"Piu—"
Mũi tên carbon màu đen phóng thẳng như sao băng, găm trúng vòng mười điểm.
"Ma Xuyên đỉnh thật đấy, lượt thứ mấy bắn trúng hồng tâm rồi, trình cậu thi đấu chuyên nghiệp được rồi ấy nhỉ?"
"Tuần sau có một cuộc thi nghiệp dư, nhờ cậu hết nhé..."
"Câu lạc bộ cung săn của chúng ta cuối cùng cũng được nở mày nở mặt rồi!"
Đám đông vây xem ca ngợi khả năng bắn cung tuyệt vời của Ma Xuyên. Một nữ sinh năm nhất tóc xoăn cầm cung của mình đứng bên cạnh, mấy lần muốn mở miệng nhưng đều bị người khác át tiếng, cuối cùng bạn cô ấy không chịu nổi nữa nên đẩy cô ấy lên. Cô gái thốt lên kinh ngạc, loạng choạng đến trước mặt Ma Xuyên, lúng túng nhìn lên, mặt lập tức đỏ bừng.
"Chào, chào cậu... Cậu có thể dạy mình... dạy mình cách sử dụng cung truyền thống không?"
Mọi người hiểu ý ngay, cười ồ lên mấy tiếng thiện ý rồi lần lượt kiếm cớ rời đi, nhường lại không gian cho hai người.
Ma Xuyên nhường chỗ của mình, dịu dàng nói: "Trước đây cậu từng học chưa? Bắn trước một mũi cho tôi xem."
Cô gái lo lắng giương cung, đáp: "Hồi trước mình từng học cung một dây thể thao, nhưng lâu rồi không luyện, thấy trong trường có câu lạc bộ cung săn, thấy khá thú vị, nên... nên đăng kí tham gia."
Ha, khéo thật, từ khi Ma Xuyên gia nhập câu lạc bộ, mọi người bỗng có hứng thú với cung tên truyền thống hẳn.
"Ma Xuyên đúng là chiêu bài sống, rất nhiều nữ sinh năm nhất đến đây vì cậu ấy." Đàn chị đứng bên trái đường bắn dõi theo ánh nhìn của tôi, bắt đầu liến thoắng, xuýt xoa bảo, "Dịu dàng, lịch sự, trình giỏi, lại còn cao ráo đẹp trai, kì này câu lạc bộ chúng ta vớ được vàng thật rồi."
Tôi lén trợn mắt khinh thường, mũi tên rời khỏi tay, xuýt qua mép vòng mười. Trái ngược với Ma Xuyên, không biết hôm nay mũi tên của tôi bị gì mà cứ bắn lệch mãi, không trúng được hồng tâm.
Tên trong ống đã bắn hết, để tránh gây ngộ thương, đường bắn chung không cho phép cung thủ ra rút tên trong khi người khác vẫn đang bắn, vì vậy tôi chỉ có thể đợi hai bên trái phải bắn xong rồi mới cùng ra rút tên.
Trong lúc chờ đợi, tôi không kìm được lại nhìn sang phía bên phải đường bắn.
"Cậu hơi gồng vai... Đúng, hạ xuống chút nữa..." Đúng như đàn chị nói, Ma Xuyên vừa nhã nhặn, lịch sự lại rất có chừng mực, cậu ta không tiếp xúc cơ thể nhiều với con gái mà chỉ đứng một bên hướng dẫn bằng lời.
Ánh mắt tôi chẳng kín đáo gì nên cậu ta nhanh chóng cảm nhận được. Cậu ta nhìn tôi, sau đó lại nhìn bia bắn của tôi.
Tôi chợt cảnh giác, vô thức ưỡn thẳng lưng, biện minh cho mình: "Khụ, hôm qua tôi lỡ tập gym quá sức, nay vai hơi đau nên không được chính xác lắm..."
Thật ra hôm qua tôi không đi tập gym mà nằm ở kí túc xá chơi game cả ngày.
Ma Xuyên không nói gì, giơ tay đè cây cung của cô gái tóc xoăn lại, làm động tác ngừng, nói: "Dừng lại một chút, để họ rút tên đã."
Tôi nhìn sang bên trái, hóa ra đàn chị cũng đã bắn xong.
"Thật ra cũng có rất nhiều người tới đây vì em, trên trang confession trường em với Ma Xuyên hot thế cơ mà." Tôi và đàn chị cùng đến chỗ bia bắn, lúc rút tên ra, chị ấy bỗng nói không đầu không đuôi.
Tôi sửng sốt: "Sao ạ?"
"Em không biết à?" Đàn chị cũng hơi ngạc nhiên, "Đợi chị chụp màn hình cho."
Tôi cắm mũi tên đã rút ra vào ống, đang ra khu vực nghỉ ngơi để uống nước thì điện thoại rung lên mấy lần, mở ra xem thì thấy là ảnh chụp màn hình confession đàn chị gửi tới.
【Quý page, hôm nay mình bị đàn chị kéo tới một câu lạc bộ có tên là Câu lạc bộ cung săn, sau đó mình gặp một cậu bạn siêu cấp, siêu cấp đẹp trai ở bên trong, trông cậu ấy giống con lai, da trắng lắm. Mình không dám đến xin in4, về ký túc xá thì càng nghĩ càng hối hận. Có ai biết cậu ấy tên gì, học khoa nào, có bạn gái chưa không? (đính kèm ảnh).】
Bức hình chụp cảnh nghiêng người, giương cung kéo dây của Ma Xuyên, tuy hơi mờ nhưng đúng là không thể chối cãi được giá trị nhan sắc đỉnh cao kia. Dù có mất 30% giá trị nhan sắc do nhòe ảnh thì 70% còn lại vẫn đủ sức đè bẹp phần lớn cánh đàn ông.
【Đệt, đẹp trai vãi, câu lạc bộ cung săn ở đâu thế? Tôi cũng muốn đến gặp anh đẹp trai này.】
【Vẻ đẹp này thật sự tồn tại ư? Chắc chắn không phải khoa máy tính bọn tôi ☹ 】
【Tôi biết tôi biết! Đây là sinh viên năm nhất chuyên ngành Nghiên cứu văn hóa dân gian, tên cậu ấy là Ma Xuyên, cậu ấy không phải con lai đâu mà là người dân tộc Tằng Lộc đấy. 】
【Năm nay câu lạc bộ cung săn có nhiều hotboy vãi, hôm đó tôi cũng chụp một tấm nè, hình như cũng là sinh viên năm nhất (đính kèm ảnh)】
【Uầy! Khí chất đỉnh quá vậy! Tôi thích tôi thích, xin tên với!】
【Đây là đàn em khóa dưới khoa nghệ thuật bọn tôi, tên là Bách Dận, dân chơi lắm đấy, trẻ ngoan đừng dây vào.】
【Chẳng sao, tôi cũng đâu phải dạng gái ngoan gì, ẻm ăn chơi tôi cặn bã, bọn tôi là một cặp trời sinh đó!】
【Không đâu bà, Bách Dận chẳng phải dạng playboy đơn giản đâu, em nó là gay đấy, mấy gái tỉnh lại đê, không thì cứ chọn Ma Xuyên ấy (cười chết, cứ làm như chọn cái là có được ngay ấy nhỉ)】
【Hợp đôi đấy, ship thôi!】
【Mình cũng ship được kiểu lạ thế ư?】
【Là sao? Mấy bà đang ship gì vậy? Cho tôi đu cùng với!】
【Mỹ nhân cấm dục X Quý công tử đào hoa, đây đu đến chết luôn!!】
Tôi suýt phụt nước ra ngoài. Ai tung tin đồn tôi là playboy vậy? Còn 'mỹ nhân cấm dục X quý công tử đào hoa' là cái quần què gì nữa? Tôi gay thật đấy, nhưng không phải thằng nào tôi cũng thích đâu nhé?
Ảnh chụp màn hình còn rất nhiều nhưng mà tôi lười xem.
"Xàm vừa." Tôi trả lời đàn chị bằng hai chữ.
Đối phương gửi emoji ôm bụng cười.
Uống nước xong, tôi quay lại chỗ bắn của mình, phát hiện cô gái tóc xoăn trước đó nhờ Ma Xuyên chỉ bảo đã không còn ở đây nữa, đàn chị bên tay trái cũng đã được thay thế bởi một nam sinh, còn Ma Xuyên đứng ở đường bắn bên phải tôi đang chỉnh lại găng tay bảo vệ ngón của mình.
Sang lượt mới, mức độ chính xác vẫn còn kém, tôi dần mất bình tĩnh rồi bắt đầu bắn bừa bãi.
"Dồn trọng tâm xuống gót chân, sau khi kéo cung, đừng để ngón cái với ngón trỏ kẹp đuôi mũi tên chặt quá, sau đó thử lại lần nữa."
Tôi đang giữ đuôi mũi tên, nghe thấy giọng Ma Xuyên, tuy trong lòng không phục lắm nhưng tôi vẫn điều chỉnh tư thế theo lời nói của cậu ta.
"Thế này à?"
Hai tay cậu ta chống nạnh, rà mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Gồng vai rồi."
Tôi cau mày, cố hạ vai trái xuống hết mức có thể.
"Vẫn gồng... vẫn gồng... gồng..."
Tôi giương cung mỏi nhừ tay rồi mà vẫn không đáp ứng được yêu cầu của cậu ta, cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa nên phải đặt cung xuống.
"Cậu cố ý đúng không?" Tôi rất nghi ngờ.
Cậu ta liếc tôi một cái, lờ đi, thái độ như kiểu lười cãi cọ với tôi, ra hiệu tôi kéo cung lần nữa.
Tôi thả lỏng cổ tay, nhớ lại một lượt trong đầu tất cả những kiến thức trọng điểm liên quan đến việc kéo cung, bao gồm cả mấy vấn đề cậu ta vừa nêu ra, sau đó lấy hơi, giương cây cung gỗ trong tay lên lần nữa.
Lần này, cậu ta đi vòng qua cái ống đựng tên đặt giữa hai đứa để ra phía sau tôi, ngón tay đeo đồ bảo hộ ấn nhẹ xuống đầu vai trái tôi.
"Không gồng vai thì là gì đây?" Giọng nói lạnh lùng của ta vang lên bên tai tôi.
Tôi rùng mình, cố ghì xương xuống theo lực của cậu ta.
Cơ thể của Ma Xuyên tỏa mùi thoang thoảng... của chùa chiền. Ngoài đàn hương ra còn có mùi thơm của một số loại gỗ khác. Tôi vểnh mũi, cố ngửi kĩ hơn, lực chú ý bị phân tán mất mấy giây, đến khi quay lại thì đã bị Ma Xuyên phát hiện ra là đang mất tập trung.
"Tập trung vào." Cậu ta nhướn mí, giống như vị giáo viên nghiêm khắc đang bày tỏ thái độ bất mãn trước hành vi học tập lơ đễnh của tôi, "Đây là vũ khí để bảo vệ bản thân và cũng là hung khí để gây thương tích cho người khác, cậu phải đối xử với nó cẩn thận giống như đối xử với nhãn cầu của mình."
Nhãn cầu? Tôi không để tâm, nghĩ Ma Xuyên lố quá.
Tôi điều chỉnh tư thế cho đến khi cánh tay và vai tạo thành một đường thẳng hoàn hảo. Cậu ta bỏ tay ra, ra lệnh: "Bắn."
Như thể phản xạ có điều kiện, tôi thả ngón tay đang ngoắc sợi dây ra, với một tiếng xé gió, mũi tên dài cắm phập vào vòng mười điểm khó ăn trên tấm bia.
Tôi hớn hở không thôi, cảm giác sung sướng khi thành công đang sắp trào dâng trong lòng thì một giọng nói như cười như không bỗng vang lên từ phía sau.
"Lần sau trước khi hỏi vặn tôi thì nghĩ kĩ lại về kĩ thuật của mình đi." Nói nhỏ xong, Ma Xuyên quay lại vị trí bắn của mình.
Khóe miệng nhếch lên giữa chừng lại sụp xuống, tôi muốn phản bác lại nhưng mà không cãi được. Ngọn lửa hậm hực bốc lên trong lòng, thiêu lục phủ ngũ tạng cháy đến phát đau.
Thế mà đàn chị bảo thằng này dịu dàng lễ phép cơ đấy, đứa nào phao tin không biết?
Tôi tra mũi tên vào, kéo cung thêm lần nữa, lần này tôi đánh cược danh dự của đàn ông, nín thở, tên rời khỏi tay, mũi tên dài bắn trúng hồng tâm với khí thế không thể ngăn cản.
Tôi thở ra từ từ, đắc ý hất cằm với Ma Xuyên nhưng lại nhận ra câu ta vốn chẳng nhìn mình.
"Uầy ông đỉnh thật đấy." Cậu trai ở đường tên bên cạnh chú ý đến phát bắn hoàn hảo của tôi, ánh mắt bày tỏ sự ngưỡng mộ, "Rõ ràng không đến đây nhiều mà ông tiến bộ nhanh quá, chẳng lẽ là tài năng thiên bẩm ư?"
Tôi nhìn về phía bia bắn của cậu ta, thấy số lần cậu ta bắn trúng vòng bảy, tám điểm còn được rất ít chứ chưa nói đến vòng mười, một số thậm chí còn trượt khỏi bia.
"Ông cũng là sinh viên năm nhất à?" Tôi có chút ấn tượng, cậu ta cũng là thành viên mới của câu lạc bộ.
"Tôi là Triệu Thần Nguyên bên khoa máy tính." Cậu ta giơ tay phải ra.
"Bách Dận."
Bắt tay, trao đổi họ tên xong thì coi như chúng tôi cũng đã quen biết, tôi và Triệu Thần Nguyên bắt đầu tám chuyện trên trời dưới bể.
Cậu ta kể mình và bạn cùng phòng đang làm một trò chơi, cậu ta cho rằng trò chơi này sẽ khiến cả thế giới phải kinh ngạc khi nó được phát hành.
Thấy cậu ta cứ úp úp mở mở nhưng lại tỏ ra vô cùng tự tin, tôi vừa kéo cung, vừa tò mò hỏi: "Game kiểu gì thế?"
"Ông có thể hiểu đây là game mô phỏng kinh doanh thành phố theo kiểu《Who's still standing》."
Tôi nhíu mày: "《Who's still standing》?"
Thấy tôi mù tịt, cậu ta lập tức giải thích: "Ông không biết《Who's still standing》ư? Đó là một chương trình tạp kỹ giải đố rất nổi tiếng."
"Ồ, hay quá nhỉ." Tôi vẫn không biết nên trả lời hơi chiếu lệ.
"Đến lúc ra bản beta tôi sẽ cho ông mã đổi quà để ông bất ngờ đầu tiên!" Triệu Thần Nguyên sôi sục tinh thần chiến đấu.
Tôi kéo dây cung, cười với cậu ta: "Ok, chơi hay thì tôi đầu tư cho mấy ông..."
Lúc thả dây cung, tôi không nhìn phía trước, nhưng nhác thấy qua khóe mắt một bóng người đang chuyển động.
"Ôiiiii!" Triệu Thần Nguyên trợn mắt khiếp hãi.
Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm không lành, tôi nhìn về phía trước, bắt gặp cảnh tượng khiến bản thân phải ngưng thở.
Cô gái tóc xoăn chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, hình như bị rơi đồ nên chạy ra giữa đường bắn nhặt, tôi phóng tên ngay lúc cô ấy đứng dậy, mũi tên kia bắn thẳng về phía mặt cô ấy.
Mọi thứ như biến chậm lại, chậm đến mức chỉ có mỗi mệnh lệnh "cẩn thận" truyền từ não xuống tứ chi thôi mà cũng lâu như băng qua trăm sông, vượt qua ngàn núi.
Tuy nhiên mọi chuyện cũng diễn ra rất nhanh, nhanh đến nỗi còn chưa kịp thốt ra từ "cẩn", mũi tên của tôi đã bị mũi tên phóng ra từ một bên khác bắn gãy ngang sườn, rơi từ trên không xuống, còn mũi tên được bắn ra sau kia thì phóng xuyên qua mấy đường bắn, cắm phập vào bức tường trắng tinh của nhà tập.
Tim tôi đập loạn xạ không thôi, tôi hãi hùng thở hắt ra, còn cô gái tóc xoăn thì mềm nhũn chân, ngã ngồi xuống đất.
Ngay một giây sau, cổ áo tôi bị người ta túm lấy.
Ma Xuyên xách vạt áo tôi bằng một tay, lạnh lùng chất vấn: "Nãy cậu nhìn đi đâu?"
"Tôi..." Dù sao cũng suýt gây ra tai nạn chết người, tôi mất sạch khí thế, lí nhí đáp: "Tôi không thấy đằng trước có người..."
"Tôi hỏi cậu, ban nãy cậu nhìn đi đâu?" Cậu ta gằn giọng hỏi lại lần nữa, không hề có ý định từ bỏ, "Mắt không rời khỏi cung, cung không hướng vào người, rốt cuộc cậu có nghe lời tôi nói không? Cậu có biết vừa rồi cậu suýt giết chết cô ấy không?"
"Bách Dận cũng không cố ý, thôi thôi, chẳng phải không sao rồi ư..." Triệu Thần Nguyên vội đến khuyên can.
Không ít người vây quanh cô gái tóc xoăn để hỏi han tình hình, đối phương sợ khiếp vía, sau khi được đỡ dậy thì không kìm được mà bật khóc thút thít.
"Xin... Xin lỗi... Mũi tên của mình bị rơi, mình tưởng cậu ấy nhìn thấy mình..."
Không phải. Tôi dần ngộ ra. Không nhìn phía trước là lỗi của tôi, nhưng tự ý đi vào đường bắn cũng là sai chứ? Sao lại chỉ trách mỗi mình tôi?
Khi cả hai đều sai mà chỉ có một người bị phê bình thì đây là ghim thù một cách trắng trợn, mà xưa nay tôi chưa bao giờ là người chịu thiệt thòi.
"Bỏ ra!" Tôi hất phăng tay cậu ta ra, khí thế bùng lên từ đống tro tàn, càng cháy càng mạnh, "Cậu bớt lộng quyền đi, tôi nhìn đâu liên quan gì đến cậu?"
Lúc chưa li dị, bố mẹ tôi vẫn khá chiều tôi, sau khi hai người ly hôn, mỗi người đi một ngả, tôi sống với bà ngoại, bà cũng là một người yêu chiều tôi, dì Uyển càng không phải nói, dì cho tôi tận hưởng niềm hạnh phúc của một đứa con ruột mà không phải hứng chịu những lời mắng mỏ như con ruột. Có thể nói, đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị dạy bảo như cháu trước mặt mọi người như thế
Việc nào ra việc đó, nếu làm sai tôi sẽ nhận, nhưng nếu cố tình bới móc tôi thì tôi sẽ chẳng nhẫn nhịn đâu.
"Xin lỗi!" Tôi rống họng xin lỗi cô gái ở đằng xa, giọng nói vang vọng khắp nhà tập thể thao.
Sau đó, tôi ném cây cung trong tay xuống đất, khiêu khích nhìn Ma Xuyên: "Năng lực nhận thức của tôi kém, không đủ trình độ học bắn cung. Thích làm thầy thiên hạ như thế thì cậu ở lại đây dạy từ từ đi, thằng này không theo hầu đâu!"
Nhà tập im lặng đến nỗi nghe được tiếng kim rơi, không ai dám ho he gì, Ma Xuyên sầm mặt, tay phải siết cung mạnh tới mức nổi gân xanh.
Tôi cởi bao cổ tay, vứt toẹt xuống đất rồi rời khỏi nhà tập mà không thèm ngoái lại.
Sau đó tôi rút khỏi câu lạc bộ, hôm ấy đàn chị phụ trách câu lạc bộ cũng có mặt, vì biết nói nhiều cũng vô dụng nên không khuyên bảo tôi.
Mấy ngày sau, cô gái tóc xoăn đến trước cửa lớp xin lỗi tôi, kể rằng sau khi tôi đi thì Ma Xuyên cũng răn cô ấy một hồi, cô ấy thấy mọi sự đều là do mình bất cẩn mà ra, vì áy náy nên muốn xin lỗi tôi.
Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô gái, chắc hẳn Ma Xuyên cũng đã dạy dỗ chẳng nể nang gì.
Thực lòng mà nói, khi biết mình không phải người duy nhất bị mắng, tôi thấy trong lòng cũng dễ chịu hơn đôi chút, nhưng chuyện đã ra nước này rồi thì không quay lại được nữa, tôi an ủi cô gái mấy câu, khuyên cô ấy đừng bận tâm quá, sau đấy không bao giờ đến câu lạc bộ cung săn nữa.
Không lâu sau thì đến kì nghỉ đông, tôi đến nhà Nghiêm Sơ Văn chơi, cũng vào ngày hôm ấy, tôi biết được hóa ra Ma Xuyên chính là tiểu ngôn quan ở trong kho chứa củi vào nhiều năm về trước.
Ánh nắng chiếu thẳng vào mi mắt, tôi nhíu mày khó chịu, chậm chạp tỉnh dậy từ trong giấc ngủ.
Lần nhìn thứ nhất, tôi thấy bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ; lần nhìn thứ hai, tôi thấy người đứng trước cửa sổ được ánh mặt trời ôm lấy.
Tôi lẳng lặng nhìn một lúc rồi mới lên tiếng: "Cậu không ngủ cả đêm thật à?"
Đang nằm giãn người trên giường, tôi bỗng khựng lại, nhớ đêm qua đang ngủ mơ màng thì thấy trên mặt ngưa ngứa, nó đậu một lúc trên lông mày tôi rồi rời xuống má. Tôi tưởng muỗi nên gãi mặt, chẳng buồn mở mắt mà xoay người ngủ tiếp.
Nhưng giờ ngẫm lại, trời lạnh thế này thì lấy đâu ra muỗi? Không phải... gián đấy chứ? Mới nghĩ thế thôi, tôi đã nổi hết da gà.
"Tối qua cậu bị muỗi đốt không?" Tôi vội hỏi Ma Xuyên.
Nghe tiếng, cậu ta quay người lại, không biết có phải vì đêm qua đã nghỉ ngơi trên ghế không mà trông cũng không mệt lắm.
Cậu ta bước tới trước mặt tôi, chỉ vào cái điện thoại tôi đặt trên tủ đầu giường, ngậm miệng im lặng từ đầu đến cuối.
Sao vậy? Vắc xin uốn ván còn có tác dụng phụ là làm cho mất tiếng à?
Tuy không rõ nguyên do nhưng tôi vẫn mở khóa, đưa điện thoại cho đối phương.
Ma Xuyên cầm điện thoại gõ một lúc, sau đó quay màn hình trả lại tôi.
Tôi đọc từng câu từng từ mà cậu ta gõ: "Hôm qua phá giới, hôm nay tịnh khẩu, trừ tội... tránh tai?"