Lời Hứa Bỏ Quên

Chương 2: Biệt danh lúc nhỏ




Ánh mắt trầm tĩnh phá chút lạnh lùng nhìn thẳng vào cậu học sinh.

Cô giáo hỏi: “Em muốn ngồi ở đâu, cô thấy chỗ bàn 5 còn một chỗ trống, em ngồi với bạn nữ đấy nhé.” Cô gái nghe nói vậy trong lòng vui như mở hội vì được ngồi kế một năm sinh rất đẹp trai.

Đột nhiên, cậu nói: “Em muốn ngồi bàn 4 gần chỗ bạn Thư ạ.” Cả lớp lúc này quay sang nhìn cô, cô cũng bất ngờ vì lời nói đó của cậu ta. Không chờ cô nói đồng ý cậu đã bước xuống ngồi bàn kế cô. Anh quay sang nói:

“Rất vui khi gặp lại cậu, bánh bao nhỏ của tôi.” Với nụ cười rất chi là thân thiện. Cô bất động vì câu nói ấy, anh thắc mắc hỏi: “Sao thế?” Cô giật mình nói: “Không có gì.”

“Thế giờ vào tiết rồi, học thôi.”

Reng reng!!!

Hồi chuông nhắc giờ ra chơi đã đến, thay vì ra sân như các bạn thì Minh Thư lại ở trong lớp một mình, nằm lên bàn ngủ trông như con mèo nhỏ, ánh mặt trời đã khắc hoạ từng đường nét hài hoà trên gương mặt của cô. Lúc này Minh Thành đi đến, dựa vào bàn đối diện với cô nói:

“Không ra ngoài chơi à.” Cô im lặng

''Sau 5 năm không gặp cậu mà cậu đã trầm tính thế sao, khi nào vậy?” Cô lạnh nhạt đáp: “Chuyện này có liên quan đến cậu sao?”

“Ế, này này, sao không liên quan được chứ, tôi và cậu là bạn từ nhỏ đến giờ mà.” Cô ngồi dậy hỏi: “Tôi thực sự muốn biết. Tại sao cậu lại chuyển đến trường này, trong khi có rất nhiều trường khác tốt hơn cơ mà.”

“Vì sao hả?... Vì có cậu.” Anh nói mà nụ cười của anh rất tươi.

Gương mặt của cô thì lại đen xì “Nghiêm túc đi, đừng nói nhảm nữa.”

“Được vậy nói vào vấn đề chính, vì tôi thích... Cậu nên muốn ở gần hơn thôi.” Anh nói với vẻ thản nhiên, trong khi đó gương mặt của cô đã đỏ lên như bị cảm.

Cô lớn tiếng nói: “Cậu điên à, thích gì mà thích.” Cô tức giận bỏ đi. Anh cười như không cười thì thầm nhỏ “Cậu không thoát được đâu.”

Vào giờ học, chắc đó lúc nãy bị Minh Thành chọc nên giờ cô không thể tập trung vào bài giảng được.Minh Thành lại nhắc nhở cô cũng như đang trêu trọc cô.



“Tập trung vào đi bánh bao à, mặt đỏ hết rồi kìa.” Kết quả là cả tiết đó cô không thể học được, hết giờ học mọi người đã ra về, lúc này cô đang đi ra cổng trường thì như có ai đó giữ cô lại cô quay ra sau

“Nè, cậu đừng bám theo tớ nữa, vừa nảy còn chưa đủ sao.”

“Haha, giỡn chút thôi làm gì căng, nè nay quản gia ko đến đón cậu à?”

“Không, nay ba mẹ tớ cả quản gia đi tiệc hết rồi.”

“Ồ, giống tớ.” Cô ngạc nhiên hỏi: “Giống?” anh thản nhiên đáp:

''Ừ, ba mẹ tớ cũng đi tiệc rồi, hay là... Tôi đưa cậu về nhá, dù sao cậu cũng là con gái mà đi một mình không hay đâu”

“Thôi, phiền cậu lắm.”

“Có gì đâu, nhà tôi cũng gần mà.”

''Mặc kệ cậu, muốn làm gì thì làm.”

Cả 2 cùng nhau đi, một nam,một nữ trong rất đẹp đôi, sau một hồi cũng về tới nhà, anh chào tạm biệt cô, tưởng mọi chuyện rất ổn nhưng khi cô thấy anh đi vào ngôi nhà bên cạnh, cô bất ngờ nói: “Đó là nhà cậu sao?”

“Chứ gì, thì tôi nói rồi, cũng thuận đường mà, đi chung”

Cô bị chọc tức đến ko thể nói gì nữa, mở cửa rùi vào nhà ngay lập tức.

Sau khoảng 6 tháng làm quen và trải qua một số kỳ kiểm tra, Minh Thành cũng đã quen, và tiếp đến là kì thi vô cùng quan trọng đối với các học sinh trên cả nước. Kì thi vào đại học.

Trong khoảng thời gian này ai ai cũng chăm chỉ ôn luyện chỉ để vào được ngôi trường đại học mình yêu thích và thực hiện ước mơ sau này. Cả Minh Thành và Minh Thư cũng không ngoại lệ