Lời Nói Dối Của Em Cũng Êm Tai

Chương 15: Gà con? Cáo già? (5)




Tần Phỉ mở mắt ra, giật mình vì một đống đầu người hiện ra trước mắt: “Đậu, mấy người đang ngắm gái đẹp à?”

“Tỉnh rồi, tỉnh rồi.” Một người trong nhóm đó hét lớn.

“Đừng chen lấn ở chỗ này, tản ra chút, để cô ấy thoáng khí.” Giọng nói của Lưu Diễn Trạch truyền tới, một đống người kia lập tức giải tán ngay tại chỗ.

Tần Phỉ ngơ ngác ngồi dậy, chạm vào vết xước trên tay, cô cau mày rên một tiếng. Cô nhìn lòng bàn tay đã được băng bó xong, chỉ cảm thấy năm nay đôi tay này đừng hòng khỏi nữa. Vết sẹo để lại khi đào người ở khu vực bị nạn còn chưa mất, thì đã thêm vết thương mới rồi.

Cô trừng mắt nhìn Lưu Diễn Trạch: “Có phải tay của tôi xung khắc với anh không hả? Sao cứ gặp anh thì nó sẽ bị thương vậy?”

Lưu Diễn Trạch không có tâm trạng nói đùa với cô, lúc ở trên sân thượng nhìn thấy cô suýt chút ngã xuống dưới, trái tim anh ấy xém thì dọa ngừng đập. Anh ấy nghiêm mặt hỏi: “Cô mắc bệnh trầm cảm à?”

“Anh mới mắc bệnh trầm cảm đó!” Tần Phỉ trợn mắt với anh ấy.

“Vậy sao cô lại hiểu được cảm nhận của người mắc bệnh trầm cảm?” Anh ấy tận mắt chứng kiến cuộc nói chuyện trên sân thượng, động tác, lời nói của cô quá mức sinh động, đừng nói là người phụ nữ kia, ngay cả anh ấy cũng sinh ra một ham muốn tự sát để giải thoát rồi.

Giống hệt như bị thôi miên vậy.

Tần Phỉ phì cười, vẻ mặt đắc ý: “Các anh đó, đừng chỉ huấn luyện từ sáng đến tối, không có việc gì làm thì đọc sách nhiều chút. Thế giới của bệnh trầm cảm không phải địa ngục mà là biển xanh thẳm, câu nói này là một bệnh nhân người Đài Loan mắc bệnh trầm cảm đã viết lại trong sách, tôi chỉ mượn dùng một chút.”

Lưu Diễn Trạch tin mà cũng không tin: “Lát nữa sẽ có bác sĩ đến kiểm tra tâm lý cho cô, cô không cần căng thẳng, tất cả chiến sĩ chấp hành qua nhiệm vụ nguy hiểm đều phải tiếp nhận kiểm tra tâm lý.”

“Tùy anh.” Tần Phỉ vén chăn đứng dậy: “Hai mẹ con kia thế nào rồi?”

“Mẹ con đều bình an.”

“Vậy thì tốt.” Cô vừa dứt lời, Cách Vụ đã đẩy cửa đi vào phòng bệnh, tay cầm thủ tục xuất viện vừa mới làm xong: “Đội trưởng Lưu, kiểm tra tâm lý của Tần Phỉ giao cho tôi, tôi sẽ gửi báo cáo đứng hẹn đến đội của các anh.”

“Được, vất vả cho cô rồi.”

“Các anh mới vất vả, mọi người đều vất vả cả.” Cách Vụ nhìn các lính cứu hỏa còn đứng ngay ngắn trong phòng bệnh, cười híp mắt nói: “Khoảng thời gian này cũng may Tần Phỉ có các anh chăm sóc, lát nữa tôi sẽ đón cô ấy về nhà, hành lý cô ấy để lại trong đội sẽ bảo trợ lý của cô ấy đến lấy.”

“Được.” Lưu Diễn Trạch lại nhìn Tần Phỉ, thấy cô làm mặt quỷ với Cách Vụ, nỗi lo lắng trong lòng mới hạ xuống: “Đi thôi, gặp lại sau!”

Tần Phỉ vẫy tay, tiễn bọn họ rời đi. Người đi hết, mặt cười của Cách Vụ lập tức biến mất, cô ấy nghiêm túc nhìn Tần Phỉ, chất vấn: “Cậu học cách thôi miên từ khi nào vậy? Cậu đã tự thôi miên bản thân à?”

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.” Tần Phỉ quay lưng lại, mặc quần áo.

Cách Vụ không cho phép cô trốn trách: “Tần Phỉ, nếu như cậu từng tiến hành thôi miên bản thân, vậy thì những đánh giá tâm lý trước kia của cậu đều phải phân tích lại. Cậu đã học qua tâm lý học, cậu hiểu tình trạng của mình hơn tôi. Tần Phỉ…”

“Được rồi, đừng gọi như gọi hồn nữa.” Tần Phỉ mất kiên nhẫn, thở dài: “Lúc tôi làm tình nguyện viên ở bệnh viện chuyên khoa Pháp có học một chút, đáng tiếc là tôi không có cách nào thôi miên bản thân cả. Lần này, nếu không phải cậu ép tôi lên đỉnh núi, tôi cũng không mạo hiểm dùng cách thôi miên.”

Cách Vụ nhìn vào mắt cô, cố gắng phân biệt độ thật giả trong lời nói của cô. Nhưng sau khi nhìn thấy cô thôi miên người muốn tử tự, cô ấy đã không chắc chắn với phán đoán của bản thân như trước nữa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ngày mai đến phòng khám đi.”

“Được, được, được. Nhưng trước khi đến, tôi có thể tìm gì ăn trước không?” Tần Phỉ đẩy vai cô ấy đi ra ngoài, Cách Vụ lắc đầu bất lực, bật cười nhưng trong lòng càng thêm lo lắng.



Phần lớn người bệnh thực sự mắc bệnh tâm lý tuyệt đối sẽ không biểu hiện tình trạng bệnh của mình ra ngoài. Hình tượng của bọn họ trước mặt mọi người đều rất chính diện, còn bình thường hơn cả người bình thường. Nhưng một khi bộc phát, hậu quả rất khó mà tưởng tượng.

“Bác sĩ Cách, bác sĩ Hành đến rồi.” Y tá gõ cửa phòng làm việc của Cách Vụ. Cách Vụ ngẩng đầu khỏi bệnh án, nhìn thấy Hành Tri Chỉ thì vỗ đầu: “Xin lỗi, tôi quên mất đã hẹn với cậu.”

“Không sao, nếu cô bận, hôm khác tôi lại đến.” Hành Tri Chỉ vẫn dễ nói chuyện như trước.

“Tôi có thể…”

“Đồ ngốc, sao cậu lại ở đây?” Cách Vụ còn chưa nói xong, Tần Phỉ đã chen vào.

Hành Tri Chỉ quay đầu, nhìn thấy cô thì mặt đầy ngạc nhiên. Hai người quan sát lẫn nhau, cuối cùng tầm mắt đều rơi vào người Cách Vụ.

Cách Vụ nhún vai xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, tôi quên mất đã hẹn Hành Tri Chỉ, lại hẹn cậu làm đánh giá tâm lý.”

“Đánh giá tâm lý?” Hành Tri Chỉ thắc mắc.

“Hôm qua cô ấy tham gia cứu hộ của đội cứu hỏa, suýt chút rơi xuống từ tầng sáu, dựa theo quy định sau khi nhân viên cứu hộ hoàn thành nhiệm vụ phải làm kiểm tra.”

“Có bị thương không?” Hành Tri Chỉ lập tức quay sang phía Tần Phỉ, quan sát cô từ trên xuống dưới, tầm mắt rơi vào bàn tay còn đang quấn băng của cô, lông mày lập tức chau lại.

Tần Phỉ cong đôi mắt đào hoa, trực tiếp đưa tay đến trước mặt anh: “Rất đau, cậu thổi cho tôi đi.”

Giọng nói nũng nịu làm Cách Vụ nổi da gà, cô ấy thích thú nhìn hai người, mắt sáng bừng: “Bác sĩ yêu thầm cậu nhiều năm đây à.”

Tần Phỉ gật đầu vui vẻ, Hành Tri Chỉ bỗng đỏ mặt.

“Được rồi, hôm nay đình công. Tôi gọi điện cho Tư Tề, bảo anh ấy mời chúng ta ăn trưa.” Cách Vụ cười nheo mắt hỏi: “Muốn ăn gì?”

Hành Tri Chỉ đỏ mặt nhìn Tần Phỉ: “Em ăn gì cũng được, chị muốn ăn gì?”

Tần Phỉ nheo mắt cười: “Gà con.”

*

Bữa trưa chọn ở một nhà hàng đồ bổ rất nổi tiếng, nhà hàng trang trí theo phong cách xưa, ba người đi qua hành lang dài thì trông thấy Nhậm Tư Tề yên lặng ngồi ở đó. Anh ấy mặc đồ vest màu đen, áo sơ mi trắng, cổ áo hơi mở ra, ánh mắt cụp xuống, xung quanh tỏa ra khí thế người lạ chớ làm phiền. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, anh ấy hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Cách Vụ, trong mắt mới có sự ấm áp, cả người trở nên thân thiện.

Bốn người đi vào phòng riêng, lập tức có người mang lên một bình trà hoa, mùi hoa thơm nồng, cả căn phòng đều tỏa ra mùi thơm của hoa, rất dễ chịu. Bốn người học chung trường tiểu học, cấp hai. Nhậm Tư Tề, Cách Vụ và Hành Tri Chỉ còn học chung với nhau cả cấp ba và đại học. Nói đến chuyện vui lúc đi học, bầu không khí rất tốt.

Sau khi canh gà tẩm bổ được dọn lên bàn, Hành Tri Chỉ lập tức múc cho Tần Phỉ một chén canh.

Nhậm Tư Tề khẽ liếc một cái, nhẹ nhàng nói một câu: “Công ty muốn nhận cho cậu một đại diện trang web, bên đó yêu cầu cậu không được công khai yêu đương trong vòng hai năm, ok không?”

“Giá cả ok thì tôi ok.” Tần Phỉ trả lời một cách vô tư, vỗ Hành Tri Chỉ đang múc canh: “Không lấy đùi gà, lấy cánh gà.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hành Tri Chỉ lẳng lặng múc cánh gà đến trước mặt cô.



Cách Vụ âm thầm kéo Nhậm Tư Tề, bảo anh ấy dừng đúng lúc. Chuyển sang hỏi Hành Tri Chỉ: “Sao cậu từ khu vực bị nạn trở về nhanh như vậy? Tôi tưởng cậu phải ở thêm ít nhất một tháng nữa chứ.”

“Vốn dĩ là phải ở thêm một khoảng thời gian nhưng vừa hay bên này có hạng mục cần người liên lạc nên tôi về sớm.”

Tần Phỉ nhổ xương gà, nhướng mày hỏi: “Hạng mục gì thế?” Cô còn cho rằng đồ ngốc này về sớm vì cô, hóa ra còn có hạng mục.

Hành Tri Chỉ đưa khăn giấy cho cô, kiên nhẫn giải đáp: “Là hạng mục từ thiện liên quan đến PTSD, lần này em trở về vì gây quỹ cho hạng mục này.”

“Bây giờ các xí nghiệp lớn đều đang hăng hái quyên góp xây dựng lại khu vực bị nạn, gây quỹ chắc không khó.”

Nhắc đến chuyện này, Hành Tri Chỉ không kìm được mà thở dài: “Phần lớn người quyên góp đều mong muốn có danh tiếng tốt, quyên góp cho hạng mục không có thành tích, lại mất thời gian dài này, chi bằng thu hoạch danh lợi từ việc trực tiếp tài trợ cho trẻ mồ côi, xây dựng lại khu vực bị nạn.”

“Chắc chắn sẽ có xí nghiệp thật lòng muốn làm chuyện tốt mà.” Cách Vụ an ủi.

Hành Tri Chỉ khẽ cười, gật đầu, Tần Phỉ liếm ngón tay, bỗng nhiên hỏi: “Đồ ngốc, tối mai cậu có rảnh không?”

“Có, sao thế?”

“Hẹn cậu.” Tần Phỉ không chút kiêng dè nháy mắt đưa tình với anh, lấy điện thoại ra nghịch Wechat.

Hành Tri Chỉ mặt mày ngượng ngùng, Cách Vụ cạn lời, Nhậm Tư Tề lạnh lùng nhìn cô một cái, cau mày nói: “Đừng quên hôm sau thử vai.”

Tần Phỉ ngẩng đầu, hét một cách phô trương: “Lạc ảnh hậu chăm sóc cho tôi, tôi còn cần phải đi thử vai à?”

Nhậm Tư Tề chẳng buồn nhấc mắt, anh ấy nói: “Ngày mai Lạc Tiểu Tiểu thử vai.”

“...” Hóa ra là bộ phim mà ảnh hậu cũng không điều khiển được. Cô bĩu môi, nói ậm ờ một câu, rồi lại bấm điện thoại, không biết đang nói gì.

Hành Tri Chỉ dè dặt nhìn cô, muốn lại gần nhưng không biết nên dùng cách gì để hòa nhập vào thế giới của cô.

“Trường tiểu học trực thuộc kỷ niệm ngày thành lập trường, mấy cậu đi không?” Bỗng nhiên Cách Vụ nhớ đến lời mời nhận được qua điện thoại ngày hôm qua.

Hành Tri Chỉ gật đầu: “Tối qua hiệu trưởng Vu gọi điện cho tôi rồi, nói tôi có thể tuyên truyền hạng mục này trong sự kiện của trường.”

“Đây cũng là một nơi tốt.” Nhậm Tư Tề tán thành: “Tốt nhất có thể sắp xếp cho cậu làm một buổi diễn thuyết, để càng nhiều người hiểu PTSD là gì.”

Khóe miệng Cách Vụ cong lên, khoác tay Nhậm Tư tề: “Còn tốt nhất cái gì, đừng tưởng em không biết hiệu trưởng Vu bảo anh làm người liên lạc của sự kiện này, còn mời anh tham gia lập kế hoạch nữa. Sắp xếp diễn thuyết thì giao cho anh rồi.”

“Nếu em chịu lên sân khấu quyên góp dưới thân phận bà Nhậm, anh sẽ sắp xếp diễn thuyết.” Nhậm Tư Tề nghiêng đầu nhìn cô ấy, ánh mắt dịu dàng.

“Không thành vấn đề.” Cách Vụ cổ vũ bằng cách hôn lên mặt anh ấy, mắt Nhậm Tư Tề sáng bừng, khóe môi không kìm được mà nhếch lên.

Hai người này ngọt đến mức khiến người ta đau răng. Cuối cùng Tần Phỉ cũng nói chuyện Wechat xong, ngẩng đầu nhìn ba người, mắt nheo lại: “Ba người đều nhận được lời mời kỷ niệm ngày thành lập trường?”

Ba người đồng loạt gật đầu.

Cô tức giận đập bàn: “Phục vụ, cho tôi thêm một con gà nữa!”

Là một học sinh cùng tốt nghiệp trường tiểu học trực thuộc, Tần Phỉ cảm thấy bản thân chịu một ngàn điểm tổn thương.