Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 17




Lúc Lục Hách Dương đi đến lối vào của sàn đấu, cậu em bán vé đang nói chuyện phiếm với ai đó, nhìn thấy Lục Hách Dương đi tới, nó sửng sốt, nhổ hạt dưa trong miệng ra, thận trọng hỏi: “Có… có chuyện gì sao?”

Nó có hơi sợ Lục Hách Dương và Cố Quân Trì, bởi vì hai người họ không phải lúc nào cũng tươi cười như Hạ Uý, trông có cảm giác áp bức và không dễ bắt chuyện.

Đặc biệt là hiện tại, vẻ mặt Lục Hách Dương tựa hồ so với hai lần trước còn lạnh hơn.

“Hậu trường ở đâu?” Lục Hách Dương hỏi nó.

Cậu em bán vé ngượng ngùng nói: “Hậu trường ấy hả, cái này có thể không tiện cho người ngoài…”

Lục Hách Dương không nói gì, nhét một cuộn tiền giấy vào trong túi áo nó.

“Mọi người tới đây chơi đều là bạn bè cả, không có chuyện người ngoài với cả không người ngoài, bây giờ em dẫn anh đi!” Hai mắt nó sáng lên, lập tức duỗi tay dẫn Lục Hách Dương đi vào lối đi bên cạnh, vừa khẩn thiết tự giới thiệu, “Cứ gọi em là Tiểu Phong, sau này có việc thì gọi một tiếng là được. Đúng rồi, anh vào hậu trường tìm ai?”

“Số 17.” Lục Hách Dương đáp.

Tiểu Phong bị doạ đến mức hạt dưa trong tay cũng run lên: “Tìm anh ấy hả? Bây giờ?”

“Không được à?” Lục Hách Dương bình tĩnh hỏi.

“Nhưng đại boss hiện tại hẳn là… cũng đang ở hậu trường.” Tiểu Phong do dự nói: “Hay là chúng ta đợi chút rồi hẵng qua, đợi bọn họ xong đã.”

Lục Hách Dương nhìn về phía trước, giơ tay niết bả vai của nó, một lúc lâu sau mới hỏi: “Xong cái gì?”

“Ai biết được chứ, có thể là tán gẫu, cũng có thể là… việc gì đó khác.” Ngữ khí Tiểu Phong đầy trêu chọc, “Anh cũng thấy rồi, mấy thứ hôm nay số 17 mặc, có biết bao nhiêu ấy ấy chứ.”

Lục Hách Dương chỉ nói: “Cậu đưa tôi đến đó, phần còn lại tôi tự xem mà xử lý.”

“Không không không, em nhất định sẽ giúp anh gặp anh ấy!” Cuộn tiền giấy dày vẫn còn nhét trong túi áo trước ngực, Tiểu Phong biết khách hàng là thượng đế, dịch vụ chất lượng mới có thể giữ chân khách hàng nên lập tức bày tỏ thái độ.

“Làm phiền cậu rồi.” Lục Hách Dương nói.

“Em làm việc ấy mà, anh cứ yên tâm!”

Nó dẫn Lục Hách Dương vào hậu trường, hai bên hành lang dài có rất nhiều phòng, vệ sĩ của Đường Phi Dịch không canh giữ hành lang. Sau khi đi được hơn chục bước, Tiểu Phong nói một câu “Mạo phạm rồi”, sau đó khoác vai Lục Hách Dương, vừa đúng lúc ngang qua một căn phòng, nó vẫy tay với các vệ sĩ bên trong nói: “Hi, tôi mang anh trai mới này đến phục vụ đồ uống.”

Hình dáng Lục Hách Dương bị Tiểu Phong che khuất nhìn không rõ, đám vệ sĩ cũng không thèm để ý, chỉ gật đầu.

“Số 17 ở phòng trong cùng đấy.” Tiểu Phong buông tay ra, tiếp tục đi trước dẫn đường, “Anh có chắc bây giờ muốn qua đó không, vạn nhất nghe được cái gì không nên nghe…”

Nó đang nói mới đột nhiên nhớ ra, quay đầu hỏi Lục Hách Dương: “Anh và số 17 có quan hệ gì vậy?”

Lục Hách Dương nhìn cánh cửa ở cuối hành lang: “Bạn bè.”

“À à, được rồi.”

Đến trước cửa, Tiểu Phong thả nhẹ bước chân, làm một thủ thế giữ im lặng.

Cánh cửa hơi hé mở, có thể nghe thấy những âm thanh mơ hồ bên trong. Lục Hách Dương trực tiếp vòng qua Tiểu Phong, đứng ở ngoài cửa.

Tiểu Phong nhìn ngó xung quanh thay anh canh chừng, đợi khoảng nửa phút, nó thấp giọng hỏi Lục Hách Dương: “Anh nghe lén bạn anh thế này thật sự không sao chứ?”

Lục Hách Dương không trả lời, vẫn đứng đó mặt không đổi sắc. Dáng người anh vừa cao vừa thẳng, kỳ thực Tiểu Phong cảm thấy anh trông không giống như đang nghe lén một chút nào, ngược lại còn rất quang minh chính đại.

“Bọn họ đang… làm cái đó à?” Tiểu Phong hỏi lại với đầy vẻ thích buôn chuyện.

Lục Hách Dương cuối cùng liếc nó một cái, vẫn là không nói chuyện.

Từ góc độ của Lục Hách Dương nhìn qua, có thể nhìn thấy bờ vai của Đường Phi Dịch qua khe cửa, còn có chiếc gương dài bị vỡ ở góc phòng, tấm gương phản chiếu khuôn mặt của số 17, cậu đang đứng đối mặt với Đường Phi Dịch.

“Ngày mai thực sự không muốn đi cùng tôi sao? Ra ngoài nhìn thế giới nhiều hơn cũng tốt, chỉ cần em muốn, tôi sẽ tìm vài omega chơi với em…” Ánh mắt của Đường Phi Dịch lưu luyến trên người số 17, gã vươn tay ra vuốt ve gương mặt số 17, “Bất quá, em chỉ có thể là của tôi.”

Số 17 quay mặt đi, tránh đi bàn tay của gã: “Không đi.”

Đường Phi Dịch đột nhiên cười một tiếng, hạ thấp giọng, có vẻ tức giận nói: “Dáng vẻ em thế này giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy, tôi thực sự muốn bắt em quỳ xuống trước mặt khẩu giao cho tôi, sau đó đè em lên bàn, tách mông em ra cắm vào thật mạnh…”

“Anh có thể đi rồi.” Số 17 cắt ngang gã, thanh âm đè xuống rất thấp.

“Bảo bối, sẽ có một ngày em là của tôi thôi, tôi hiện tại chỉ là đang tận hưởng khoái cảm nhìn con mồi vùng vẫy thôi.” Đường Phi Dịch cúi đầu kề sát cổ số 17, say mê hít sâu một hơi, “Em chạy không thoát đâu.”

Tiểu Phong ló đầu ra nhìn, Lục Hách Dương đột nhiên túm lấy vai nó, xách nó vào gian phòng tối bên cạnh. Chưa đến hai giây, Đường Phi Dịch mở cửa bước ra ngoài.

“Doạ chết em rồi, doạ chết em rồi.” Tiểu Phong dựa vào tường, liến thoắng nói.

Một phút sau, Lục Hách Dương nghiêng đầu nhìn lướt qua hành lang, sau đó nói: “Tôi đi vào trước đây.”

“Ừm, em ở bên ngoài canh chừng cho anh!”

Lục Hách Dương đi ra ngoài, đặt tay lên nắm đấm cửa phòng, chậm rãi đẩy vào.

Cánh cửa cũ khẽ mở ra vang lên tiếng kẽo kẹt, số 17 đang ngồi trên chiếc bàn cũ dựa vào tường đối diện với cửa. Miếng bịt mắt trên mặt và dây thừng màu đen trên người đã được tháo ra, găng tay lụa và găng tay xẻ ngón cũng đã được tháo ra, nhưng vẫn còn đang mặc váy, vòng cổ và vòng chân cũng đang đeo, hai chân để trần, ngón chân hướng xuống dưới, từ đầu gối đến mu bàn chân kéo thành một đường nét mảnh khảnh trắng nõn. Ánh đèn rất mờ, mang một màu vàng nâu lạnh lẽo, mặt bàn vương vãi vài chai nước và đồ lặt vặt, bức tường phía sau nứt nẻ loang lổ, số 17 ngồi ở đó, khắp người lộ ra vẻ mệt mỏi, tựa như một bức tranh vô hồn và chết chóc.

Cậu đang cúi đầu, biểu tình trông có vẻ mệt mỏi. Nghe thấy tiếng đẩy cửa, số 17 cho rằng Đường Phi Dịch quay lại nên lạnh lùng ngước mắt lên, trong mắt hiện lên vài phần chán ghét.

Lục Hách Dương đứng ở cửa, nhìn cậu cười.

Số 17 nhìn thấy Lục Hách Dương thì sửng sốt, một lúc lâu sau cậu mới định thần lại, lập tức đưa tay lên sờ sờ mặt mình, sau khi nhìn thấy thuốc màu dính lên đầu ngón tay, cậu tựa hồ thả lỏng hơn một chút, nhưng lại nhận ra mình vẫn còn đang mặc váy——Số 17 quay đầu muốn tìm áo khoác, nhưng bên tay chẳng có thứ gì ngoại trừ một mớ lộn xộn.

Trong quá trình này, Lục Hách Dương đã đóng cửa lại và đi đến trước mặt cậu, đùi anh chỉ cách đầu gối của số 17 hai centimét, chỉ cần anh bước thêm một bước thì sẽ chen vào giữa hai chân của số 17.

Hô hấp của số 17 dường như có chút nặng nề, là dáng vẻ rất căng thẳng, hai tay buông thõng trên bàn đặt cạnh hai chân, các ngón tay co quắp lại.

“Còn nhớ tôi sao?” Lục Hách Dương hỏi cậu.

“Vẫn nhớ.” Số 17 khẽ cụp mắt xuống, tránh việc nhìn thẳng.

Giọng cậu có hơi khàn, còn mang theo chút giọng mũi.

Trên hành lang truyền đến đủ loại giọng nói và tiếng bước chân, khiến căn phòng này trở nên cực kỳ yên tĩnh. Lục Hách Dương nhìn số 17: “Bị cảm à?”

Số 17 do dự một chút, sau đó gật đầu.

“Có thể xem thử không?”

Không biết Lục Hách Dương đang muốn xem cái gì, số 17 ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu, Lục Hách Dương hơi hơi hếch cằm, ý chỉ vòng cổ trên cổ số 17.

Số 17 theo bản năng chạm vào vòng cổ, cậu cho rằng trong mắt người khác thứ đồ này là một thứ hạ cấp thậm chí dơ bẩn, nhưng Lục Hách Dương có vẻ không nghĩ như vậy.

Trong phòng quá tối, ánh đèn chiếu xuống giống như một cái bóng mờ, số 17 không nhìn rõ ánh mắt của Lục Hách Dương, chỉ biết rằng anh đang nhìn cổ mình. Số 17 chậm chạp ngẩng đầu lên, không chút phòng ngự để lộ ra cái cổ và hầu kết trơn bóng của mình.

Miệng cậu hơi hé mở, ánh mắt ngước nhìn lên trên, rơi xuống ngưỡng cửa sau lưng Lục Hách Dương, vừa ngoan ngoãn vừa trầm lặng. Lục Hách Dương nhìn chằm chằm vào vòng cổ một lúc, sau đó tiến lên một bước nhỏ, đứng vào giữa hai chân của số 17.

Số 17 đột nhiên hoảng sợ, bắp đùi không tự chủ được mà di chuyển, cọ vào vạt áo phông của Lục Hách Dương, giống như muốn kẹp lấy eo anh. Lục Hách Dương cũng chú ý tới, anh nói: “Đừng động.”

Hai chữ này có tác dụng như một cái công tắc, số 17 lập tức ngừng cử động. Lục Hách Dương giơ tay lên, niết lấy vòng cổ, sau đó anh lần lượt móc ngón trỏ và ngón giữa luồn vào khe hở giữa vòng và cổ của số 17, không nặng không nhẹ nhấc lên một chút, đầu của số 17 bị ép ngẩng lên cao hơn, thở gấp rên lên một tiếng.

(má toi dịch đến đây mà muốn xịt máu mũi)

“Trước đây không biết rằng quyền anh có thể chơi như thế này đấy.” Lục Hách Dương nói, nghe có vẻ như đưa ra kết luận tương ứng sau khi nghiên cứu kỹ về kiểu dáng và chất liệu của vòng cổ.

Anh dùng ngón tay cái chọc cái chuông trên vòng cổ, lúc tiếng chuông reo lên, hầu kết của số 17 cũng trượt theo.

Chiếc điều hòa cũ kỹ nằm chính giữa trần nhà lúc chạy phát ra tiếng kêu vù vù, đang bật ở nhiệt độ thấp, nửa thân trên của số 17 vẫn trần như nhộng, đầu v* bị gió lạnh thổi dựng đứng lên. Cậu nghi ngờ chính mình đã nghe thấy tiếng tim đập rất mạnh, hết nhịp này đến nhịp khác, rất nhanh, rất nặng, không biết Lục Hách Dương có nghe thấy không.

“Là... do ông chủ yêu cầu.” Số 17 khàn giọng cố gắng giải thích.

Lục Hách Dương buông tay ra, khóe miệng hơi nhếch lên, trông có vẻ như đang cười nhạt. Anh nói: “Vậy à.”

Tay anh buông thõng xuống, tùy ý đặt lên mép bàn, hai chân của số 17 đang kẹp vào eo anh, tay Lục Hách Dương sau đó đặt xuống bên ngoài đùi của số 17, cách mông rất gần, khoảng cách giữa các ngón tay của hai người trên bàn cũng rất gần. Biểu tình của Lục Hách Dương rất thản nhiên, anh trông có vẻ hiếu kỳ hỏi: “Mặc như vậy đánh một trận sẽ được nhiều tiền hơn sao?”

Số 17 gật đầu, thành thật nói: “Ừm.”

“Có phải là do người cược nhiều nhất không?”

Lần này số 17 không phát ra âm thanh, chỉ mím môi gật đầu lần nữa.

Cậu phát hiện Lục Hách Dương từ đầu đến cuối đều không lộ ra một chút biểu tình chán ghét, thậm chí sau khi nhận được đáp án, Lục Hách Dương lại hỏi: “Nếu như người cược lớn nhất có thể quyết định cậu sẽ mặc gì, tôi có thể đặt trước lần sau không?”

(anh muốn em nó mặc gì anh nói đi!!!!)

Nghe được câu hỏi này, số 17 hoàn toàn không nghĩ đến việc mình phải mặc những món đồ loạn thất bát tao lên sàn đấu, thế nhưng lại nhíu mày, có chút khẩn thiết: “Đừng lãng phí tiền, lần sau... tôi cũng không chắc sẽ thắng được.”

Nhưng dừng một chút, cậu lại hỏi: “Cậu muốn nhìn tôi…”

Chữ “Tôi” này nói đến giữa chừng liền tịt ngòi, lông mi của số 17 mất tự nhiên run lên mới tiếp tục hỏi: “Cậu thích nhìn người khác, mặc cái gì?”

Lục Hách Dương cười, trả lời: “Muốn nhìn cậu mặc đồ búp bê, hổ nhỏ hoặc gấu chó ấy.”

Giọng điệu của anh rất thoải mái, số 17 sửng sốt một chút, sau đó quay đầu đi, cười nhạt một tiếng.

Bức tranh màu xám bỗng trở nên sặc sỡ, Lục Hách Dương nhìn vào sườn mặt của số 17, sau vài giây, anh đứng thẳng dậy, lùi lại một bước, cùng lúc đó chuông điện thoại vang lên, là Hạ Uý gọi đến ——Lục Hách Dương rời khỏi sàn đấu đã gần 20 phút rồi, Hạ Uý và Cố Quân Trì không khỏi lo lắng, điều này cũng có nghĩa là vệ sĩ của nhà họ Lục sẽ sớm đẩy cửa đi vào xác nhận an toàn của anh.

Sau khi nhấn nút từ chối nghe, Lục Hách Dương cất điện thoại trở lại túi, nhìn thẳng vào mắt của số 17 nói: “Tôi đi trước đây.”

Lần này số 17 không giấu giếm nhìn thẳng vào mắt anh, như thể muốn nhìn Lục Hách Dương thêm một chút. Cậu đáp: “Được.”

Cậu thật ra muốn nói cảm ơn anh, nhưng lại lo rằng Lục Hách Dương sẽ cảm thấy kỳ quái.

Lục Hách Dương đang định xoay người, số 17 đột nhiên gọi anh lại: “Chờ một chút.”

Cậu xuống khỏi bàn, đi đến tủ quần áo, mở ngăn tủ thứ hai từ dưới lên, lấy ra một thứ gì đó. Bởi vì cúi người nên cạp váy bị kéo lên, vòng chân vòng quanh đùi lại lộ ra một chút. Lục Hách Dương đứng đằng sau số 17, cạnh cửa, lặng lẽ nhìn cậu.

Tìm thấy rồi, số 17 đứng thẳng người, đi vài bước, đưa một cái ví tiền cho Lục Hách Dương: “Lần trước tôi nhặt được lúc bị rơi trong ngõ.”

“Cảm ơn.” Lục Hách Dương nhận lấy ví tiền.

Số 17 lùi lại một bước, dựa vào ghế, cậu vẫn cần dựa vào gì đó để giảm bớt sự ngại ngùng và khó chịu khi mặc váy. Cậu nói: “Lúc quay lại nhớ cẩn thận, nơi này loạn lắm.”

Lần này cậu không bảo Lục Hách Dương đừng đến nơi nguy hiểm như vậy nữa.

“Được.” Lục Hách Dương trả lời.

Anh đẩy cửa ra, tiếng ồn từ bên ngoài ập vào rồi dần dần yếu đi khi cánh cửa đóng lại. Một mình số 17 đứng trong căn phòng, rất lâu vẫn chưa hồi thần.