Lời Hứa

Chương 57: Bất an




Em không thích...không muốn.

Mặc anh gõ cửa, cô vẫn không mở. Ai bảo tự ý quyết định trong khi mỗi việc đăng ảnh lên facebook cũng không làm được. Nếu nhiệm vụ khó khăn không ai đảm nhiệm thì chắc nó cũng kèm theo nguy hiểm. Mà cô thì không muốn cứ ngồi trên đống lửa mà lo lắng cho anh như vậy.

Bước ra khỏi phòng tắm, cô thấy anh ngồi ung dung tự tại, đã tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ quần áo đen thùi lùi từ đầu đến chân nghịch điện thoại thì ấm ức lấy quần áo mặc.

Kẻ nào đó đã ôm trọn cô trong tay, cái đầu lười biếng cứ cọ cọ vào cổ cô làm hòa, giơ điện thoại ra trước mặt.

- Anh đã đăng lên facebook ảnh hai chúng ta rồi.

- Không cần, anh gỡ đi cũng được.

Nhìn lượt like và bình luận mà cô thấy chóng mặt, cái quỷ gì thế này, anh ấy có lắm người theo dõi thế. Tò mò, cô cầm lấy điện thoại vào đọc thì tít mắt cười vì hầu như đều được khen đẹp đôi, họ khen cô xinh nữa. Nhưng ánh mắt cô tối sầm khi thấy nick của Lisa bình luận " Yêu đương có gì hay ho mà anh phải khoe lên facebook". Đây chẳng phải là sặc mùi ghen tuông sao. Cô xoay người lại, hất đầu anh ra khỏi người mình, nhìn anh bằng ánh mắt xám xịt, đầy giận dữ.

Trí Thành ngơ người không hiểu gì, vô thức lùi người lại sẵn sàng đối phó.

Diệu Đình lại gần thì Trí Thành càng lùi người lại chứ không còn lao vào cô như lúc ăn thịt nữa. Tiếng chuông điện thoại của Diệu Đình vang lên. Trí Thành tươi tỉnh hẳn, giọng nói lạc quan hơn.

- Em yêu...em có điện thoại kìa.

Diệu Đình liếc xéo anh, bỏ qua mà đến cầm điện thoại, số từ bệnh viện nên cô nhanh chóng nghe máy:

- Bác sỹ Đình, bệnh nhân cần được vào mổ gấp nên giáo sư gọi chị đến viện ngay ạ.

- Vâng, tôi đến ngay.

Trí Thành nghe vậy thở phào nhẹ nhõm nhưng lại không dám cười vì ánh mắt hình viên đạn của Diệu Đình lại tia về phía anh.

- Đưa em đến bệnh viện ngay, có ca mổ gấp.

Trí Thành gật đầu lia lịa, anh bám vai cô dỗ dành nhưng Diệu Đình hất tay anh ra, đi băng băng khỏi nhà.

- Khi về thì anh chết với em...nhớ đấy.

- Anh biết rồi, sẽ nằm im cho em cấu xé, gặm nhấm hoặc thịt bao lâu cũng được.

Nhìn vẻ mặt đáng ghét kia đang cười mà cô muốn lao vào xé anh thế? Không vì có việc gấp thì cô sẽ hành anh chết.

Đến bệnh viện, chẳng thèm đợi anh mở cửa, cô định xuống xe thì lại bị kéo vào:

- Em không hôn tạm biệt anh à?

- Đừng có nằm mơ nữa, có mà táng cho vài cái ấy.

- Thôi em xuống đi...anh sẽ về cho em táng sau.

Đi một đoạn, chợt nhớ ra anh cũng phải đi làm nhiệm vụ nên cô quay lại.

- Đi làm cẩn thận đấy, xước một cái móng tay là em đá anh đấy...đá là chia tay ấy...nhớ chưa?

- Em yêu, anh biết rồi...sẽ nguyên vẹn trở về. Em vào đi.

Dù biết là anh giỏi, bắn súng trượt còn khó hơn bắn trúng nhưng sao lần này anh đi làm nhiệm vụ cô lại bồn chồn thế nhỉ? Quay lại nhìn anh lần nữa, thấy anh vẫy tay cười thì cô lại quay lưng đi vào.

Y tá trưởng đón cô từ sảnh, đưa hồ sơ bệnh án báo cáo tình trạng bệnh nhân rồi nhanh chóng giúp cô chuẩn bị ca mổ.

Diệu Đình vừa đi vừa xem lại hồ sơ bệnh án, bệnh nhân này hôm qua cô giao lại vẫn hoàn toàn bình thường, sẵn sàng cho ca mổ lúc 8 giờ tối nay mà bây giờ tự nhiên lại biến chứng thế này? Vào phòng mổ, nữ y tá giúp cô đeo gang tay, mặc thêm áo choàng.

- Phát hiện ra lúc nào?

- Lúc chiều giáo sư đi thăm khám thì phát hiện dấu hiệu ông ta mất kiểm soát về ý thức ạ.

- Ừ...gây mê đủ chưa?

- Dạ rồi ạ.

Cứ bước vào cánh cửa này là mọi tâm trí trong cô chỉ dồn vào người nằm trên bàn mổ. Những gì xảy ra bên ngoài gần như không còn tồn tại trên người cô kể cả Trí Thành. Trong căn phòng tử thần này, cô sẽ cùng bệnh nhân chiến đấu với thần chết. Một là cô thắng hai là ông ta thắng nhưng cô sẽ giành giật đến cùng với ông ta để kéo bệnh nhân của mình về. Vẻ bình thản hiện hữu trên khuôn mặt vị bác sỹ trẻ. Cô làm việc với tinh thần tập trung, tâm huyết và phương châm luôn thực hiện là không được để mình mất bình tĩnh trước tính mạng của bệnh nhân. Toàn bộ niềm tin của bao người và sứ mệnh của cô đứng vào nghề nghiệp này là một thiên sứ.

- Bác sỹ, mạch đập yếu dần.

- Không sao, phản ứng tự nhiên khi phì động mạch thôi, tôi đang xử lí.

Bác sỹ phụ mổ nhìn sự bình thản của Diệu Đình thầm thán phục, bảo sao trong bệnh viện, giáo sư và viện trưởng luôn ưu ái cô.

🌸🌸🌸🌸🌸

Vừa về cục điều tra, Trí Thành cũng nhìn thấy Brian xuất hiện:

- Cậu cũng bị triệu tập rồi à?

- Vâng ạ, có anh là có em chứ?

Cả hai cùng cười, đi vào trong nhận nhiệm vụ. Lần này đội được bổ sung thêm mười hai người là có tất cả gần 20 người làm nhiệm vụ. Đội cảnh sát nội vụ sẽ hỗ trợ theo sự điều phối của Trí Thành.

Tất cả đều đang hăng hái chuẩn bị, kiểm tra vũ khí mang theo, mặc áo chống đạn và mặc quân phục bên ngoài.

- Sếp, xong nhiệm vụ có nên đưa người đẹp ra mắt hội em không? Ít ra cũng nên chào hỏi chị dâu một lần chứ,

- Còn sống trở về đi rồi tôi sẽ mới các cậu ăn uống để giới thiệu luôn.

Cả đội hồ hởi, mỗi người góp vào một câu trêu đùa.

- Có phải vì anh đăng cái ảnh tình cảm kia mà bị sếp gọi về làm việc ngay trong thời gian kỉ luật không?

- Tôi cắt lưỡi cậu bây giờ.

- Sếp yêu vào thay đổi quá!

Cả đội cười lớn vẫn không ngừng trêu đùa. Anh quay lại với vẻ mặt nghiêm nghị.

- Chuẩn bị nhanh đi, sắp đến giờ rồi. Mọi người hết sức cẩn thận, hỗ trợ nhau để không có thương vong xảy ra rõ chưa?

- Rõ, thưa sếp.

- Nếu bây giờ ai muốn rút lại thì báo cáo, tôi sẽ duyệt ở nhà.

- Dạ không ạ.

Toàn bộ đồng thanh hô to.

- Khởi hành thôi, kiểm tra thiết bị truyền dẫn, nhớ nghe rõ chỉ thị, không được manh động.

- Rõ.

Cả đội kéo nhau ra xe chuyên dụng, nhanh chóng rời khỏi cục điều tra đi về phía cảng biển, nơi diễn ra giao dịch buôn bán vũ khí với số lượng lớn.
- Sếp, bao giờ thì cưới vậy?

- Lo làm nhiệm vụ, không lo việc cá nhân.

Nghe xong, cả đám im bặt nhìn nhau không dám hó hé thêm nửa lời. Trí Thành tranh thủ lấy điện thoại ra nhắn tin cho Diệu Đình " Em yêu, chúc ca mổ thành công nhé! Yêu em."