Lời Hứa

Chương 54: Người yêu đại gia




Diệu Đình rời khỏi vòng tay anh, đủng đỉnh đi xuống nhà:

- Đôi khi cũng giống lắm, nhất là lúc ghen vô tội vạ ấy.

Khuôn mặt ai kia xám xịt, anh hít sâu một hơi để điều tiết cảm xúc. Cô đúng là một con mèo lúc thì thật đáng yêu nhưng có lúc thì bướng bỉnh mà anh lại không thể nổi giận được.

Bước thật nhanh đến bên Diệu Đình, nắm lấy eo cô vác lên vai.

- Em không nên ăn cơm nữa thì hơn.

Diệu Đình giãy nảy đòi xuống nhưng vẫn bị vác xuống dưới nhà.

- Xin đi thì được tha thứ...

- Vì sao em phải xin chứ? Em có làm gì sai đâu.

- Vậy thì chúng ta lại quay về phòng ngủ rồi. Lỗi của em là dám nghi ngờ một người đàn ông chân chính như anh.

Thấy anh quay người lên mà không xuống phòng ăn nữa nên cô đành nhượng bộ.

- Anh yêu à... em xin lỗi...tha cho em đi mà, em đói lắm.

Khóe môi anh khẽ rung động, khuôn mặt giãn ra hài lòng khi nghe giọng nói mềm nhũn kia của cô. Anh quay người đi xuống nhưng vẫn vác cô trên vai. Đặt được Diệu Đình ngồi vào ghế chỉnh tề, anh đi vào bếp dọn đồ ăn ra đặt đầy trên bàn.

- Nhiều vậy làm sao mà ăn hết đây anh?

Anh thắp nến trên kệ, mở chai rượu vang rót ra hai cốc chân dài mới ngồi xuống. Hai người chạm cốc, Diệu Đình thử ngụm rượu vang, gật gù:

- Rượu ngon...và nó cũng không hề rẻ nhỉ?

Ngồi ngay bên cạnh, nhìn thấy những vết đỏ trên người Diệu Đình, tâm trạng anh có chút hưng phấn mà không thèm để ý đến câu nói mỉa của ai kia.

Anh ung dung rót thêm rượu uống:

- Chỉ có trên giường em mới nói được những lời âu yếm thôi, anh có nên đưa em trở lại giường không nhỉ?

Bị anh uy hiếp đến đơ cả người. Diệu Đình ngồi im bất động, lờ ánh mắt kia đi uống rượu và tập trung ăn uống khi cái bụng ngày càng biểu tình.

- Hồi anh mới sang đây, mẹ anh điều hành một tập đoàn đồ mĩ nghệ nhập khẩu từ Việt Nam sang và một chuỗi các cửa hàng tiện lợi. Ban đầu mẹ hướng anh theo học kinh tế nhưng anh muốn theo tâm nguyện của ba học cảnh sát. Sau đó mẹ bị bệnh không thể điều hành được nữa thì anh vừa học vừa giúp mẹ quản lí công ty nhưng ngành anh học đào tạo rất khắc nghiệt, vậy là anh phải bán bớt cổ phần cho người khác lên điều hành còn mình chỉ giữ vai trò cổ đông.

Anh dừng lại uống hết li rượu trong tay, trầm ấm nói tiếp:

- Anh cũng sang nhượng các cửa hàng tiện lợi chuyển qua mua đất xây dựng ở các khu nghỉ dưỡng nên việc làm cảnh sát chỉ là đam mê thôi chứ tiền không đủ mua đồ dùng. Mẹ khỏe lại thì giúp anh mở rộng thu mua nhà đất, thật ra công việc này nhàn hơn việc kinh doanh trước kia của bà vì có nhân viên làm hết. Nói thật là anh cũng lợi dụng việc mình làm cảnh sát mà nhắm được những nơi đất sẽ lên giá hay những chỗ đất sinh lời cao. Anh có một trợ lí rất giỏi, hàng năm lương trả cho anh ta ngang với lương của một tổng giám đốc một tập đoàn lớn nên gần như anh chỉ việc thu tiền và kiểm tra mọi việc vào những lúc có thời gian.

Diệu Đình nhìn anh mà không nuốt được đồ ăn nữa, cầm cốc rượu lên uống cạn vì đã nghĩ xấu về anh.

- Anh tin tưởng người đó thế sao?

- Ừ, anh đã cứu anh ta khỏi tù tội, đưa anh ta từ một người vô gia cư thành kẻ giàu có nên người này tuyệt đối trung thành. Em nghĩ ai có thể lừa được anh... nếu anh ta muốn quay lại ăn cơm nhà nước thì cũng đâu có khó khăn gì?

- Anh cũng thật lưu manh quá! Đến bây giờ mới biết người yêu mình như này khiến em không khỏi bất ngờ.

- Chẳng phải đàn ông là phải kiếm tiền và là chỗ dựa vững chắc cho phụ nữ sao? Còn vợ thì có trách nhiệm tiêu tiền của chồng còn gì?

Diệu Đình gật gù tán thành:

- Em chưa làm vợ nên không biết.

- Vậy thì làm đi...

Diệu Đình á khẩu, cô nhìn đôi mắt dịu dàng của người kia, trong mắt như ánh lên nụ cười tự mãn.

- Còn lâu em mới đeo gông vào cổ.

Anh chỉ ừ khẽ trong họng mà không nói gì, lặng lẽ ăn, chia đồ ăn, ép cô ăn thật nhiều.

- Em ăn này khó ngủ lắm.

- Vậy thì càng có lợi cho anh rồi.

- Em cấm vận anh một tuần, người em bây giờ đúng kiểu thịt nát xương tan đây.

Anh lại mỉm cười khó hiểu, ung dung ăn uống, bình thản như chẳng quan tâm đến lời kêu ca của cô.

- Ăn đi, anh đưa em đi ngắm biển.

Dừng một chút, anh lại đổi ý:

- Sáng mai dậy ngắm bình mình đi, bây giờ ăn xong thì nên tận hưởng buổi tối ngọt ngào cùng anh nhỉ?

- Ngọt quá sún răng đấy nên anh hưởng một mình nhé!

Anh nháy mắt trêu đùa:

- Phải hai người mới vui.

Không chỉ tai mà Diệu Đình còn cảm nhận cả mặt, cả người mình đang đỏ bừng bừng trước anh. Chẳng biết nói gì nên cô cắm cúi ăn hết đồ ăn trong đĩa.

Dọn dẹp xong, lợi dụng anh đang trên phòng làm việc riêng, cô lấy áo chạy tót ra sau nhà dạo mát.

Trí Thành đợi mãi không thấy Diệu Đình trở lên, anh xuống nhà thì hoàn toàn im ắng, tìm quanh chẳng thấy cô đâu. Mở cửa sau hông nhà, nhìn thấy bóng dáng cô đang ngồi trên mỏm đá, anh lặng lẽ dựa cửa đứng nhìn. Diệu Đình vẫn vậy, dù rất thích biển nhưng buổi tối chẳng bao giờ dám thò chân xuống nước. Ngày xưa, do bị anh dọa mà cô sợ đến ám ảnh, nghĩ lại Trí Thành bật cười.

Cởi giầy để lại trong nhà, anh đi chân trần ra, tuyệt nhiên không có tiếng động nên Diệu Đình không hề hay biết.

- Em vẫn không dám xuống nước hả?

Cô giật mình, ngước mắt nhìn anh đang đứng cạnh, tay đặt trên vai cô.

- Ai đã từng bảo em tối đến nước biển đen ngòm là do con mực khổng lồ phun ra nên chỉ cần chạm chân xuống nước là bị nó cuốn đi hả?

- Bây giờ lớn rồi mà em vẫn còn tin sao?

- Anh thật ngây thơ quá! Chẳng qua em không thích xuống thôi.

- Không thích hay vẫn sợ hả? Anh đưa em xuống nhé!

Trí Thành nắm tay cô kéo đi nhưng Diệu Đình nhất định không đi cứ giằng tay lại. Anh bế cô lên ung dung đi xuống.

- Thử chạm chân xuống đi, nước matxa chân thích lắm. Có anh ở đây sao phải sợ?

Diệu Đình vẫn cố thủ ôm chặt lấy anh không xuống.

- Nào...anh ở đây mà, nếu có con mực nào xuất hiện thì anh sẽ bắt lên nướng cho em ăn nhé!

Cô vẫn ôm chặt lấy anh không xuống, Trí Thành ngồi hẳn xuống nước.

- Anh làm gì vậy? Ướt hết rồi này.

- Chúng ta có nên vận động dưới thiên nhiên ôn hòa thế này không nhỉ?

Chạm được chân xuống nước, Diệu Đình thích thú hất nước ướt hết cả mặt anh mà lờ đi yêu cầu vừa xong. Cô thừa biết cái vận động anh đang nói là gì. Trên bãi biển rộng lớn như này mà anh đang nghĩ cái quái gì vậy. Ánh trăng trong, rọi xuống mặt biển lấp lánh, chảy trên cơ thể vạm vỡ bị ướt sũng, chiếc áo anh mặc bị ướt sũng dính chặt lấy người. Dù đã chiêm ngưỡng cơ thể anh, sở hữu nó rất nhiều lần nhưng trong hoàn cảnh này thì Diệu Đình thấy đầu óc mình có chút rối loạn "Đúng là chết vì mê trai"

Trí Thành nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Diệu Đình thì cúi sát lại, cắn nhẹ lên vành tai cô:

- Tém lại đi em, trên mặt em có chữ mê trai rồi này.

Diệu Đình giật mình liếc anh một cái sắc lẹm.
- Không chơi với anh nữa, em về ngủ đây.

Cả người cô bị kéo lại, ngã dúi vào ngực anh, cả mặt đang dính vào vòm ngực lồi lõm mà cô mới vừa chết đứ đừ nên bất giác Diệu Đình cứ đứng im bất động như người ngoài hành tinh lạ. Ánh trăng phản chiếu rõ cơ thể anh, từng múi cơ như dính lên áo hiện rõ mồn một.

Trí Thành rũ mắt nhìn biểu cảm của Diệu Đình, môi khẽ cong lên đầy ẩn ý.