Lợn Tết Của Loài Quỷ Rừng

Chương 3: Hồi ức




Cho tới lúc này sau khi mọi người đã dần ổn định, lão Khúc Tam Quỷ mới liền sai người hầu cận tiếp tục bồi thêm chút củi lửa vào lò. Thời gian cũng đã bước sang đến quá canh ba, lại vừa xảy ra nhiều chuyện đến vậy khiến mọi người chả còn tâm trạng nào để tiếp tục đi ngủ nữa. Mỗi người cứ vậy rơi vào trầm mặc, trên tay bưng lên tách trà mà cứ khẽ khằng nhấp lấy từng ngụm nhỏ nhâm nhi. Chả ai buồn nói với ai lấy một câu, lại ngẩn người ra ngắm nhìn đống lửa.

Bất giác lão Khúc Tam Quỷ đứng bật dậy, lão ngập ngừng trong giây lát rồi thốt lời phá tan bầu không khí nặng nề trầm mặc:

- Vâng, thưa bà còn.. lão đây xin lỗi bà con vì khi nói ra điều này có thể sẽ khiến cho bà con thêm phần lo sợ. Thế nhưng thực sự những chuyện xảy ra trong tối nay đều đúng là sự thật cả đấy. Hai bạn trẻ này thực đã gặp phải những oan hồn ngạ quỷ còn đang vất vưởng trên chốn nhân gian này rồi.

Kể ra thì những oan hồn ngạ quỷ ấy cũng thật đáng thương, bao lâu rồi mà vẫn không đành lòng buông bỏ để đi đầu thai chuyển thế.

Thôi thì nhân đây thời gian hãy còn khá sớm, mà nó cũng là cái duyên, mọi người cũng chả còn tâm trí nào để đi ngủ tiếp nữa. Vậy thì lão đây lại xin hầu chuyện bà con một đoạn nữa, đưa mọi người trở lại quãng thời gian nơi nay của mười mấy năm về trước.

Bất ngờ thay từ đâu một giọng nói trầm gai vang vang vọng về cảnh cáo lão Khúc y hệt giống như lần trước, mà chỉ mình lão nghe được:

- Ngừng lại ngay lão Khúc! Lão muốn chết hay sao? Lão mà vi phạm điều cấm kỵ của bà chúa và Đế quân thì chỉ còn đường chết..

Thế nhưng lần này lão lại không hề sợ hãi giọng dị ấy như lần trước nữa, thật bất ngờ lão hướng mặt ra cửa chính nói oang oang, khiến khách khứa ai có mặt ở đây cũng phải bất ngờ:

- Bà đừng về đây hành hạ lão già này nữa. Hừ.. lần này tôi phải quyết nói hết ra, có chết tôi cũng nói hết ra.

- Giỏi.. giỏi lắm! Tên phản đồ.. đã vậy thì lão cứ chờ đợi cái chết đau đớn sẽ giành cho lão trong nay mai đi.

Lão Khúc thấy mọi người hãy còn đang nhốn nháo kinh ngạc qua câu nói vừa rồi của mình, liền hắng giọng giải thích rồi vào đề ngay:

- Thưa bà con! Lão thực lòng xin lỗi bà con nhé.. lão đây già rồi lẩm cẩm, nhiều khi như kẻ mộng du, đêm đêm nói hươu nói vượn một mình hay khiến cho kẻ làm phải sợ. Nhưng rồi bọn họ cũng quen, hôm nào lão không nói mộng khéo lại càng thêm nhớ.

Thôi được rồi.. để lão vào chuyện ngay đây..

Lúc ấy khu đất bên kia tòa khách sạn này không hề hoang phế như bây giờ đâu nhé, mà chính là một trang viên giàu sang bậc nhất vùng này. Chủ nhân của tòa trang viên ấy chính là ông bà phú hộ Hứa Vĩnh Hồng, một trong những thương nhân người Hoa có tổ truyền về nghề dệt lụa.

Lão Khúc Tam Quỷ kể được tới đây thì lại trầm ngâm ngưng lại giây lát, lão nâng lên chén trà nóng rồi khẽ nhấp lấy một ngụm lớn nuốt xuống. Ánh mắt lão thoáng chút rực sáng, có lẽ từng hồi ký ức năm xưa đã lần lượt ùa về xâm nhập thâu tóm tâm trí lão một lần nữa, một hồi lâu lão lại kể tiếp:

- Bà con chắc cũng đã biết, lão đây vốn dĩ xuất thân làm nghề cướp bóc. Tuy là toàn cướp của kẻ giàu chia cho dân nghèo, nhưng nghiệp sát gươm đao thực đã vấy máu nặng tới cao xanh, có hối cũng đã không kịp.

Năm ấy với quyết tâm giải nghệ rồi rời khỏi toán cướp Lục Lâm thảo khấu, lão cũng định rằng sẽ trở về quê nhà bên đất Vân Nam, chờ đợi cho đến một ngày sẽ hòa mình về với đất mẹ. Thế nhưng người tính không bằng trời tính, cũng vào thời điểm tháng chạp giáp tết năm ấy, trời đêm đã về khuya vả lại rét lắm. Lúc ấy tại nơi khúc sông ven bến tắm làng Yên Vĩ, lão còn đang loay hoay tìm cách gọi thuyền qua sông, mong sớm ngày về được quê cha đất tổ. Vậy mà đợi mãi, đợi lâu lắm mà chủ thuyền vẫn chả thèm muốn chạy. Thầm nghĩ phen này thì chỉ có nước ngủ tạm lại trong mấy lán chòi ven sông, đợi sớm mai thức dậy mới mong qua sông được.

Chẳng ngờ đúng lúc ấy liền có một người khăn gói nai nịt gọn gàng, đúng dạng con buôn đang vô cùng nóng vội bước tới. Người này tuổi đã quá ngoại lục tuần, lão ta liền mau miệng gọi thuyền lái qua sông. Thế nhưng vì đã muộn nên chủ thuyền vẫn một mực không muốn chèo lái, bảo rằng số người ít quá, tiền công tính ra cũng chả bõ bèn.

Lão già khách lạ nọ thì có vẻ đã rất gấp gáp, lão ta dường như không thể nào trì hoãn thêm được. Do vậy liền nhanh tay mở ngay gói hành trang, chẳng ngờ bên trong đựng toàn vàng bạc giá trị liên thành. Lão khách buôn cũng không câu nệ, liền rút ra đến ba bốn nén vàng bạc sáng quắc, rồi lại thúc giục chủ thuyền thêm lần nữa.

Thật đúng như câu nói của người xưa, tiền tài ắt sẽ động tâm, thậm chí còn có thể sai khiến được cả quỷ thần. Quả nhiên chủ thuyền nhòm thấy số vàng bạc ấy đã liền nhổ neo chuẩn bị đưa khách qua sông. Cũng vì thế mà lão đây được một phen may mắn thơm lây, thuận luôn một đường phúc vận.

Chẳng ngờ khi lúc lên thuyền, với kinh nghiệm trong nghề lão đây liền phát giác đám thuyền phu này toàn kẻ gian trá, bọn chúng đích thị là đám cướp chuyên lộng hành dọc mạn sông Trà.

Lão đây bụng thầm bảo dạ nghĩ rằng, nếu thực phải đối đầu với bọn cướp này khi còn trên bộ thì còn có vài phần thắng thế, đằng này trên sông nước mà có một mình thì chỉ còn đường chết mà thôi. Chắc chỉ lát đây thôi là bọn cướp sẽ ra tay giết người cướp của, đến khi ấy thì chỉ có nước thúc thủ vô sách đưa tay chịu trói làm mồi cho hà bá dưới sông. Chi bằng cứ đi trước một nước mới là thượng sách, một mình thoát đi thì không khó, nhưng bỏ lại người khách buôn này thì kể cũng tội.

Nghĩ vậy nên lão đây cũng nhanh trí hành động, liền rỉ tai lão khách lạ nói thầm rồi cả hai quyết đoán vùng nhảy xuống dòng sông chảy xiết. Mà kể ra khi ấy lão đây cũng khoẻ thật đấy, vốn là từ nhỏ đã quen với thủy tính sông hồ nên cũng chỉ mất một hồi vật lộn đã có thể dìu lão khách lạ bơi được vào bờ rồi mau chóng trốn thoát.

Sau khi trải qua biến cố lớn ấy, lão và người khách lạ bỗng trở nên thân thiết. Người khách lạ cũng không còn dè dặt khách sáo như lúc đầu nữa, ông ta thổ lộ mình là bá hộ Hứa Vinh Hồng, là một thương lái giàu có vào hạng bậc nhất nhì nơi mạn sông Trà. Vừa rồi may mắn thoát được một kiếp nạn nên liền ngỏ ý mời lão cùng về gia trang của ông ta, mong được thiết đãi thật thịnh tình để cảm tạ cái ân cứu mạng. Cũng sau hôm ấy còn nhất quyết không cho lão rời đi nữa, cắt máu ăn thề xưng huynh gọi đệ tỏ ra rất thân. Còn quyết mang ra cả những món quà vô cùng quý giá để làm hậu lễ, chính là việc gả cô em gái xinh đẹp yêu kiều, cùng cắt đất dựng nhà cho vợ chồng lão. Mảnh đất ấy chính là nơi lão đang xây lên cái khách sạn Thái Vân này đấy.

* * *

Trở lại với câu chuyện trong gia đình lão bá hộ Hồng, dù rằng giàu sang phú quý nứt đố đổ vách là vậy, thế nhưng lúc nào trong lòng ông ta cũng luôn đau đáu một nỗi buồn sâu thẳm. Đã nhiều năm tháng mà chưa có lấy một mụn con, mặc dù ông ta đã có tới tận năm sáu bà vợ chính cùng hàng đàn các bà thê thiếp trẻ đẹp. Thiên hạ cũng vì thế mà xì xào, có lắm kẻ độc mồm độc miệng còn trù ẻo cho rằng dòng tộc nhà bá hộ vô phúc, thế nào rồi cũng tuyệt tự tuyệt tôn.

Cũng vì thế mà trong nhiều năm liền bá hộ Hồng đã đi khắp chốn, tìm đủ mọi phương cách mong sao có lấy mụm con, để hòng mai này có kẻ nối dõi tông đường duy trì hương hỏa. Lão ta đã làm đủ mọi cách, chính có tà cũng có, đường nào cũng thử. Ấy vậy rồi không biết có phải do tấm lòng thành hay không mà dần cảm tới cửu thiên, thế là ngay trong năm đó bà vợ thứ năm của lão may mắn liền đã thụ thai. Vậy mà niềm vui ấy của lão lại ngắn chẳng tày ngang, không hiểu vì lý do gì hay do phúc phận gia đạo nhà lão đã tới hồi suy vi mạt vận.

Đầu tiên liền phải kể đến chính là cái chết thương tâm chưa rõ nguyên nhân, vô cùng khuất tất của mẹ con bà vợ bé thứ năm xinh đẹp yêu kiều nhất của lão bá hộ. Vào một đêm trời giống đất bão, liền tự treo cổ chết tươi ngay trên cành nhãn già cổ thụ chỗ góc vườn sau nhà. Một người chết mà có đến hai mạng, lại còn là đứa con quý tử đầu lòng mai này sẽ nối dõi tông đường của lão nữa chứ. Vì thế đã khiến cho lão bá hộ chỉ trong một đêm, cả đầu bạc trắng. Thế rồi lão bá hộ Hồng liền trở nên điên loạn, cuối cùng cũng ngay trong đêm tối liền đã treo cổ tự vẫn, trùng hợp lại đúng vào chỗ gốc nhãn già cổ thụ hôm trước, thế có sợ không cơ chứ.

Cũng từ ngày ấy, bên trong ngôi trang viên nhà bá hộ Hồng lúc nào cũng ảm đạm quạnh quẽ đến rợn người, đâu đâu cũng đều phảng phất toàn mùi tử khí. Những kẻ còn đang sống bên trong ngôi nhà ấy, thường không có lấy một ngày sống bình yên. Bọn họ lần lượt bị ma quỷ ám và nhập hồn, dần dần đều hóa thành điên dại. Cuối cùng thì chọn một giải pháp giải thoát cho bản thân bằng cái chết treo cổ lên cành nhãn già quen thuộc ấy.

Sau này với những chuyện như: Quỷ tinh xương trắng mắt đỏ hớp hồn người để chờ ngay hoàn dương, hay hồn ma bà năm bồng con trở về báo oán, đã ngày lại ngày càng được dân làng đồn thổi thêu dệt thêm mãi. Mà cũng bởi vì tại nơi đó đã xảy đến quá nhiều cái chết thương tâm, còn kỳ quái không tài nào giải thích được. Trang viện một thời tráng lệ của bá hộ Hồng lâu dần cũng trở thành hoang phế, không ai còn dám bén mảng tới gần nữa. Bản thân thì lão đây hàng năm cũng chỉ dám vào đó một lần duy nhất, thắp lên vài nén nhang gọi là an ủi vong linh cho người đã khuất.

Lão Khúc Tam Quỷ vừa kể được tới đây, lại đúng vào đoạn li kỳ cổ quái, nên mọi người ai cũng chú tâm lắng nghe thật chăm chú lắm. Bỗng trong số những người đang có mặt, một người đột nhiên thốt lên phá tan đi sự căng thẳng đang vô cùng ngột ngạt đè nén lên mỗi người.

- Lão Khúc à? Thế bao năm nay lão sống ngay bên cạnh ngôi nhà ma bỏ hoang này, lão có còn thấy sự lạ kỳ quái gì nữa không? Mà sao không chặt phăng cái cây nhãn ma quái ấy đi cơ chứ? Chả gì thì nó cũng gây nên bao cái chết thương tâm quá rồi..

Khúc Tam Quỷ đang kể bỗng dưng lại bị cắt ngang, lão sững người cau mày một cái, nhưng cũng kịp đè nén lại được cảm xúc, rồi nói tiếp:

- Ừ, có chứ.. Thực ra thì những ngày đầu sau khi gia đình bá hộ Hồng gặp biến cố, đêm nào bên căn nhà tang tóc ấy cũng đều xảy đến biết bao nhiêu sự lạ. Nào là toàn những tiếng tra khảo đánh đập hành hạ, rồi tiếng chân người chân ngựa chạy dầm dập suốt đêm, tiếng hú hét vang vọng thê thảm trong suốt đêm trường. Những sự việc ấy cứ vậy diễn ra liên tiếp nhiều đêm lắm.

Bấy giờ trong trấn có lão Định hói, lão là tổ trưởng tổ tuần phòng của cái xóm núi nghèo nàn hẻo lánh. Vì là bao năm lão ấy đi lính Đông Dương, lúc mãn hạn ra quân không hiểu lão làm thế nào còn thó trộm được cả một khẩu súng ngắn ổ xoay, loại súng "ru lô" cổ lỗ sĩ. Từ đó lão luôn coi cây súng chả khác chi một vật chí bảo, kể ra thì cũng oai ra phết. Đi đâu lão cũng giắt ở bên hông, mặt lão lúc nào cũng vênh vênh váo váo dương dương tự đắc như là bố đời thiên hạ. Thế nên lão Định hói nào có biết sợ ai, cho dù ma mốc có hiện về ngay trước mặt lão, thì lão ta cũng chả coi ra cái gì.

Đêm hôm ấy lão Định hói cùng với hai người tuần phòng khác lại tới phiên trực, thời gian về đêm càng lúc càng khuya. Cả đội lúc này vẫn ngồi quây quần đốt lên một đống lửa sưởi ấm, lại lấy ra be rượu nhắm cùng ít chân chó nướng. Chả là từ lúc chập choạng tối lão đã mò vào quán rượu Mộc Tồn của con mụ Hoa béo, còn nhanh tay thó được của mụ tới nắm sáu cái chân Chó béo ngậy thơm nức mũi.

Bỗng một gã trong đội là thằng Hùng quặm, ngày thường hắn vẫn có tiếng là gan lì cóc tía. Vậy mà hôm nay lại tỏ ra yếu đuối sợ sệt đến là tội, cả người hắn tự khi nào đã run lên như cầy sấy. Hắn đưa ánh mắt len lén dáo dác đầy sợ sệt nhìn về hướng khu nhà bá hộ, miệng cứ lắp ba lắp bắp nói mãi mà vẫn không thành tiếng:

- Đấy.. đấy các chú có nghe thấy gì không? Tiếng quỷ nó tra khảo gọi hồn bên trong ngôi nhà của bá hộ Hồng đấy..

Lão Định hói nghe thấy Hùng quặm nói vậy nhưng vẫn thản nhiên mặc kệ, lão tiếp tục ngửa cổ tu nốc ừng ực nốt bầu rượu ngô mang theo khi nãy. Có vẻ như lão hãy còn thòm thèm chưa thực sự thỏa mãn, lão chép miệng nuốt nước bọt đánh ực.

Lại một lần nữa lão tiếp tục chà đạp lên mỹ thực, đúng theo phương cách của những kẻ phàm phu tục tử. Lão ngoác to cái miệng tham lam, cố cắn thêm một miếng thịt thật lớn bên trên cái đùi chó béo ngậy. Từ nãy đến giờ đã mấy lần lão suýt chết mắc nghẹn, vì rằng trong miệng hãy còn đang nhai nhồm nhoàm từng miếng mồi ngon. Vậy mà vẫn còn mắt la mày lém chỉ trực nuốt vội xuống cho thật nhanh, khéo đúng là lo sợ hai người bên cạnh sẽ ăn hết phần.

Sau một hồi ăn uống chè chén như đã no cơm ấm cật lắm, lão liền muốn đứng phắt dậy. Thế nhưng trong người vốn sẵn hơi men, lại là vừa rồi lão nốc thêm có hơi quá chén. Vì vậy lão còn chuếnh choáng phải vịn hàng dào ven đường mãi mới đứng dậy được. Trên tay vẫn giữ khư khư khúc xương Chó đang gặm dở, lão thô bạo thẳng thừng ném luôn xuống vệ đường bên cạnh. Lại đưa tay quệt ngang quanh miệng một cái gọn lỏn, dứt khoát lau đi phần mỡ còn dính dớt bầy nhầy trên râu tóc.

Lúc này có vẻ như lão đã ngà say lắm, lão trợn trừng mắt ra điều hằn học, trỏ tay thẳng mặt Hùng quặm nạt lớn:

- Hùng quặm! Cha sự bố nhà mày chứ, thân xác mày thì to lớn như con trâu trương thế kia.. Sao mà mày lại nhát gan thế hả?

Bọn tao có nghe thấy tiếng gì lạ đâu.. mà nếu đúng là có Ma nó hiện về tác quái thật, thì liệu nó có sống nổi với khẩu súng ổ quay "ru lô" này của tao không?

Lão ngửa cổ phá lên cười sằng sặc, lại dương oai tự đắc bước lững thững đi về hướng nhà bá hộ. Trong cơn say lão Định hói miệng quát lớn như lệnh vỡ:

- Đi.. có thằng nào dám vào khu đất nhà lão bá hộ với tao không nào?

Hừ.. Để tao xem có con ma con cỏ nào không? Ông.. ông thì ông đây giết hết..

Thấy đồng đội mình hăng máu sáu cơn coi trời bằng vung như thế, vả lại khi có khẩu súng lăm lăm trên tay thì cũng cảm thấy tự tin vững dạ hẳn. Do vậy mà hai người còn lại là lão Khánh già với Hùng quặm, mặc dù là vẫn đang sợ lắm, nhưng vẫn cung cúc cắp đít đuổi theo.

Thế rồi chuyện gì đến nó cũng đã đến, chả hiểu ba người bọn họ khi tiến vào khu đất dữ nhà bá hộ Hồng đã làm ra chuyện gì. Chỉ biết rằng sáng ra người làng đi chợ sớm liền phát hiện, bên trong khu đất hoang nhà bá hộ Hồng, chỗ cây Nhãn già đã có thêm hai cái xác treo cổ lủng lẳng chết từ bao giờ.

Hai cái xác xấu số ấy chính là lão Khánh già với thằng Hùng quặm, cả hai đều chung một thảm trạng. Máu rỉ ra chảy dài xuống từ thất khiếu, lưỡi đã lè dài đến độ gang tay, hai con ngươi lồi ra hết mức không làm sao nhắm được. Có vẻ như trước khi chết, hai người bọn họ đã nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng sợ hãi lắm.

Vậy là trong toán tuần phòng ba người đêm qua, hai kẻ đã bỏ mạng còn lại một người là lão Định hói thì vẫn chưa thấy đâu. Mọi người liền hò nhau tìm kiếm, mãi mới phát hiện được lão đang chúi người chui rúc bên dưới một cái chạn bát trong bếp nhà bá hộ. Trên người từ đầu đến chân bê bết lấm lem toàn bùn đất, quần áo đã rách nát tả tơi hết, ngoài ra còn nhiều vết thương tích như bị cào cấu rất nặng. Sau hôm ấy thì tinh thần lão Định hói rất tệ, suốt ngày lão thơ thẩn điên dại cho tới tận bây giờ.

Dân làng cũng từ lúc ấy sợ hãi chết khiếp, đêm về đóng kín cửa nẻo chả dám ra ngoài dù là nửa bước. Chẳng may mà phải ra ngoài vào ban đêm thì cố hết mức tránh cho xa khu đất hoang chỗ ngôi nhà ma quái ấy.