Long Đồ Án

Long Đồ Án - Quyển 11 Chương 301: Quái vật




Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương mai phục bên ngoài Cửu Phong Lĩnh, ngoài việc phát hiện bên trong có người mai phục ra, còn phát hiện bên ngoài có khí tức rất quái lạ …

Hai người sợ đả thao kinh xà cho nên Trâu Lương liền tạm thời cho ảnh vệ lui về sau.

Lần này Hình bộ nhận được không ít phạm nhân, thế nhưng theo yêu cầu của đối phương, những người khoảng hai sáu hai bảy tuổi lại chỉ có ba người mà thôi. Ba người này thân thể cao lớn tráng kiện, hơn nữa đều là phường hung ác, nhìn cũng rất giảo hoạt, không biết bọn chúng cần ba người sống này làm gì?

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa thấy ba tên tù phạm bị đám nha dịch dẫn vào sâu trong rừng, sau đó mấy nha dịch kia còn đột nhiên dùng khóa mà khóa bọn chúng vào thân cây.

“Này!” Mấy tên tù phạm cũng phát hiện có gì đó bất ổn, liền hỏi: “Các ngươi định làm gì?”

“Chúng ta đi giải quyết một cái, các ngươi chờ ở đây!” Mấy quan binh nói xong rồi liền bỏ đi.

Ba tên tù phạm kêu to, thế nhưng đám quan sai vẫn cứ rời đi, hơn nữa còn chạy như chạy giặc vậy.

Lâm Dạ Hỏa chọc Trâu Lương một cái: “Này, chạy như vậy thì xem ra họ biết cái gì đi?”

Trâu Lương gật đầu một cái, phẩy tay ra hiệu cho mấy ảnh vệ, bảo bọn họ đi theo xem mấy tên quan sai này đang làm việc cho ai, thuận tiện cũng đến Khai Phong phủ đưa tin, để bọn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dẫn người đến bắt chúng về.

Ảnh vệ rời đi rồi, có một thuộc hạ của Trâu Lương có chút bận tâm: “Tướng quân, chỉ có mình ngươi ….”

Hắn còn chưa có dứt lời, Lâm Dạ Hỏa liền híp mắt đi lên, chỉ cái mặt mình: “Lão tử không phải là người à?”

“Ách ….” Tùy tùng kia gãi đầu, này cũng đúng, thiếu chút là quên mất Lâm Dạ Hỏa cũng chẳng kém cấp bậc của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường là mấy.

Vì vậy, đám ảnh vệ liền cùng nhau rời đi.

Lúc này, có một tên trong số ba tên tù phạm kia đột nhiên xuỵt một tiếng với hai người còn lại.

Hai người kia cũng không kêu lên nữa, dù sao thì, trong cảnh rừng sâu tăm tối lúc này, bọn họ lại bị trói chặt trên cây, cả người cũng không thể động đậy, ngộ nhỡ khiến bọn dã thú bị gọi đến thì phải làm sao bây giờ?

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cũng nghe được chút tiếng động.

Trâu Lương cau mày: “Trong rừng cây này mà cũng có dã thú sao?”

Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái: “Không phải chứ …. Gần Khai Phong còn có dã thú nữa? Rừng này nhỏ như vậy, có mấy con thỏ hoang còn có thể hiểu được….”

Có điều, Lâm Dạ Hỏa còn chưa có dứt lời, thì đã nghe thấy môt tiếng “oành” vang lên từ xa.

Hai người cả kinh, thứ gì đó rơi xuống đất sao? Mà bên trong rừng cây lại xôn xao một trận nữa, khiến cho đám chim nghỉ đêm trên những cành cây cũng bị kinh động. Lúc này chỉ thấy bên trong rừng cây có một đám chim tán loạn bay lên giữa trời, tình hình này đúng là có chút bất thường.

Sau đó, Lâm Dạ Hỏa nghe được một loạt tiếng động kỳ quái, rất giống với tiếng gầm nhẹ của mãnh thú, hơn nữa, nhìn động tĩnh này, cảm giác còn vang hơn so với tiếng gầm gừ của Tiểu Ngũ thường ngày.

“Cửu Phong Lĩnh có cọp sao?” Lâm Dạ Hỏa hỏi Trâu Lương.

Trâu Lương một mực lắc đầu, ý là —- Sao có thể chứ!

Lâm Dạ Hỏa bá vai hắn một cái: “Đó là cái gì?”

Trâu Lương có chút buồn cười: “Ngươi mà lại sợ con cọp sao?”

“Nghe không giống cọp.” Lâm Dạ Hỏa cảnh giác mà nhìn xung quanh: “Hơn nữa cảm giác cũng không ít đâu, ngươi có cảm thấy không!”

Trâu Lương nhìn Lâm Dạ Hỏa đam bám trên bả vai mình, hết nói nổi: “Còn cảm thấy nguy hiểm hơn nữa!”

“Thật sao?!” Lâm Dạ Hỏa hí mắt.

Trâu Lương liền cảm thấy ngực của hắn đang dán cả lên lưng mình rồi, gật đầu nói: “Ừ, rất nguy hiểm!”

Vừa mới dứt lời, bốn phía xung quanh đột nhiên lại vang lên mấy tiếng oành oành vang dội.

Hai người nhìn nhau một cái, nhảy một cái lên đỉnh ngọn cây, bắt đầu quan sát bốn phía. Thế nhưng hôm nay là đầu tháng, trăng cũng bị mây mù che phủ, bốn phía đều đen thui, không thể nhìn thấy cái gì hết, chỉ thấy mấy ánh sao chiêu qua khe hở mây mù, cùng …. Lại một tiếng “oành” vang lên, lúc này hai người mới nhìn thấy thật rõ ràng, hình như là có một gốc cây thật cao, bị một lực lớn nào đó quật đổ, trồi cả gốc rễ lên.

Lâm Dạ Hỏa đột nhiên bịp mũi: “Thối quá!”

Trâu Lương cũng cảm thấy không khí xung quanh càng ngày càng thối, mà mùi thối này hắn biết rất rõ, mùi của hủ thi.

“Có chuyện kỳ quái!” Trâu Lương định vào sâu tìm hiểu, thế nhưng Lâm Dạ Hỏa lại tóm ngay hắn lại: “Ngươi điên à! Còn chưa biết là cái gì sao lại vào đó!”

Trâu Lương cau mày: “Nhưng mà ….”

Lâm Dạ Hỏa trừng hắn: “Ngươi chuyên đánh giặc chứ không phải điều tra án, ở yên đó cho ta!”

Trâu Lương ngẩn người, nhìn Lâm Dạ Hỏa —- Cái tên khùng này lại đột nhiên nghiêm túc như thế.

Lâm Dạ Hỏa cũng có chút lúng túng, mình quản tên Câm này làm gì?

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương nấp trên cây, liền cảm thấy tầm nhìn chẳng những không tốt hơn chút nào, ngược lại càng khó nhìn hơn, nhưng đồng thời …. Lại nghe được tiếng khóa sắt vang lên dữ dội, thì ra là ba tù phạm kia bắt đầu liều mạng mà giãy giụa. Mà ngay lúc này, lại nghe có một người kêu cứu: “Cứu mạng a! Cứu mạng a!”

Sau đó, ba người càng giãy giụa dữ dội hơn.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương nghe tiếng kêu của bọn họ mà rợn cả tóc gáy …. Mấy tên này đều là tử tù, có tội ác nào mà chưa từng phạm qua, còn có cái gì có thể khiến chúng sợ đến vậy?

Lâm Dạ Hỏa cũng có chút tò mò, muốn đi xem xem bọn chúng nhìn thấy cái gì một chút, Trâu Lương liền kéo hắn lại: “Chậm đã ….”

Đồng thời, hai người cũng trợn to mắt mà nhìn dưới tàng cây, chỉ thấy từ trong rừng sâu có mấy người đi tới …. Nói là người, nhưng mà hình thể lại quá to lớn.

“Thứ gì a?” Lâm Dạ Hỏa cũng hít một ngụm lãnh khí: “Đúng là xấu xí nhất trong lịch sử a!”

Trâu Lương cũng cau ày, cảm thấy đây chắc chắn là người, thế nhưng mà cảm giác như là người đã chết trương trong nước rất lâu rồi ấy. Hơn nữa không biết có phải do bây giờ là ban đêm hay không, tại sao lại cảm giác như những người đó có làn da màu xám chứ….

“Thối quá!” Lâm Dạ Hỏa nhịn không được mà bịp mũi.

Trâu Lương cẩn thận đếm qua một lượt, thấy có khoảng hai mươi người, hành động của quái vật đó vô cùng chậm, thế nhưng hình như sức rất lớn, bọn họ đi về hướng ba người tù nhân kia, lúc đi cũng không có gấp đầu gối, cũng không có gập lưng, lúc bị cành cây ngăn cản bọn họ lại cứ thế mà để đụng, mặc dù những cành đó không to thế nhưng muốn đánh gẫy cũng cần chút sức mới được, thế nhưng mà khi quái vật đó chạm vào, cành cây lập tức gục xuống, lập tức khô cong. Mặt khác …. Tiếng động giống như tiếng gầm đó, chính là tiếng thở của đám quái vật này, mùi hôi thối kia cũng chính là truyền từ chúng đến.

Nhìn thấy đám quái vật kia sắp đi đến chỗ ba người kia rồi, Lâm Dạ Hỏa liền kéo Trâu Lương một cái: “Ngươi đoán đám đồ này có ăn thịt người không?”

Lúc này, mấy tù phạm kia dã sợ đến hét thảm rồi.

Đột nhiên liền nghe thấy “binh binh” mấy tiếng.

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa đều nhìn về phía xa …. Trong bóng tối rừng cây, hẳn còn có mấy người khác đang ẩn nấp, hiện giờ đang phóng ra ám khí.

Nhìn lại, thấy được ống khóa mấy người tù phạm kia đã bị cắt đứt.

Ba tên tù phạm được tự do, thế nhưng nhìn lại đã phát hiện mình bị cả một đám quái vật bao vây rồi.

Bọn chúng vội vàng dùng ống khóa rơi trên mặt đất làm vũ khí, nhìn ra cũng có vẻ có chút võ công phòng thân, hình như chuẩn bị mở đường máu xông ra ngoài.

Thế nhưng, bị cả đám quái vật bao vây như vậy cũng khiến cho người ta có chút chân tay bất tuân, mà lúc này cũng chẳng thể tránh đi đâu được nữa, chỉ còn cách hét lên một tiếng, quất khóa sắt đến …. Đánh trúng ba vai một quái vật, cánh tay rơi xuống, nhưng kỳ quái chính là không hề thấy máu chảy ra.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương nhìn nhau một cái, quái vật này sao lại giòn như vậy? Y như củ cà rốt a? Hơn nữa, làm gì có người nào vừa kéo một cái tay đã rớt chứ!

Tên tù phạm kia nhìn thấy cánh tay trên mặt đất cũng giật mình, chờ hắn ngẩng đầu lên lần nữa, quái vật kia đã đến trước mặt hắn rồi, đột nhiên vươn tay ra đánh lên đầu hẳn …. Tù nhân kia ngay cả rên cũng không rên một tiếng, trực tiếp bay ra ngã ngay xuống đất, đầu bị đập nát bấy.

Nhưng mà quái vật bị gãy tay kia hoàn toàn không có cảm giác đau, cũng không có để ý đến tù nhân đã chết kia nữa, mà tiếp tục cùng các quái vật khác quay sang hai tù nhân còn đang sợ hãi đến choáng váng còn lại.

Những quái vật này không chỉ thể hình to lớn mà còn vô cùng hung bạo, hình như chỉ tập kích vì nhìn thấy mà thôi.

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa nhìn nhau một cái, vật kia ngay ca máu cũng không chảy, rốt cuộc là sống hay chết đây? Ở gần khu vực Khai Phong phủ, từ khi nào đã có nuôi nhiều quái vật như vậy?

Hai tù phạm còn lại kia cũng không còn cách nào khác là leo lên cây kêu cứu, có lẽ cho đến bây giờ bọn họ cũng không hề phân biệt được rõ đây là ác mộng hay hiện thực. Mà không chỉ có hai người bọn họ, ngay cả Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương cũng cảm thấy bất khả tư nghị.

Hai người vừa mới leo lên cây xong, những tên quái vật kia lại xúm lấy gốc cây, cái cây kia nhỏ còn không bằng bụng chân người, cứ thế bắt đầu nghiêng xuống, hai người tù phạm lại kêu thảm, hẳn là bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng rồi.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương nhìn nhau một cái, mặc dù là phạm nhân, nhưng cũng không thể cứ thế nhìn hai người này chết thảm đi, vì vậy hai người liền nhảy một cái qua, mỗi người xách cổ áo một người mang đi…..

Lúc hai tù phạm hiểu ra được, đã bị Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa bỏ vào một thân cây khác rồi.

Đồng thời, những quái vật kia cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn sang …..

Mắt đối diện, Trâu Lương nhịn không được mà cau mày —- Ánh mắt kia, không giống như mắt người chết, vậy rốt cuộc là sao?!

Hai người còn đang lo lắng tiếp theo phải làm thế nào thì hai tù phạm đã nhảy xuống cây, chạy nhanh ra khỏi rừng cây.

“Chờ đã!” Lâm Dạ Hỏa gấp gáp …. Bởi vì bên ngoài rừng cây còn có động tĩnh khác.

“A A A!”

Hai tù phạm vừa mới chạy ra ngoài, đã xoay người chạy trở lại, sau lưng còn có mấy người thân thể khô gầy chạy theo….

So với mấy quái vật ban nãy, mấy cái này còn có chút ngoại hạng hơn, căn bản đều như khô lâu.

Lâm Dạ Hỏa cũng có chút buồn nôn, che miệng nói với Trâu Lương: “Đồ chơi kia là thây khô à?”

Trâu Lương cảm thấy tình huống có chút không ổn, bởi vì những quái vật kia hiển nhiên là đã chú ý đến sự tồn tại của hai người, lúc này chúng đang cùng nhau xúm lại quanh gốc cây này đây.

Cũng không biết những thứ này vẫn còn tâm trí hay là bị người ta điều khiển, mặc dù động tác có chậm, lại có chút đần độn, cũng không có khinh công, thế nhưng mỗi lần tập kích lại rất có sách lược, bọn chúng cố ý vây thành một vòng, vây đối phương ở giữa.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương nhìn đám quái vật đang đi đến, đột nhiên lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

Hai người vừa nhìn, Lâm Dạ Hỏa đã liền che miệng, chỉ thấy hai tên tù phạm vốn đang chạy trốn kia, bị hơn mười cái khô lâu bắt lại, xé nát.

Hành động xé nát người tàn bạo này, ngay cả Đại tướng quân thường thấy người chết trên chiến trường như Trâu Lương cũng có chút không tiếp thu nổi.

Lúc này, từ nơi xa lại truyền đến một tiếng tiêu cổ quái.

Lâm Dạ Hỏa tìm hướng tiếng tiêu phát ra, Trâu Lương bắt lại hắn xoay người rời đi, hai người họ vừa mới rời khỏi cây đại thụ kia, đám quái vật cũng đã tới rồi.

Những quái vật kia hình như bị tiếng tiêu kích thích, động tác cũng trở lên nhanh mạnh hơn, điên cuồng đuổi theo Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương.

Trâu Lương kéo Lâm Dạ Hỏa chạy được mấy bước, Lâm Dạ Hỏa liền kéo hắn một cái: “Không đúng hướng.”

Trâu Lương hơi sững sờ, cũng nghĩ ra, hai người bọn họ muốn chạy về hướng Khai Phong phủ, thế nhưng như vậy chẳng phải là dẫn đám quái vật kia đến nơi có người sao? Mặc dù hơn nữa đêm rồi, mọi người cũng đã ngủ, thế nhưng ngộ nhỡ lại xông vào nhà người ta thì sao đây?

Vì vậy, hai người lại vòng theo hướng ngược lại, đạp cây mà chạy về hướng quan đạo.

Đám quái vật kia quả nhiên bị bọn họ thu hút, vẫn đuổi theo không dời.

“Động tác sao có thể thay đổi được?” Lâm Dạ Hỏa cảm thấy có gì đó không đúng, vừa ngẩng đầu lên, liền phát hiện một hắc ảnh gần như vô thanh vô tức mà nhoáng về hướng mình cùng Trâu Lương.

Lâm Dạ Hỏa kéo Trâu Lương một cái, rút kiếm ra khỏi vỏ, Trâu Lương cũng rút đao, hai người cùng lúc vung lên, chém ba tên quái vật ra thành ba đoạn, thế nhưng đám quái vật này vẫn nhắm về phái hai người họ. Trâu Lương kéo Lâm Dạ Hỏa tránh ra một cái tay đang hướng tới, đẩy một cái tay khác ra. Hai người vừa mới tránh khỏi tập kích, cũng cảm thấy tiếng gió trên đầu thay đổi, vội vàng tránh ra hai bên …. Chỉ thấy có ba bóng đen vọt lên thật cao, tập kích bọn họ từ trên cao xuống, mà phía dưới đám quái vật phù thũng kia cũng đang tiếp nối nhào lên, cảnh tượng quỷ dị vô cùng.

Tình cảnh của hai người lúc này có chút khó khăn, nếu như chạy ra ngoài thành, chạy ra bên ngoài cũng mất sức. Hơn nữa ngoài thành còn có thôn trang, đám này dù dẫn đến chỗ nào cũng thành vấn đề, chạy về trong thành lại càng không được.

“Làm sao bây giờ?” Lâm Dạ Hỏa theo bản năng hỏi Trâu Lương.

Trâu Lương móc một tên lệnh ném lên trời, nói: “Dọn dẹp hết ….”

Chẳng qua là Trâu Lương còn chưa kịp nói hết đã có một ám khí phóng tới, đánh rơi tên lệnh của Trâu Lương, tên lệnh nổ tung, nhưng không hề phóng lên trời cao, liền bị đám quái vật nhào tới đạp tắt.

Hai người khẽ cau mày, kẻ âm thầm theo dõi kia bất luận là ai, nhất định muốn giữ hai người họ ở nơi này….

“Ta cản lại bọn chúng.” Trâu Lương rút đao ra, nói với Lâm Dạ Hỏa: “Ngươi tìm cứu binh tới.”

Lâm Dạ Hỏa liếc hắn một cái: “Ta ngăn cản, ngươi đi!”

“Ngươi không thể ngừng chống đối ta a?!” Trâu Lương gấp gáp.

Lâm Dạ Hỏa hí mắt: “Ngươi nói chính ngươi a!”

Hai người nhất định không chịu bỏ lại đối phương dời đi, sau đó Lâm Dạ Hỏa liền giậm chân: “Ai nha, quản chúng là a miêu a cẩu cái gì, cứ đánh nát là được a!”

Vừa mới dứt lời, một quái vật nhào đến trước mặt hắn, Hỏa Phụng tung một cước đạp vào mặt nó, giơ tay chém rớt tứ chi, quái vật kia vẫn còn động, sau đó Lâm Dạ Hỏa liền chém đôi đầu nó.

Vừa mới chém xong, lại có ba tên khác lao đến, Trâu Lương ngang đao một cái đém đứt lìa ba tên quái vật như mấy củ cà rốt. Chính lúc này, Lâm Dạ Hỏa cũng cảm thấy có thứ gì đó sờ chân hắn, vừa mới cúi đầu nhìn xuống, lại thấy có nửa cái tay bên cạnh chân hắn, mà cái tay kia vẫn còn nhúc nhích đây.

“Nương a!” Lâm Dạ Hỏa vội vàng đạp bay cái tay kia: “Qủy thần a, thật ghê tởm!”

Trâu Lương kéo hắn lui lại hai bước, một đao quét ngang thân một thây khô phía sau, hai người cũng không dám phân tâm, hợp sức chém hết đám quái vật kia. Hai người cũng có thể coi là cao thủ nhất nhì đương thời, đao kiếm oanh động, chỉ nháy mắt đã thấy trong rừng quang loạn, sau đó các loại chân tay đứt rời vung vẩy khắp nơi.

Lúc này, mây mù cũng dần dần tản ra, mặt trăng cũng lộ ra giữa không trung, ánh trăng xuyên chiếu, khiến cả khu rừng cũng được rát một tầng bạc quang lấp lánh.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương ngẩng mặt nhìn những mẩu thân thể vụn nát cùng những quái vật xấu xí trong rừng kia, cảm thấy có chút không thật lắm.

Những quái vật phù thũng cực mạnh, những khô lâu kia lại cực nhanh, hơn nữa còn vô thanh vô tức, số lượng lại đông, lựa chọn sách lược bao vây tấn công rất khó đối phó. Mà điều phiền toái nhất chính là —– Không thể giết chết! Không chảy máu không bị thương, đầu bị rớt rồi cả tay chân bị chém rời mà vẫn động, hơn nữa lực chiến đấu lại càng mạnh hơn, mà quan trọng nhất là rất thối.

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa có giết cũng không giết được rồi, hai người phối hợp đã lâu, giết hết hơn một nửa đám quái vật tập kích bọn họ.

Còn lại chỉ có năm con quái vật phù thũng cùng bốn con khô lâu, mà đám khô lâu kia lại đang nhìn chằm chằm Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương, hình như đang nghiên cứu xem đánh lén thế nào mới đắc thù.

Tốc độ tấn công của đám quái vật lúc này đã chậm lại, nhưng vẫn quay quanh hai người.

Lâm Dạ Hỏa vẫy vẫy mấy con quái vật kia: “Nhanh đến đây, đánh nát ngươi mang về cho cẩu ăn!”

Trâu Lương liếc hắn một cái: “Không được cho cẩu ăn đồ bẩn!”

Chẳng qua lúc hai người vừa chém xong, lại thấy tiếng tiêu vang lên.

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa sửng sốt, lại thấy từ sâu trong rừng tối, bắt đầu có cây cối ngã xuống, hơn nữa còn là mảng lớn mảng lớn ngã xuống.

“Đây là tới bao nhiêu?” Lâm Dạ Hỏa nhảy dựng lên: “Có biện pháp nào giải quyết gọn một lần không a? Cứ như vậy nhất định chúng ta sẽ mệt chết cho xem!”

“Đi!” Trâu Lương túm lại Lâm Dạ Hỏa chạy về hướng quan đạo.

“Chạy đi đâu đây?”

“Rời khỏi rừng cây hãy nói!” Trâu Lương vừa nói vừa chỉ phía trước: “Bên kia quan đạo có sông, chúng ta chạy đến bờ sông đi …”

Chẳng qua là hắn còn chưa có dứt lời đã nghe thấy tiếng tiêu lại vang lên.

Hai người vừa mới quay đầu lại, chỉ thấy những quái vật kia đột nhiên chạy như điên, hơn nữa tốc độ lại cực nhanh, vừa chạy vừa thấy có tay chân rơi xuống, nhìn vô cùng kinh khủng.

“Thật ghê tởm a!” Lâm Dạ Hỏa nhịn không được hô to: “Phóng hỏa đốt hết có được hay không a!”

“Đốt thế nào?” Trâu Lương cảm thấy cách này cũng được, hay là dẫn chúng chạy đến hướng quân doanh đi?

Hai người còn đang nghĩ đối sách, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng “phốc” một cái …. Đồng thời, có một màu đỏ rực đập vào mắt họ.

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa nhìn thấy một thân hồng y cùng với dáng người thướt tha yểu điệu, liền nghĩ đến một người …. Đây chẳng phải là Hồng Cửu Nương hay sao!

Lần nữa quay đầu lại, đã thấy tên quái vật to con kia đang bốc cháy hừng hực rồi, thế nhưng dù bị đốt cháy, vẫn cứ như không có gì mà xông về phía trước, nhìn dáng vẻ vừa cháy vừa chạy này quả thực rất đáng sợ.

“Oa!”Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương lại nghe thấy sau lưng có người nói chuyện: “Thứ gì a, kinh khủng như vậy, mới có mấy ngày không đến Khai Phong phủ mà Khai Phong đã thế này rồi sao?!”

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa vừa mới quay đầu lại, quả nhiên, Hồng Cửu Nương đã xuất hiện sau lưng bọn họ, há to miệng mà nhìn chằm chằm đám quái vật đang chạy như điên đến.

Hai người còn chưa kịp nói gì đã nghe Hồng Cửu Nương gọi lại sau lưng một tiếng: “Cung chủ, người có biện pháp gì hay không a….”

Vừa mới dứt lời đã nghe thấy một thanh âm truyền đến: “Bảo vệ tâm mạch, bịp tai lại!”

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương vừa mới nghe thấy tiếng người trả lời liền thởi phào nhẹ nhõm, nhanh chóng làm theo Hồng Cửu Nương, ngoan ngoãn bịp tai bảo vệ tâm mạch, vọt đến bên cạnh. Đồng thời, cũng cảm thấy một cỗ nội kình cường đại đánh đến.

Hai người rụt cổ lại —— Nội kình thật khủng khiếp.

Sau đó một tiếng rầm ngâm vang tận mây xanh, Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa bịp tai rồi vẫn còn cảm thấy —– Đầu thật choáng!

Mà lúc này, Triển Chiêu vừa mới cùng Bạch Ngọc Đường bắt xong đám quan sai kia, vừa mới áp người đến cửa phủ Khai Phong thì lại đột nhiên dừng bước.

Bên trong Khai Phong phủ, Thiên Tôn cũng chạy ra ngoài: “Ồn ào a! Lão quỷ đã mang ra cả chín thành nội lực, đây là đánh cái gì a?!”

Triển Chiêu cũng kinh ngạc, đây chính là Ma Âm Quyết của Ân Hậu.

Ma Âm Quyết chính là công phu độc môn của Ân Hậu, rất nhiều người cho rằng nguyên lý của nó cũng giống như Sư Tử Hống, là lợi dụng thanh âm mà làm đối phương choáng váng. Thế nhưng trên thực tế, Ma Ân Quyết cũng không phải thanh âm, mà là nội lực cực mạnh, cũng khác hoàn toàn với Sư Tử Hống.

Ma Âm Quyết chính là thả ra ngoài nội kình trong nháy mắt, nội kình đụng phải không khí bốn phía, liền sinh ra một lực ma sát có thể chế tạo thiên quân lực. Lúc sử dụng công phu này, bởi vì không khí sẽ va chạm với nhau cho nên mới tạo ra thanh âm giống như tiếng rồng ngâm vậy.

Bình thường, nếu Ân Hậu chỉ sử sụng một hai thành đã đủ có thể làm cho cả đám ngất luôn rồi, nội lực cùng khí là thứ vô hình, chỉ có thanh âm là có thể nghe được, cho nên tất cả mọi người đều gọi là Ma Âm.

Khi nội lực này đạt tới cảnh giới cao nhất, thanh âm sẽ chói tai cực độ, người nghe sẽ cảm thấy váng đầu, cho nên người ở gần nhất định phải bịp tai lại.

Nhưng mà thanh âm bản thân nó cũng không chứa nội lực, hơn nữa, nội lực luôn có mục đích nhắm tới, không phải là người Ân Hậu đặt trong phạm vi tập kích, chỉ cần đứng ở khoảng cách an toàn thì cho dù có nghe thấy thanh âm cũng không có bị thương, nhưng nếu như đứng quá gần, ngoài trừ việc bịp tai thì cần phải bảo vệ tâm mạch nữa, nếu như không làm như vậy, nhất định sẽ bị nội lực tán loạn làm ảnh hưởng.

Thật may là Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa đứng sau lưng Hồng Cửu Lương, hơn nữa nội lực hai người cũng cao cho nên không bị gì, nhưng mà như vậy rồi vẫn còn cảm thấy được nội lực tán loạn chấn động xung quanh.

Triển Chiêu vừa nghe tiếng cũng biết được Ân Hậu lần này sử dụng khoảng chín thành nội lực.

Tiếng động này gần như lay tỉnh toàn bộ người dân Khai Phong phủ, một số người còn mở cửa sổ, ghé đầu ra nhìn lên trời, tâm nói đây là Long Vương hiển linh hay sao a?

Nói thật, Triển Chiêu cũng chưa từng thấy Ân Hậu sử dụng nội lực mạnh như vậy bao giờ, Bạch Ngọc Đường lớn đến như vậy, đại khái cũng chỉ thấy Thiên Tôn sử dụng đến năm, sáu thành nội lực mà thôi, vì vậy có chút tò mò hỏi Thiên Tôn: “Lực sát thương của chín thành Ma Âm Quyết là thế nào a?”

Thiên Tôn cũng có chút khó hiểu: “Mười thành nội lực Ma Âm Quyết của Lão quỷ trước kia đã hủy diệt cả một tòa thành.”

Mọi người trợn to hai mắt.

Ở gần Khai Phong phủ mà làm ra chuyện lớn như vậy?” Thiên Tôn sờ cằm: “Không có lý nào a, hắn sẽ không phát cuồng đi.”

“Nhất định xảy ra chuyện gì đó.” Triển Chiêu nhanh chóng chạy ra ngoài thành, những người khác cũng chạy theo đi xem.

Triệu Phổ cũng chạy ra, nghe ảnh vệ nói là động tĩnh truyền từ Cửu Phong Lĩnh ngoài thành tới, Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa cũng ở đó, Triệu Phổ vội vàng nói với Âu Dương Thiếu Chinh: “Nhanh chóng dẫn theo binh mã, đừng để xảy ra chuyện gì.”

Âu Dương ném tên lệnh điều động binh mã.

Chờ cho trận Ma Âm qua đi, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương liền phát hiện mình giống như bị cả thiên quân vạn mã đạp lên vậy, lục phủ ngũ tạng cả người đều đau.

Hồng Cửu Nương quay lại nhìn hai người bọn họ, cười: “Không tệ a, còn có thế đứng chứ không có ngồi bịch trên mặt đất!”

Hai người ngẩng đầu nhìn đám quái vật cùng thây khô kia …. Chỉ thấy ở giữa đường đâu còn quái vật nữa, chỉ còn lại một đống thịt vụn. Những quái vật cùng thây khô kia đã bị Ma Âm Quyết ép thành thịt viên cả rồi, ngay cả xương cũng vỡ nát. Mà nhìn lại bốn phía lúc này, chỉ thấy mấy hàng cây trên quan đạo cũng đổ xuống hai bên, trong nháy mắt bật lên hết.

Trâu Lương cũng hít một ngụm lãnh khí, trước kia, một lần tuôn ra nội kình của Thiên Tôn đã đóng bang tất cả xung quanh, sau đó nội lực đảo qua lại nháy mắt đánh vụn băng thành tuyết bay đầy trời. So với cảnh giới lạnh lùng tựa như ảo mộng của Thiên Tôn ấy thì cảnh giới của Ân Hậu lại dữ dội vô cùng, oanh đảo thiên quân, tất cả mọi thứ giống như cảnh tượng trước mắt đây, một khi nội lực quét qua, trần thuộc về trần, đất thuộc về đất.

Lâm Dạ Hỏa cũng không nhịn được mà cau mày —- Khó trách sao một người là Tiên, một người lại là Ma.

Ngay lúc Ma Âm Quyết dừng lại, một hắc y nhân liền rơi xuống trước mắt mọi người, chính là Ân Hậu biến mất mấy ngày nay.

Ân Hậu sờ cằm nhìn đống thịt vụn trên đất, thân hình cũng chợt nhoáng một cái.

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa cũng sửng sốt, chỉ thấy Ân Hậu lại từ trong rừng đi ra, xách theo một lão đầu tóc trắng xóa, nếm xuống đất, lại nhìn về phía trong rừng, khẽ cau mày: “Chạy mất một tên, có thể tránh khỏi Ma Âm Quyết của ta, cũng coi như có thể coi như có chút bản lĩnh.”

Vừa nói, Ân Hậu lại cau mày, hỏi Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương: “Án các ngươi tra gần đây có quan hệ với họ Qúy sao?”

Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa cũng nghiêng đầu: “Họ Qúy? Không phải là Qủy diện nhân sao?”

Ân Hậu không hiểu: “Qủy diện nhân?”

“Ngoại công!”

Lúc này, từ xa, Triển Chiêu mang người chạy đến, Thiên Tôn cũng theo phía sau, nhìn cảnh tượng trước mắt, lắc đầu —- Lão quỷ vẫn bạo lực như vậy.

Triển Chiêu nhìn một đống thịt vụn trên đất, cũng sợ đến há to cả miệng, thứ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn lúc này chính là —— Xong đời, ngoại công giết người rồi, làm sao bây giờ?!

Còn đang lo lắng, Bạch Ngọc Đường liền vỗ vỗ đầu hắn một cái, nói: “Miêu nhi, đây là cà rốt bị đánh vỡ đi, sao chẳng thấy chút máu nào hết vậy?”

Triển Chiêu ngẩn người ra, sau đó bịp mũi: “Thối quá!”

Lúc này Âu Dương Thiếu Chinh mang theo một đội nhân mã chạy đến, Trâu Lương nói qua tình huống cho hắn.

“Kinh khủng như vậy?” Âu Dương mang người vào rừng tra xét một chuyến, xem có còn con cá nào lọt lưới hay không.

Triển Chiêu nhìn người bị Ân Hậu ném trên mặt đất kia, chỉ thấy là một lão đầu tóc bạc không râu, mặc một thân áo đen, cảm thấy khó hiểu: “Ngươi là ai a?”

Lão đầu kia ngẩng đầu lên, nhìn Triển Chiêu một chút.

Lúc này, Triệu Phổ cũng mang theo Công Tôn chạy đến, liếc mắt nhìn lão đầu kia một cái, Triệu Phổ hơi sững sờ: “Trữ công công?”

Mọi người lại kinh ngạc —— Chính là Trữ công công bên người Vương Phong sao? Chuyện này xem ra thật sự có quan hệ với Hạo Thiên Lâu rồi!

Trữ công công phun ra một búng máu, vừa ho khan vừa rất bình tĩnh mà nói: “Cửu Vương gia, lão nô đi ngang qua đây, bị một luồng nội lực đánh bị thương. Cũng không hiểu các ngươi nói cái gì.”

Mọi người cau mày.

Ánh mắt Triệu Phổ cũng lạnh đi mấy phần, lão thái giám này, lại dám mở mắt nói láo a!

Trâu Lương đi lên một bước, nhìn hắn: “Vừa rồi, người thổi tiêu là ngươi phải không?”

“Thổi tiêu?” Trữ công công vừa hỏi vừa trưng ra cái vẻ mặt rất vô tội: “Thổi tiêu gì a? Lão nô ra ngoài thành làm chút chuyện, đi đường cả đêm lại gặp phải quái vật tập kích, vừa mới chạy vào rừng tránh một chút, chợt lại nghe thấy ma âm rót nhĩ mà bị đả thương nội lực, sau đó lại bị bắt a!”

Tất cả mọi người cau mày —– Coi như ngươi giỏi nói láo, nhưng mà mình cũng …. Không có chứng cớ!

Tất cả mọi người theo bản năng mà nhìn Ân Hậu một cái, Ân Hậu thờ ơ phất tay, tỏ ý hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, có điều, cảm thấy người này khả nghi lên bắt tới thôi.

Triệu Phổ nhẫn khí, nhìn Triển Chiêu một chút, ý là —— Nơi này là thuộc quản hạt của Khai Phong phủ, hay là ngươi xử lý chút đi?

Triển Chiêu gật đầu một cái, hắn bảo Vương Triều, Mã Hán đưa Trữ công công vào Khai Phong phủ, nhưng mà Trữ công công nói cần phải về Hạo Thiên Lâu.

Triển Chiêu cười một tiếng: “Nếu Trữ công công đã là nhân chứng, vậy phiền đến Khai Phong phủ một chuyến đi, Bao Đại Nhân cần hỏi chuyện. Mặt khác, cũng không biết trên ngươi quái vật còn có độc gì, để Công Tôn tiên sinh kiểm tra cho ngươi một chút cũng tốt.”

Nói xong liền nháy mắt ra hiệu cho Vương Triều Mã Hán, bảo mọi người đem Trữ công công đi.

Triệu Phổ sai người đến chuẩn bị hốt đám thịt vụn kia về thì lại nghe Ân Hậu nói: “Thiêu hủy hết đi!”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Thiên Tôn cũng đi tới: “Đào cái hố, đốt sạch chôn sâu.”

“Những thứ này rốt cuộc là cái gì?” Lâm Dạ Hỏa nhịn không được mà hỏi.

“Những thứ này không phải là người.” Thiên Tôn lắc đầu, suy nghĩ một cái: “Ta đã nhiều năm không thấy rồi, quả nhiên đối phó với cầu thịt, biện pháp tốt nhất chính đánh vụn nó ra.”

Ân Hậu có chút nghi ngờ hỏi Triển Chiêu: “Mấy đứa tra án gì?”

“Ách….” Triển Chiêu muốn giải thích cặn kẽ vụ án cho Ân Hậu một chút, nhưng mà nói ra rất dài dòng, cho nên trước tiên cứ kéo Ân Hậu qua hỏi: “Ngoại công, trước đây mọi người từng gặp qua cái này rồi sao?”

Ân Hậu cùng Thiên Tôn nhìn nhau một cái, cùng gật đầu một cái.

“Những thứ này không phải là người thì là cái gì?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhau mộ cái, sau đó lại cùng nhau thở dài, lắc đầu một cái: “Là người chết!”

Lâm Dạ Hỏa lùi về sau một bước: “Thật sự không phải là người? Đó là cái gì a? Là cương thi? Tang thi hay thây khô?!”

Công Tôn cũng cảm thấy không thể hiểu: “Người chết làm sao có thể tập kích người được….”

Triệu Phổ cũng lo lắng: “Chắc không phải là âm binh hay quỷ binh, tang binh gì đó chứ?”

Thiên Tôn phất tay một cái: “Ai, không phải! Hoàn toàn không có quan hệ gì với chiến tranh hết, những thứ này chẳng qua do lộng khéo thành vụng mà tạo thành mà thôi, tóm lại là nói ra rất dài dòng.”

Triệu Phổ trước tiên ra lệnh cho quân binh đào một cái hố to, dựa theo cách làm mà Ân Hậu cùng Thiên Tôn nói xử lý đống thi thể kia, sau đó, mọi người cùng về Khai Phong phủ nói chuyện.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn nói cho mọi người, trước kia bọn họ từng gặp qua loại quái vật này rồi, đó là một chuyện cũ rất nhiều năm trước. Mà khi hai người nói về chuyện xưa này, lại giúp cho những điểm còn mờ mịt trong vụ án, trong nháy mắt lại rõ ràng hơn.