Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 65




Sáng thứ bảy, Hứa Tắc đến viện điều dưỡng, vẫn là vệ sĩ đưa cậu đến đây, sau khi xuống xe, Hứa Tắc một mình đi vào vào tòa nhà bệnh viện tìm Châu Trinh.

“Cậu cũng biết rồi, chúng tôi đã thử nhiều loại thuốc cho bà ngoại cậu nhưng phản ứng không tốt lắm, hiệu quả của cuộc phẫu thuật sáu tháng trước không được lý tưởng.” Châu Trinh nói, “Hơn nữa, vì vấn đề tinh thần của bà ấy, tâm trạng dao động và biên độ hành vi rất cao, gánh nặng cho tim và phổi tăng lên, đối với bệnh nhân bị tăng huyết áp động mạch phổi mà nói thật ra vô cùng nguy hiểm.”

“Lần này giáo sư Lý có đọc qua báo cáo kiểm tra, mặc dù đã điều chỉnh thuốc nhưng ông ấy vẫn đề xuất phẫu thuật ghép phổi. Nếu như trì hoãn thêm, thời gian càng lâu thì nguy hiểm càng lớn, chúng ta không thể đợi đến khi điều trị duy trì hoàn toàn không còn hiệu quả mới bắt đầu chuẩn bị, lúc đó đã quá muộn.”

“Chi phí phẫu thuật khoảng bao nhiêu?” Hai tay Hứa Tắc chắp lại đặt trên đùi. Cậu trông có vẻ rất bình tĩnh, chỉ tập trung vào vấn đề quan trọng nhất.

Châu Trinh biết rằng Hứa Tắc rất ít khi kiểm tra hóa đơn hàng tháng, cậu chỉ chuyển vào tài khoản của viện điều dưỡng ngay khi nhận được tiền lương, chỉ cần bác sĩ nói đổi thuốc thì sẽ đổi thuốc, nếu là thuốc mới và đắt tiền thì cậu sẽ đi kiếm tiền. Kể từ khi Diệp Vân Hoa chuyển đến viện điều dưỡng, Hứa Tắc chưa bao giờ nợ chi phí y tế một xu nào, đôi khi Châu Trinh rất khó tưởng tượng được cậu đã gom góp số tiền đó như thế nào, nhưng Hứa Tắc thật sự đã làm được.

“Ít nhất phải chuẩn bị trước năm mươi vạn, chi phí hàng tháng sau khi ghép phổi tương đối cao, thế nhưng—” Châu Trinh dừng lại, như thể không biết nên diễn đạt như thế nào, một lúc sau ông mới tiếp tục, “Tìm người hiến tạng cần phải xếp hàng chứ không được nhanh như vậy. Cậu không cần lo lắng, tôi chỉ đang thương lượng với cậu thôi, trước tiên cứ quyết định chuyện này đã.”

(50 vạn tệ = 500 nghìn tệ ≈ 1 tỉ 7 VNĐ)

“Vâng.” Hứa Tắc gật đầu.

Nhưng Châu Trinh hiểu được lời giải thích của mình đã quá muộn, có lẽ Hứa Tắc sẽ ngay lập tức bắt đầu gom tiền rồi.

“Có phải là sẽ phải đợi lâu lắm không?”

“Bình thường mà nói cũng phải xem vận may. Mấy ngày nay tôi đã sắp xếp xong tài liệu, đến lúc đó sẽ thông báo cho cậu ký, ký xong là có thể tiến vào hệ thống lấy số rồi.”

“Được, cảm ơn.”

Hứa Tắc hoàn toàn hiểu lời đề xuất của giáo sư Lý và Châu Trinh. Ghép phổi không nên được coi là một ca phẫu thuật cứu sống khi sắp chết. Việc đánh giá ghép phổi được thực hiện sớm và việc cấy ghép được thực hiện khi tình trạng thể chất của Diệp Vân Hoa cũng không tệ lắm thì tỉ lệ thành công sẽ càng cao, khôi phục cũng sẽ càng tốt.

Sau khi rời văn phòng, Hứa Tắc đến phòng của Diệp Vân Hoa.

“Vừa mới thở oxy một lúc, hiện tại tình trạng vẫn ổn, nếu có việc gì thì hãy bấm chuông kịp thời.” Y tá nhẹ giọng nói.

“Được rồi, cảm ơn.”

Diệp Vân Hoa lẳng lặng nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, Hứa Tắc theo đó nhìn ra bên ngoài, vẫn là khung cảnh nho nhỏ quen thuộc, Diệp Vân Hoa chắc là đã nhìn phát chán rồi.

“Bà có muốn ăn trái cây không?” Hứa Tắc ngồi xuống bên giường bệnh hỏi.

Diệp Vân Hoa lắc đầu, đôi môi bà tím tái vì hít thở khó khăn. Sau khi nhìn thêm nửa phút, bà đột nhiên nói: “Cậu nói xem bọn nó tại sao lại để Hứa Tắc lại một mình mà cứ thế đi nhỉ?”

Trong phút chốc, như thể có cái gì nghẹn trong cổ họng, Hứa Tắc sửng sốt hồi lâu mới phát ra âm thanh: “Cái gì?”

“Tối hôm qua, lúc đã rất khuya, Kiều Viện và Hứa Minh có tới tìm tôi.” Diệp Vân Hoa dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói: “Bọn nó bảo tôi đi đến chỗ tốt để hưởng phúc, tôi rất vui cho nên đã đi theo bọn nó.”

“Đi được nửa đường thì tôi cảm thấy có gì đó sai sai, Hứa Tắc không có đi theo. Tôi liền dừng lại, hỏi bọn nó tại sao không dắt Hứa Tắc theo cùng, nó còn nhỏ như vậy, ở nhà một mình sẽ sợ hãi.”

Hứa Tắc cụp mắt nhìn xuống tay mình, một lúc sau, đầu ngón tay cậu căng thẳng co giật, sau đó Hứa Tắc ngẩng đầu, chậm rãi nắm tay Diệp Vân Hoa. Diệp Vân Hoa vẫn đang nói chuyện, dường như không chú ý tới.

“Bọn nó cũng không trả lời, chỉ là đứng cùng nhau nhìn tôi cười, tôi nói vậy hai đứa cứ đi trước đi, tôi phải về xem Hứa Tắc đã.” Diệp Vân Hoa thở dài, “Tôi thấy là Viện Viện không trách tôi, không trách tôi thì tốt, tôi không nên đánh nó.”

Tát con gái một bạt tai, sáng hôm sau lại phát hiện con gái cắt cổ tay tự tử trên chiếc giường đẫm máu, dẫu biết rằng số tiền trợ cấp bị lừa là giọt nước tràn ly khiến Kiều Viện gục ngã, nhưng với một người mẹ mà nói, cảm giác tội lỗi và hối hận vẫn không thể nào nguôi ngoai.

Cho nên tinh thần của Diệp Vân Hoa mới xảy ra vấn đề, cho nên cho dù trí nhớ hỗn loạn cũng vẫn sẽ bị cái tát kia làm cho phiền não.

“Bà ấy sẽ không trách bà đâu.” Hứa Tắc chậm rãi nói.

Lúc này Diệp Vân Hoa mới chú ý tới Hứa Tắc đang nắm tay mình, bà cúi đầu nhìn vài giây, sau đó rút tay ra, sờ cổ tay hỏi: “Vòng tay của tôi đâu? Tối qua vẫn còn đeo mà.”

Từ lúc thần kinh của bà trở nên xấu đi vẫn chưa từng hỏi những chuyện này, Hứa Tắc lập tức đứng dậy: “Con đi lấy giúp bà.”

Đi đến chỗ y tá và mở cửa tủ khóa, Hứa Tắc lấy đồ đạc được cất trong bệnh viện của Diệp Vân Hoa ra, là một chiếc túi bảo vệ môi trường cũ, bên trong có vài bộ quần áo và giấy tờ tuỳ thân.

Hứa Tắc tìm thấy chiếc vòng hạt Phật (*) từ trong túi, tổng cộng có mười hai hạt, có mùi gỗ thoang thoảng. Cậu quay lại phòng bệnh đưa vòng tay cho Diệp Vân Hoa.

(*) minh hoạ vòng hạt Phật của Diệp Vân Hoa, mình kiếm đúng cái vòng đủ 12 hạt cho giống trong truyện luôn =)))

Nhưng Diệp Vân Hoa chỉ quan sát chiếc vòng chứ không đeo nó vào, bà trầm tư suy nghĩ, cuối cùng nhìn Hứa Tắc: “Cho cậu đấy.”

Hứa Tắc hơi ngẩn người, ngồi xuống: “Tại sao?”

“Đứa nhỏ cậu lúc nào cũng tới thăm tôi, tôi cảm thấy cậu rất tốt.” Diệp Vân Hoa đeo chiếc vòng vào cổ tay Hứa Tắc, “Đeo đi, đeo đi.”

Chuỗi hạt Phật va chạm vào chiếc vòng mà Lục Hách Dương đưa cho phát ra âm thanh lanh lảnh. Hứa Tắc cảm thấy cả người treo lơ lửng, thật lâu sau mới đáp: “Con sẽ giữ gìn thật tốt.”

Sau khi trở về từ viện điều dưỡng, Hứa Tắc bắt đầu nghiên cứu việc bán nhà. Chẳng bao lâu nữa sẽ là sinh nhật cậu, lúc đầu không nghĩ đến chuyện này nhưng lần này qua sinh nhật thì cậu đã trưởng thành rồi. Căn nhà trước đó bị buộc phải giao cho hiệp hội quản lý tạm thời vì vấn đề tâm thần của Diệp Vân Hoa, đến lúc đó có thể được sang tên cho cậu.

Hứa Tắc không hiểu về giá nhà đất, cũng không biết ngôi nhà nhỏ này ở khu phố cũ có thể bán với giá bao nhiêu. Cậu ngẩng đầu nhìn quanh phòng, từ khi mẹ qua đời đã đến đây sống với bà ngoại, đã nhiều năm như vậy, phần lớn thời gian đều là cậu ở một mình.

Chỉ riêng mùa hè này, một alpha khác sẽ thỉnh thoảng xuất hiện trong phòng. Hứa Tắc cẩn thận nhìn bàn, ghế, rèm cửa, quạt, gối, tất cả đều từng được Lục Hách Dương sờ qua, tuy rằng không lưu lại dấu vết nhưng Hứa Tắc lại nhớ tới những cảnh tượng kia.

Cậu ngẩn ra vài giây, mở album ảnh trong điện thoại di động ra, chép lại những số điện thoại môi giới mà cậu chụp được lúc đi ngang qua khu phố, đồng thời trong đầu cũng đang suy nghĩ. Thứ hai đến thứ ba tuần sau sẽ có các trường cao đẳng và đại học tổ chức hội thảo tuyển sinh học sinh cấp S, nhà trường quy định không có lý do đặc biệt thì phải có mặt, Lục Hách Dương nhất định không có thời gian tham gia.

Mặc dù trong mắt những học sinh cấp S khác, đây là một hội thảo có phần dư thừa, bởi vì hầu hết mọi người đều đã lên kế hoạch cho trường học mà họ muốn chọn, nhưng đối với Hứa Tắc mà nói là rất cần thiết.

Sáng thứ hai, Hứa Tắc đơn giản thu dọn cặp sách, ngồi xe đến cổng trường dự bị, hội thảo sẽ kéo dài hai ngày, mọi người sẽ qua đêm trong khách sạn.

Một tiếng sau, xe đi đến một khu vực khác, học sinh cấp S xuống xe lấy thẻ phòng cất hành lý, sau đó tập trung tại hội trường. Giáo viên vừa mới nói chưa được mười phút thì Hạ Uý đã nằm sấp ra bàn ngủ thiếp đi, Hứa Tắc đeo kính, vừa lắng nghe rất cẩn thận vừa không ngừng ghi chép.

Hai tiếng trôi qua, Hạ Uý ngủ thiếp đi hết lần này đến lần khác, cuối cùng ngủ đến mệt rồi, hắn ngẩng đầu lên bắt đầu tìm kiếm các nhà hàng ở xung quanh. Hứa Tắc vẫn đang viết nhưng không phải là ghi chép, bởi vì cậu chắc chắn sẽ không nộp đơn vào trường đang được giới thiệu, vì vậy Hứa Tắc dành thời gian để giải đề.

Cảm thấy có người ở hàng ghế trước đang quay đầu lại nhìn, Hứa Tắc không để ý đến, tiếp tục giải đề. Mãi đến khi mơ hồ nghe được có người thì thầm: “Lục Hách Dương và Cố Quân Trì đến rồi à?”

Quả thật giống như bị ai đó kéo tai, Hứa Tắc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ra sau theo ánh mắt của những người khác, cậu nhìn thấy phục vụ đang đóng cửa hông ở phía sau, hai alpha đang ngồi ở hàng áp chót. Lúc ngồi xuống lộ ra hai mái tóc màu đen không khác nhau mấy, Hứa Tắc liếc mắt một cái đã nhận ra người bên phải chính là Lục Hách Dương.

Hứa Tắc xoay người lại, cậu còn chưa kịp phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra một lúc lâu mới bắt đầu viết tiếp. Thính giác của Hạ Uý ở bên cạnh thậm chí còn chậm hơn khoảng mười giây, hắn đặt điện thoại xuống hỏi Hứa Tắc: “Vừa nãy có phải có người nói đám Hách Dương đến rồi không?”

“Hình như vậy.” Hứa Tắc cúi đầu giải đề.

Lần này Hạ Uý rất thông minh, trực tiếp hỏi Lục Hách Dương trên điện thoại, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, hắn “woohoo” một tiếng, dùng cùi chỏ huých Hứa Tắc: “Bọn họ ở hàng sau, bọn mình qua đó ngồi cùng không?”

“Khỏi đi.” Hứa Tắc nói. Hạ Uý đã không gặp bọn họ một khoảng thời gian, hẳn là sẽ có rất nhiều điều muốn nói.

“Đi đi, đi đi, cậu không muốn gặp Hách Dương à?” Hạ Uý đã cúi đầu đứng dậy.

Hứa Tắc sửng sốt một chút nhưng vẫn nói: “Cậu đi đi.”

“Vậy tôi đi đây. Lát nữa nhớ ăn trưa cùng nhau nhé.” Hạ Uý vừa nói xong đã quay đầu lao về phía hàng sau.

Mười hai giờ trưa, nửa đầu của buổi hội thảo kết thúc. Hứa Tắc thu dọn tập vở và đề kiểm tra, xoay người lại thì thấy nhóm Lục Hách Dương đang đứng ở cửa sau nói chuyện với vài giáo viên. Lục Hách Dương hình như có hơi rám nắng, đầu tóc hẳn là đã được cắt tỉa qua, gọn gàng chỉnh tề, bả vai thẳng tắp, tư thế đứng rõ ràng là đã được huấn luyện mà ra.

Đứng từ xa quan sát một hồi, Hứa Tắc xếp ghế cho thẳng, đang định đi ra cửa hông nhưng lúc cậu ngẩng đầu lên lại phát hiện Lục Hách Dương đang nghiêng đầu nhìn mình, sau đó giơ tay lên vẫy tay về phía cậu.

Cách một đám người đi tới đi lui, Hứa Tắc bắt gặp được ánh mắt của Lục Hách Dương, tạm thời mất đi thính giác. Cậu giống một con thú cưng tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân một cách vô điều kiện, di chuyển bước chân đi về phía cửa sau. Hứa Tắc bước đi có hơi vội vàng, như thể chậm vài giây sẽ không đuổi kịp, nếu Trì Gia Hàn nhìn thấy dáng vẻ cậu như vậy thì nhất định sẽ mắng cậu là đầu óc mê muội.

Tại vị trí cách Lục Hách Dương một mét, Hứa Tắc dừng lại mà không lại gần hơn. Sau nửa phút, Lục Hách Dương nói vài câu với đám Hạ Uý, sau đó xoay người đi về phía Hứa Tắc.

“Đi thôi.” Lục Hách Dương dùng đầu ngón tay đụng vào mu bàn tay Hứa Tắc.

Không hỏi đi đâu, đi làm gì, Hứa Tắc đã theo Lục Hách Dương rời đi, để lại Hạ Uý ở phía sau đặt ra nghi vấn “Không phải là Hứa Tắc đã đồng ý ăn trưa với tôi sao?”

Bọn họ đi thang máy VIP, sau khi đi vào, Lục Hách Dương quẹt thẻ, cửa đóng lại, trong không gian kín chỉ còn lại hai người. Lục Hách Dương liếc nhìn Hứa Tắc, hỏi cậu: “Kính đã đeo quen chưa?”

Anh nói xong Hứa Tắc mới phát hiện rằng mình quên tháo kính, thông thường dùng xong đều sẽ cất cẩn thận vào hộp.

“Quen rồi.” Hứa Tắc nói, giọng nói có hơi lâng lâng, bởi vì tim đập rất nhanh.

“Làm sao nói năng không tự tin vậy?” Lục Hách Dương hỏi: “Lại mang thai rồi hả?”

Không biết giữa hai thứ này từ khi nào đã sinh ra liên hệ, Hứa Tắc hơi ngẩng đầu, mờ mịt chớp mắt: “… Không có.”

Ánh sáng từ đỉnh thang máy chiếu xuống, chiếu vào tròng mắt kính ra mấy vệt sáng rực rỡ sắc màu, phản chiếu vào trong đôi mắt xám đậm của Hứa Tắc. Lục Hách Dương nhìn cậu, lại hỏi: “Vậy thì lại làm sao?”

Có lẽ Hứa Tắc là người duy nhất trên đời không thể hiểu được ý tứ ‘đã biết còn hỏi’ của câu hỏi này, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Vui vẻ.”

Cậu nói xong thì mím môi, trong mắt vô thức hiện lên ý cười, ngay cả đuôi lông mi cũng sáng lấp lánh. Dáng vẻ Hứa Tắc đeo kính trông càng giống một người máy vô cảm hơn, vô cớ có một cảm giác khó tả, như thể toàn thân từ trên xuống dưới được lạnh lùng đánh dấu “nghiêm cấm đụng chạm”.

Lục Hách Dương thu tầm mắt lại, không nói gì mà chỉ mỉm cười.

Thang máy dừng ở tầng 27, Lục Hách Dương sống trong một phòng theo kiểu căn hộ, anh mở cửa để Hứa Tắc vào trước. Sau khi đóng cửa lại, Lục Hách Dương xoay người lại, phát hiện Hứa Tắc giống như một cái đuôi đi theo sau mình, cũng không đi vào.

Lục Hách Dương hơi cúi đầu, Hứa Tắc nắm vạt áo anh thử thăm dò rồi lại gần nhưng Lục Hách Dương đã giữ lấy vai Hứa Tắc. Hứa Tắc buông tay ra ngay lập tức, đứng thẳng dậy, duy trì tự giác vì bị từ chối.

“Kính.” Lục Hách Dương giơ tay còn lại tháo kính trên mũi Hứa Tắc xuống, sau đó hôn cậu.

Chỉ là một thời gian ngắn không gặp nhưng Hứa Tắc lại cảm thấy đã lâu như vậy. Hai người vừa chạm môi trên thì Hứa Tắc đã thò đầu lưỡi chạm vào Lục Hách Dương. Hơi thở của cậu nhanh chóng trở nên dồn dập, hai chân loạng choạng lùi về sau, chiếc cặp sách phía sau bị áp sát vào tường, không khí bên trong bị ép ra ngoài giống như tiếng thở dốc.

Trong một giây, lần đầu tiên Hứa Tắc muốn lấy dũng khí đi c.ởi quần áo của Lục Hách Dương, nhưng chưa được bao lâu, nghe thấy tiếng động ở cửa, Hứa Tắc lập tức mở mắt ra, tách khỏi Lục Hách Dương một chút, nhỏ giọng nói: “Chuông cửa.”

“Ừm.” Lục Hách Dương lại không vội vàng mà hôn Hứa Tắc thêm một cái, vươn tay ra mở cửa.

Hứa Tắc dựa vào tường chỉnh lại cặp sách, sau khi cửa mở ra, cậu nhìn thấy người bên ngoài sớm hơn Lục Hách Dương, ngay lúc đó, Hứa Tắc vô cùng dứt khoát nắm tay Lục Hách Dương, cả người bước sang chắn trước mặt anh.

Alpha ngoài cửa cao lớn cường tráng, trên mặt không có biểu cảm, ánh mắt ôn hòa, nhưng Hứa Tắc có thể ngửi được mùi nguy hiểm từ đối phương.

“Chú Văn.” Lục Hách Dương gọi một tiếng, sau đó mu bàn tay anh đụng một cái trên eo Hứa Tắc, hỏi: “Em là vệ sĩ của anh à?”

Hứa Tắc vẫn còn đang thở gấp, môi bị hôn đến đỏ bừng, cậu sửng sốt một chút, trả lời: “Không phải.”

“Không phải thì lần sau đừng có chắn nhanh như vậy, không có việc gì đâu.” Lục Hách Dương đặt kính trở lại trong tay Hứa Tắc, “Em đi ăn trước đi, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.”

Hứa Tắc gật đầu, lại nhìn Tưởng Văn một lần nữa mới đi vào phòng ăn trong nhà.

“Có đánh lại cậu ấy không?” Đợi đến khi Hứa Tắc bước vào phòng ăn, Lục Hách Dương đột nhiên hỏi.

“Đánh lại được.” Tưởng Văn hiếm hoi nở một nụ cười.

Suy cho cùng một người là một võ sĩ trung học cố gắng hết sức để không làm ai bị thương trong võ trường quyền anh dưới lòng đất, so với cựu lính đánh thuê thủ đoạn độc ác mà nói, ngay cả khi Hứa Tắc được trao cho một khẩu súng, Tưởng Văn không cần vũ khí cũng chắc chắn sẽ thắng.

Tưởng Văn bước vào phòng đọc sách, Lục Hách Dương đi vào phòng ăn, Hứa Tắc ngồi bất động ở bàn, hai tay đặt trên đùi, như thể nếu Lục Hách Dương không đến thì cậu sẽ chuẩn bị không ăn. Lục Hách Dương lấy cặp sách từ giữa lưng Hứa Tắc và lưng ghế ra, đặt lên một chiếc ghế khác rồi nói với cậu: “Anh ăn rồi, những thứ này đều là của em.”

Hứa Tắc bắt đầu lo lắng: “Ăn không hết.”

“Không bắt em ăn hết, ăn no là được. Chú Văn có chuyện cần nói với anh, em cứ ăn từ từ.”

Hứa Tắc gật đầu.

Đợi Lục Hách Dương đóng cửa phòng đọc sách, ngồi xuống ghế, Tưởng Văn đặt bút ghi âm lên bàn: “Đã tìm thấy em trai của Hà Nghị nhưng ông ta không biết nhiều về chuyện của Hà Nghị, chỉ biết đại khái.”

Lục Hách Dương nhấn nút phát, bút ghi âm lập tức truyền đến một tiếng kêu lớn kinh hãi: “Tôi thật sự không biết!”

“Chú đánh ông ta à?” Lục Hách Dương nhấn nút tạm dừng hỏi.

“Không, một ngón tay cũng không động vào.”

“Các người là người của Lục Thừa Dự sao? Đừng tới tìm tôi nữa, đã nhiều năm như vậy, tôi bị cả nhà anh tôi hại cho đủ thảm rồi, bây giờ đang thành thật làm một chút chuyện kinh doanh cỏn con, cầu xin các người tha cho tôi được không…”

Sau ba bốn phút khóc lóc cầu xin mới xuất hiện giọng nói của một alpha khác, là người bên cạnh Tưởng Văn: “Kêu xong chưa? Tôi hỏi ông trả lời.”

“…Vâng.”



“Chuyện này thật ra không liên quan gì đến tôi, có trách thì trách gia đình anh tôi… Không, trách chị dâu tôi ấy, omega kia đúng là đồ ngu xuẩn! Thế mà hắn lại dám tìm người bắt cóc con trai của Lục Thừa Dự trước cuộc bầu cử! Kết quả là Lục Thừa Dự không bị ảnh hưởng dù chỉ một chút, người nhà họ Hà ngược lại còn xui xẻo hơn, sau khi Lục Thừa Dự nhậm chức thì từng người từng người một đều bị hạ gục… Ngay cả người còn không làm quan là tôi còn bị xử tới mức công ty cũng phá sản…”

“Thật sự là chuyện không liên quan đến tôi, tôi không biết gì lại trở thành kẻ nghèo rớt mồng tơi, chỉ biết anh tôi chọc giận Lục Thừa Dự, ngay cả chuyện bắt cóc cũng là sau này mới nghe nói. Mấy năm nay khó khăn lắm mới sống yên ổn được, cầu xin các người đấy, cầu xin các người tha cho tôi…”

……

Đoạn ghi âm hơn hai mươi phút chỉ có một số đoạn có thông tin hữu hiệu, còn lại toàn là tiếng khóc than ai oán, xem ra thật sự không biết gì.

Lục Hách Dương không ngạc nhiên, trong các cuộc đấu tranh chính trị và kinh doanh, trẻ em luôn là đối tượng dễ gây ảnh hưởng nhất, ngay cả Cố Quân Trì cũng từng trải qua tai nạn tương tự. Bắt cóc con trai của đối thủ trước thềm tổng tuyển cử là một vụ bê bối vô lý, để duy trì hình tượng của Chính phủ Liên minh, việc phong toả tin tức là điều bình thường. Cái người bị gọi là omega ngu xuẩn kia, vợ của Hà Nghị, rõ ràng cuối cùng đã bị đẩy ra để gánh tội.

Bị bắt cóc thì không có gì lạ, nhưng nếu chỉ là bị bắt cóc thì tại sao mình lại không có ký ức. Lục Hách Dương đã trải qua kiểm tra chi tiết, não bộ của anh không có bất kỳ dấu vết tổn thương nào.

“Không tìm được Hà Nghị ở đâu sao?” Lục Hách Dương hỏi.

“Không tìm thấy, lúc đó ông ta bị kết án năm năm, vừa ra tù đã biến mất. Omega kia vốn dĩ bị phán mười bảy năm nhưng nửa đường thì phát điên, bị tống vào bệnh viện tâm thần, một ngày nọ thì không thấy nữa, hẳn là Hà Nghị mang hắn đi rồi.”

Việc hai người còn sống trốn thoát khỏi nhà tù cho thấy Lục Thừa Dự không nhất định muốn họ phải chết, vì vậy mắt lớn mắt nhỏ cho qua.

Đầu mối tới được đây, Lục Hách Dương hiểu được nhà họ Hà không phải là trọng điểm, trọng tâm vẫn luôn nằm trên người Lục Thừa Dự.

“Sau này càng phải cẩn thận hơn.” Lục Hách Dương trả lại bút ghi âm cho Tưởng Văn.

Tưởng Văn gật đầu, dừng lại một lát, ông nói: “Hàn Kiểm bị người ta đánh phải vào bệnh viện rồi.”

Lục Hách Dương nhíu mày: “Ngụy Lăng Châu?”

Thủ đoạn này quá nhàm chán, không thể là Lục Thừa Dự, nếu là Lục Thừa Dư ra tay thì Hàn Kiểm sẽ không chỉ bị đánh mà còn bị đuổi việc, vĩnh viễn mất đi chỗ đứng ở thủ đô.

“Đúng vậy, cô Lục cũng đã biết rồi.”

Biết là không thể tránh khỏi, bởi vì chính Nguỵ Lăng Châu đã gọi và cho Lục Thanh Mặc xem.

“Cử vài người đến bệnh viện canh giữ, chuẩn bị thêm thuốc bổ đưa đến.” Lục Hách Dương liếc nhìn ngày tháng trên vòng tay, cảm thấy lần này Ngụy Lăng Châu đã phạm sai lầm rồi. “Vừa vặn chiều tối nay chị tôi về nước.”

Sau khi tiễn Tưởng Văn ra khỏi phòng, Lục Hách Dương đi đến phòng ăn. Anh bảo Hứa Tắc ăn từ từ, Hứa Tắc thật sự ăn rất chậm, trong miệng nhét một ngụm cơm, má phải phồng lên, chăm chú nhìn Lục Hách Dương đi tới trước mặt mình.

Không biết vì sao Lục Hách Dương lại có ý tưởng dùng tay chọc vào mặt Hứa Tắc, trên thực tế, anh đã làm như vậy, Hứa Tắc sửng sốt mất một giây.

“Tại sao lại chụp ảnh quảng cáo nam khoa trên tường?” Lục Hách Dương ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, “Có chuyện gì không thể nói ra sao?”

Hứa Tắc lật đi lật lại câu này để đọc hiểu sâu hơn, cuối cùng nhận ra trên các tờ ghi số điện thoại môi giới mà cậu chụp trên tường có dán dày đặc các loại quảng cáo về bệnh vảy nến, và vệ sĩ đã mô tả một cách trung thực cho Lục Hách Dương.