Trí Thành đi ra, vội vàng lên xe đi về Cục điều tra liên bang mà không để ý đến những chiếc xe đang đậu bên lề bệnh viện.
Xe anh vừa ra khỏi cổng thì một đám người mặc âu phục màu đen chạy xuống đứng dàn hàng trước chiếc xe đi đầu. Họ đưa xuống một người đàn ông nằm bất động trên cáng.
- Bác sỹ đâu hết rồi.
Diệu Đình chạy ra, thoáng nhìn đám người rùng mình, nhìn người đàn ông nằm im bất động, cô lại gần:
- Ông ấy bị sao vậy?
Bọn họ nhìn cô đề phòng chưa trả lời. Diệu Đình nổi cáu:
- Không nhanh ông ta chết thì các anh chịu trách nhiệm nhé!
- Ông ấy bị sát hại, dao đâm trúng mạn sườn và một phát trên ngực, tôi không rõ có vào tim không?
Diệu Đình nhanh chóng cởi chiếc áo vest bên ngoài, chiếc áo sơ mi bên trong ướt sũng máu, kiểm tra qua mạch đập, cô lệnh cho y ta:
- Lấy máy sốc tim giúp tôi đi, tim ông ta ngừng đập rồi.
Diệu Đình yêu cầu bọn họ ở ngoài không cho vào phòng cấp cứu, yêu cầu y tá đẩy vào trong nhưng bị ngăn lại.
- Tôi muốn vào cùng đại ca.
Diệu Đình liếc xéo, nổi cáu:
- Anh còn cản trở tôi thì mang xác ông ta về đi. Anh cũng nên đi kiểm tra vết thương đi, tay đang chảy máu kìa.
Nhìn vẻ mặt cương quyết của Diệu Đình, anh ta lùi lại ra lệnh cho thuộc hạ lùi lại cho cô đóng cửa phòng cấp cứu.
Diệu Đình phải mất rất lâu mới khiến cho mạch và tim ông ta yếu ớt đập trở lại.
- Ông ta là một Mafia nổi tiếng đấy, bác sỹ định cứu ông ta sao?
- Dù là gì thì vào đây ông ta cũng là bệnh nhân cần được cứu. Chúng ta là bác sỹ chứ không phải cảnh sát. Cô chuẩn bị phòng phẫu thuật đi.
Vừa ra khỏi phòng, người đàn ông khi nãy vẫn chưa đi băng bó vết thương mà lo lắng hỏi:
- Đại ca của chúng tôi sao rồi?
- Tạm thời thần chết đang ngủ, phải mổ xong thì mới biết ông ấy có mang đại ca anh đi không còn anh không đi xử lí vết thương thì đi theo thần chết luôn đi.
- Cảm ơn cô.
Diệu Đình bỏ lại hắn cùng đồng bọn, đi về phòng thay quần áo chuẩn bị vào phòng mổ. Amanda từ bên phòng chạy sang lo lắng:
- Cậu đừng dính vào họ, dù có cứu sống thì họ cũng không báo đáp cậu đâu còn lỡ có vấn đề gì thì họ sẽ lấy mạng cậu đấy.
- Bây giờ ông ta là bệnh nhân của tớ nên việc cần làm là tớ sẽ cố gắng để cứu người còn sau đó là việc của cảnh sát.
- Tớ gọi anh Thành nhé!
- Họ đã đến viện nghĩa là không thể manh động hoặc hiện tại họ chẳng làm gì sai cả. Đừng manh động vội, có gì thì đợi tớ mổ xong, nếu họ có ý xấu thì cậu báo cảnh sát cũng được.
- Cậu làm tớ lo quá!
- Yên tâm đi, không sao đâu.
Bác sỹ gây mê gọi Diệu Đình đã chuẩn bị xong thì cô vỗ vai bạn trấn an rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, tiến về phòng mổ.
Những thuộc hạ của tên mafia vẫn đứng đấy lo lắng, gã thuộc hạ bị thương lại gần:
- Xin cô hãy cứu ông ấy.
- Anh nên rút bớt người về tránh làm mọi người trong bệnh viện hoảng sợ để các bác sỹ còn cứu người chứ vừa mổ vừa nhìn sắc mặt các anh thì làm sao mà tập trung được.
- Xin lỗi bác sỹ, tôi sẽ làm theo yêu cầu của cô.
- Tránh ra cho tôi đi.
Hắn bước sang một bên nhường đường cho Diệu Đình đi vào phòng mổ. Khẽ thở dài nhìn người nằm trên bàn, dù sao ông ta cũng là người nên cứ cứu đã rồi tính sau.
Y tá giúp cô mặc thêm áo phẫu thuật, đeo găng tay vào, Diệu Đình hít thở sâu nhìn lại các chỉ số trên máy monitor rồi mới bắt đầu:
- Chuẩn bị máu cho bệnh nhân đi, sẵn sàng truyền khi có bất thường.
- Vâng ạ, đã chuẩn bị xong.
- Dao..
Trong phòng mổ im ắng đến đáng sợ, chỉ còn nghe thấy tiếng lách cách của dụng cụ mổ, tiếng máy chạy không ngừng và hơi thở đều đều của những người mặc áo xanh với khuôn mặt căng như dây đàn, trán ai cũng lấm tấm mồ hôi dù thời tiết khá mát mẻ.
Sau gần năm giờ đứng muốn bại chân thì ca mổ đã kết thúc. Diệu Đình buông kìm gắp, thở phào nhẹ nhõm:
- Khâu xong thì đưa ông ta về phòng chăm sóc đặc biệt, vẫn tiếp tục truyền máu và theo dõi cẩn thận nhé!
- Vâng ạ.
Để lại bệnh nhân cho các y tá và bác sỹ phụ mổ làm việc tiếp, Diệu Đình bước ra ngoài. Tên áo đen lại đến gần:
- Tình hình sao rồi bác sỹ?
- Ông ta đã đuổi thần chết đi rồi. Một lát nữa sẽ đưa về phòng chăm sóc đặc biệt.
- Cảm ơn cô.
Diệu Đình gật đầu, nhìn xung quanh chỉ còn lác đác khoảng 5 tên áo đen thì hài lòng. Vừa đi được một đoạn, tên thuộc hạ kia lại chạy tới:
- Cô giúp tôi thay băng được không?
Diệu Đình dừng lại nhìn anh ta mệt mỏi:
- Anh ra phòng kia đi có y tá làm cho anh, công việc này không phải của tôi.
- Tôi sẽ trả tiền, bao nhiêu cũng được để được bác sỹ thay băng chứ không phải y tá.
Nhìn thấy Amanda lại gần, Diệu Đình khều tay bạn:
- Cậu thay băng cho anh ta hộ mình nhé!
Cô quay sang nói với gã:
- Cô ấy là bác sỹ đấy, đáp ứng đúng yêu cầu của anh nhé!
Diệu Đình bỏ lại hai người, đi nhanh về phía phòng mình. Nhìn đồng hồ đã gần 9 giờ tối, cô nhanh chóng thay áo blouse trắng để đi thăm khám một lượt cho bệnh nhân trước khi kết thúc ca trực.
Thăm khám xong, Diệu Đình ghé vào phòng ông trùm kiếm tra lại một lần nữa.
- Liệu bao lâu thì ông ấy được ra viện?
- Chắc phải nửa tháng vì cơ bản sức khỏe người có tuổi sẽ yếu, hơn nữa bản thân còn mắc một số bệnh nên sẽ lâu hơn.
- Chúng tôi muốn trong ba ngày, cô có thể không? Ở đây ông ấy không an toàn.
- Tôi đâu phải thần tiên mà khiến người bị nặng như này ba ngày ra viện được. Không an toàn thì cho người bảo vệ cẩn thận vào, đừng có nói với tôi các anh sợ cảnh sát đến đây.
Gã thuộc hạ không nói gì, Diệu Đình dặn dò thêm:
- Anh cho người trực thường xuyên, có gì bất thường thì báo với phòng trực ban sẽ có bác sỹ kiểm tra, sáng mai tôi vào sớm thăm khám sau. Phòng này là phòng đặc biệt nên kiến cũng không dễ vào chứ đừng nói là người.
- Cảm ơn bác sỹ.