Lời Nói Dối Đau Thương

Chương 31: Quá khứ (7)




’ Tôi xin lỗi ’.

’ Có gì đâu chứ, mà nè anh chỉ biết nói tôi, còn bản thân thì sao tiều tụy hốc hác như vậy ’.

Ông thở dài, vô cùng cảm động trước những lời nhắc nhỡ của bà. Nếu như vợ ông cũng được như vậy thì tốt biết mấy. Bà ta suốt ngày chỉ chưng diện cho bản thân có thời gian đâu chăm sóc cho chồng, cho con chứ.

’ Tôi biết rồi ’. Ông nở nụ cười gượng gạo chứng tỏ mình không có vấn đề gì hết.

Không phải bà không nhận ra ông chỉ làm cho bà vui chứ thật chất ông không ổn một chút nào cả.

Hai người chìm vào những suy nghĩ của mình, trong căn phòng không còn tiếng nói của người nào cả.

- -------------------------------

Ông Chu tỉnh dậy bị bà chủ quán đuổi đi ngay khi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thôi thì cố lê từng bước về nhà.

Đến nhà, không thấy bóng dáng của ai duy chỉ có tiếng khóc lớn của Thế Khải.

Người đàn bà đó suốt ngày chỉ giỏi lãi nhãi với chồng, còn bây giờ lại bỏ mặt con cái ở đây. Còn bóng dáng thì chẳng thấy đâu.

Vừa về mệt mà nghe tiếng khóc dài triền miên của Thế Khải làm ông tức giận mà quát thằng bé, trông khi cậu chẳng hiểu chuyện gì.



’ Có nín đi không ’.

Ông càng nói thì thằng bé càng khóc lớn hơn, không có dấu hiệu nín.

Thở một hơi rồi cũng chấp tay chịu thua trước độ cố chấp không chịu nín của Thế Khải.

- -------------------------

Cũng đã hai ngày trôi qua nhưng vẫn không thấy hai mẹ con trở về, đi đâu được chứ. Ông Chu cũng có chút lo lắng không yên. Mặc kệ, sống hay chết gì cũng có liên quan gì tới ông sao.

’ Đứng lại ’. Ông Thẩm khi thấy bà ta về thì lớn giọng.

Bà ta nhíu mày, có đôi chút bực dọc. Đi chơi cả ngày về mệt cũng không được yên với ông ta.

’ Có chuyện gì thì nói đi ’. Giọng nói có đôi phần uể oải.

’ Có phải bà đã phản bội tôi không? ’. Ông hỏi trong tiếng thở dài bất lực. Mặc dù đã biết nhưng vẫn muốn chính tai nghe bà ta thừa nhận.

Trong lòng bà ta dậy sóng có chút run sợ trước câu hỏi của ông Thẩm.

Sao ông ta có thể biết được chứ?

’ Anh theo dõi tôi? ’. Trong lúc hoảng loạn bà không khống chế được lời nói của mình. Hỏi như vậy chẳng khác nào là ngầm thừa nhận là đã vụng trộm bên ngoài. Bây giờ có muốn rút lại lời nói cũng không kịp nữa rồi.

Vậy là bà ta đã thừa nhận.

Hết thật rồi, một mình ông cũng không thể cứu vãn nổi cái gia đình không thật sự hạnh phúc.

Vốn dĩ là ngay từ đầu bà ta là gượng ép lấy ông. Nên cũng không trách được bà ta. Tất cả là lỗi của Thẩm Đình này.

Ông không trả lời bà ta, gương mặt khó coi bước thẳng về phía cầu thang lên phòng, ông không muốn đối mặt với bà ta một chút nào cả.

Cái gì vậy? Giống như ông ta là đang bỏ rơi mình.

Đang nói chuyện mà tự ý bỏ đi. Trông khi cái người mà gây hấng cho cái cuộc nói chuyện ngắn ngủi này là ông ta.

Nhưng khoan đã, tại sao ông ta biết được chuyện mình vụng trộm bên ngoài. Tuy vẻ bên ngoài tỏ ra vô cùng bình thường nhưng bên trong có chút âm ỉ lo lắng.



Hay lí do là ông ta cũng có tình nhân bên ngoài, về đây kiếm chuyện với mình. Mắc gì mình phải lo sợ.

Không được mình phải điều tra cho thật kĩ chuyện này. Không để cho ông ta lấn lướt được.

- -----------------------

Sao một hồi nghĩ ngơi lấy lại bình tĩnh ông cũng đã đến bệnh viện để thăm cô ấy và cả … đứa con không cùng chung huyết thống.

Ông có thể nói rằng vì không cùng dòng máu mà hai ba con ông từ lâu đã xa cách.

Thôi không suy nghĩ nhiều nữa, chuyện trước mắt là lo cho Minh Châu. Dẫu sao, cũng không thể nào tuyệt tình với con bé được.

’ Ông chủ mới đến sao? ’. Ông Lý thấy ông cũng không có gì bất ngờ mà chào hỏi.

Đối với ông chủ của mình, ông Lý vô cùng cung kính và nể phục. Vừa tài giỏi lại yêu thương vợ con. Vậy mà bà ta và Minh Châu tốt số nhưng không biết hưởng.

Minh Châu lại không thích ba mình nhưng ông vẫn không so đo. Lúc nào cũng làm tròn nghĩa vụ.

’ Uh ’. Ông Thẩm cũng đáp lại lời chào.

Đúng là ông Lý giao cho chuyện gì cũng xong hết. Nếu không có ông Lý lo cho Minh Châu không biết giờ này con bé sẽ ra sao nữa.

Cứ cảm thấy đã làm phiền anh ấy quá nhiều, nên có nói là về nghĩ ngơi đi. Nhưng ông Lý nhất quyết ở lại.

Ông Thẩm thấy như vậy cũng chấp nhận không nói gì nữa.

’ Minh Châu à, con khỏe lại chưa? ’. Ông vẫn còn quan tâm và yêu thương con bé như ruột thịt. Nhưng Minh Châu còn nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện luôn nghe lời mẹ nghĩ xấu về ba mình.

Minh Châu thờ ơ, vô cảm mà không đáp lại lời của ba mình.

Nhưng khi Minh Châu mở lời toàn là hỏi về mẹ.

’ Mẹ sao không vô thăm mà lại là ba ’. Con bé cau có không vui người cần gặp thì chẳng thấy, người không cần gặp thì xuất hiện hoài.

Đúng là bực cả mình.

Không nhắc thì thôi, nhắc đến bà ta chỉ thêm bực mình.

Ông không chỉ buồn lòng về bà ta mà còn buồn lòng với đứa con gái này. Mình làm tất cả vì nó mà nó vẫn xem như không khí, không hỏi thăm được một tiếng mà toàn nói về mẹ.

Cũng phải, sao lại trách khi hai người họ mới là ruột thịt, mình chỉ là người ngoài.

Ông chỉ nói để tự an ủi lòng mình nhưng bản thân đau đớn hơn bao giờ hết.

’ Mẹ con bận mới không đến, lát mẹ sẽ vào với con ’. Ông rất nhiều lần tìm lý do vắng mặt của bà ta.

’ Mẹ bận vậy ba rảnh rỗi lắm sao? ’. Lúc nào cũng nói là bận không còn một lí do nào khác à, Minh Châu nghe những lời nói này mà phát chán.

Đây là câu nói tổn thương ông sâu sắc nhất. Đâu phải ông giống như bà ta rảnh rỗi đi chơi. Dù bận việc ở công ty nhưng vẫn giao hết cho nhân viên. Để có thời gian chăm sóc và ở bên con nhiều hơn.

Vậy mà con bé nỡ nói lên những lời xát muối vào lòng ông như thế này.

Ông cứ thế lặng thinh, không còn từ nào để nói.

Ông Lý nhìn đứa con gái nói ba mình như vậy cũng lắc đầu bất lực. Chỉ thấy thương cho ông chủ mà thôi.

Chỉ một lời nói của Minh Châu mà đâm trúng nhiều người. Nói khác nào ông rảnh rỗi nên mới ở đây với nó.

Nhờ ơn của ông chủ mới ở lại với con bé thôi. Chứ ông còn có bao việc phải lo.