Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm - Chương 10: Anh em mãi mãi là anh em !




Sáng sớm, cô thức dậy với tâm trạng vui vẻ, cô làm vệ sinh cá nhân, chải chuốt tươm tất rồi khẽ cười nhìn mình trước gương. Nụ cười rạng rỡ của cô hiện lên trên khuôn mặt đáng yêu của mình.



"Chúc em buổi sáng tốt lành !"



Có tin nhắn reo lên, cô ngước nhìn nó rồi xem tin nhắn. Là thầy ! Không ngờ, thầy vẫn luôn ân cần như thế. Nghĩ đến những cảm giác trong những ngày qua, nó khiến cô gượng đỏ cả mặt. Thật không thể tin, ngày hôm qua là ngày cô có người yêu ? Cô... Thật không tin đó chỉ là mơ mà ? Phải không ?



...



Dạo bước trên con đường dài đến trường, tâm trạng của Huyên vẫn trầm mặc với những suy nghĩ vớ vẫn, cô rất muốn gặp lại người đó, rất muốn, người con trai bí ẩn... anh tốt cuộc ở đâu ?



Đến trường, Huyên ngồi một mình vào bàn, cảm giác mệt mỏi khiến Huyên khó chịu mà nằm nhoài xuống bàn học, ánh mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ.



Ngày ấy, chúng ta vô tình gặp nhau.



Ngày ấy, chúng ta vô tình quen biết nhau.



Anh biết tên em ? Em lại không biết tên anh ?



Phải chăng, gặp anh là duyên của em ? Còn với anh, em chỉ là cơn gió vô tình ?



Nảy giờ, cô ngồi nhìn Huyên, cứ muốn nói chuyện với Huyên nhưng lại thấy có điều gì đó rất lạ. Bàn tay trắng thon thả đặt trên vai Huyên khẽ lay nhẹ.



" Huyên, cậu sao vậy ?"



"Tớ không sao !"



"Hôm qua cậu đi đâu ? Cậu có chuyện buồn ư ?"



"Ừ !"



Tiếng nói nhẹ nhàng thoảng qua, cô khó hiểu, hình như Huyên dính vào chuyện tình cảm thì phải... Huyên cố tránh né, ánh mắt cụp xuống. Rồi mở ba lô ra lấy từ ngăn nhỏ trong đó hai cuốn sách rồi đưa cho cô.



"Đọc đi, là truyện ngược của cậu ."



Cô cầm lấy, rồi nhìn tên hai cuốn sách mới tinh trên tay được bao plastic kĩ càng. Liếc nhìn tên cuốn sách, cái tựa này... Cô đã có cuốn đó rồi mà ? Sao Huyên lại quên cơ chứ ? Nhíu mày cô kéo Huyên ra ngoài không cho Huyên cơ hội từ chối.



"Cậu nói đi, cậu đang yêu ai ?"



"Là..."



"Ai ? Có phải là tên đưa cậu về hôm đó không ?"



"Cậu...Ừ!"



Quả thật, không sai chút nào Huyên say nắng tên đó, hèn gì cử chỉ của Huyên mấy ngày nay rất khác, Huyên không còn là cô nàng song ngư đầy mơ mộng nữa rồi, mà thay vào đó là sự suy tư mang đầy ưu phiền, đáng ghét ! Tất cả là tên đó đã làm Huyên của cô như thế.



"Được rồi, tớ sẽ tìm và bắt hắn cho cậu !"



"Nè...đừng "



"Hừ, sao cậu bánh bèo quá vậy ? "




"Chứ ai như cậu hung...."



"Cậu... Tớ là Khê, Tớ luôn thân thiện, tớ luôn yêu mọi người, tớ rất hiền. Hãy như tớ."



Những tiếng cười vang lên của cô và Huyên. Trời ạ ! Cái tính lại tự kỉ của cô lại lên cơn rồi. Chả hiểu sao một đứa bánh bèo như Huyên lại chơi chung với cô suốt bao nhiêu năm qua mà không chán. Cô khẽ cười, vuốt tóc Huyên. Nếu Huyên lúc nào cũng cười như thế thì hay rồi, haiz.



...



Chợt nhớ ra hình như thầy là bạn của tên đó thì phải. Không biết đúng hay không ? Nhưng cô phải hỏi lại mới được. Tan học, cô lấy điện thoại gọi cho thầy, Huyên đến bên cạnh cô chờ đợi.



"Alo ? Thầy à, cái tên hôm bữa đưa Huyên về là ai thế ?"



"À..."



"Ai ?"



"Không nói, có điều kiện..."



"Đáng...ghét !"



"Ra nhà hàng hôm trước đi anh sẽ nói. "



Thầy nói, rồi cúp máy trong sự tức giận của cô. Huyên đứng bên cạnh khẽ nhăn mặt, rồi lắc đầu lay tay cô.




"Hay là khỏi đi Khê "



"Không được ! Chúng ta đi. "



Cô kéo Huyên đi đến nhà hàng. Hôm nay, Cô và Huyên sẽ không về ăn cơm ở nhà, vì thế cả hai đã xin phép mẹ để được đi "truy lùng" tên đó.



Trên đường đi, Huyên hồi hộp, tim Huyên đập liên hồi Thật sự Huyên rất muốn tìm ra người đó, chỉ mới vô tình gặp nhau thôi mà sao cô lại như thế này ? Thật đáng xấu hổ!



...



Trong căn biệt thự sang trọng hắn đang sửa soạn đang khoác trên người chiếc áo sơ mi rất đẹp. Những cúc áo ở trên chưa gài ngay ngắn, để lộ hẳn cơ thể. Hắn ngước nhìn mình trong gương tối, giương ánh nhìn người trong gương rồi nhếch môi. Tử Dung đứng ở phía sau, khẽ vòng cánh tay nõn nà của mình ôm chặt lấy hắn. Hắn nhìn Dung rồi khẽ cười, nhướn mày.



"Sao em lại ở đây ?"



"Anh... Anh lại ra ngoài sao ? "



"Ừ ! "



Lời nói tựa như cơn gió vô tình thoảng qua trầm lặng. Hắn không quan tâm, cứ cài những cúc áo còn sót trên chiếc sơ mi màu đen tĩnh mịch. Dung chặn tay hắn lại, nhẹ nhàng gài nút áo cho hắn, cử chỉ nhẹ nhàng cẩn thận đến khó cưỡng. Cài xong, đôi mắt long lanh ngấn nước của Dung ngước nhìn hắn như chờ đợi tia hy vọng nào đó từ hắn. Muốn hăng cho Dung đi cùng, nhưng rất tiếc, hắn ...Không bao giờ cho Dung theo cùng bất kể là đi đâu.



"Anh, có thể tặng em nụ hôn không ? "



"Không. "



"Đi mà, xin anh !"




Dung như một con mèo con đang van xin chủ nhân của mình nụ hôn cưng chiều, ánh mắt lạnh lùng như con dao sâu hoắm đâm vào tim Dung.



Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua trán Dung, Dung thỏa mãn cười mỉm trong lòng. Dẫu sao nữa Dung cũng một lòng yêu hắn.



"Anh, có thể cho em biết mối quan hệ chúng ta là gì không ?"



"Là anh em !"



"Chỉ thế ?"



"Ừ, anh em mãi mãi vẫn là anh em."



Không nói gì nữa, hắn cất bước đi khỏi phòng, bỏ lại đằng sau bóng dáng nhỏ nhắn của Dung lặng lẽ đứng nhìn hắn khuất xa dần. Dẫu thế nào, em vẫn âm thầm theo anh...



...



Nhà hàng sang trọng đã hiện diện trước mắt cô và Huyên. Hai người bước vào, cũng may là hôm nay chỉ mặc đầm phục, không mặc áo dài học sinh không ấy người ta sẽ nhìn cô và Huyên như người ngoài hành tinh mất. Học sinh lại sa hoa vào nhà hàng ăn khi tan học...



Bước vào, lướt nhìn thấy bóng dáng thầy đang ngồi suy tư ở góc cửa sổ. Gió thoảng vào làm mái tóc của thầy bay trong gió trong rất tức cười.



"Thầy !"



"Ừ, tiểu Khê !"



Cô vội kéo tay Huyên bước đến bàn ngồi, Huyên nảy giờ vẫn có cái gì đó e thẹn trước sự việc này. Thấy điều gì đó bất ổn. Cô vào thẳng vấn đề, liếc nhìn thầy.



"Thầy, tên đó là ai mà lại làm Huyên bé nhỏ, bánh bèo của em tổn thương !"



"Em...Còn dám kêu tôi là thầy. Giỏi lắm, khỏi nói. "



"Ấy...hừ ! Nói đi mà."



"Tên đó là bác sĩ, là bạn của anh. "



"Thế anh ấy ở đâu ?"



Lúc này Huyên không thể kiềm chế được nữa. Huyên lập tức hỏi, ánh mắt long lanh nhìn thầy như lóe lên tia hy vọng. Thật sự, Huyên đang rất cần biết về hắn...



"Ngày mai, tôi hẹn cho em buổi gặp mặt nhé ? Được không ?"



"Em..."



"Không phải ngại, ngày đó em cũng đã giúp tôi và Tiểu Khê rất nhiều vì thế giờ tôi sẽ giúp em tìm được một người tốt !"



"..."



Phải rồi, ngày ấy nếu Huyên không giúp thầy hẹn cô đi ăn nhà hàng thì cùng đã không thể tỏ tình rồi nhỉ ? Quả thật, ở hiện thì gặp lành. Huyên giúp mọi người nhiều như thế thì bây giờ đến lượt mọi người phải tìm một người tốt nhất dành cho Huyên.