Lời Nguyền Khoá Hồn

Chương 2: Cú sốc đầu tiên




Lúc này, tôi thật sự ngơ ngác, không phải bởi vì tôi chưa từng thấy qua rất nhiều của cải như vậy trong đời, mà là tôi cảm thấy trạng thái tinh thần của người phụ nữ này không được bình thường lắm. Vừa nãy lúc gặp mặt, dù cô ấy có vẻ khá u sầu nhưng từng cử chỉ đều toát ra khí chất cao quý tao nhã. Vậy mà giờ cả gương mặt của cô ấy bắt đầu méo mó, toàn thân co giật không thể khống chế được, tưởng chừng như đang phát bệnh động kinh.

"Phu nhân, không phải tôi không muốn giúp, mà là...." Tôi vẫn còn chưa nói xong, người phụ nữ trung niên đã lập tức quỳ xuống.

"Không ai khác có thể giúp tôi, tôi cầu xin cậu, con trai tôi nó không tự sát, nó bị bàn tay đó đẩy xuống!" Cô ấy gào khóc sướt mướt.

Hoá ra người chết mấy hôm trước là con trai cô ấy, tôi lập tức hiểu ra ngay, mất con ở độ tuổi trung niên này quả thực là nỗi đau lớn nhất trên đời. Tôi thương cảm dìu người phụ nữ đứng dậy, khẽ nói: "Phu nhân, tôi xin chia buồn sâu sắc với sự việc không may xảy đến với cô, nhưng nếu cô cho rằng con trai mình bị sát hại, tại sao không báo cảnh sát chứ? Dù sao thì cũng chỉ có họ mới có đủ năng lực giúp cô thôi."

"Cảnh sát?" Người phụ nữ lắc đầu, căm hận nói: "Bọn họ không hề tin lời tôi nói, bọn họ không nhìn thấy bàn tay đó. Đám người đó đã kết luận rằng con trai tôi tự sát, sẽ không tiếp tục điều tra nữa."

"Vậy cô có chứng cứ gì chứng minh con trai mình bị sát hại không?" Tôi không khỏi cảm thấy cô ấy vừa đáng thương lại vừa đáng cười, liên quan đến mạng người, tôi tin cảnh sát sẽ không đưa ra phán đoán một cách hời hợt đâu.

"Tôi có." Người phụ nữ gật đầu vô cùng chắc chắn, lại đưa tay vào trong túi lấy thứ gì đó ra, nhưng vừa chạm tay vào cô ấy lập tức đờ người ra, hệt như có bàn tay vô hình nào đó đã kéo linh hồn cô ra khỏi thân thể, biến cô thành một con rối không còn sức sống.

"Không thể nào, không thể nào!" Đôi mắt của người phụ nữ trợn trừng như sắp nổ tung, "Lúc ra ngoài rõ ràng tôi có mang theo, sao bây giờ lại không thấy nữa?"

"Phu nhân, cô muốn tìm thứ gì?" Tôi dè dặt hỏi.

"Một cái USB, phía cảnh sát đã sao chép cho tôi." Người phụ nữ đột ngột dừng mọi động tác lại, ngẩng đầu nhìn tôi. Tim tôi chợt giật thót, bởi vì đôi mắt của cô ấy dường như đang nhìn xuyên qua người tôi, và dừng lại ở thứ gì đó phía sau lưng tôi.

"Tôi, biết, rồi." Cô ấy nói từng từ một cách chậm rãi, "Là bàn tay đó, nó đã lấy đi mất rồi! Nó không muốn tôi đem cho người khác xem!"

"Bàn tay gì?" Tôi vừa lập tức hỏi lại trong mơ hồ, vừa lập kế hoạch dự phòng trong đầu. Chắc chắn trạng thái tinh thần của người phụ nữ này không được bình thường, nếu như cô ấy đột nhiên phát điên, tôi nên khống chế cô ấy trước hay nên bỏ chạy thoát thân trước đây?

"Có điều..." Người phụ nữ bỗng cười một cách bí hiểm, vẻ mặt đắc ý như một đứa trẻ thành công giấu kẹo sau lưng mẹ mình, cô ấy lấy từ trong điện thoại ra một cái thẻ nhớ, "Tôi đã sớm biết nó sẽ làm vậy, thế nên đã sao chép lại một bản để trong điện thoại mình."

"Cậu xem thử cái này đi, xem có thể nhìn thấy được gì?" Cô ấy nhét thẻ nhớ vào trong tay tôi.

Ngay lúc này, ở phía xa đột nhiên có ánh sáng rọi tới, mấy chiếc xe Audi bất ngờ từ trên dốc lao xuống. Có người đến rồi! Trạng thái căng thẳng nãy giờ của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng, thế này cho dù cô ấy có nổi điên cũng sẽ có người giúp đỡ.

"Huệ Phương!" Một người đàn ông trung niên khí chất bất phàm vội vàng nhảy xuống xe, phía sau còn có bảy, tám người đi theo hộ tống.

"Đừng để người khác nhìn thấy!" Người phụ nữ cầm chặt tay tôi, nhỏ giọng cầu xin.

Người đàn ông kia nhanh chóng bước tới, túm lấy cô ấy nói: "Huệ Phương, sao em lại chạy đến đây vậy?"

Tôi nhìn thấy rõ tướng mạo của ông ta, không quá năm mươi tuổi, phong thái điềm tĩnh, lông mày rậm rất có uy. Thế nhưng nếp nhăn giữa chân mày rất sâu, khi nhìn vào người khác, ánh mắt luôn có một loại dò xét, như thể trên đời này không có ai là đáng tin cậy cả.

"Tiểu Vĩ chết oan, anh không giúp nó giải mối oan này, vậy người làm mẹ như tôi có thể mặc kệ không lo không?" Người phụ nữ căm hận gào lên.

"Em đang nói cái gì...." Người đàn ông tựa hồ như đang vô cùng khó chịu, nhưng lời nói ra được một nửa lại ngưng, "Đúng, đúng, anh biết Tiểu Vĩ chết rất oan ức, em yên tâm, anh cũng đã cho người điều tra rồi, chuyện này anh có thể không lo sao?"

Anh ta ôm người phụ nữ lại sau đó nói rất nhiều lời an ủi, lát sau tâm trạng của cô ấy mới dần bình tĩnh trở lại.

"Các người đưa phu nhân về nghỉ ngơi trước đi!" Người đàn ông đó ra hiệu cho đám người phía sau mình, mấy người đó lập tức tiến tới dìu người phụ nữ đi.

"Cậu là?" Ông ta quay đầu nhìn tôi, trong câu thậm chí còn không mang theo chữ "xin hỏi", giống như đang bắt buộc tôi phải trả lời vậy.

"Giản Chân, chủ trang web truyện linh dị." Nếu ông ta đã không khách sáo, tôi cũng không cần phải lịch sự làm gì, cứ dùng cách đơn giản nhất giới thiệu về bản thân.

"Web truyện linh dị?" Nét mặt của đối phương lộ ra vẻ coi thường, hiển nhiên trong mắt ông ta chắc đang xem tôi là một tay ký giả của mấy tờ báo lá cải ba xu nào đó.

"Cô ấy nói gì với cậu rồi?" Ông ta tiếp tục dùng giọng điệu gần như ra lệnh hỏi tôi.

"Xin hỏi, ông là ai vậy?" Tôi hỏi ngược lại, tôi rất không thích thái độ trịch thượng của người đàn ông này. Có nhiều tiền thì sao chứ, ông cũng có chia cho tôi đồng nào đâu, sao tôi phải nhìn sắc mặt của ông làm gì?

Một người đàn ông xách túi da hiệu Louis, đeo kính gọng bạch kim ở sau lưng ông ta lập tức tiến lên nói: "Tôi là luật sư cấp cao của công ty luật Thế Cường, thay mặt thân chủ tôi, tôi xin nghiêm túc cảnh cáo anh, thân chủ tôi là một người tương đối có địa vị, nếu như anh ở trên mạng lan truyền những thông tin gây nguy hại tới hình ảnh của thân chủ tôi, tôi sẽ bắt anh phải chịu trách nhiệm pháp lý."

Mẹ nó, thả chó cắn người, trong lòng tôi cũng bắt đầu khó chịu: "Cho dù tôi muốn ở trên mạng tung tin nói ông là một con chó, trước tiên tôi cũng phải biết ông là ai đã. Nhưng đáng tiếc, tôi không hề biết ông hay thân chủ của ông là ai."

Cơ mặt của luật sư khẽ giật, thấy tình hình như muốn xông tới cắn tôi vậy, may mà thân chủ của ông ta đã đưa tay ra ngăn ông ta lại.

"Xin lỗi!" Giọng điệu của người đàn ông đã có chút hoà hoãn, "Tôi họ Đàm, người phụ nữ vừa nãy là vợ tôi. Bởi vì gần đây cô ấy đã chịu một đả kích rất lớn, cho nên tinh thần có chút bất ổn. Tôi không hy vọng sẽ có một số tin đồn sai sự thật bị lan truyền ra ngoài, cho nên tôi muốn biết một chút rằng lúc nãy cô ấy đã nói gì với cậu."

"Cô ấy nói con trai mình không phải tự sát, có phải như vậy không?" Tôi nhân cơ hội hỏi ngược lại.

Người đàn ông lập tức nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ, rõ ràng lời nói của tôi đã chạm tới nỗi đau của ông ta. "Cô ấy nói như vậy sao? Vậy cô ấy có nói với cậu tại sao cô ấy lại cho là vậy không?"

"Cô ấy nói con trai mình bị một bàn tay đẩy xuống!" Tôi nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông, hy vọng có thể tìm thấy chút ít manh mối, "Phải như vậy không?"

"Ồ" Người đàn ông gật đầu, như thể đã trút được gánh nặng, ông ấy chầm rãi chỉ tay vào nhà máy đang chìm dần trong đêm chạng vạng tối rồi nói: "Mấy ngày trước, con trai ruột của tôi đã nhảy lầu và chết ngay tại nhà máy này. Sau khi điều tra cảnh sát kết luận nó chết do tự tử. Không một người mẹ nào có thể chấp nhận được sự thật như thế cả, vậy nên khó tránh cô ấy lại nảy sinh ra hoang tưởng vô lý. Nhưng sự thật là sự thật, phía cảnh sát đã có kết luận, hy vọng cậu hiểu cho nỗi đau mất con của người làm bố mẹ như chúng tôi." Nói đến đây, giọng ông ta bắt đầu run lên, sống lưng thẳng tắp lúc đầu giờ đã hơi khom xuống. Có lẽ mới vừa nãy, ông ta vẫn còn là một người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ nhưng giờ phút này người đàn ông chỉ là một người bố đã mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần bởi nỗi đau mất con mà thôi.

Tôi bỗng cảm thấy có chút áy náy, mặc dù ông ta khiến người khác chán ghét, nhưng tôi lại lấy nỗi bất hạnh của người khác để khiêu khích họ, rõ ràng là càng vô đạo đức hơn.

"Tôi hy vọng chuyện này có thể dần trôi vào quên lãng, tôi không muốn nó bị bất cứ ai khơi gợi lại, bởi vì cô ấy không thể chịu thêm bất kì đả kích nào nữa. Về sự giúp đỡ của cậu, tôi sẽ đưa cậu một khoản bồi thường tương ứng."

Ông ta vẫy tay về phía sau, tên luật sư vừa nãy lườm tôi một cái, miễn cưỡng lục thứ gì đó trong túi mình.

"Không cần đâu!" Tôi từ chối, "Mặc dù trang web của tôi rất cần danh tiếng, nhưng tôi sẽ không lấy bất hạnh của người khác ra làm lợi cho mình, cái này là vừa nãy vợ ông đưa cho tôi, không có công thì không nên nhận lộc, ông giúp tôi trả lại cho vợ mình đi!"

Tôi đưa lại tấm chi phiếu cho người đàn ông, ông ta kinh ngạc nhìn tôi, sau đó từ từ chìa tay về phía tôi: "Cảm ơn, cậu thật là một người chính trực."

"Không có gì!" Tôi cũng rất tự nhiên bắt tay ông ta, nhưng thật ra trong lòng lại đang gào thét: [Đừng giả vờ nữa, đây là tiền đấy, cả đời tôi chưa từng được thấy nhiều tiền như vậy! Nếu như ông trời có thể cho tôi cơ hội lấy lại tấm chi phiếu này lần nữa, tôi tình nguyện bị sét đánh.]

Người đó gật đầu, cũng không nói tạm biệt (có lẽ ông ta cũng không muốn gặp lại tôi nữa đâu), liền xoay người lên xe. Mấy chiếc xe Audi đó hệt như lúc mới đến, thoáng chốc đã biến mất như một cơn gió. Kiếm Hiệp Hay

Tôi nhìn vào lòng bàn tay mình, chiếc thẻ nhớ vẫn nằm ở đó. Người phụ nữ đặc biệt dặn dò tôi không được để người khác nhìn thấy nó, ngay cả chồng cô ấy cũng không ngoại lệ, rốt cuộc chiếc thẻ này đã ghi lại những gì, có khi nào liên quan đến ma quỷ mà cô ấy nói không?

Ngay lúc này, phía sau lưng tôi bỗng vang lên tiếng "vù vù", tôi giật mình quay đầu lại, những toà nhà màu xám dưới hàng rào sắt kia trông như một con quái vật khổng lồ đang thu mình trong màn đêm mênh mông ----- âm thanh đó phát ra từ bên trong nhà máy.

"Là thứ gì đang kêu nhỉ?" Tôi đột nhiên có trực giác rất mạnh mẽ rằng trong nhà máy nhất định có thứ gì đó đặc biệt. Nếu như bây giờ tôi vào đó, có lẽ sẽ khám phá ra được vài thứ.

Mặc dù cổng sắt của nhà máy cao khoảng ba bốn mét, nhưng loại cổng sắt của hàng rào này là loại dễ trèo nhất. Khó khăn lắm tôi mới tìm được vị trí của nhà máy này, nếu như không vào thăm dò thử, hôm nay xem như uổng công rồi.

Tôi đưa tay định nắm thanh thép trên cổng chuẩn bị trèo lên, nhưng tay vừa chạm cổng, bỗng có một cơn gió thốc vào mặt, âm thanh "vù vù" đó lại càng vang lên dữ dội hơn, tôi đưa mắt nhìn vào trong bóng đêm mù mịt, dường như có rất nhiều thứ đang di chuyển.

"Đó là thứ gì?" Tim tôi đập thình thịch như có một cái trống lớn đang gõ liên hồi trong lồng ngực, cơ thể vô thức lùi về sau vài bước.

Nhưng ngay khi vừa lùi lại, tôi cũng đã nhìn thấy rõ, không phải là thứ gì đáng sợ cả, cái bóng như ma quỷ nhảy múa kia chỉ là bụi đất bị gió thổi bay lên mà thôi.

Chẳng qua là âm thanh của gió phát ra từ trong khu nhà máy trống trải, không có gì ghê gớm cả, tôi tự trấn an mình, tiếp tục đưa tay về phía cổng sắt. Nhưng khi sắp chạm tay vào cổng tôi lại đột nhiên do dự, bởi vì tôi phát hiện mình vậy mà lại đang sợ hãi.

Trước đây khi điều tra những chuyện linh dị khác tôi chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi, bởi vì trực giác nói với tôi chuyện này không có gì nguy hiểm cả. Nhưng lần này, tôi lại thấy sợ.

"Đây là do tình cờ có người nhìn thấy thôi, thứ mà không ai nhìn thấy còn nhiều bao nhiêu nữa?" Câu nói của tài xế taxi cứ như một lời nguyền rủa quanh quẩn trong tâm trí tôi, khiến tôi chợt rùng mình. Nếu như tôi bước vào trong nhà máy này, liệu tôi có biến mất không một dấu vết khỏi thế giới này không?

Tôi đột nhiên phát hiện, giữa nơi hoang vu tối tăm này này chỉ còn lại một mình mình, núi rừng xung quanh trong đêm tối đã nối liền thành một, giống như một cái lồng khổng lồ nhốt tôi vào bên trong. Nỗi sợ hãi trong lòng như suối nguồn vô tình bị đâm thủng, rồi đột ngột hoá thành một dòng nước lũ, nhấn chìm ý thức của tôi. Chính ngay lúc này, trong đầu tôi đã quên đi tất cả, chỉ còn nhớ đến một từ: "Chạy"

Lúc tôi chạy đến con dốc, rừng cây đã che mất tia sáng cuối cùng của hoàng hôn, khắp nơi đều tối đen như mực, chỉ còn lại một chút ánh sáng le lói phản chiếu từ con đường lát xi măng, giống như một dải lụa trắng mỏng manh trôi dạt trên đại dương, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm vào mặt nước đen ngòm. Nếu như tôi không thể đến bờ an toàn trước khi bị nhấn chìm, tôi sẽ có nguy cơ bị lạc trong bóng tối vô tận này mãi mãi.

Sự thật đã chứng minh, tuyến thượng thận có thể mang đến cho con người sức mạnh vô biên trong những tình huống nguy hiểm, hai chân của tôi hoạt động hết tốc lực, bên tai là tiếng gió không ngừng rít gào, tôi cảm giác như không phải mình đang chạy, mà là đang lái một chiếc motor lao vút đi.

(*Tuyến thượng thận là các tuyến nội tiết sản xuất nhiều loại hormone bao gồm adrenaline và steroid aldosterone và cortisol. Chúng ở vị trí trên đầu của mỗi quả thận. Mỗi tuyến có vỏ ngoài tạo ra hormone steroid và tuỷ trong.)

Trước khi kịp cảm nhận được thời gian đang trôi qua, tôi đã chạy xong con đường dốc mấy trăm mét rồi. Lúc nhìn thấy được ánh đèn xe ô tô đang chạy tới, tôi mới ý thức được cuối cùng mình đã quay lại đường cái. Vừa nãy rốt cuộc tôi đã sợ cái gì nhỉ? Tôi không biết, chỉ biết cả người lúc đó mềm nhũn không còn sức lực như bị tiêm thuốc mê vậy, tay chân tôi cứ run rẩy không kiểm soát được.

Sau khi tỉnh táo lại, tôi không khỏi cảm thấy xấu hổ vì nỗi sợ hãi không cách nào giải thích được khi nãy của mình. Vẫn chưa làm rõ được cái gì vậy mà lại sợ hãi như một con thỏ đế vậy. Xấu hổ ghê, không muốn làm con thỏ sợ hãi trước sói xám, và tôi cũng sẽ không trở thành một con cừu ngoan ngoãn đâu, vì để chứng tỏ mình không sợ gì cả, tôi đã mạnh dạn hét vào trong khu đất bỏ hoang đang bị nuốt chửng bởi bóng tối kia một câu: "Tôi nhất định sẽ quay lại."

Có điều trước mắt, tôi vẫn nên xem thử thẻ nhớ mà Đàm phu nhân đã đưa cho tôi để nắm được tình hình đã. Tôi chưa bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị trước, có lẽ thẻ nhớ này sẽ giúp tôi hiểu biết thêm một chút về nhà máy Hướng Dương.

Như tôi đã từng nói, trên đường này không có một chiếc xe buýt nào cả, tôi gần như phải "liều cả mạng" mới chặn được một chiếc taxi đường dài chạy ngang qua, trung chuyển mấy lần về đến thành phố thì đã hơn chín giờ tối.

Quay trở lại ổ nhỏ quen thuộc của mình, cảm giác bình yên trong lòng cuối cùng cũng quay trở lại. Nhưng khi nhìn kỹ tôi mới phát hiện, ổ nhỏ này của tôi hình như đã có vẻ gì đó bớt "quen thuộc" hơn, hoá ra là vỏ chai bia và rác quăng đầy sàn đã không thấy đâu nữa, căn phòng trở nên ngăn nắp gọn gàng, mùi cơm hộp để qua đêm và mùi tất thối cũng biến mất, thay vào đó là một mùi hoa tươi man mác phảng phất khắp phòng.

Đây có phải thật sự là cái ổ nhỏ của tôi không nhỉ? Lúc tôi còn đang ngẩn người, dưới tấm chăn trên chiếc giường nhỏ của tôi chợt vang lên tiếng hét chói tai, kế đến một khuôn mặt tái nhợt bỗng lộ ra.