Lời Hứa

Chương 27: Nụ hôn đầu




Hai đặc vụ ra điều gật đầu đồng ý im lặng nhưng vẫn tủm tỉm cười khiến Trí Thành nóng mặt.

Diệu Đình bị gọi đi thì biết là anh chẳng làm sao cả nhưng chắc thấy cô không quay lại nên cho người đi tìm mà thôi.

- Anh về bảo anh ấy ngủ đi ạ. Tôi còn việc phải làm, sáng mai ngủ dậy là người hết khó chịu thôi.

- Đặc vụ Jones đã làm gì đắc tội với bác sỹ ạ?

Diệu Đình giật mình, bối rối, đứng bật dậy:

- Không có.

- Vậy sao bác sỹ lại trốn trong phòng không lên thăm khám cho bệnh nhân.

Chẳng thể từ chối, Diệu Đình đành đứng dậy nhận lời:

- Anh về trước đi, tôi đi pha cho anh ấy cốc sữa.

- Vâng ạ.

Trước khi rời đi, Diệu Đình vẫn còn nhìn thấy nụ cười trên môi đặc vụ ấy mà tự dưng thầm trách Trí Thành.

- Bác sỹ Đình, sữa của chị đây ạ.

Một nữ y tá vào phòng đặt trước mặt cô cốc sữa nóng.

- Chị còn cần gì nữa không ạ? Vị đặc vụ kia thật quá đáng, đã hết giờ làm của bác sỹ mà vẫn còn đòi hỏi nữa.

Diệu Đình mỉm cười:

- Anh ấy là người quen của chị.

- Người yêu phải không ạ? Em thấy mọi người nói anh ấy đặc biệt để ý đến chị và rất hay hỏi khi người khác vào thay băng hộ chị.

- Đi làm việc đi...yêu đương gì khi công việc đang ngập lên đến cổ chứ?

Diệu Đình cầm cốc sữa lững thững đi lên phòng Trí Thành vì biết nếu không lên thì anh lại cho đặc vụ xuống gọi. Ngày mai cô sẽ nổi tiếng khắp cái bệnh viện này mất.

Đi qua các đặc vụ đang ngồi ngoài cửa, họ nhìn cô cười càng khiến Diệu Đình nóng mặt muốn trảm Trí Thành. Bước vào phòng, điện lại tắt tối thui, tức giận, Diệu Đình lảm nhảm như tiếng thì thầm trong gió " Ngủ rồi còn gọi người ta làm gì?"

- Anh đã ngủ đâu.

Trí Thành lù lù xuất hiện phía sau, lại đứng sát bên cạnh khiến Diệu Đình tý thì rơi cốc sữa may mà anh phản ứng nhanh đã cầm lấy nó trước khi gây ra tiếng động làm trò cười cho các đặc vụ bên ngoài.

- Em đi cất đồ gì mà lâu vậy?

- Anh không ngủ đi còn gọi em làm gì?

- Em hứa sẽ chăm sóc anh mà chuồn đi đâu vậy?

- Em không có.

Diệu Đình quay mặt lại cãi cố thì đã chạm sát mặt Trí Thành đang cúi xuống.

Hơi thở của Diệu Đình trở nên loạn nhịp, bối rối định tránh đi nhưng lại bị anh đặt tay lên eo kéo lại gần:

- Em tìm anh bao năm chẳng phải nhớ anh sao? Trả lời đi, em có yêu anh không?

Diệu Đình liếc xéo, tay giơ lên thì chợt nhớ ra anh đang bị thương nên rụt tay lại.

- Vậy là không rồi, em về nghỉ ngơi đi không muộn rồi. Xin lỗi vì anh đã nhầm tưởng. Hóa ra chỉ có anh yêu em thôi.

Diệu Đình nhìn vẻ mặt thoáng thất vọng của anh thì hơi cuống, cô kiễng chân lên hôn lướt qua môi anh:

- Không yêu mà em lại mất công đi tìm và chờ đợi anh suốt bao nhiêu năm sao?

Ánh mắt Trí Thành reo vui trở lại, anh đặt cốc sữa vào tay Diệu Đình, dùng cả hai tay nâng mặt cô lên, khuôn mặt tiến sát lại, càng lúc càng lại gần. Diệu Đình phải cầm cốc sữa thấy vướng nên đưa lên khi môi anh sắp chạm đến đích, cười thành tiếng:

- Anh uống sữa đi không nguội.

Một lần nữa sự háo hức của Trí Thành lại bị dập tắt, anh miễn cưỡng cầm cốc sữa đi về giường uống. Diệu Đình mỉm cười nhìn khuôn mặt giận dỗi của anh, cô lấy chăn nằm xuống sofa trong phòng:

- Chúc anh ngủ ngon. Em buồn ngủ quá rồi.

Thái độ bình thản của Diệu Đình làm Trí Thành nổi cáu. Uống xong cốc sữa, anh đến ghế ngồi lay lay Diệu Đình:

- Lên giường ngủ đi để anh ngủ ở đây.

- Bệnh nhân không nằm ghế được, em ngủ ghế quen rồi nên anh cứ nằm giường đi.

- Nhưng...vậy lên ngủ cùng đi.

Diệu Đình bỏ chăn ra khỏi mặt:

- Anh vừa nói gì?

- Lên giường đi, anh muốn ôm em ngủ.

- Không được, nam nữ thụ thụ bất thân.

- Em có tin anh bế em lên giường không?

Diệu Đình ngồi bật dậy, phản bác:

- Em ngủ hay gác lung tung lắm nên sẽ động vào vết thương của anh nên anh ngủ một mình đi, muộn rồi đi ngủ đi mà.

Diệu Đình nắm tay Trí Thành kéo đi thì lại bị kéo ngược lại ngồi hẳn vào lòng anh.

- Đừng có động đậy, chạm vào vết thương của anh bây giờ.

- Vậy thì bỏ em ra đi.

- Không bỏ, anh xa em đến mười ba năm bây giờ phải ôm bù chứ?

- Nhưng anh đang bị...
Cổ Diệu Đình bị giữ chặt lại không cử động được, anh đã nhanh chóng đặt môi mình lên môi cô không cho nói tiếp. Bàn tay anh luồn xuống tóc, giữ chặt gáy Diệu Đình bằng cả hai tay mà hôn. Nụ hôn của anh ngọt ngào quá, Diệu Đình từ từ nhắm mắt cảm nhận nó. Hai tay đã bất giác bám lấy cổ anh từ lúc nào, đôi môi cũng bị cuốn theo cảm xúc mà phối hợp nhịp nhàng hơn.

Tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng lao xao của bác sỹ bên ngoài, Diệu Đình mở mắt nhìn người bên cạnh vẫn đang say ngủ nên rướn người hôn lướt qua môi anh rồi mới nhẹ nhàng xuống khỏi giường. Vừa ra khỏi phòng, các đặc vụ đã nở nụ cười, chào hỏi:

- Bác sỹ ngủ ngon chứ ạ? Đặc vụ Jones chưa dậy được ạ?