Cả đội ngồi ăn cơm sau khi hoàn thành nhiệm vụ, mặt mũi ai cũng như hề cả nhưng ai cũng vui vì mọi người đều an toàn trở về.
- Sếp có nghĩ nên tìm một nghề khác để làm không? - Chí Hùng vừa ăn cơm, vừa quay sang hỏi Diệu Đức.
- Anh chưa nghĩ đến việc ấy, nhiều lúc bỏ con bé ở nhà đi làm nhiệm vụ trong đêm thì anh cũng lo lắm.
- Hay anh lấy vợ đi, một cô gái đủ yêu thương cả anh và Diệu Đình.
- Anh không nghĩ sẽ có người muốn lấy anh đâu. Thôi ăn nhanh còn về cơ quan.
Chí Hùng nhìn đội trưởng lắc đầu thở dài, cứ mỗi lần đề cập đến lấy vợ là anh lại tránh. Sao lại có người đàn ông chung tình như anh ấy? Vợ mất 8 năm rồi vẫn chẳng chịu yêu ai nữa.
******
- Cậu có muốn uống cafe không? - Trần Khôi chìa cốc cafe trước mặt.
- Sao cậu biết tôi ở đây? - uống cốc cafe bạn đưa, Diệu Đức nhìn xa xăm.
- Lúc nào có tâm sự cậu chẳng ngồi đây. Diệu Đình dạo này có chuyện gì à?
- Từ ngày bà nội mất con bé trở nên ít nói hơn, không còn vui vẻ như trước nữa. Hôm qua vào dọn phòng, tôi tìm thấy thư con bé viết cho bà nội để ở ngăn bàn.
- Thế sao? Con bé này tình cảm nhỉ?
- Ừ, nó không được mẹ chăm sóc, tớ thì đi suốt nên chủ yếu được bà nội chăm. Bây giờ bà mất đột ngột nên con bé bị sốc.
- Hay cậu giả vờ là bà gửi thư lại cho con bé, cậu hãy mang những bức thư con bé viết đến cơ quan để nhưng nói là đi gửi cho bà?
- Không được, chữ của tớ thì con bé nhận ra ngay.
- Tớ sẽ giúp cậu giả làm bà con bé viết thư an ủi nó được không? Một thời gian con bé nguôi ngoai thì chúng ta sẽ dừng lại.
- Nếu con bé phát hiện ra thì không hay đâu - Diệu Đức lăn tăn.
- Thế cậu định cứ để con bé ủ rũ mãi thế à?
- Ừ để tớ nghĩ thêm. Còn thằng bé nhà cậu, dạo này sao rồi.
- Nó vẫn ổn, may cũng là đứa bé biết điều. Chúng ta đã là con gà trống già đến nơi rồi.
- Cậu cũng không có ý định lấy vợ sao? Mà mẹ thằng bé không liên lạc về à?
- Không? Từ ngày mẹ nó bỏ đi thì tớ cũng chẳng có niềm tin vào phụ nữ nữa. Còn cậu thì khác, Diệu Đình là con gái cần có mẹ. Cậu thử tìm hiểu cô giáo cũ của Diệu Đình xem. Tớ thấy cô ấy quý cậu lắm đấy.
- Nói thật là tớ còn yêu vợ, vẫn mơ thấy cô ấy mỗi khi nằm ngủ. Nếu chỉ để có người chăm cho Diệu Đình mà không yêu thì thiệt cho người ta quá! Tớ không làm vậy được. - Diệu Đức trầm ngâm
- Có lẽ chúng ta sẽ gà trống nuôi con suốt đời mất thôi. - Trần Khôi vỗ vai bạn mỉm cười.
- Trí Thành nhà cậu cũng phải lớp 5 rồi ấy nhỉ?
- Ừ thằng bé hơn Diệu Đình 2 tuổi. - Anh cầm li cafe trong tay lắc lắc, giọng chợt trầm ngâm - Diệu Đức này, nếu một ngày, tớ chỉ nói nếu một ngày thôi nhé!
- Cậu lại bắt đầu nói gở cái gì đấy? - Diệu Đức nhăn mặt.
- Nghề của chúng ta không nói trước được. Nên tớ chỉ phòng xa thôi. Nếu một ngày tớ tử nạn vì nghề thì cậu sẽ giúp tớ nuôi Trí Thành nhé!
Diệu Đức quay sang nhăn mặt:
- Hôm nay cậu làm sao thế?
- Tớ chỉ lo trước thôi không nhỡ con lại bơ vơ thì khổ. Nghề này nay sống mai chết cậu biết còn gì?
- Được rồi, yên tâm đi. Nếu có chuyện gì xảy ra với một trong hai chúng ta thì người còn lại sẽ nuôi con của người kia nhé!
- Hai anh đúng là dở hơi, tự dưng nói chuyện không đâu. - Chí Hùng giọng oang oang lên tiếng.
- Còn chú nữa, mau lấy vợ đi còn gì nữa.
- Thôi em còn trẻ, làm gì đeo gông vội. Mà nhìn cảnh hai anh chắc em sợ chết khiếp.
Ba người phá lên cười, tiếng bộ đàm phát tín hiệu " Đội trưởng, có cháy ở xưởng in cách đây 2km". Chẳng ai bảo ai, cả 3 người vụt đứng dậy lao nhanh xuống dưới. Chỉ chưa đầy 30s sau thì tiếng còi xe cứu hỏa chói tai vang lên rời sân lao ra đường.
...
- Diệu Đình, con đang làm gì đấy?
Con bé giật mình quay ra mỉm cười, tay thì đã nhanh chóng cất đi tờ giấy đang viết. Anh vờ bước đến giường xếp lại chăn gối để con có thời gian giấu kĩ bức thư đang viết dở. Khi thấy con đã bình tâm lại, anh tiến đến xoa đầu con ngồi cạnh.
- Dạo này con đi học có gì vui kể ba nghe nào?
- Con có chuyện này nhưng ba hứa sẽ thật công bằng lắng nghe cơ.
- Chuyện gì vậy con?
- Hôm trước cô bảo tả về mẹ nhưng con đã viết về ba, ba ạ. Cô phê vào bài là con viết lạc đề. Nhưng con đã không giải thích gì với cô cả.
Anh nhìn con âu yếm, khẽ mỉm cười:
- Vì sao con không nói chuyện với cô?
- Vì cứ nhắc đến mẹ là con thấy buồn. Con làm như vậy là sai ạ? Nếu đi thi đề bài viết về mẹ thì con có nên bịa ra để viết không? Con sẽ thay từ " bố" bằng mẹ được không ba? Nếu không viết con sẽ bị điểm kém mất.
Hơi bất ngờ, anh cố tìm lời để giải nghĩa cho con:
- Đôi lúc trong cuộc sống có những lời nói dối được chấp nhận thế nhưng ba thấy thật tự hào vì con đã không lựa chọn cách bịa ra để viết. Vậy nhưng con biết sai đề mà lại viết về ba thì cũng không phải là lựa chọn đúng con gái ạ. Có những thứ không thể thay thế vì dù thay thế vẫn là sai. Cô giáo không sai vì cô không biết về hoàn cảnh nhà mình con ạ.
Diệu Đình chăm chú lắng nghe, dò biểu hiện của con anh nói tiếp:
- Cái ba cần nói ở đây là sự đối mặt con ạ. Sau này trong chương trình học, con sẽ gặp nhiều đề bài mà con chưa biết thì con không thể lấy một đề bài khác thay thế phải không con. Thế nên ba mong con sẽ đọc thêm sách, tìm hiểu qua bạn bè, thầy cô nhé! Còn bây giờ, con có muốn viết lại về mẹ không? Ba sẽ giúp con kể về mẹ nhé!
Con bé hào hứng trở lại, anh lấy ảnh vợ ra kể tỉ mỉ cho con nghe nên chỉ một loáng, con gái anh đã cho ra sản phẩm viết về mẹ rất hay.
- Ba ơi, con muốn viết " Dù mẹ đã không còn, mẹ đã đi rất xa nhưng con sẽ luôn nhớ về mẹ qua những gì ba kể. Bài văn này con muốn tặng mẹ, ở trên thiên đường, mẹ hãy yên tâm vì con đã có ba chăm con thay mẹ rồi." Thế có được không ạ?
Anh gật đầu đồng ý. Diệu Đình nắn nót viết từng chữ để kết thúc bài văn. Con hào hứng đọc lại rồi cẩn thận cất vào cặp để nộp cho cô giáo.
- Thôi con ngủ đi, mai còn đi học sớm nữa.
Anh đứng dậy dọn sách vở giúp con.
- Ba ơi, có cách nào gửi thư cho bà nội không?
Diệu Đức chợt nhớ ra lời bạn anh nói nhưng lòng vẫn còn lăn tăn. Nhìn ánh mắt đầy hi vọng của con, bất giác anh gật đầu.
- Thật không ba, mai ba cho con tiền mua phong bì để con gửi thư cho bà nhé! Thật là tốt quá! Chắc bà sẽ vui lắm.
- Được rồi, con cứ cho vào bì thư rồi để ở hộp thư nhà mình, bác bưu tá sẽ đến lấy gửi đi.
Anh hồi hộp vì đang cố nói dối con, định quay ra khỏi phòng thì con bé lại hỏi:
- Địa chỉ của bà là gì hả ba?
Anh lặng người bối rối chưa biết định nói gì nữa. Ngập ngừng một lát, anh quay lại:
- Con chỉ cần viết tên bà là bác bưu tá sẽ biết thôi. Con ngủ sớm đi nhé!
- Vâng ba, chúc ba ngủ ngon.
Con bé khẽ hát líu lo, có vẻ hôm nay nó rất vui vì đã được giải tỏa tâm trạng kịp thời. Anh bước về phòng, tâm trạng chợt thấy có chút nặng nề, anh sợ một ngày chính anh sẽ không còn đủ dũng khí mạnh mẽ trước mặt con. Rồi con sẽ lớn, làm sao nó xoay xở được những việc của con gái. Khẽ thở dài, anh ngồi xuống bàn cầm cuốn sách " cẩm nang con gái" lên đọc để chuẩn bị sẵn kiến thức dạy con.
*****
- Cậu đọc đi xem tớ viết thế này trả lời con bé được chưa? - Trần Khôi đưa cho Diệu Đức bức thư đã được bắt chước chữ của mẹ anh.
Nhìn bức thư mà anh giật mình, nét chữ quá giống đến anh còn nhận nhầm nữa.
- Sao giờ tớ mới phát hiện ra cậu có tài năng này nhỉ?
Diệu Đức đọc lại bức thư, cẩn thận cho vào phong bao đưa cho Trần Khôi ghi tên con gái, địa chỉ nhà mình sau đó dán tem và nhờ một nhân viên mang ra bưu điện gửi.
- Cậu nghĩ con bé có phát hiện ra không? - Diệu Đức vẫn còn lăn tăn không yên.
- Cậu yên tâm đi, chúng ta chỉ đang làm con bé vui thôi. Cậu cứ bình thản như không có chuyện gì là được.
Diệu Đức yên tâm hơn, anh trở lại bàn làm việc.