Lời Nói Dối Đau Thương

Chương 20: Thay đổi




Mười lăm năm sau

Thời gian chầm chậm trôi qua. Tất cả ngoại hình đều thay đổi nhưng lòng thù hận của con người sẽ không bao giờ ngui ngoai.

Sau bao năm có ý định nung nấu trả thù. Ông Chu nhận lại cái kết đắng đó là chưa làm gì được ông Thẩm. Trái lại, ông ta có sự nghiệp thành công và gia đình viên mãn hạnh phúc.

Chỉ có ông vô phước! Thiếu nợ thì một ngày một nhiều, còn có đứa con trai làm chỗ dựa thì nó dần trở nên xa cách với mình.

Tại sao người lại có tất cả, còn tôi lại trở về với số âm.



Bao nhiêu năm trôi qua, mối hận thù chưa trả được. Bởi ông Thẩm không phải người dễ đối phó. Hơn thế nữa, ông Thẩm sau chuyện biết được Tô Lãng chính là Chu Dương thì sự đề phòng dành cho ông ta là thấy rõ.

Ông Chu vẫn sống ở khu vườn nhà họ Thẩm, nhưng cách đối đãi của ông Thẩm không còn cởi mở như lúc ban đầu.

Ông lo sợ mình đang nuôi một con sói dữ trong nhà, không biết lúc nào nó sẽ cắn ngược lại mình. Đề phòng trước vẫn hơn.

- --------------------------

Thế Khải vẫn đang miệt mài học tập. Tìm kiếm cho mình một cơ hội vươn xa. Không còn những ngày tháng vất vả, chật vật vì thiếu tiền. Hơn nữa khẳng định với ba mình rằng con không vô dụng, bất tài.

Không chỉ bao nhiêu lí do đó mà Thế Khải cố gắng từng ngày. Điều quan trọng nhất đó là có thể xứng đôi vừa lứa với Giai Giai. Thời gian trôi qua làm cho Thế Khải yêu Giai Giai nhiều hơn. Có thể ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên anh đã thích bây giờ lớn hơn nữa là thành yêu.

Cũng có thể nói Thế Khải yêu Giai Giai từ lâu.

Nhưng cô ấy không nghĩ vậy. Cô đối với anh là người anh trai không hơn không kém. Điều đó anh không tức bằng việc cô ấy lại yêu thương cái tên tài xế nghèo hèn, thấp kém Lục Đông đó.



Rõ ràng anh quen biết Giai Giai trước nhưng sao cô ấy chọn hắn mà không chọn anh.

Anh đẹp trai ưu tú vậy mà thua cái tên đó, hỏi có tức không chứ.

Nhưng mà anh không đồng ý hay cho phép bất kì tên nào dám ngang nhiên cướp Tiểu Giai ra khỏi tay anh.

' Giai Giai chỉ có thể thuộc về một mình anh mà thôi '. Đó là câu nói khẳng định chắc nịch từ anh.

Đúng như lời anh nói Giai Giai đang quen với Lục Đông. Giai Giai cũng thích chơi với cậu giống như là Thế Khải vậy. Nhưng mà trong thời gian làm tài xế cậu chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình là đưa Giai Giai đi học. Càng lớn Giai Giai lại càng xinh đẹp động lòng người làm sao cậu có thể chịu nổi chứ. Vì thế là tình cảm dần dần len lỏi theo trái tim mà càng yêu cô ấy nhiều hơn. Cậu đã lấy hết can đảm cũng như là dũng khí của mình mà mở lời tỏ tình. Kết quả ngoài sức tượng của cậu Tiểu thư đã đồng ý. Và cho đến hiện tại hai người họ vẫn hạnh phúc.

Cậu phải nói là Giai Giai người con gái tuyệt vời nhất mà cậu từng gặp. Cô ấy không chê cậu, không phân biệt chủ tớ mà cho cơ hội tìm hiểu. Đối với Giai Giai cậu không chỉ có một tình yêu mà còn là lòng biết ơn vì có cô ấy cậu mới có thể bớt tự ti về bản thân mình.

Giai Giai cũng đã trở thành thiếu nữ. Cô yêu Lục Đông bởi vì tích cách hòa đồng chứ không phải là gia thế gì cả. Mấy thứ đó cô không quan trọng, càng không cần. Lí do cô chọn Lục Đông chứ không phải là Thế Khải bởi vì anh trở nên lạnh lùng. Không còn là anh Thế Khải lúc nhỏ mà cô quen biết nữa. Biết là ai rồi cũng sẽ thay đổi. Nhưng nhìn anh ấy của bây giờ cô không nhận ra Thế Khải nữa rồi. Thật đáng thất vọng! Anh cũng nhiều lần tỏ tình với Giai Giai nhưng không lần nào cô đồng ý.

Lục Đông là người ấm áp chỉ cần bấy nhiêu thôi là cô đủ dành trọn trái tim cho cậu rồi.

Gần đây cô tránh mặt Thế Khải là vì anh đã xúc phạm đến Lục Đông. Nên hai người đã chiến tranh lạnh một thời gian khá dài.

Minh Châu đối với Giai Giai chưa lúc nào là hết căng thẳng, hai người chưa bao giờ nhìn nhau quá ba giây. Minh Châu thì nhìn bằng ánh mắt chán ghét sau đó nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác. Còn Giai Giai thì luôn né tránh ánh mắt cô chị của mình. Hai chị em sống chung nhà còn xa lạ hơn người cách biệt tận cuối chân trời.

Tình cảm chị em nhà họ Thẩm khó mà trở nên tốt đẹp.

Minh Châu lại yêu say đắm Thế Khải nhưng luôn bị anh từ chối. Và Minh Châu cũng biết anh yêu ai. Nên càng hận đứa em gái của mình. Chị, em à nghe thôi là đã phát tởm...