Lời Nguyền Dưới Ánh Trăng

Chương 26: Hoài nghi.




Thời gian thấm thoát trôi, mới đó mà đã kết thúc một học kỳ. Thương nhờ Hải và Ngọc giúp đỡ nên thành tích học cũng tiến bộ hơn nhiều so với lúc mới vào lớp. Hải thì vẫn nhiệt tình vui vẻ, Ngọc thì vẫn có vẻ hơi chua ngoa đanh đá và hay bắt nạt Thương, nhưng nếu có ai mà động đến Thương là nàng ra mặt dạy dỗ liền. Con nhà mặt phố, bố làm quan to nên ai cũng đều e dè nàng. Vì bố mẹ của Hải thì mải buôn bán, bố mẹ của Ngọc thì bận việc nhà nước nên bọn trẻ thường tới nhà Thương để tụ tập vừa học vừa chơi trong những ngày nghỉ. Chúng là bộ ba thân nhất của lớp học

Hôm đó cả ba đứa tung tăng đi về, có một chiếc xe máy cố tình ủi đến để đâm phải Ngọc, Thương thấy vậy sợ hãi đẩy Ngọc và Hải ra nhưng không kịp, chỉ có Hải ngã ra xa chút nên bị thương nhẹ, còn Ngọc và Thương đều bị thương rất nặng, đầu đập xuống đường nên chảy máu rất nhiều.
Bọn trẻ được người dân gọi cấp cứu đưa vào viện gấp, bố mẹ Ngọc và dì của Thương cũng nhanh chóng vào bệnh viện, ông Long và bà Hoa là bố mẹ của Ngọc đã lờ mờ đoán được đây là do có kẻ cố tình trả thù gia đình ông.

Bác sĩ nói hai đứa nhỏ mất rất nhiều máu nên cần truyền máu gấp, đề nghị người nhà xét nghiệm nhóm máu phù hợp để truyền. Bố mẹ Ngọc và dì Phương nhanh chóng vào xét nghiệm, mọi người đều hy vọng nhóm máu phù hợp với nhóm máu của con mình. Nhưng điều họ không ngờ nhất là, dì Phương thì có thể truyền cho Ngọc còn mẹ của Ngọc lại có thể truyền cho Thương, mặc dù có hơi ngược một chút nhưng thời điểm cấp bách, có máu để truyền cho con là may mắn rồi.

Sau một thời gian dài cấp cứu, bọn trẻ đã qua cơn nguy hiểm nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện một thời gian, hai bên gia đình chạy qua chạy lại chăm chúng, Hải đi học xong là theo dì Phương vào bệnh viện đưa sách vở và bài tập cho hai bạn làm.
Bố Ngọc cũng đang điều tra xem kẻ nào dám cả gan động tới con gái cưng của ông, sau vài ngày cật lực điều tra cũng phát hiện ra, là kẻ không trúng thầu dự án làm đường vừa rồi đã ôm hận với ông, cuối cùng cũng đẩy hắn vào tù để răn đe những người sau, khi không đủ khả năng để thầu, người ta không chọn là không được đê tiện hãm hại người nhà như vậy.

Ngày hai đứa ra viện, bà Hoa đến đón Ngọc còn Phương đến đón Thương về nhà, cuối cùng bọn chúng đều bình an nên mọi người ai cũng mừng rỡ. Trong lúc hai người đang thay đồ cho hai đứa nhỏ, bà Hoa vô tình nhìn thấy Thương có vết bớt ở trên ngực rất giống chiếc bớt của mình. Bà bỗng thất thần, Ngọc gọi mấy tiếng bà mới giật mình.

- Mẹ, con gọi mẹ nãy giờ ý.

- À, mẹ xin lỗi, mẹ đang mải nghĩ công chuyện.
- Mẹ lúc nào cũng công với chuyện.

- Thôi mà, mẹ biết lỗi rồi.

Dì Phương với Thương nhìn hai mẹ con họ thì bật cười, mẹ Ngọc với người ngoài lúc nào cũng có bộ mặt nghiêm túc khó gần, nên dù ở viện cả nửa tháng, thi thoảng vào viện là gặp nhau nhưng Phương và Thương hiếm khi nói chuyện với bà, và cảm giác cũng hơi sợ. Chắc do một phần bà là viên chức nhà nước nên gương mặt lúc nào cũng đăm chiêu như vậy.

Tự nhiên mẹ Ngọc nhìn sang hai dì cháu khiến họ tắt ngúm nụ cười. Bỗng dưng bà hơi nhếch mép nhẹ.

- Để tôi đưa hai dì cháu về luôn.

- Như vậy thì phiền chị quá. Dì Phương đáp lại.

- Không sao, cùng đường mà, xe cũng rộng chỗ. Với lại bọn nhỏ đi bộ đi học thấy nguy hiểm quá, hôm sau cứ đứng ở đầu hẻm chờ cô chở bạn Ngọc đi học thì trở con luôn.

- Dạ, con...
Thương nhìn sang dì Phương hỏi ý kiến. Hành động đó thu vào tầm mắt của bà Hoa, bà nhanh chóng tiếp lời.

- Chỉ là tiện đường thôi mà.

Phương gật đầu, Thương quay sang cảm ơn bà. Trên đường trở bọn trẻ về nhà, thi thoảng bà lại liếc nhìn Thương một xíu, cảm giác thấy con bé có nét hơi giống mình. Không khí im lặng, bà bỗng dưng cất tiếng hỏi.

- Quê của hai dì cháu ở đâu vậy?

- Dạ, bọn em quê Long An.

- Oh, mẹ đẻ chị cũng ở Long An, ở chỗ nào Long An, có khi lại cùng huyện cũng nên.

- Dạ, ở ...

Sau khi nói nơi sinh của hai dì cháu ra. Bà Hoa mới giật mình, họ đúng là người cùng xã, bà sợ hỏi thêm sẽ thành vô duyên nên không hỏi gì thêm nữa. Đêm đó là một đêm bà trằn trọc không ngủ được với những hoài nghi ở trong lòng.