Lời Hứa Thủy Chung

Lời Hứa Thủy Chung - Chương 16: Quyết định của Lệ Chi




Buổi tiệc diễn ra tại một nhà hàng khá sang trọng. Không rõ mục đích nhưng đây là tiệc do công ty Quang Dương tổ chức.

Lệ Chi tự dưng nhớ đến tiệc sinh nhật lần trước ở công ty số 22. Nó hơi lo vì sợ sẽ gặp Trần Đạt và Lan Lan. Nhưng may mắn, con bé chẳng thấy tên hai kẻ đáng ghét đó trong danh sách khách mời nên yên lòng tâm hẳn.

"Em cứ thoải mái đừng quá căng thẳng!" – Quang Dương trấn an cô gái.

"Vâng, em chỉ hơi hồi hộp chút chút. Trông em buồn cười lắm phải không?" – Lệ Chi dùng tay khép chiếc váy màu sữa với vẻ lóng ngóng.

"Không, nhìn rất xinh, em thật tinh mắt khi chọn chiếc váy này, nó phù hợp với màu da của em."

Lệ Chi cười cười trước lời nói nịnh của chàng trai.Đây là bộ váy Kỳ Phong tặng Lệ Chi lần trước, con bé nghĩ sẽ rất hợp nếu mặc nó dự tiệc.

"Em đợi anh một lát, anh qua chào hỏi khách. Em cứ ăn uống tự nhiên, đừng nghĩ gì cả, được chứ?" – Quang Dương lựa lời dặn dò vì sợ cô nàng bơ vơ.

"Ừm, em sẽ thoải mái." – Lệ Chi gật đầu, mỉm cười.

Sau khi thấy anh chàng nhà giàu yên tâm rời đi, Lệ Chi liền xoay lưng lại nhìn những món ăn trên bàn. Con bé rờ bụng, âm thanh của cái bao tử rỗng kêu sùng sục. Chiều, nó để bụng đói chỉ vì muốn được ăn thật nhiều món ngon ở buổi tiệc. Tuy rất ham nhưng Lệ Chi cố kiềm chế, cần tỏ ra là người quí phái, vừa giữ thể diện cho mình vừa không làm mất mặt Quang Dương. Nghĩ thế, cô nàng cận cầm đĩa lên, với tay lấy chiếc đũa dài, từ từ nhẹ nhàng gắp thức ăn. Vẫn còn nhớ bài học Kỳ Phong dạy, vậy là Lệ Chi bắt đầu trình diễn màn "cao quý" của bản thân.

Đang chọn món thì một cô hầu đi ngang qua, vô tình vấp phải chân vị khách nào gần đó nên té nhào, chiếc khay văng lên cao và nó sẽ rơi xuống ngay chỗ Lệ Chi đứng. Nhanh chân, con bé chạy ra xa tránh. Xui xẻo thế nào, chân do mang giày cao gót chưa quen nên nó bị trặc chân. Lệ Chi chới với, suýt nữa ngã nhào vào bàn thức ăn giống hệt lần trước nếu không có Quang Dương mau chóng đỡ lấy nó.

"Em không sao chứ?" – Chàng trai lo lắng hỏi.

"Em không sao, may là có anh!" – Lệ Chi thở phào, nhẹ nhõm.

"Chân em hình như bị trặc rồi."

"Chắc do em mang giày gót cao chưa quen, cũng chẳng có gì, anh đừng lo."

"Sao không lo chứ, bị trặc như vậy em làm gì đứng nổi." – Quang Dương lập tức đảo mắt nhìn dáo dác – "À, chỗ kia có chiếc ghế, để anh đưa em đến đó."

"Cũng được ạ"

Quang Dương dìu Lệ Chi, nhưng đi chưa được hai bước, chân con bé khụy xuống. Lệ Chi nhăn mặt, xem ra bị trặc hơi nặng. (T^T) Thấy vậy, Quang Dương cúi xuống, kéo tay cô bạn gái vòng qua cổ mình.

Lệ Chi ngạc nhiên:

"Anh làm gì thế?"

"Cõng em chứ làm gì, cứ ngồi yên, anh đưa em đến ngồi ở ghế."

Lệ Chi vì chân đau quá nên đành chịu.

Anh chàng nhà giàu bước chậm rãi. Cô nàng cận thấy ngượng vì những người xung quanh giương mắt nhìn, có lẽ họ ganh tị.

Chưa bao giờ, Lệ Chi quan sát Quang Dương từ phía sau lưng. Mái tóc đen mượt, mềm mại trải dài, từng sợi len lỏi trong không trung khiến người khác cảm giác sự bồng bềnh, nhẹ tênh. Lúc này, con bé mới biết, đôi vai của Quang Dương cũng to lớn, vững chắc, có thể làm chỗ dựa an toàn cho một cô gái. (^__^).

Đột nhiên, Lệ Chi nhớ đến bờ vai màu áo đen của Kỳ Phong. Lần ấy, nó cũng trặc chân và được anh đưa về nhà. Đến tận phút này, Lệ Chi mới phát hiện, hóa ra, bản thân vẫn còn nhớ cảm giác kỳ lạ khi ở trên lưng anh chàng họ Lâm, tâm trạng thật khó tả. (>///<) Khi đó, Lệ Chi thấy vô cùng an tâm, cả lúc ngã đầu lên vai anh, cũng chẳng lo lắng, phiền muộn gì cả. Chẳng những thế, nó còn nhớ mùi thơm tỏa ra từ những sợi tóc bạch kim. Tất cả, tất cả vẫn còn trong tâm trí cô gái họ Diệp, rõ mồn một như thể vừa xảy ra hôm qua.

"Em thấy thế nào khi ở trên lưng anh?" – Quang Dương ngoái cổ ra sau, bất ngờ cất tiếng.

"Ừm, em thấy yên tâm."

"Yên tâm thôi ư? Em không có cảm giác khác lạ hay hạnh phúc à?"

"Em..." – Lệ Chi lúng túng, chẳng nói thêm được gì.

Quang Dương cũng khẽ mỉm cười, rồi không hỏi tiếp. Có vẻ như anh chẳng mấy bận tâm về vấn đề này.

Riêng Lệ Chi thì phát hiện, tại sao bản thân lại không hề có cảm giác kỳ lạ đối với Quang Dương. Con bé chẳng tìm được điều đặc biệt nào, điều chỉ thấy khi ngã đầu trên bờ vai Kỳ Phong...

Quang Dương dìu Lệ Chi ngồi xuống ghế. Con bé thở ra, lòng nhẹ hẳn vì có đã có nơi để nghỉ chân.

"Mắc cá chân của em bắt đầu sưng lên, tạm thời em không thể đi được." – Quang Dương dịu dàng bảo.

"Không sao, xiu xẻo đã đến thì khó tránh, em sẽ ngồi ở đây luôn vậy." – Lệ Chi cười như làm dịu sự lo lắng của bạn trai.

"Thôi thì thế này, anh sẽ cố gắng chào hỏi hết các vị khách, sắp xếp ổn thỏa công chuyện trong buổi tiệc, sau đó anh sẽ ở bên cạnh em nốt phần thời gian còn lại, được không?" – Anh chàng nhà giàu nắm tay, mắt nhìn âu yếm cô gái.

"Vâng, nếu thế thì tốt quá!"

Quang Dương vỗ nhẹ bàn tay Lệ Chi rồi đứng lên, đi nhanh. Sự cô đơn chợt kéo đến khi Lệ Chi thấy bóng Quang Dương mất hút trong đám người đang vui vẻ, cười nói. Lúc chờ anh, chắc nó sẽ buồn lắm.

"Ủa, cô là cô gái lần trước đây mà!"

Lệ Chi xoay qua nhìn, trước mặt là một anh chàng cao ráo, tuy khoác trên người bộ vet sang trọng nhưng vẫn không che đi điệu bộ của kẻ ăn chơi. Đặc biệt, gương mặt chàng trai này, con bé trông rất quen, nhất là cái cách anh ta nhìn chằm chằm vào nó.

"Không nhớ tôi ư? Tôi là người suýt tí nữa bị gán tội "tông chết người giữa đường" chỉ vì sự ngớ ngẩn của cô!"

Anh ta vừa dứt lời, tức thì mắt Lệ Chi sáng lên:

"Anh là Quang Nhân, em trai Quang Dương!"

"Vẫn còn nhớ tên tôi đấy, vinh hạnh quá!" – Quang Nhân bắt đầu giọng điệu giễu cợt – "Xem ra cô rất khỏe!"

Lệ Chi chẳng rõ thái độ đó là thế nào nhưng có vẻ Quang Nhân không thích nó, cách nói của anh ta không được thiện cảm.

Quang Nhân uống hớp rượu xong đảo mắt sang cô gái mặc áo váy màu sữa:

"Nghe nói, cô và anh tôi đang hẹn hò? Cô... cũng ghê gớm thật! Chỉ một lần tình cờ đụng xe mà với được ông anh khờ khạo của tôi. À mà chả biết lúc ấy là tình cờ hay cố ý nữa..."

"Anh nói gì tôi không hiểu?" – Lệ Chi nhíu mày.

Giọng cười pha chút mỉa mai của Quang Nhân nghe thật nhỏ. Đặt ly rượu lên bàn, anh tiếp:

"Chắc cô cũng rõ, anh trai tôi là giám đốc khu thương mại lớn nên rất giàu có. Không ai mà không biết, anh tôi vừa trẻ, vừa giỏi, lắm tiền lại thêm cái mã đẹp trai nên cả khối cô theo. Những cô gái ấy, cô nào cũng hám của chứ làm gì có tình yêu. Biết thế nên Quang Dương chẳng bao giờ đụng đến con gái, nhưng rồi đùng một cái, tôi hay tin anh tôi đang hẹn hò với một cô nàng bình thường... Vậy chẳng phải cô tài lắm à?"

Bây giờ Lệ Chi đã hiểu thái độ giễu cợt của Quang Nhân, thì ra anh nghĩ con bé là dạng người ham tiền nên giả vờ quen với Quang Dương.

"Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Tôi và Quang Dương quyết định quen nhau trong một dịp gặp gỡ tình cờ không phải lần đụng xe đó và khi ấy tôi chẳng cố tình gì hết."

"Ồ! Vậy cô và anh tôi có duyên ư? Thú vị, lãng mạn lắm!" – Quang Nhân vỗ tay, tỏ vẻ khoái chí.

"Tùy anh muốn nghĩ thế nào cũng được, tôi không bận tâm."

"Cô cứ tỏ ra thanh cao đi, chỉ cần tôi còn ở đây thì hạng người như cô đừng mong moi được tiền của nhà họ Nguyên."

Lệ Chi quay mặt sang nơi khác bởi bản thân không muốn thấy hoặc nói chuyện với dạng người này.

Quang Nhân chợt cúi xuống, môi kề sát tai cô gái, thì thầm:

"Tôi nhắc cô cũng đừng quá mơ mộng, Quang Dương, anh trai tôi không hẳn là người chung tình đâu. Anh ấy đã từng hứa với bố tôi, nhất định sẽ lấy cô gái của gia đình có địa vị hoặc chí ít cũng xinh đẹp, bản lĩnh. Anh ấy quen cô chỉ là qua đường, đến lúc chán thì sẽ đá cô mau lẹ!"

Đôi mắt Lệ Chi mở to bần thần khi nghe đến từ "đá". Lẽ ra, Lệ Chi phải nhớ rằng, Quang Dương là người giàu có. Cũng có thể giống như Quang Nhân nói, anh trai hắn chỉ đùa giỡn với nó. Những lời khi nãy của Quang Nhân khiến Lệ Chi nhớ lại câu nói hôm qua từ Quang Dương "... đối xử với em thật tốt, không làm em phải đau khổ!". Chẳng hiểu sao, lúc này đây, lòng con bé xuất hiện nỗi sợ, sợ sẽ bị bỏ rơi thêm lần nữa. Không! không được! Lệ Chi không thể để điều đó xảy ra vì như vậy xem như lần thực hành này sẽ thất bại và điều quan trọng là, con bé không hề muốn trở thành người bị "đá". Nó vẫn luôn ám ảnh bởi nỗi đau bị người khác bỏ rơi.

"Quang Nhân! Em lại làm gì Lệ Chi vậy?"

Quang Dương cất tiếng, đồng thời sải những bước dài đến chỗ hai người nọ. Anh sợ cậu em trai quậy phá của mình sẽ nói điều gì không hay.

"Bình tĩnh đi anh trai, em chỉ muốn hỏi thăm bạn gái anh thôi." – Quang Nhân đối diện với Quang Dương, nhún vai rồi nhìn lại Lệ Chi – "Chúc vui vẻ, cô em!"

Anh chàng dân chơi cầm ly rượu, rời đi cùng nụ cười mỉa mai.

"Quang Nhân có làm gì em không? Đừng bận tâm những gì nó nói, nó rất thích chọc phá người khác." – Quang Dương giải thích.

"Em hiểu." – Lệ Chi đáp nhưng giọng có chút khác lạ.

"Thế thì anh yên tâm. Anh đã thu xếp ổn thỏa mọi việc, từ giờ anh sẽ ở bên em!" – Quang Dương vuốt tóc cô nàng.

"Vâng."

Đầu óc Lệ Chi vẫn cứ lởn vởn những điều rối rắm, tất nhiên cả câu nói của Quang Nhân cùng các suy nghĩ lo sợ.

"Quang Dương!" – Lệ Chi tự dưng lên tiếng, thật trầm – "Sáng mai, anh rảnh không? Em muốn gặp anh."

Anh chàng nhà giàu đảo mắt:

"Sáng mai anh rảnh. Nếu em muốn thì mai anh sẽ đưa em về nhà anh chơi!"

Lệ Chi gật đầu đồng ý rồi ánh mắt hướng vào khoảng không với cái nhìn trống rỗng bởi con bé đang nghĩ đến một chuyện. Nó đã quyết định, sự quyết định tàn nhẫn...

***

Khi tiệc kết thúc, Quang Dương lái xe đưa bạn gái về. Lệ Chi bảo anh đưa mình đến nhà Kỳ Phong vì muốn báo cho anh chàng họ Lâm nghe việc nó sắp làm vào ngày mai.

Xe dừng trước khu vườn của ngôi nhà nhỏ, Quang Dương quay qua hỏi ân cần:

"Có cần anh dìu em vào nhà?"

"Không cần đâu chỉ mấy bước chân thôi với lại em thấy đỡ hơn nhiều rồi."

"Ừm, vậy cẩn thận, em vào đi!"

Lệ Chi toan mở cửa xe nhưng lưỡng lự điều gì. Vài giây sau, nó xoay lại nhìn người bạn trai, bảo:

"Em muốn ôm anh một lát."

Quang Dương ngạc nhiên lẫn vui mừng, đây là lần đầu tiên cô gái bày tỏ thái độ thân mật. Không chần chừ, anh giang hai tay, thật rộng như muốn nói anh sẽ luôn che chở cho em.

Lệ Chi, một cách nhẹ nhàng, ngã đầu vào lòng Quang Dương, đồng thời vòng hai tay ôm chặt lấy anh... Tuy rất ngắn ngủi không rõ ràng nhưng vào khoảnh khắc kỳ diệu ấy, nó thấy hạnh phúc!

Rồi như sợ điều gì, Lệ Chi nhanh chóng rời khỏi vòng tay ấm áp kia và cố để Quang Dương không thấy khác lạ.

"Em vào nhà, mai gặp anh."

Vì hành động hơi đột ngột từ cô gái khiến Quang Dương lần nữa có cảm giác hụt hẫng nhưng anh vẫn cười tươi:

"Ừm, em nghỉ sớm, sáng anh sẽ đón em."

Lệ Chi xuống xe, không quên nhìn vào tấm kính để mong được thấy gương mặt Quang Dương mỉm cười lần cuối với mình. Rất nhanh, nó buột miệng:

"Xin lỗi anh!"

"Hả, em nói gì?"

"Không, em chỉ muốn nói..." – Cô nàng cận cười rạng rỡ – "Cám ơn vì những gì anh đã làm cho em, Quang Dương!"

Chàng trai họ Nguyên nghiêng đầu rồi cũng nở nụ cười. Chiếc xe hơi chạy đi, Lệ Chi dõi mắt theo, có nỗi buồn dâng lên, chiếm ngự hết cả lòng. Cô gái họ Diệp đã đi đến quyết định, ngày mai sẽ chấm dứt cuộc hẹn hò giả này.

.....

Lệ Chi mở cửa bước vào nhà với cái chân khập khiễng. Thấy cô bạn về, Hoàng Cường ngồi trên ghế sofa liền quay người qua hỏi:

"Cô đi dự tiệc vui chứ? Mà chân cô bị gì thế?"

"Tôi bị trặc chân nhưng giờ đỡ rồi."

Ngồi cạnh Hoàng Cường, Kỳ Phong nghe sự tình nên thấy hơi lo. Giả vờ điềm nhiên một lúc, anh chàng họ Lâm đứng dậy toan hỏi thăm thì bất chợt thấy cô gái mặc chiếc áo váy màu sữa anh tặng cô lần trước... Là cái lần Kỳ Phong thức khuya giặt sạch nó và ủi ngay ngắn.

"Kỳ Phong, tôi muốn cho anh biết..."

"Cô..." – Kỳ Phong ngắt lời cô bạn – "... mặc chiếc váy tôi tặng đi chơi với người con trai khác ư?"

Lệ Chi tròn xoe mắt:

"Vì tôi không còn chiếc váy nào phù hợp với buổi tiệc sang trọng kia nên mới mặc."

"Tại sao cô lại làm thế?"

"Kỳ Phong, anh sao vậy? Tôi chỉ mặc đi dự tiệc cùng Quang Dương, tôi giữ gìn nó rất kỹ."

"Sao cô không bảo người bạn trai giàu có ấy tặng cô bộ váy mới? Mặc áo của một người con trai tặng đi chơi với người con trai khác, cô không thấy quá đáng à?" – Xem ra, anh chàng tóc bạch kim rất giận về điều này.

"Quá đáng?! Tôi chỉ mặc đi dự tiệc mà quá đáng sao?" – Lệ Chi bắt đầu khó chịu – "Tôi không biết là anh lại đặt nặng vấn đề chiếc áo váy, lẽ nào tôi cứ xếp xó nó ở trong tủ, anh kỳ lạ thật!"

Trông tình hình đang xấu đi, Hoàng Cường đành vào ngăn:

"Hai người đừng cãi nữa, có gì từ từ nói."

"Tôi tắm rửa và thay áo đây, tôi mệt lắm..." – Lệ Chi bước khập khiễng về phía phòng tắm, bảo nhạt.

Vẫn nhìn theo cô gái họ Diệp, lòng Kỳ Phong chợt thấy đau lẫn buồn bã một cách khó chịu. Ánh mắt quay phắt, anh bước nhanh lên phòng. Có tiếng thở dài phát ra, Hoàng Cường lắc đầu.

.....

Gió đêm mãi cứ thổi không ngừng, Kỳ Phong đứng trên sân thượng, mắt đăm đăm nhìn vào màn đêm huyền hoặc. Đôi mắt xám xoáy sâu như đang tìm thứ gì mơ hồ, không rõ. Bây giờ tâm trạng Kỳ Phong rối bời, ngổn ngang chẳng định hình. Sự việc lúc nãy quả thật Lệ Chi nói đúng, chiếc váy đó dùng để đi dự tiệc nên cô mặc là điều dĩ nhiên vậy sao anh lại làm lớn chuyện khiến cả hai dẫn đến bất hòa?... Sự thật thì anh chàng tóc bạch kim thấy không vui khi Lệ Chi mặc áo váy màu sữa mình tặng đi chơi cùng người con trai khác, mà đó lại là Quang Dương.

Tiếng thở dài ngao ngán, Kỳ Phong cảm giác dạo gần đây mình cư xử rất lạ, đặc biệt là với Lệ Chi. Mỗi lần gặp mặt cô thì trong anh xuất hiện dòng cảm xúc là lạ, khó tả. Cuối cùng thì mình bị làm sao vậy? Kỳ Phong gãi tóc soàn soạt.

"Anh đứng lâu, coi chừng cảm lạnh đó. Có giận tôi thì cũng phải lo cho bản thân chứ!" – Giọng Lệ Chi vang lanh lảnh. (^O^)

Tắm rửa xong, tinh thần thoải mái hơn nên Lệ Chi ngồi suy nghĩ. Nó không muốn sự bất hòa kéo dài và đã lên đây tìm gặp Kỳ Phong hòa giải.

Lệ Chi lân la đến chỗ anh bạn đứng, mở lời bắt chuyện nhằm cứu vãn tình hình:

"Xin lỗi vì giọng điệu lúc nãy của tôi hơi khó nghe, vì có vài việc khiến tôi mệt mỏi nên tâm trạng bức bối, anh bỏ qua nhé."

Nghe lời xin lỗi "bùi ngùi" nọ khiến Kỳ Phong "xao động". Anh cất tiếng khẽ khàng:

"Tại tôi vô cớ gây chuyện trước, tôi cũng có phần lỗi!"

"Được rồi, tôi hứa sẽ không mặc chiếc váy màu sữa đi chơi với người khác nữa, chỉ khi nào đi cùng anh tôi mới mặc." – Cô nàng cận trịnh trọng tuyên bố.