Dù sao ở phía sau vẫn còn rất nhiều người chờ, thế nên tôi không nán lại lâu mà đi thẳng luôn về trước.
Cổng ra vào là hai cổng khác nhau, cổng lớn đằng trước để vào, cổng nhỏ đằng sau để ra. Ra khỏi cổng là con đường dài ngoằn ngoèo, quanh co dẫn xuống chân núi.
Tán cây khổng lồ che kín đỉnh đầu, sương mù lạnh của buổi đông sớm tạo thành những hạt tinh thể sương giá lấp lánh trong suốt trên cành cây, chúng được ánh mặt trời chiếu vào, khiến cho con đường núi trở nên lung linh rực rỡ.
Vừa uống cháo, tôi vừa đủng đỉnh đi xuống chân núi, cứ cách một đoạn là ven bên đường lại có một chiếc túi to cho mọi người vứt rác, suy nghĩ rất chu đáo.
Ăn uống no nê, tôi lấy điện thoại ra gọi cho Nghiêm Sơ Văn, hỏi xem họ đang ở đâu.
Nghiêm Sơ Văn với Quách Xu đã xuống núi từ lâu, giờ đang xem thi bắn cung ở bãi đất trống phía Tây ngôi làng.
"... Để em hỏi, anh đợi chút..." Xung quanh rất ồn ào, chẳng biết Nghiêm Sơ Văn đang nói chuyện với ai, đột nhiên nó hỏi tôi, "Phải rồi Bách Dận, hồi đại học mày tham gia câu lạc bộ bắn cung đúng không?
Tôi sửng sốt: "Tham gia một khoảng thời gian thôi..."
Nói chuẩn hơn là một học kỳ.
"Là thế này, phần thi đồng đội sắp diễn ra ngay bây giờ, nhưng vừa nãy một tuyển thủ của đội đại diện Bằng Cát lại bất cẩn bị thương ở tay khi đang khuân dụng cụ, không thi đấu được, giờ mày đến thay anh ấy được không?"
"Thay..."
Tôi chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã đổi người nghe máy.
"Em trai à, cậu giúp đi cậu giúp đi!" Giọng Niết Bằng lộ rõ vẻ lo lắng, "Thật sự anh không tìm được ai cả, bọn anh không yêu cầu thứ hạng gì đâu, cậu đến giúp chút rồi hôm nào anh mời cậu ăn cơm!"
Nói đến nước này rồi, trưởng làng còn đích thân nhờ vả thì sao tôi từ chối cho được.
"Được rồi, anh đợi nhé, em tới ngay đây."
Tôi cúp máy, sải bước xuyên qua đám đông, đoạn đường vốn mất hai mươi phút đi bộ giờ chỉ tốn một nửa thời gian đã đến tới nơi.
Tôi còn chưa kịp ổn định lại nhịp thở thì Niết Bằng đã chen tới, quàng một vòng hoa giả màu xanh nước biển vào cổ tôi, vỗ vai tôi rồi đẩy tôi ra sân thi đấu cùng ba thanh niên khác.
Nói là ngày hội lớn thường niên, nhưng dù sao cũng không phải giải đấu chuyên nghiệp. Sân bãi hơi đơn sơ, không có khán đài, mọi người tự động đứng vây thành hình bán nguyệt, bao quanh các tuyển thủ ở giữa.
Dưới đất dùng bột thạch cao để kẻ vạch trắng, tuyển thủ và bia bắn cách nhau khoảng ba mươi mét, khoảng cách tương đối vừa phải.
Tôi đến khá kịp lúc, đội đại diện của mấy làng khác vừa bắn xong lượt đầu tiên, tiếp theo vừa lúc là lượt của đội Bằng Cát.
Ba người khác lên trước, tôi ở lại cuối cùng để làm quen với cây cung trên tay.
Hồi đại học, câu lạc bộ tôi tham gia thực chất không phải là "câu lạc bộ bắn cung" mà là "câu lạc bộ cung săn".
Các giải thi đấu bắn cung trên TV hiện nay dùng phần lớn là "cung một dây thể thao", thân cung kim loại, có thước ngắm và lẫy kê tên, đệm ba ngón tay. Còn cung săn truyền thống thì thân cung thường được làm bằng gỗ phong hoặc gỗ dâu tằm, không có thước ngắm và lẫy kê tên, đệm ngón tay cái.
Tôi kéo dây cung, độ linh hoạt của cây cung trong tay không tệ, cảm nhận rõ rằng thường ngày được bảo dưỡng cẩn thận.
Nghiêm Sơ Văn đúng là mèo mù vớ phải cá rán vì loại cung tôi học là cung săn bắn truyền thống, chứ nếu hồi đó tôi mà học cung một dây thể thao thì... hôm nay hết cứu.
"Cố lên cố lên, đừng lo lắng!"
"Anh Dận làm được mà, cứ tin tưởng vào bản thân!"
Nghiêm Sơ Văn và Quách Xu đứng một bên cổ vũ cho tôi, trông còn căng thẳng hơn cả tôi.
Mỗi đội có tám mũi tên, mỗi người hai mũi, theo thứ tự, đội thứ nhất bắn trước bốn mũi tên, sau đó đến đội thứ hai, cứ lần lượt luân phiên như vậy cho đến khi tất cả các đội bắn hết thì được tính là một lượt. Cuộc thi này có tổng cộng hai lượt, đội có số điểm cao nhất sẽ là quán quân chung cuộc.
Rất nhanh, ba thành viên khác của đội Bằng Cát đã bắn xong mũi tên của mình, đến lượt tôi ra sân.
"Ối trời Niết Bằng, sao các anh lại cử người Hạ ra thi đấu thế? Làng Bằng Cát các anh hết người rồi à?"
Ở bên sân, một người đàn ông da ngăm đen ngậm tăm xỉa răng trong miệng, dùng thứ tiếng Hạ đặc sệt giọng địa phương, nửa đùa thật thật trêu chọc Niết Bằng.
"Gì mà người Hạ với chả không người Hạ, hai dân tộc là một gia đình, đây là em trai tôi!" Niết Bằng khoanh tay, mặt không biến sắc nói.
Trên sân vận động người ta chơi chiến thuật tâm lý rất nhiều, không ngờ đến cả hội thao làng cũng thế.
Tôi dang chân, đứng trên vạch bắn, sau đó giương cung, kéo dây, ngắm bia, bất kể có chính xác cỡ nào thì vẫn phải trang bị đủ khí thế trước đã.
Tôi loại bỏ hết mọi tạp âm, thở chậm lại, trong khoảng khắc thả đầu ngón tay ra, mũi tên lao thẳng về phía bia bắn như sao băng cắt ngang qua bầu trời.
Ngặt nỗi do lạ tay quá, trước đó chưa luyện tập lần nào nên bắn thiếu chính xác, chỉ trúng được vòng sáu. Tôi nhíu mày, hơi thất vọng.
"Không tệ không tệ!" Nhưng dù vậy, Nghiêm Sơ Văn với Quách Xu vẫn dành cho tôi những tràng pháo tay nồng nhiệt nhất.
"Giỏi lắm em trai, giữ phong độ thế nhé!" Niết Bằng quàng mạnh vai tôi, dẫn tôi đến khu vực nghỉ ngơi, "Theo tiến độ này, chúng ta vẫn còn hy vọng giành giải quán quân."
Khi đến lượt bắn thứ hai, tôi nhận ra ở phía sau tấm bia bắn ba mươi mét lại có thêm một tấm bia nhỏ màu đen.
"Đó là gì?" Tôi hỏi Niết Bằng.
Anh nhìn rồi trả lời đó là "bia đầu quỷ", bắn trúng được cộng thêm 20 điểm.
Bắn trúng hồng tâm chỉ được 10 điểm mà bắn trúng bia đầu quỷ lại được những 20 điểm ư?
Nhưng bia đầu quỷ vừa nhỏ vừa xa, không cẩn thận là bắn trượt ngay, đến lúc ấy một điểm cũng chẳng có, lợi bất cập hại.
Tôi nghĩ có lẽ đây chính là ý nghĩa cho sự xuất hiện của nó.
Mạo hiểm hay an toàn, tất cả phụ thuộc vào lựa chọn của bản thân.
Đổi lại sang đội thứ nhất vào sân, tôi thấy còn chút thời gian nên xách cung sang khu luyện tập bên cạnh, lẳng lặng tập.
Với tính cách của mình, vốn dĩ tôi sẽ không tham gia vào bất cứ câu lạc bộ sở thích nào ở trường đại học, huống chi còn là môn thể thao mà bản thân hoàn toàn không có một chút hiểu biết.
Việc tôi tham gia câu lạc bộ bắn cung cũng phải nhờ vào công lao của người yêu lúc đó.
Năm nhất khai giảng chưa được bao lâu thì các anh chị trong câu lạc bộ cung săn đã bắt đầu đến từng khoa để tuyên truyền, chiêu mộ thành viên. Babyface bị họ thuyết phục, bản thân muốn tham gia nhưng không muốn đi một mình nên kiên quyết kéo cả tôi theo.
Tôi không đến đó thường xuyên, đại khái hai tháng cũng chỉ đi đến đó tầm ba, bốn lần, mà lần nào cũng bị Babyface mè nheo, hết cách nên tôi mới miễn cưỡng đi. Không lâu sau, cậu ấy đề nghị chia tay với tôi, nói tôi chỉ được cái mặt chứ sống vô tâm, hoàn toàn không cảm nhận được sự yêu mến mà tôi dành cho cậu ấy, cậu ấy hỏi tôi rằng nếu đã không muốn yêu thì tại sao trước đây lại đồng ý lời tỏ tình của cậu.
Rõ ràng chính cậu ấy là người nói yêu thử, thế mà thất bại thì lại làm như tất cả là lỗi do tôi.
"Tại chán." Tôi lỡ nói ra sự thật.
"Bốp!"
Dĩ nhiên là bị đánh. Tôi khốn nạn, đáng đời tôi nên tôi cũng chẳng tức giận mấy.
"Đừng để tôi gặp lại cậu!" Nói xong, cậu tái mặt bỏ đi, để tôi lại một mình trong rừng cây nhỏ.
Tôi xoa chỗ xương hàm dưới đau ê ẩm, đứng yên một lúc rồi đi ra từ đầu bên kia.
Rừng cây nhỏ gần thư viện này rụng lá nhiều vào mùa thu, côn trùng nhan nhản, đèn đường lại tù mù nên sau tám giờ tối có rất ít người đến đây. Vì vậy khi tôi và Ma Xuyên tình cờ gặp nhau dưới ánh đèn đường mờ tối, cả hai đều hơi ngỡ ngàng.
"Trùng hợp quá." Tôi sửng sốt, cứng ngắc chào hỏi.
Ma Xuyên chỉ mặc mỗi chiếc áo len mỏng màu xanh lá cây đậm, trong tay cầm quyển sổ ghi với hai cuốn sách, trông có vẻ như vừa đi ra từ phòng tự học.
Cậu ta liếc về phía rừng cây nơi tôi xuất hiện, sau đó dừng mắt trên khuôn mặt tôi, nói chuẩn hơn là phần mặt bên trái vẫn còn bỏng rát của tôi, tuy nhiên cậu ta lại không hỏi, cũng không nói bất cứ điều gì như thể hoàn toàn không nhận ra sự bất thường nào, chỉ gật nhẹ rồi đi lướt qua tôi.
Hiển nhiên là không muốn quen thân gì.
Thành thật mà nói thì thái độ của cậu ta không sai, tôi không thể bắt hết những người tôi gặp đều phải chấp nhận tính hướng của tôi được, nhưng có lẽ do hôm đó bị đánh nên tâm trạng khó chịu, thái độ xa lánh của cậu ta lập tức thổi bùng lên ngọn lửa dưới đáy lòng tôi.
"Đợi đã!" Tôi nghiến răng, cuối cùng vẫn gọi giật cậu ta lại.
Hai tay đút túi quần, tôi xoay người, cách một đoạn đèn đường nhìn thẳng vào cậu ta: "Cậu có biết trong tâm lý học có một hiện tượng được gọi là 'phóng chiếu' không?"
Cậu ta đứng tại chỗ, hơi quay người lại nhìn tôi, trên mặt là biểu cảm thờ ơ giả nai tới mức khiến người ta buồn nôn.
"Không rõ lắm."
Tôi cười lạnh, nói: "Nghĩa là, đôi khi cảm xúc bên trong con người có thể hoàn toàn khác so với những gì họ thể hiện ra ngoài. Sợ hãi không phải vì chán ghét mà là vì lo lắng về những ham muốn của chính mình. Ví dụ như có một số người sợ gay, ngoài mặt họ tỏ ra thành kiến nhưng thực chất là họ chỉ đang che giấu những ham muốn khó cưỡng trong lòng mình mà thôi."
Cậu ta gật đầu, tỏ vẻ như "đã hiểu": "Ra vậy."
Phản ứng của cậu ta có thể nói là khá nhạt nhẽo, cú đấm tinh vi của tôi như đánh vào đống bông gòn, vừa cay cú lại vừa vô vị.
Dám làm không dám nhận.
Tôi cười giễu, không nói gì nữa mà quay người rời đi.
Cứ tưởng chỉ cần không qua chỗ của Nghiêm Sơ Văn, suốt đời này tôi và cậu ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau. Nào ngờ mấy ngày sau, khi tham gia hoạt động của câu lạc bộ cung săn, tôi lại bất ngờ gặp được cậu ta.
Nguyên nhân là do có chị khóa trên gọi điện đến, hỏi buổi tối tôi đến tham gia sinh hoạt câu lạc bộ được không, chị ấy còn bảo việc chiêu mộ tân sinh năm nay không đạt kết quả như mong đợi, nếu lại chẳng có ai tham gia luyện tập hàng ngày thì chắc sang năm câu lạc bộ cung săn không tiếp tục hoạt động được nữa.
Chị ấy thở vắn than dài, trong lời nói chất chứa đầy nỗi lo âu, tôi mủi lòng nên đồng ý ngay.
Đến tối, tôi tới hẹn đúng giờ, vốn dĩ còn đang lo chạm mặt Babyface thì sẽ thấy lúng túng, thế nhưng đàn chị lại bảo đối phương đã rời câu lạc bộ trước đó mấy ngày.
"Em không biết ư? Chị tưởng quan hệ giữa hai đứa tốt như thế thì nó sẽ nói với em chứ." Đàn chị bất ngờ.
Tôi vừa bó chặt đồ bảo hộ trên tay, vừa đáp: "Bọn em chia tay rồi."
Chắc không ngờ tôi lại thẳng tính như vậy, đàn chị nín bặt ngay tức khắc, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt.
Tôi không để ý chị ấy nữa mà cầm cây cung trên giá lên tự luyện tập.
Tập được chừng nửa tiếng thì đằng sau vang lên tiếng vỗ tay: "Mọi người dừng lại, nhìn qua đây đã."
Tôi hạ cung xuống, nhìn về phía phát ra âm thanh.
"Hôm nay, mình xin được giới thiệu với mọi người một thành viên mới..." Đứng cạnh đàn chị là một dáng người cao ráo, thẳng tắp. Đối phương nghiêng mặt, đang nói chuyện với đàn anh ở bên cạnh, chiếc áo len màu đen làm nổi bật lên làn da trắng ngần của cậu ta, trắng hơn rất nhiều so với đàn chị ở bên cạnh.
Chắc do vừa đi từ ngoài vào nên toàn bộ vành tai của cậu ta đều bị cóng đỏ ửng, chiếc khuyên lưu ly trên thùy tai trông hết sức nổi bật.
Không phải chứ? Vừa nghĩ thế thì người nọ quay mặt lại, đúng lúc chặm mắt với tôi trong đám đông.
"Bạn này là Ma Xuyên bên khoa Nghiên cứu văn hóa dân gian, là người dân tộc Tằng Lộc. Đừng nhìn vào việc cậu ấy mới là sinh viên năm nhất, người ta học bắn cung truyền thống từ lúc nhỏ rồi đấy, giỏi hơn mình với phó chủ tịch nhiều. Mọi người có thể coi cậu ấy như là giáo viên hướng dẫn của câu lạc bộ chúng ta, có gì không hiểu mọi người đều có thể hỏi cậu ấy."
Xung quanh vang lên tiếng xì xầm bàn tán.
"Uầy, cậu ấy đẹp trai quá, như con lai ấy."
"Thì người dân tộc thiểu số mà, ngoại hình có lợi thế về dòng máu..."
"Năm nay chất lượng sinh viên năm nhất cao thế ư? Trong câu lạc bộ mình cũng có một cậu đẹp trai phong cách quý tộc còn gì?"
"À, cái cậu mlem mlem kia hả, tôi hỏi thăm rồi, cậu ấy là sinh viên khoa Nghệ thuật, không thích con gái đâu..."
(*) Gốc là "thiên thái" (天菜): bản ngữ điệu mạnh hơn của câu "anh ấy/cô ấy là món ăn của tôi", dùng để nhấn mạnh ngoại hình của ai đó rất đẹp, chủ yếu được dùng trong giới gay.
"Suỵt, cậu ấy ở phía sau cậu kìa!"
Ma Xuyên chỉ liếc tôi một cái vào lúc đầu rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Cậu ta được vây ở giữa, giống như chúng tinh phủng nguyệt, đón nhận đủ mọi thể loại câu hỏi tò mò và những lời ca ngợi phù phiếm từ mọi người xung quanh.
(*) Chúng tinh phủng nguyệt: một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Cậu ta trả lời khéo léo như thể được sinh ra là để dành cho những tình huống như này.
Giả vờ giả vịt.
Hừ lạnh trong lòng một tiếng, tôi quay lại vị trí của mình, tiếp tục giương cung luyện tập.
Mặc dù cự ly bắn dành cho người mới bắt đầu chỉ có mười mét, thế nhưng tư thế kéo cung sẽ không có bất cứ thay đổi gì vì khoảng cách. Tập được ba lượt, cánh tay tôi bắt đầu căng đau, trước đó tôi đã có thể bắn trúng hết các vòng trong vòng tám điểm, bây giờ do bị hao hụt thể lực mà độ chính xác giảm xuống, chẳng những không thể bắn trúng hồng tâm mà đôi khi thậm chí còn bắn trượt bia.
Tôi nghiến răng, kéo cung bắn thêm một mũi. Kết quả là chẳng những mũi tên bị bắn lệch mà khi dây cung bật lại, nó còn bắn phật vào cẳng tay tôi, để lại một vệt đỏ rõ rành rành trên khuỷu tay.
Tôi mím chặt môi, vì tâm lý hiếu thắng thôi thúc nên tôi lại rút ra một mũi tên, tra nó vào lẫy kê tên.
Đang ngắm thì cánh tay cầm cung đột nhiên bị nắm nhẹ lấy từ phía sau.
"Sai tư thế rồi. Duỗi thẳng cánh tay, sau đó co khuỷu tay." Mùi gỗ đàn hương thoang thoảng, thường ngửi thấy trong chùa chiền xộc vào mũi tôi.
Tôi rùng mình, ngoái đầu nhìn lại, Ma Xuyên đang chăm chú nhìn vào tay tôi chứ không hề nhìn tôi.
Cậu ta điều chỉnh tư thế của tôi, nắn thẳng chỗ khuỷu tay bị khuỳnh để cánh tay tạo thành một đường thẳng tắp, một tay khác thì nắm lấy cổ tay tôi, kéo ra sau.
"Nâng khuỷu tay lên, đừng nhún vai, ngắm chuẩn rồi thả ra luôn."
Đến giờ tôi mới phát hiện hóa ra cậu ta còn cao hơn mình một chút, mét 88 hoặc mét 89 gì đấy.
Nhiệt lượng của một người khác mơ hồ truyền đến từ đằng sau lưng, tôi thấy hơi khó chịu, nhưng hơn cả sự khó chịu đó, trong lòng tôi lại dấy lên một sự quật cường không thể thua.
Bình tĩnh đi, tự nhiên đi, đến một tên homophobia như cậu ta còn chẳng quan tâm thì sao tôi phải để bụng làm gì?
"Bắn." Giọng nói có phần lạnh nhạt lướt nhẹ qua tai, tôi thả ngón tay ra trong vô thức, tên bay như hồng, chuẩn xác bắn trúng hồng tâm.
(*) Hồng ở đây nghĩa là cầu vồng, "tên bay như hồng" lấy từ câu "anh khí như hồng", miêu tả mũi tên bắn nhanh, mạnh mẽ, dường như có thể xuyên qua cả cầu vồng.
Tôi ngơ ngác nhìn mũi tên kia, đến khi định thần thì người đằng sau đã lùi lại.
Tôi lục lọi những điểm chính trong trí nhớ, không dám luyện tập nhiều, sợ chốc nữa ra sân không có đủ thể lực, cảm thấy tạm ổn rồi thì quay về với đội.
Ba thành viên còn lại của đội Bằng Cát đang tính điểm trên sân, tính ra cuối cùng chúng tôi phải được bốn mươi điểm thì mới có hy vọng giành chức vô địch, hay nói cách khác là ai cũng phải bắn trúng vòng mười.
Đây là chuyện gần như không thể.
"Không sao, quan trọng là mình tham gia, năm nay không được thì sang năm thi tiếp!" Niết Bằng vỗ vai tôi, bảo tôi cứ lên thi, không phải lo lắng gì.
Mấy người của đội Bằng Cát cũng sôi nổi nói phụ họa theo.
"Đúng thế, tham gia được đã là tốt lắm rồi, có đạt hạng nhất hay không không quan trọng!"
"Năm sau chúng ta tập tốt rồi thi tiếp!"
"Thi tiếp!"
Chắc do giữ được tâm thế tốt, cơ thể thả lòng nên sinh ra nhuệ khí mạnh mẽ không thể cản phá. Tuy không bắn trúng hết vào vòng mười, thế nhưng ba thành viên của đội Bằng Cát vẫn giành được kết quả khá tốt với ba mũi tên đạt hai mươi bảy điểm trong vòng thứ hai.
Ở mũi tên cuối cùng, kể cả tôi có bắn trúng vào vòng mười thì đội Bằng Cát cũng không thắng được.
Nếu vậy thì sao không thử một phen?
Tôi nhìn tấm bia ở đằng xa rồi nhắm mắt lại, tĩnh tâm, tiếng ồn ào của mọi người trở nên xa xăm, gió thổi lướt nhẹ qua da, không khí xung quanh tôi như đang thoảng mùi nhang cúng Phật.
"Tâm tĩnh thì tay vững." Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai tôi.
Tôi từ từ mở mắt ra, giương cung, tra mũi tên, trong đường ngắm chỉ còn mỗi tấm bia đầu quỷ cách xa năm mươi mét.
"Ngắm chuẩn rồi thì đừng do dự." Giọng nói kia tiếp tục vang lên, chui từ tai vào trong đại não, điều khiển suy nghĩ của tôi, khiến tôi chỉ có thể làm theo chỉ thị của cậu.
"Bắn."
Động tác giương cung, ngắm bắn, thả tên gần như trùng khớp với từ "bắn" trong tâm trí kia. Một chốc sau, thanh âm xa xôi lại quay về, bốn phía xung quanh bùng lên những tiếng hò reo như sấm dậy.
Mũi tên kia của tôi đã bắn chính xác vào bia đầu quỷ. Ở lượt hai đội Bằng Cát ghi được bốn mươi bảy điểm, một màn lội ngược dòng hoàn hảo.