Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 62




Vài tháng không tới, các Võ sĩ ở hậu trường đã thay đổi thành một loạt mặt mới xa lạ, Hứa Tắc đi đến phòng thay đồ ở cuối hành lang nhìn một cái, sàn nhà vương vãi thuốc và những chai nghiêng ngả, trên bãi rác những ống tiêm chưa được tiêm và thử nghiệm chai. Mùi khói, rượu và thuốc trộn lẫn với các loại pheromone tạo cho Hứa Tắc cau mày, lập tức cảm thấy buồn nôn, cậu dùng mu bàn tay che miệng và mũi, xoay người đi đến văn phòng quản lý.

Trước đây không phải là chưa từng qua những thứ mùi hôi này nhưng đây là lần đầu tiên bạn cảm thấy buồn nôn, Hứa Tắc nhất thời không thể xác định có phải là làm quá lâu rồi mình không đến nên cảm thấy không quen hay không hay là lý do nào khác.

Hứa Tắc mang theo một cảm giác bí ẩn tay ấn vào bụng dưới của mình, ngay cả que thử thai cậu cũng mua rồi nhưng như bây giờ mới thật bình thường trở lại sau những lời của Trì Gia Hàn, tâm trạng bắt return nên có một khoảng mờ.

Sau khi nhẹ nhàng ra mất một giây, Hứa Tắc buông tay xuống, đi đến cửa văn phòng xử lý vài lần.

“Vào đi.”

Là giọng của Đường Phi Dịch, Hứa Tắc Đẩy cửa ra.

Chiếc ghế sau bàn để yên, quản lý không có ở đó. Chiếc ghế trên sofa bên cạnh, Đường Phi Dịch lười dựa vào, ôm một alpha trong tay, nhìn còn rất trẻ.

“ Bây giờ muốn gặp cậu một lần cũng khó.” Đường Phi Dịch hút một làn xì gà, nghiêng đầu thổi lên mặt alpha bên cạnh, nói với lửa: “Thấy chưa, chỉ cần da mặt dày, dạng chân ra, cho dù là làm chó cho đám quyền cũng thoải mái hơn nhiều so với tự mình học ăn.”

Alpha đánh giá gương mặt của Hứa Tắc: “Bức thì cũng phải có gương mặt thế này mới được nha.”

Hứa Tắc không có phản ứng gì, nhìn không ra bất kỳ sự giận dữ hay xấu hổ nào khi bị xúc phạm. Cậu bình tĩnh hỏi: “Tìm tôi nói việc gì?”

“Nói về phạt tiền đồng sáu mươi vạn của cậu.” Bàn tay Đường Phi Dịch liên tục Lễ kỷ niệm của alpha, “Cũng không nhiều đúng không? Quay lại chuyển động với chủ nhân cậu kêu vài tiếng, nói không nhẹ đã dễ dàng về tay rồi.”

(60 vạn tệ = 600 đồng tiền ≈ 2 tỷ 037 VNĐ)

Hứa Tắc không nói gì, Đường Phi Dịch cậu một cái: “Hay là giống như trước mỗi tuần đến đây đánh, đánh đến khi hết hạn đồng thì thôi. Hứa Tắc, tôi đã cho cậu mặt mũi rồi, những Võ sĩ khác nếu như không nghe lời làm gì có chuyện đãi ngộ tốt vậy?”

“Tôi không đánh nữa.” Hứa Tắc không chút do dự trả lời.

Cậu vừa gặp Tiểu Phong trên đường vào hậu trường, Tiểu Phong có vẻ rất ngạc nhiên, nó kéo Hứa Tắc sang một bên, bất an hỏi: “Số 17, anh lại muốn đến đánh à?”

“Ở đây bây giờ càng ngày càng hoang loạn, rất thường có võ sĩ chết trên sàn đấu, mọi người đều giống như phát điên.” Tiểu Phong đã quen nhìn cảnh hoang tàn trong câu lạc bộ nhưng khi nói ra vẻ mặt vẫn vô cùng sợ hãi, “Em cảm thấy nơi này đã không còn người bình thường nữa rồi.”

Hứa nói Tắc: “ Được, cảm ơn cậu.”

Cậu hoàn toàn không có dự định trở lại, kỳ tuyển sinh sớm cũng sắp bắt đầu, đây là mục tiêu mà Hứa Tắc luôn âm thầm hướng dẫn đến, nếu không cậu đã có thể sớm từ bỏ việc học để chuyên tâm đánh đấm tiền rồi. Kể từ khi bạn bắt đầu trận đấu quyền anh đầu tiên cách đây vài năm, dưới cái cảnh dốc mặt vật chất, trong đầu không suy nghĩ được điều gì đã tự động báo cáo chính mình nhất định phải thoát khỏi cuộc sống như thế này.

Bây giờ cơ hội đã đến rất gần, Hứa Tắc không muốn phạm sai lầm, cậu có thể rút ngắn thời gian ngủ và làm việc trong một lá cải ô tô nhưng sẽ không vào lồng bát giác nữa. Trong lòng Hứa Tắc biết rõ rằng mục đích Đường Phi Dịch muốn cậu trở lại lần này chỉ là để báo thù, nếu đúng là ngày càng nhiều võ sĩ chết trên võ đài, vậy thì người tiếp theo có thể sẽ là chính mình.

Cho dù không phải thì Hứa Tắc cũng không thể đảm bảo đối thủ của mình trước khi lên sàn uống thuốc gì, tiêm loại thuốc nào, một khi có người chết trong trận đấu, dưới ánh nhìn của công chúng họ sẽ thành người sát nhân, viễn cổ cũng đừng nghĩ đến chuyện thoát thân.

Đường Phi Dịch mỉm cười mép: “Xem ra thật sự có lòng tự tin, sáu mươi vạn mà cũng gật đầu không chớp mắt.” Gã phủi tàn thuốc trên đầu gối, “Bát thì cứ căn cứ theo đồng mà làm, bồi thường thiệt hại trong vòng một tuần.”

“Nếu không thì tôi cũng không thể đảm bảo sẽ có người đến nhà hay trường học của cậu để đòi nợ.”

Hứa Tắc không có bất kỳ phản ứng nào, xoay người mở cửa rồi đi ra ngoài.

“Cứ thư giãn cậu ta đi như vậy à, không giống anh chút nào.” Alpha nhìn vết seo trên cổ tay Đường Phi Dịch.

Đường Phi Dịch cười lớn, không nói gì.

Hứa Tắc bước đi rất nhanh, muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Lối đi trong hậu trường rất hẹp, mặc dù cậu đã nghiêng người qua lại nhưng vẫn phải đụng chạm một số alpha đang đi cạnh nhau ngang qua.

“Xin lỗi.” Hứa chậm giọng xin lỗi, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.

“Số 17?” Đối phương hình như cũng là Võ sĩ quyền anh, hơn nữa còn uống rượu. Mảnh ngọc tay tần hiện tắc lại, “Là Số 17 sao?”

Hứa Tắc nhìn không nói gì.

“Nghe nói cặp được kim chủ mới, bây giờ lại chán nản quay về rồi à?” Toàn thân mạnh nồng nặc mùi rượu, tiến đến trước mặt Hứa Tắc, “Tôi đã sớm muốn cùng cậu đánh một trận rồi, xem cậu có thật sự đỉnh như bọn họ nói không. Đá một cái hẹn chứ?”

“Không có thời gian.” Hứa tắc tránh lão hóa, không muốn dây dưa bổ sung. Các bác sĩ làm Lục Hách Dương cử đến mạnh mẽ ở gần đây, ở đây đâu đâu cũng là người của Đường Phi Dịch, Hứa Tắc không muốn bọn họ vì giúp mình mà nhúng tay vào rồi bị liên luỵ.

Đối phương thiết chế độ của Hứa Tắc làm cho khó chịu, nói một câu “Không có thời gian thì bây giờ luôn đi” rồi vung vẩy ngón tay về phía mặt Hứa Tắc.

Hứa tắc vàng nghiêng tránh đi, giảm lại đột nhiên đập vào tường, lúc này suy nghĩ đầu tiên trong đầu bạn là dùng một tay che bụng dưới, sau đó cong cánh tay phải, ngọc ngay mặt alpha rồi điều trị ra một một cú đấm mạnh. Alpha lên một tiếng, ngã xuống cái thùng đầy những chai rượu rỗng cạnh lối đi.

Những võ sĩ còn lại sử dụng sốt một giây, vứt chai rượu trong tay muốn xông lên, Hứa Tắc một bước cũng không lùi lại ngay tại phòng, lưu lại vòng tay ra, sắc mặt không thay đổi nhìn lướt bọn họ, lộ ra ánh sáng mắt tàn ác liệt của bản thân Số 17.

Pheromone của alpha cấp S ở trạng thái không bị cản trở tràn tính chất công kích phát ra, áp dụng chế độ một số alpha say bền đến khó chấm. Cùng lúc đó, toàn bộ đèn trong hậu trường đột nhiên tắt đi, xung quanh yên tĩnh trong giây lát, sau đó bắt đầu vang lên những tiếng chửi và tiếng la hét.

Đoán rằng các bác sĩ đang ypoint hộ, lợi ích tản bộ và bóng tối, Hứa Tắc không chút làm dự phóng ra bên ngoài.

Về đến nhà, Hứa Tắc chỉ úp một bát mì đơn giản, ăn xong rồi đi tắm. Từ phòng tắm đi ra, Hứa Tắc vừa lau tóc vừa lấy que thử thai từ trong cặp sách ra, cẩn thận đọc kỹ hướng dẫn.

Điện thoại reo lên, Trì Gia Hàn gọi tới.

“Đi phía Tây thành phố nói chuyện thế nào rồi, không xảy ra chuyện chứ?”

“Không có.”

“Bữa đó phải là bạn quay lại đánh dấu phải không?!”

“Không đánh nữa.”

“Bạn đồng ý với điều kiện gì của Đường Phi Dịch?”

“Trả một ít tiền phạt.” Hứa Tắc nói: “Không sao đâu.”

“Ngoại trừ lừa tôi ra bạn còn biết làm gì nữa?” Trì Gia Hàn lạnh lùng nói.

Hứa Tắc không biết nói gì, cậu vẫn chưa chuẩn bị tốt xem làm thế nào để che giấu Trì Gia Hàn thì đã nhận được lời gọi đến việc làm nhất thời điểm không thể suy nghĩ. Cậu vốn dĩ rất không giỏi nói dối.

“Rốt cuộc là bao nhiêu?” Trì Gia Hàn hỏi.

“Sáu thập vạn.”

Trì Gia Hàn hiểu rõ Hứa Tắc, chỉ cần trên người Hứa Tắc có ít tiền thì sẽ lập tức chuyển vào tài khoản viện điều dưỡng, chỉ giữ lại một hai trăm làm sinh hoạt phí. Bây giờ không có cò gì bắt cậu ra sáu mười vạn thì đồng nghĩa với việc bắt đầu lại từ con số 0, chuyện này quá không chân thật.

“Thời hạn là bao lâu?”

Hứa Tắc trả lời: “Nửa tháng.”

“Tôi giúp bạn suy nghĩ pháp luật.” Trì Gia Hàn nói: “Anh không cần lo lắng chuyện này nữa, yên tâm sửa xe của cậu đi.”

“Được.”

Mặc dù cảm thấy nghi ngờ trước sự đồng ý quá dễ dàng của Hứa Tắc nhưng bây giờ Trì Gia Hàn không có thời gian để nghĩ quá nhiều, cậu nói: “Trưa mai đi cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra.”

Nghe câu này, Hứa Tắc đặt tay lên bụng dưới bản năng, dừng lại một lát, cậu trả lời: “Tôi mua que thử thai rồi.”

“…” Trì Gia Hàn nhất thời gian lại, “Thứ đó không chuẩn đâu, tôi đã kiểm tra rồi, đặc biệt là que thử thai của alpha rất dễ bị sai.”

Hứa Tắc suy nghĩ một lát rồi đưa ra giải pháp: “Tôi thử lại vài lần.”

Không phải là không muốn đến bệnh viện kiểm tra, chỉ là có vệ sĩ đi theo thì sau này Lục Hách Dương nhất định sẽ biết chuyện.

“Bạn có bệnh!” Trì Gia Hàn dứt khoát không được suy nghĩ, “Nếu thật sự có thì nhất định phải lập tức bỏ đi, cậu muốn trì hoãn bao lâu? Lục Hách Dương bỏ bùa bạn à?”

“Không liên quan gì đến bạn ấy.” Hứa Nói Tắc.

“ Nói cái gì mà không liên quan, mang thai là chuyện một người có thể làm được à? Tôi thấy là cậu thật sự có thai rồi, một cái thái ngu xuẩn ba năm.”

“Anh đừng giận dữ.” Hứa Tắc không biết nên Khuyên Trì Gia Hàn như thế nào, “Tôi tự kiểm tra trước, có được không?”

“Tôi nói quan tâm bạn!” Trì Gia Hưng giận dữ điện thoại.

Hứa Tắc im lặng cầm điện thoại trong vài giây, lại gửi một tin nhắn khác cho Trì Gia Hàn: Đừng tức giận mà.

Đương nhiên là không được nhận câu trả lời, Hứa Tắc thoát khỏi hộp tin nhắn, vuốt xuống dưới. Đầu ngón tay cậu dừng lại trên màn hình một lúc, cuối cùng ấn vào một số liên lạc nào đó, nhập chữ rồi gửi đi: Tôi đã cân nhắc xong.

Đối phương trả lời rất nhanh: Được, trước hết là tối mai sẽ đi lấy máu để phối hợp, đến lúc đó sẽ gửi địa chỉ cho cậu.

Hứa Tắc: Được.

Sở cậu nói thời hạn là mười ngày đấm là cậu không có ý định vay sáu mươi vạn từ Trì Gia Hàn.

Cách đây một thời gian, một alpha ở câu lạc bộ đột nhiên liên lạc với Hứa Tắc, hỏi cậu có thiếu tiền không, có định bán pheromone không. Lúc đó Hứa Tắc mới biết rằng có một chuỗi công nghiệp như vậy, nơi pheromone và máu của AO cấp S tương thích với tài nguyên quý hiếm. Các gia đình thượng lưu rất coi trọng cấp độ pheromone. khi con cháu đời sau lúc sinh ra không đạt đến cấp S thì bọn họ sẽ tìm kiếm những người cấp S có cùng nhóm máu, thông qua việc truyền máu và tiêm pheromone để kết thúc Deput the two dexped lần thứ hai.

Nói một cách đơn giản thì hãy xem như làm túi máu, cung cấp máu và pheromone trong một thời gian dài.

Trước đây Hứa Tắc không biết có một loại hình kinh doanh như vậy, nếu biết thì năm kinh hoàng cần gấp phí thuật đã làm như vậy rồi chứ không phải ký hợp đồng với Đường Phi Dịch rồi dẫn đến kết thúc ngày hôm nay. Hứa Tắc rút đinh sử dụng nó như một con đường rút lui —— nếu một ngày nào đó bà ngoại lại cần kỹ thuật chi phí cao, ít nhất bạn cũng có cách huy động tiền trong thời gian ngắn.

Hứa Tắc hiểu rõ vấn đề của Trì Gia Hàn, cha cậu vẫn luôn bỏ trống cậu, việc ông làm nhiều nhất là đóng băng thẻ ngân hàng của cậu, mẹ kế theo dõi chặt chẽ các tài khoản khác nhau của Trì Gia Hàn, không cho bất kỳ khoản tiền nào của nhà họ Trì rơi vào tay cậu.

Trong vấn đề này, Hứa Tắc không thể vay Trì Gia Hàn nhiều tiền như vậy một lần.

Tắt điện thoại, không biết được trong lòng là nhẹ nhõm hay nặng nề, nặng nề như cũng không có cảm giác gì mấy, đã quen rồi. Hứa Tắc lấy que thử thai, dậy đi vệ sinh.

Đứng trước bồn rửa năm phút, Hứa Tắc xử lý que thai đang hiện hai vạch vào thùng rác.

Cậu quyết định lấy một cái khác để kiểm tra lại.

Tuy nhiên, ngay khi Hứa Tắc trở lại phòng, vừa rút que thử thái mới ra thì có tiếng gõ cửa. Hứa tốc độ một lúc, không nghĩ ngợi gì mà đẩy que thử thai vào cặp sách rồi kéo khóa lại.

Vô cùng bối rối, Hứa Tắc vừa miễn cưỡng qua cửa ải Trì Gia Hàn thì lại rơi vào tình huống rắc rối chuẩn bị gì Lục Hách Dương gõ cửa. Lúc này cậu bé mở cửa vẫn đang cố gắng tìm đủ loại lý do thích hợp nhưng đầu óc như thiết bị đầy giấy, không thể lưu được.

“Ăn tối chưa?”

Hứa Tắc gật đầu: “Ăn mì rồi.”

Về đến phòng, Lục Hách Dương vẫn ngồi trước bàn học. Cặp sách đặt ở trên bàn, khóa kéo theo như không đóng chặt, tim Hứa Tắc đập nhanh, ánh mắt có hơi trôi đi.

Lần này Lục Hách Dương không để Hứa Tắc ngồi lên đùi anh, chỉ massage đầu hỏi: “Không có gì muốn nói với anh sao?”

Trông anh có vẻ mệt mỏi mệt mỏi, có vẻ ngoài bình thường hơn, lộ ra vẻ nguy hiểm lạnh lùng. Hứa Tắc buông tay đứng ở một bên, không nhìn anh, trong đầu đang sắp xếp lại từ ngữ, cuối cùng thành thật nói: “Em đi phía Tây thành phố.”

“Anh biết.” Lục Hách Dương nói.

“Đường Phi Dịch tìm em nói chuyện phạt đồng, em phải bồi thường ít tiền.”

“Bồi thường bao nhiêu?”

“…Sáu vạn.”

Lục Hách Dương hỏi cậu: “Trông anh có phải dễ lừa lắm không?”

Đường như cả tóc của Hứa Tắc cũng rũ xuống, trả lời: “Không dễ lừa.”

“…” Lục Hách Dương nở nụ cười bất đắc dĩ, “Rốt cuộc phải bồi thường bao nhiêu?”

“Sáu thập vạn.”

Lục Hách Dương gật đầu: “Em có thể tự giải quyết không?”

Chỉ dựa vào việc bán pheromone thôi thì không đủ, đến lúc đó phải mượn Trì Gia Hàn một khoản nhỏ để bù vào, rồi lại ứng trước một ít lương với quản lý Lá sửa xe … Hứa Tắc cố đấm ăn trước mặt Lục Hách Dương: “Hẳn là có thể.”

“Có thể giải quyết mà không tổn hại đến cơ sở hay phải trả giá không?” Lục Hách Dương hỏi lại.

Hứa Tắc, lần trước mạnh mẽ là Lục Hách Dương đã học các kỹ năng thẩm vấn ở trường quân đội, theo thứ tự từng bước cho đến vạch máu cuối cùng.

Im Im lặng chính là đáp án, Lục Hách Dương cũng không nói nữa, Yên Yên cậu cậu.

Một lúc sau, Hứa Tắc không nhường tay về phía Lục Hách Dương. Từ khi vào cửa đến giờ Lục Hách Dương chưa từng chạm vào cậu, trước đây ít nhiều cũng sẽ ôm hôn một lúc nhưng hôm nay cái gì cũng không làm cho Hứa Tắc rất không quen.

Nhưng Lục Hách Dương tránh khỏi tay Hứa Tắc, nói với cậu: “Trước tiên em đừng nhúc nhích.”

“…” Hứa Tắc Yên tĩnh rút tay về, làm dự hai giây, nói: “Anh đừng giận mà.”

Bởi vì vẫn luôn như vậy, tự mình đơn lựa chọn, tự mình giải quyết, tự mình chịu, vì vậy Hứa Tắc vẫn không thể hiểu tại sao Trì Gia Hàn hay Lục Hách Dương lại tức giận vì những điều này, cho dù cậu Đã bị Trì Gia Hàn trầm ngâm rất nhiều lần.

Vì vậy nên khi thấy Lục Hách Dương không có phản ứng, Hứa Tắc lại nói: “Anh có thể ngâm em.”

Giọng của Lục Hách Dương dễ nghe như vậy, cường tráng là sẽ không quá khó nghe.

“Tại sao phải ngâm em?” Lục Hách Dương như có chút bất đắc dĩ, anh đưa tay về phía Hứa Tắc, “Lại đây.”

Hứa Tắc ngồi lên đùi Lục Hách Dương, một tay Lục Hách Dương ôm eo cậu, tay kia tùy ý đặt lên bụng dưới của cậu, cả người Hứa tắc thẳng, nghĩ đến còn có chuyện này chưa bạch với Lục Hách Dương.

“Các điều khoản trong đồng em ký cùng hạng đều là phi pháp, không có hiệu lực pháp lý, không cần bồi thường thiệt hại.”

Hứa Tắc cũng đã cân nhắc đến việc này nhưng điều quan trọng không phải là hợp đồng bởi vì cả câu lạc bộ đều nằm ngoài vòng luật, điều quan trọng là Đường Phi Dịch sẽ sử dụng danh nghĩa đồng để gây áp lực, cưỡng bức người khác theo quy tắc của lỗi.

“Nếu không bồi thường thì lỗi sẽ tìm người đến đòi nợ.” Hứa Nói Tắc.

“ Cả khi em có bồi thường sáu mươi ngày thì lão cũng sẽ không bỏ qua cho em, chỉ lãng phí tiền bạc mà thôi.” Lục Hách Dương nói: “Trường dự bị luôn coi trọng sự an toàn trong trường học của học sinh, nếu có người lộn đến rối thì nhà trường sẽ trực tiếp liên hệ với lực lượng cảnh sát. Bên nhà em cũng đừng lo, anh sẽ bố trí thêm một số người.”

“Muốn giải quyết Đường Phi Dịch rất đơn giản nhưng không thể chỉ giải quyết một mình gã, sau lưng già có rất nhiều sản phẩm, liên luỵ đến rất nhiều người, có rất nhiều việc chúng ta không làm được cho nên phải để người khác, cần có một khoảng thời gian nhất định. Em chỉ cần tránh xa một chút, không tiếp tục căng thẳng với lão nữa là được rồi, có thể làm được không?”

Những lời này làm Hứa Tắc mơ hồ ý thức được vấn đề có chút phức tạp, lúc cậu đang suy nghĩ, Lục Hách Dương cắt ngang cậu: “Những thứ khác đừng nghĩ nữa, nói cho anh biết có thể làm được không được được rồi.”

“Có thể làm được.” Trong lòng Hứa Tắc không có bao nhiêu tự tin, không dựa vào chính mình để giải quyết vấn đề luôn khiến cho cậu cảm thấy bất chấp.

Lục Hách Dương giữ lấy bên cổ Hứa Tắc, hôn lên khóe cậu: “Đừng lo lắng, cứ giao cho anh.”

Hứa Tắc chậm rãi nhìn anh như thể đang suy nghĩ điều gì, sau đó hỏi: “Có muốn làm không?”

Cậu chưa bao giờ hỏi những câu như vậy, Lục Hách Dương nhìn cậu: “Sao vậy?”

“Nếu như muốn làm.” Hứa Tắc chậm giọng hỏi, “Có thể nhẹ nhàng một chút được không?”

Nếu bây giờ không nói thì chờ đợi khi thực sự đã lên giường, Lục Hách Dương có thể sẽ không để ý đến yêu cầu "nhẹ một chút" của cậu.

“Không thoải mái ở đâu à?”

“Không có.” Hứa Tắc lập tức trả lời.

Lục Hách Dương nhìn cậu vài giây, cuối cùng nói: “Không làm, anh đói rồi, em nấu cho anh một bát mì được không?”

“Được.” Hứa Tắc đứng dậy, “Anh nghỉ yên trước đi.”

Đợi Hứa Tắc ra khỏi phòng, Lục Hách Dương vươn tay lấy cặp sách trên bàn. Anh biết Hứa Tắc đến hiệu thuốc ở phía Tây thành phố, nếu là thuốc bình thường thì Hứa Tắc nhất định sẽ đến phòng y tế của trường dự bị bởi vì sẽ rẻ hơn. Vì vậy anh không định hỏi Hứa Tắc nữa, một buổi tối phải dùng nhiều lời nói dối đến vậy, anh sợ Hứa Tắc sẽ cảm thấy cháy náy đến mất ngủ.

Hứa Tắc là một người trung thực, không sai, thành thật đến giấu anh làm việc này làm kia, thành thật nói dối. Cho dù bạn kết hôn với loại người này và ngủ chung giường với họ, họ cũng có thể giấu kín cả một chuyện thứ hai, sau đó một quyết định của mình sẽ được giải quyết từng việc một, hoàn toàn không thể thay đổi được.

Chỉ có thể lục cặp thôi, động vào đồ của người khác là sai, sai thì cứ xem như sai đi nhưng động tác kéo khóa của Lục Hách Dương vô cùng điều.

Hứa Tắc đang tiến nhìn nước trong nội dung còn chưa sôi, Lục Hách Dương đột nhiên bước vào bếp, tắt bếp gas.

Biểu cảm của Hứa Tắc trở nên lười biếng, Lục Hách Dương chỉ xuống dưới bếp ga: “Tắt van khí đi, ra ngoài với anh một chuyến.”

“Sao vậy?” Hứa tắc ngó xung quanh van hỏi lại.

“Không có gì cả.” Lục Hách Dương nói: “Chỉ là nghi mình sắp làm ba.”