Lời Nói Dối Của Đôi Mắt

Chương 43: Cậu ấy là của tôi




Hưng Vĩ sinh ra trong gia đình có truyền thống làm xã hội đen, chính bản thân cậu ta từ nhỏ cũng đã ý thức được việc nguy hiểm khi làm cái công việc này. Cho nên dù ở thời điểm hiện tại chỉ mới là học sinh cấp ba nhưng sức lực của cậu ta rất tốt để phòng tránh trường hợp nguy hiểm xảy ra còn có đường thoát thân.

Trái ngược với Hưng Vĩ, Sở Khiết bản tính hướng nội lại chỉ thích ở trong nhà cho nên thể lực cậu vốn dĩ rất yếu. Mặc dù là con trai nhưng sức chạy thậm chí còn bị các bạn nữ bỏ xa. Cho nên việc Hưng Vĩ kéo cậu đi dễ dàng cũng là chuyện không có gì phải nói.

||||| Truyện đề cử: Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần |||||

Trên con dãy hành lang rộng lớn, một đàn anh khoá trên cao ráo kéo theo cậu em khoá dưới rời đi. Khuôn mặt của vị đàn anh kia lúc nào cũng nào cũng cau có không vui, Bạch Sở Khiết bị cưỡng ép bắt đi.

"Đừng...đừng mà. Em không thích đi với anh"

Bạch Sở Khiết cố gắng vùng vẫy muốn chạy trốn, nhưng Hưng Vĩ sức lực rõ ràng lớn hơn, cậu ta đạp cửa phòng thể dục dụng cụ, sau đó đẩy người vào bên trong.



Mùi của bụi bẩn xộc lên mũi, người ở phía sau lưng hung dữ. Bạch Sở Khiết lùi về sau nói.

"Anh...anh Vĩ, chúng ta có chuyện gì để nói sao? Em và anh rõ ràng không có quen biết"

Hưng Vĩ hừ mạnh một tiếng, cậu ta đút hai tay vào túi quần, lông mày sắc xảo nhếch lên cười khẩy nói.

"Cậu với tôi cần gì quen biết? Chẳng qua là có chuyện cần nói với cậu nên tôi mới mang cậu đến đây! Ngoan ngoãn nghe lời tôi, tránh xa Trần Duật Đằng ra một chút"

Hưng Vĩ liên tục nhắc đến Trần Duật Đằng, trong khi biết rõ Duật Đằng lại đang là người yêu của cậu. Bắt cậu tránh xa người yêu của cậu, như này là đang nói chuyện vô lí sao?

"Em...em việc gì phải tránh xa anh ấy?"

Bạch Sở Khiết không hề hay biết Hưng Vĩ đang có ý tốt với mình, dù sao thời gian dài cậu cũng không biết người này là ai. Làm sao có thể nhanh chóng nghe lời người khác như vậy được?

Hưng Vĩ nhìn bộ dạng cứng đầu của Sở Khiết thì tức không chịu được. Cậu ta tiến đến, bóp má của Sở Khiết. Ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình, mặt cũng cúi sát xuống gần mắt Sở Khiết đáp.



"Tôi nên khen cậu thuần khiết hay ngu ngốc đây?Trần Duật Đằng từ trước đến nay chỉ toàn quen con gái, hoàn toàn chưa từng quen con trai. Còn nữa, biết bao nhiêu người hoàn hảo cậu ta không chọn, việc gì cậu ta...."

Cạch!

"Hưng Vĩ! Cậu là anh em của tôi mà làm cái trò gì vậy hả?"

Lời nói quen thuộc ở phía sau lưng vang lên. Tư thế của Hưng Vĩ hiện tại cũng không khác gì sắp cưỡng hôn Sở Khiết. Trần Duật Đằng vừa lúc nãy nghe Nam Khiêm nói Hưng Vĩ kéo Sở Khiết đi thì trong lòng đã không vui, bây giờ chứng kiến cảnh hai người có hành động mờ ám. Hắn càng cảm thấy trong lòng khó chịu, thậm chí là nghẹn một cục tức ngay ở cổ họng.

Hưng Vĩ nhíu mày, chậc lưỡi một tiếng. Xem chừng là lời nói lại bị cắt đứt, Bạch Sở Khiết sợ Duật Đằng hiểu lầm cho nên cuống quýt thoát khỏi Hưng Vĩ chạy về hướng của hắn.

"Mọi...mọi chuyện không như anh nghĩ đâu"

Trần Duật Đằng liếc nhìn cậu, khuôn mặt xinh đẹp kia càng khiến hắn trong lòng vừa lo lắng vừa bực bội.

Nói không chừng vừa lúc nãy nếu Hưng Vĩ thật sự chạm môi mình vào Sở Khiết, có khi hắn còn đánh người.

Trần Duật Đằng kéo Sở Khiết ra sau lưng mình, ánh mắt nhìn Hưng Vĩ cũng không còn thoả mái như trước nữa, hắn cất giọng cảnh cáo.

"Hưng Vĩ, Sở Khiết và tôi như thế nào, cậu cũng là người biết rõ nhất, tôi không có ý gì cả. Nhưng cậu cũng đừng có ý với Sở Khiết"

Trần Duật Đằng tự an ủi bản thân mình rằng chỉ đang đóng vai mẫu người bạn trai lí tưởng, hắn chắc chắn và hoàn toàn sẽ không có ý đồ gì khác với Sở Khiết. Hắn còn ảo tưởng rằng bản thân mình đang khó chịu chỉ vì Sở Khiết có gan quyến rũ bạn của mình mà thôi.

Hắn bị cho chính suy nghĩ của mình làm cho mâu thuẫn, đã vậy Hưng Vĩ còn châm theo dầu vào lửa.

"Tôi làm gì có ý với Sở Khiết, nhưng nhìn lại xem. Cậu ta thời gian gần đây cũng xinh đẹp không kém. Tuy rằng tôi không có ý, nhưng biết bao nhiêu người có ý với cậu ta? Sao nào? Thiếu gia nhà cậu cũng biết ghen là gì sao?"