảy xuống dòng sông đó thì có lẽ sẽ có thể gặp được họ.” Lục Á Tinh đưa mắt nhìn ra dòng sông.

Hắn tự thấy câu chuyện của mình rất thuyết phục, Lăng Hồng cũng không tỏ ra nghi ngờ. Phần lớn những gì hắn nói đều là sự thật, ba mẹ hắn đã chết và hắn không có bạn bè. Nhưng còn lâu hắn mới nghĩ đến chuyện tự sát.

Mặc dù đúng là hắn có nhớ bố mẹ, nhưng không đến mức muốn chết để gặp lại họ. Dù cuộc sống của hắn không có bạn bè, nhưng hắn không thấy cô đơn, ngược lại còn cực kì thoải mái.

Lục Á Tinh nhìn Lăng Hồng và nói “Chắc cô không hiểu được mấy suy nghĩ tiêu cực như vậy đâu nhỉ.”

Hắn đã cho rằng cô chắc chắn sẽ gật đầu, vì nhìn qua vẻ ngoài thì Lăng Hồng giống với một người mang năng lượng tích cực. Thế nhưng cô lại lắc đầu “Tôi hiểu chứ. Vì tôi đã từng tự sát một lần.”