Lời Hứa Bỏ Quên

Chương 15: Tạm biệt




''Ưm...ah.'' Tiếng r*n r* của người con gái cứ vang lên trong căn phòng, chàng trai với tấm lưng rịn một tầng mồ hôi đang vận động liền hồi làm cô gái dưới thân anh run rẩy kịch liệt. Anh vừa vận động vừa hôn cô say đắm, cô cũng bị dụ dỗ theo dục vọng của hai người. Anh vừa hôn cô vừa nói: ''Thư à, cậu tuyệt quá.'' Làm cô đỏ mặt.

Tốc độ của anh dần chậm lại, khi anh chuẩn bị bắn hết yêu thương của mình vào cô thì cô nói: ''Đừng, đừng bắn vào, sẽ có bầu đấy.'' Anh cười gian tà nói

''Có thì sinh thôi, tớ sẽ chịu trách nhiệm.'' Nói xong anh bắn hết vào trong cô làm cô sướng rên lên: ''A...á.''

Cô mệt mỏi nằm một chỗ, anh hành cô từ lúc 9h mấy đến giờ cũng phải hơn 12h khuya. Cô mệt mỏi, để yên cho anh bế cô đi tắm. Lúc tắm thật sự anh muốn một lần nữa chiếm lấy cô, nhưng thấy cô mệt quá anh cũng không nỡ. Khi hai người tắm sạch sẽ xong thì anh bế cô len giường rồi nằm cạnh cô đắp chăn cho hai người. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng cùng chìm vào giấc ngủ.

Trong căn phòng người con trai đang tựa cầm ngắm nhìn cô gái nằm trong lòng. Thật sự tối qua anh thấy mình cũng quá đáng khi ép cô không đi du học nữa nhưng anh cũng không nỡ để cô đi. Anh đang suy nghĩ thì một giọng nói trong trẻo vang lên: ''Um,Thành à, cậu không ngủ sao?''

Anh nhìn cô ''Tớ mới dậy thôi, cậu không ngủ tiếp sao?''

Cô lắc đầu, anh thấy vậy thì nói: ''Thế cậu đã tỉnh ngủ rồi đúng không, vậy thì nghe tớ nói này nhé?''

Cô nhẹ nhàng gật đầu nhưng ánh mắt rõ ràng là chưa hiểu mà.

Anh nói: ''Chuyện cậu đi du học... Tớ không ngăn cậu nữa, tớ biết cậu đi du học cũng tốt cho cậu nên cậu cứ đi đi.” Anh chưa kịp nói hết lời cô nức nở nói:

''Cậu...cậu không cần tớ nữa sao?'' Thấy cô sắp khóc anh nói tiếp:

''Không, tớ cần cậu nhưng ngăn cậu đi thì tớ quá ích kỷ rồi, nhưng cậu yên tâm, tớ luôn chờ cậu, nếu cậu không về thì tớ sẽ bay qua đó ở với cậu, chịu không?'' Khi được anh an ủi cô cũng thấy nhẹ lòng hơn vì anh đã chấp nhận nhưng thật sự cô cũng không muốn rời xa anh.

Cô núp vào tròng lòng ngực anh, hít hà mùi thơm thảo mộc thơm mát, anh cứ để cô ôm mình như thế khoảng 10 phút, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nói nhỏ: ''6 năm, chờ tớ 6 năm được không?''



Anh đáp: ''Ừm, cậu hứa rồi đó sau 6 năm mà cậu không quay lại thì tớ sẽ qua đó lôi cậu về đấy.'' Cô cười hạnh phúc nói:

''Ừm, nhất định tớ sẽ trở về mà.'' Anh nhìn cô gật đầu, anh nhìn đồng hồ thì cũng hơn 7h anh mới nhớ ra là hôm nay là ngày cô đi anh nói:

''Hôm nay là ngày cậu đi đúng không,mấy giờ rồi?'' Cô cũng nhớ ra là hôm nay mình phải đi cô đáp:

''Ừm, 9 giờ mình bay thì chắc 8 giờ mình phải ra sân bay rồi.”

''Được vậy cậu đi trước đi lát nữa tớ sẽ đến tiễn cậu.''

''Ừm'' Anh ra ngoài thu xếp mọi thứ để cô trong phòng thay đồ,rồi đưa cô về nhà. Khi về nhà, cô mới biết là ba mẹ cô đã ở sân bay sẵn chỉ có anh cô ở nhà chờ cô về.

Anh hỏi: ''Tối qua em đi đâu mà không về nhà thế, ba mẹ lo cho em lắm biết không?''

''Em... em xin lỗi, tối qua em ở nhà bạn.''

''Được rồi vào phòng soạn đồ nhanh lên rồi anh đưa em ra sân bay.''

''Vâng.''

Sau khoảng 20 phút cô cũng chuẩn bị xong, anh đưa cô ra sân bay, lúc này cô khá bất ngờ vì ở đây vừa có ba mẹ, vừa có cả Tùng đặc biệt là Thanh, bạn thân lúc nhỏ của cô và Thành.

Cô cũng là tiểu thư của nhà họ Lệ, cô hiện đang điều hành công ty của ba cô tuy nhiên cô chỉ đang điều hành trụ sở phụ thôi,còn trụ sợ chính do ba cô điều hành ở New York.

Lâu lắm rồi cô mới gặp lại Thanh, cô nhào vào ôm cô ấy nói: ''Nhớ cậu quá đi, lâu rồi không gặp cậu khỏe không?''



''Ừm, tất nhiên là đủ sức để ở với cậu cả đời rồi, haha.''

Ba cô cũng lên tiếng: ''Haha, hai đứa này đúng là như 2 chị em vậy.''

Mẹ cô tiếp lời: “Đúng đúng.” Thấy vậy Minh Thiên liền lên tiếng nói: ''À, vậy là mẹ không cần đứa con trai này nửa rồi đúng không?''

Nghe anh nói vậy thì mọi người đều cười rộ lên.Tùng cũng mở lời: ''Thư à, cậu qua đó nhớ phải học thật chăm đó, mà cũng đừng quên thằng bạn thân như tớ nhé.”

Mọi người cũng lần lượt chúc cô qua đó học hành thuận lợi đến khi thời gian chuyến bay bắt đầu thì Thanh lên tiếng hỏi: ''Thư à,nãy giờ cậu có thấy Minh Thành đâu không, ít ra cậu ấy cũng phải đến tiễn cậu chứ.''

Cô nghe thế cũng bất ngờ vì cô nghĩ giờ này chắc anh cũng tới rồi nhưng xoay qua xoay lại thì chẳng thấy anh đâu.

Mẹ cô nói: ''Nãy giờ cũng lâu rồi, mà thằng Minh Thành chưa tới nữa, giờ bay cũng cận kề, giờ mà con không đi là sẽ lỡ chuyến bay đấy.''

Cô nghe thế cảm thấy hơi thất vọng vì anh nói sẽ đến nhưng giờ này chẳng thấy anh đâu. Cô vừa quay lưng đi vài bước thì một giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lên:

''Thư à.” Cô quay lại, là anh... anh đang chạy tới, trên tay anh cầm một bó hoa tulip rất đẹp, anh đi đến cô liền chạy đến trước mặt anh.

Cô nhận lấy bó hoa, anh nói tiếp: ''Qua đó rồi nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt nha chưa, để còn quay về với tớ nữa.'' Cô cười gật đầu ''Ừm.”

Một tiếng nói vang lên 'The fly will take off in 5 minutes' cô nghe thế thì nhìn mọi người như lời chào rạm biệt, cô nói: ''Con đi đây ạ''

Máy bay từ từ cất cánh bay lên cao,cũng như 6 năm dài đằng đẵng chờ đợi cô của anh cũng bắt đầu.