Lời Yêu Thương Ngọt Ngào

Lời Yêu Thương Ngọt Ngào - Chương 2




(Chính thức khai hố em này sau một thời gian dài đặt gạch nhé!)



Edit: Doãn Tử Du



Beta: Doãn Mộc



"Tạ học muội, để anh tiễn em nhé."



Miểu Miểu bỗng dưng ngước mắt lên.



Hả???



Anh vừa gọi cô là cái gì?



Nhận ra...sao?



Ánh mắt của hai người cách hơi lạnh của không khí nhẹ nhàng chạm phải nhau. Cô như bị nóng, vội vàng dời ánh mắt. Trong lòng đã long trời đổ đất, trên mặt lại cố giả vờ bình tĩnh, dáng tươi cười trong sáng: "Hoắc, học trưởng Hoắc, đã lâu không gặp."



Hoắc Tư Diễn vẫn nhìn cô như cũ, chỗ sâu trong đáy mắt cuồn cuộn dâng lên một tia khác thường. Thoáng qua một lát, anh lại khôi phục vẻ bình tĩnh như trước: "Đã lâu không gặp."



Đúng vậy a, thật sự rất lâu thật lâu rồi, giống như đã qua một thế hệ.



Không thể tưởng tượng được anh vẫn nhớ cô.



Lúc ấy còn trẻ ngây thơ, không biết thẹn thùng là cái gì, đầy nhiệt huyết cùng nghị lực không đụng tường phía nam không quay đầu lại. Đưa bữa sáng, đưa nước cũng nghĩ ra những cách vô tình gặp được nhau, gửi 30 lá thư tình, dõi theo toàn bộ cầu vòng thành lớp mười. Ai không biết ai không hiểu, Tạ An Miểu Miểu cô thích Hoắc Tư Diễn?



Tấn công mãnh liệt như thế, nếu nắm bắt được bông hoa cao lãnh này thì không nói, vấn đề là...



Không theo đuổi được a...



Đây tuyệt đối là lịch sử đen tối nhất, Miểu Miểu mỗi lần ngẫm lại đều cảm thấy tai nóng lên. Nhắc tới cũng đầy mâu thuẫn, mới đầu cô cho rằng anh không nhận ra nên cảm thấy mất mác. Hôm nay biết rõ anh vẫn còn nhớ cô, lại hy vọng anh cái gì cũng đừng nhớ rõ...Cô nhìn trời mưa to ở bên ngoài, một lần nữa có cảm xúc muốn tông cửa xông ra ngoài.



"Đi thôi."



Hoắc Tư Diễn đẩy cửa đi ra ngoài, chống tay đỡ cửa lại. Thấy người phía sau không có tiếng động, anh quay đầu nhìn thoáng qua.



Miểu Miểu lấy lại tinh thần, ồ một tiếng, lập tức nhanh chân đi tới.



Trên mái hiên, mưa rơi như muốn vỡ, mặt nước mở ra một vòng tròn gợn sóng, trong bụi cây hoa hồng khắp nơi đều là hoa hồng Thanh Diệp. Hoắc Tư Diễn bung dù ra, nút cài của khung dù bị tụt hai nút, anh xoay tròn tán dù đến chỗ tụt rồi cài lại.



Miểu Miểu yên lặng đứng nhìn sau lưng anh, ngón tay trắng nõn đối lập với màu xanh của cây dù. Động tác rất vội, không nói cảm nhận ra cảnh đẹp ý vui. Lúc trước cô cũng rất thích anh cầm bút viết chữ, tay anh rất đẹp, chữ cũng rất dễ nhìn, làm cô mê mẩn. Có nhiều khi cô nhịn không được mà chọc một cái. Nếu thực hiện được, về nhà có thể vụng trộm cười suốt buổi sáng.



Khi đó rất thuần túy đơn giản vui vẻ.



Miểu Miểu biết rằng, người con gái không biết sự đời, dũng khí tràn đầy sớm đã biến mất. Người trước mắt cũng không còn là thiếu niên mặt mày trẻ trung như trước, mà là người đàn ông thành thục cẩn trọng.



Thời gian đúng là 1 quả trứng thối a...



Miểu Miểu thu lại cảm xúc của mình, chú ý thấy Hoắc Tư Diễn bung dù bằng tay trái, cô tự giác mà đi bên trái anh.



Cây dù màu xanh đậm chậm rãi đi trong mưa.



Trước quầy cafe, nhân viên phục vụ cho Hoắc Tư Diễn mượn dù rướn cổ lên nhìn. Cho đến khi không còn thấy cái dù màu xanh da trời đâu nữa, cô ta mới thu hồi ánh mắt: "Quả nhiên rất đẹp trai, đều là mỹ nữ đó a."



Đồng nghiệp sau quầy cười cười nói: "Tại sao cậu biết hai người đó là một đôi?"



"Đương nhiên!" Em gái phục vụ giọng điệu đầy chắc chắn, "Bọn họ đeo đồng hồ đôi, nhìn kiểu nào cũng giống một cặp."



Lúc trước cô ta đưa cafe cho người con trai bên cạnh, nghe được hai nữ sinh đang bàn bạc muốn tìm phương thức liên lạc với anh. Do trên người anh khí chất lãnh đạm người lạ chớ lại gần quá rõ, hai nữ sinh rụt rè cả buổi chiều không đi qua.



Về sau lại có 1 sinh viên đến bàn người con trai đó, còn lặng lẽ từ phía sau che mắt cậu ta lại, đoán xem ta là ai và vân vân. Đây không phải là tình thú của một cặp đang yêu nhau ư?



"Hai người đó nhìn rất đẹp." Em gái phục vụ lấy di động ra, ấn mở trình duyệt ra, nhấn vào mấy chữ. Trang web nhảy vòng, cô nhìn lướt qua không khỏi líu lưỡi: "Được rồi, nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của mình."



Thở dài trong lòng, cô ta cất điện thoại nhìn về phía mưa rơi ngoài cửa sổ: "Mưa chắc sẽ nhanh ngừng thôi."



Không ngờ mưa càng rơi càng to, từng hạt mưa rơi trên mặt dù. Trong không gian không tính là lớn, Miểu Miểu cố tình muốn giữ một khoảng cách với người con trai bên cạnh. Nhưng chỉ dời một chút, cánh tay đã lộ ra bên ngoài dù.



Hoắc Tư Diễn cũng nhìn thấy, anh rất bình tĩnh mà dời dù qua bên người cô, chiếc ở sơmi rất nhanh ướt một mảnh trên vai.



Miểu Miểu đành phải dịch trở về, cái dù quá nhỏ cho dù cô có cẩn thận đến mấy vẫn không tránh khỏi có một chút tiếp xúc. Có lúc mép váy cô chạm qua quần dài của anh, có khi quần dài của anh chạm vào váy cô, cánh tay cũng như có như không mà chạm vào nhau.





Mỗi lần đi một bước, tim đập nhanh hơn một phần.



Thật là không có tiền đồ a...



Miểu Miểu âm thầm khinh bỉ chính mình, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn trên cổ tay của Hoắc Tư Diễn. Ý thức được mình và anh đang đeo đồng hồ giống nhau, cô không tự chủ mà đem tay mình giấu sau lưng.



"Cẩn thận."



A, cẩn thận cái gì?



Không kịp nữa rồi.



Miểu Miểu bước vào một vũng nước trũng, bọt nước văng khắp nơi, lòng bàn chân cũng cảm thấy mát lạnh. Không cần nhìn cũng biết giày đã ướt hết, liên lụy đến giày da và ống quần của Hoắc Tư Diễn.



Mặc dù biết cần phải nói lời xin lỗi, nhưng vừa mới mở miệng lại bật ra một chuỗi tiếng cười. Cô lập tức che miệng lại, đôi mắt to tròn dạo một vòng, thoạt nhìn rất vô tội: "Rất xin lỗi."



Khóe mắt không kiềm được vui vẻ, toàn bộ đều lộ ra.



Hoắc Tư Diễn đem phản ứng của cô đều thấy trong mắt, lại không vạch trần: "Không có sao chứ?"



"...Không có việc gì."



Hai người tiếp tục đi về phía trước, giày Miểu Miểu bị ướt bước chân lại vô cùng nhẹ nhàng. Mắt thấy bãi đỗ xe ở phía trước, cô chớp mắt do dự một cái, nhưng vẫn ngừng lại: "Em lái xe đến, tiễn em đến đây là được rồi."




"Học trưởng Hoắc, cảm ơn anh."



"Không cần khách khí."



Miểu Miểu phất phất tay về phía anh: "Gặp lại."



"Gặp lại."



Miểu Miểu xoay người tiến vào trong xe, thuần thuật mở cửa xe ra, chậm rãi mở chìa khóa xe. Cô từ kính chiếu hậu thấy Hoắc Tư Diễn vẫn đứng ở chỗ cũ, không biết như thế nào đột nhiên cảm thấy anh đứng đó rất cô đơn tĩnh mịch.



Làm sao có thể?



Anh lúc nào cũng là người xuất sắc, là người hăng hái...



Xe đi ngang qua vật giảm tốc độ, sau khi hết lắc lư, Miểu Miểu lập tức kéo dây an toàn đeo vào. Lần nữa nhìn vào kính chiếu hậu, phía sau chỉ còn cảnh vật, không còn thấy ai nữa.



A thành phố lớn như thế, hơn hai ngàn vạn người, tỷ lệ gặp lại có bao nhiêu chứ?



Miểu Miểu vừa lái xe chạy ra ngoài đường, sau đó Hoắc Tư Diễn cũng lên một chiếc xe màu đen đậu ven đường, là xe đến đón anh.



"Sâm thúc, tình huống thế nào?"



Sâm thúc không nghĩ tới đã lâu không gặp mà anh vẫn còn nhớ mình, trên mặt lộ ra chút sợ hãi và vui mừng. Lại nhanh chóng bị lo âu trùng điệp bao trùm, lông mày nhíu chặt lại: "Không tốt lắm."



"Lão gia sáng sớm đứng lên thân thể không được thoải mái, ăn cơm trưa lại đột nhiên bất tỉnh..."



Mấy phút sau, xe nhanh chóng đến bệnh viện.



Sâm thúc vừa mới cởi dây an toàn chợt nghe ở sau có tiếng đóng cửa, lúc quay đầu lại, chợt thấy thân ảnh cao to kia đã nhanh chóng vào thang máy. Ông vội vàng đuổi theo, đứng trước cửa thang máy đã đi lên: "Ai, còn chưa nói là lầu mấy mà."



Hoắc lão gia đang phẫu thuật ở tầng sáu, vì tránh cho người không liên quan đến quấy rầy, đặc biệt bao luôn một tầng. Trước cửa ra vào có hai người đàn ông mặc tây trang đứng một trái một phải, thấy có người xa lạ đến đây, một trong hai người thò tay ngăn cản. Mặt không thay đổi nói: "Tiên sinh, nơi này không thể vào được. Xin anh hãy lập tức đi chỗ khác."



"Tránh ra."



Tiếng nói đầy thanh lãnh, hòa với một tia khàn khàn, giọng nói hơi thấp. Không có nửa phần cường thế, lại lộ ra một cổ ý không cho cự tuyệt.



Người đàn ông mặc tây trang màu đen lúc này mới liếc tới người này, trong đáy lòng tính toán. Hoắc gia gia nghiệp rất lớn, dòng nhánh rất nhiều, tuy không biết cậu ta là thân phận gì, nhưng người trước mắt này chỉ đứng đấy nhưng cũng lộ ra khí chất chèn ép bọn họ vài phần. Chắc quan hệ với Hoắc gia không nhỏ.



Nhưng quản gia Trương đã có phân phó, nếu tùy tiện để người lạ đi vào, chỉ sợ không ổn.



"Tiên sinh, xin anh..."



"Diễn thiếu."



Quản gia Trương nghe thấy tiếng động bên cạnh, liền vội vàng chạy tới, ngay cả cây gậy cũng quên cầm lên. Ông chạy đến bên cạnh Hoắc Tư Diễn, a một tiếng, lại lùi phía sau hai bước, cách cặp kính mà quan sát kỹ càng một phen. Như xác nhận được cái gì, không ngừng gật đầu, trên mặt khó nén nổi xúc động. Thậm chí còn thất thố cầm chặt tay Hoắc Tư Diễn: "Diễn thiếu, cậu đã trở về rồi...!"




Hoắc Tư Diễn gật đầu, vẻ mặt cũng không thay đổi quá lớn.



Cách đó không xa, thấy Trương quản gia có thái độ cung kính như thế, người đàn ông trẻ tuổi lúc trước ngăn Hoắc Tư Diễn như kịp phản ứng. Giọng nói đè nặng: "Ai vậy...? Trước kia chưa từng gặp qua."



Một người đàn ông khác không có trả lời, mà là âm thầm suy nghĩ. Diễn thiếu? Chắc lẽ là...Diễn thiếu? Hắn không khỏi nhìn sang một lần nữa.



Quản gia Trương tâm tình bình phục không ít, nói đơn giản tình huống của Hoắc lão gia. Bác sĩ gia đình một bên cũng chen vào nói: "Là tim có vấn đề bất thường."



Hoắc Tư Diễn trầm giọng hỏi: "Kết quả kiểm tra bản điện tâm đồ như thế nào?"



"Huyết áp tâm thu* thay đổi thất thường."



"Trong một phút, nhịp tim dao động trong khoảng bao nhiêu? Nhanh hay chậm?"



"Mỗi phút 180-240 lần*, huyết áp giảm xuống còn 10.7 kpa, thời gian ngất tổng cộng 3 phút 15 giây. Ở giữa có tính ý thức sống lại."



180-240 lần/phút: nhịp tim quá nhanh, người bình thường 60-100 lần/phút



Huyết áp người bình thường: huyết áp tâm thu: 12-15.9 kpa, huyết áp tâm trương: 8-10.9 kpa.



Huyết áp tâm thu chỉ số thứ nhất hay còn gọi là chỉ số trên là mức huyết áp cao nhất trong mạch máu, xảy ra khi tim co bóp. Huyết áp tâm trương là chỉ số thứ hai (hay chỉ số dưới) là mức huyết áp thấp nhất trong mạch máu và xảy ra giữa các lần tim co bóp, khi cơ tim được thả lỏng.



Hoắc Tư Diễn lại hỏi:" QRS hình sóng* như thế nào?"



Bác sĩ gia đình không tự chủ mà thẳng lưng lại, ông ý thức được người đàn ông trước mắt này không phải là con cháu bình thường của Hoắc lão gia, mà rất có thể đã học qua ngành y: "QRS hình sóng có cản trở, sóng R* đang ở kỳ nhỏ, ít hơn 300ms..."



QRS là viết tắt của phức bộ QRS (Phức bộ QRS: Là phức bộ sóng phản ánh quá trình khử cực của tâm thất chỉ hệ tim mạch)



QRS bình thường ở người khỏe mạnh 70-100ms



QRS bất thường:



----



QRS là cái đường sóng sóng ở chỗ bệnh nhân cấp cứu về tim ấy, trên phim cái chỗ đó mà thẳng thì bệnh nhân chết đó.



------



Sóng R: Là sóng khử cực thất (trừ phần đáy thất), là sóng dương, nhọn và lớn nhất.



Bình thường sóng R không có móc, rộng không 0,04s, cao khoảng 10mm. Tại các đạo trình trước tim trái, đặc biệt là V5, sóng R có thể cao đến 30mm (ở người trẻ tuổi) vẫn là bình thường.



Nếu R > 0,04s và có móc thì có thể gặp trong ngoại tâm thu thất, block nhánh trái, block nhánh phải.



Hoắc Tư Diễn hỏi mấy vấn đề nữa, bác sĩ trả lời từng cái.



Quản gia Trương thấy áo sơmi, ống quần và tóc của Hoắc Tư Diễn đều ướt, có lẽ là vừa nghe tin lão gia đang phẫu thuật liền chạy tới, trong mắt hiện lên tia vui mừng.




Cho dù hai ông cháu chín năm không gặp, nhưng huyết mạch thân tình, xương cốt cắt ngang còn hợp với gân, đâu có thể cắt đứt được đâu?



Quá trình phẫu thuật vẫn đang tiến hành.



Hoắc Tư Diễn cùng bác sĩ trò chuyện xong, trầm mặc mà tựa vào tường không biết đang suy nghĩ cái gì. Quản gia Trương đi qua nói với anh: "Hành thiếu đã xin nghỉ phép ở Mỹ, biết rõ tin tức lập tức điều chuyên cơ trở về, đoán chừng buổi tối là đến nơi."



Hoắc Tư Diễn nhàn nhạn mà ừ một tiếng, không nhận ra được ý tứ trong lời nói.



Quản gia Trương cũng không nói gì thêm nữa.



Đoán chừng nửa giờ sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ lấy khẩu trang xuống đi tới nói cuộc phẫu thuật thuận lợi, lúc này tâm tình của quản gia Trương cuối cùng cũng hạ xuống, đầu ngón tay trắng bệch vân vê phật châu, miệng lẩm bẩm. Cúi đầu thành kính tất cả phương hướng, quá đỗi vui mừng mà đi tìm Hoắc Tư Diễn nhưng lại không thấy bóng dáng đâu nữa.



__________



Miểu Miểu vừa về đến nhà trời liền hết mưa, chân trời lại hiện lên một vòng mặt trời. Cô vào nhà, ném chìa khóa xe lên bàn trà ở phòng khách, chẳng muốn lên lầu trở về phòng, trực tiếp nằm xuống ghế sô pha.



Nhắm mắt lại nhưng không hề có cảm giác buồn ngủ.



Thời gian dần trôi qua, ngoài cửa sổ đã là cảnh hoàng hôn buông xuống.



Miểu Miểu cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, gửi cho Tạ Nam Trưng một tin nhắn: "Anh, em hỏi anh một chuyện. Hôm nay tại quán cafe gặp phải Hoắc Tiên Sinh, tại sao hai người quen biết nhau?"




Đoán chừng Tạ Nam Trưng đã xử lý xong việc, tin nhắn trả lời lại rất nhanh: "Trước kia lúc ở Mỹ, cùng sử dụng chung một phòng thí nghiệm."



Miểu Miểu: "Anh ấy cũng là bác sĩ ngoại khoa?"



Tạ Anh Vũ: "Lúc trước là vậy, về sau không nhất định."



Miểu Miểu: "Có ý gì?"



Tạ Anh Vũ: "Ý trên mặt chữ"



Miểu Miểu: "Vậy anh với anh ấy liên lạc như thế nào?"



Tạ Anh Vũ: "Làm sao?"



Miểu Miểu: "Em chỉ tùy tiện hỏi một chút."



Thấm thoát mặt trời đã xuống núi, ánh nắng chiều phía tây sán lạn mà chồng chất. Hơn nửa bầu trời đã chuyển sang màu xanh xám.



Miểu Miểu đợi thật lâu, mới đợi được Tạ Nam Trưng gửi hai chữ: "Không có."



Đôi mắt cô thoáng chốc tối xuống, ánh sáng cửa ra vào cũng tối sầm lại. An Dung Trinh mới từ công ty trở về, Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn lên, vô tình mà chào hỏi mẹ mình.



An Dung Trinh buông cặp xuống, cùng con gái hàn huyên vài câu. Tiến đến phòng bếp, đụng đụng khuỷu tay chồng đang vo cơm: "Miểu Miểu làm sao vậy?"



Tạ Thích Minh liếc mắt nhìn phòng khách: "Không biết, lúc trước còn nhìn đồng hồ cười ngây ngô, lúc này lại ngẩn người ôm điện thoại."



Nước cơm bị tràn ra ngoài, An Dung Trinh đi tắt vòi nước: "Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp."



"Đúng vậy." Tạ Thích Minh nói: "Trước tiên hãy làm chuyện gì để phân tán con bé."



An Dung Trinh nói: "Trước tiên nấu cơm."



Hoàng hôn nặng nề, ngọn đèn nhu hòa.



Một nhà ba người ăn cơm tối, Miểu Miểu tự giác vào phòng bếp rửa chén. Sau khi tắm xong thuận tiện cắt một dĩa hoa quả, vừa ăn vừa cùng ba mẹ xem ti vi, nói chuyện phiếm.



Cô trong khoảng thời gian này ngày đêm làm việc và nghỉ ngơi đều điên đảo, không đến chín giờ liền mệt mỏi. An Dung Trinh thấy con gái ngáp liên tục, khuyên cô về phòng đi ngủ.



Miểu Miểu cho rằng mình sẽ dính gối liền ngủ, nhưng lật qua lật lại đến nửa đêm mà vẫn còn tỉnh. Ngày hôm sau lúc mặt trời lên cao mới ngủ được.



Cứ sinh hoạt ăn no chờ chết hai ngày liên tiếp trong nhà, Miểu Miểu bị mẹ vô tình đuổi ra khỏi cửa, phải chạy về trường học.



Miểu Miểu học bên khoa máy tính, sang năm là nghiên cứu sinh tốt nghiệp. Nhưng mà, học kỳ này cô một mực đi theo ông chủ làm hạng mục, luận văn còn chưa làm, vừa nghĩ lại đã cảm thấy đau đầu. Vừa quay về ký túc xá cất đồ, liền chập choạng cầm laptop đi đến thư viện.



Đang gặp cuộc thi tháng, trong thư viện khắp nơi đều là sinh viên đang ôn thi, phòng đọc cũng không còn chỗ ngồi.



Miểu Miểu ôm máy tính đi qua đi lại giá sách, cô đang tìm một quyển sách mà hình như có người đặt sai vị trí. Không còn biện pháp đành phải dựa theo mục lục hướng dẫn tra cứu mới tìm được.



Cũng may mấy cuốn sách liên quan đến máy tính đều ở chung một chỗ và ít phổ biến, bình thường mượn rất ít. Miểu Miểu nhìn sang nhãn hiệu gáy sách của quyển tin tức bản địa, rốt cuộc tới tận cuối giá sách mới thấy được thứ cần tìm.



Miểu Miểu đang muốn thò tay đi lấy, không nghĩ có một bàn tay so với cô còn nhanh hơn. Hiện lên trước mắt là trên tay người nọ có đeo một cái đồng hồ màu xanh đậm, phong cảnh trăng sao thu nhỏ, đặc biệt còn có kim đồng hồ hình trăng rằm. Trong lòng cô mạnh mẽ nhảy lên một cái, nghiêng đầu nhìn lại.



- ---------



Cô trừng mắt nhìn: "Học trưởng Hoắc?"



Tác giả có lời muốn nói:



Nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, còn có những khuôn mặt lạ hoắc, thu được nhiều bông hoa mọi người tặng, mấy người ca tụng tôi đến như vậy! Nhất định phải nhiệt tình như vậy được không nào!



Đáng yêu lục thủy tiểu thư VS bối cảnh thần bí Hoắc tiên sinh hoặc bác sĩ Hoắc? Mấy bạn thích không?



Miểu Miểu: Đã viết 30 lá thư tình cũng không theo đuổi được anh, anh muốn thế nào?



Hoắc tiên sinh trầm ngâm một lát: A, có lẽ kiên trì một chút nữa, liền được?



Miểu Miểu vừa nghe được liền bạo lên, không nghĩ tới dùng bạo chế bạo. Ngày hôm sau tỉnh lại, cổ họng khàn khàn, xương sống thắt lưng cực đau, hai chân như nhũn ra, còn không xuống giường được. Từ đó về sau, cô lên mạng đã hiểu được các loại hiểu thấu đẩy đưa --------



Hàng đêm kích tình, người đàn ông càng bại lộ rất nhiều bí mật...Chồng tôi thể lực tốt quá làm sao bây giờ, online các loại, gấp!