Long Đồ Án

Long Đồ Án - Quyển 13 Chương 365: Bóng quỷ sương mù




Triệu Phổ liều chết mà hôn Công Tôn, cảm thấy lúc này mình buông ra nhất định sẽ bị đánh một trận cho xem.

Nhưng mà … đợi một lúc rồi cũng không phát hiện có cú đấm nào đánh tới, vì vậy Triệu Phổ liền lén liếc mắt nhìn.

Có lẽ Công Tôn đã bị hắn đụng phải mũi rồi, lúc này còn đang vừa xoa mũi vừa nhìn hắn đây.

Triệu Phổ mở to mắt nhìn —- A? Không tức giận cũng không xù lông à? Ngay cả chửi bậy cũng không thèm nữa?

Công Tôn vuốt mũi, nheo mắt lại, dùng một loại thần sắc chưa từng xuất hiện trước đây mà cẩn thận đánh giá Triệu Phổ.

Không hiểu sao Triệu Phổ có chút khẩn trương —– Bắt đầu nổi giận rồi sao?

Chỉ là, Công Tôn sau khi bỏ tay xuống rồi chỉ ngoẹo đầu hỏi hắn một câu: “Sao lại hôn ta?”

Triệu Phổ ngẩn người, nhìn Công Tôn.

Công Tôn lại vô cùng bình tĩnh nhìn hắn: “Hỏi ngươi đó!”

“A…” Triệu Phổ há miệng, báo cho hắn biết tình hình xung quanh một chút: “Nhìn có vẻ rất nguy hiểm…”

Công Tôn nhướng mày: “Nguy hiểm cái liền hôn sao? Ngươi đánh trận nhiều như vậy, gặp ít nguy hiểm lắm sao? Nếu như hôm nay Âu Dương đứng bên cạnh ngươi, ngươi cũng hôn à?”

“A phi!” Triệu Phổ trưng ra vẻ mặt rất ghét bỏ: “Hôn hắn có khác gì hôn heo đâu?”

……………….

“Hắt xì…” Bên ngoài rừng cây, Âu Dương Thiếu Chinh dẫn theo một đám người đang đứng quan sát địa hình để chuẩn bị vào cứu Nguyên soái nhà bọn hắn, đột nhiên ngẩng mặt lên mà hắt xì một cái thật to.

………………..

Công Tôn nghe vậy liền nhìn trời, sau lại nhìn vẻ mặt đầy chán ghét của Triệu Phổ lúc này, hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại hôn ta?”

Triệu Phổ có chút lúng túng, ngón tay gãi gãi cằm: “Cái này, ngươi so với hắn có vẻ hôn thích hơn…”

Công Tôn khoanh tay: “Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa cũng không tệ, thấy người nào tốt ngươi đều hôn cả sao?”

Triệu Phổ lại bẹp miệng một cái, tiếp tục dùng vẻ mặt chán ghét lầm bầm: “Hai người đó nhìn cũng không thể thích hôn nổi … chỉ có nhìn thấy ngươi mới thích hôn thôi.”

Công Tôn nheo mắt lại: “Vậy đổi sang Tiểu Tứ Tử thì sao?”

Triệu Phổ lại tiếp tục bĩu môi lầm bầm: “Tiểu Tứ Tử khác, nó là con trai.”

Công Tôn phất tay một cái đuổi đi “vong linh” vừa mới lởn vởn đến cạnh mình, tiếp tục nhìn Triệu Phổ: “Hỏi ngươi lần cuối cùng, tại sao lại hôn ta?”

Triệu Phổ gãi đầu, nhìn trời.

Công Tôn liếc mắt lườm hắn: “Nói nha.”

Triệu Phổ có chút ngắc ngứ, cứ y như tiểu hài nhi đang làm việc xấu vậy: “Hỏi nhiều như vậy làm cái gì…”

Công Tôn nhìn thần sắc của hắn, vẻ mặt cũng bắt đầu có chút nguy hiểm: “Không nói sau này không thèm để ý đến ngươi nữa.”

Triệu Phổ bĩu môi, vừa định nói gì đó thì Công Tôn đã đưa ngón tay chỉ hắn, cảnh cáo: “Nói lung tung cũng không thèm để ý đến ngươi.”

Triệu Phổ há to miệng, mấy lời vừa ra đến khóe miệng rồi cũng đành nuốt trở về.

Công Tôn khó có dịp thấy được bộ dạng kinh ngạc đến ngốc nghếch của hắn, đột nhiên cũng cảm thấy được vị Cửu Vương gia quyền cao chức trọng như vậy lại bị mình chỉnh cho đến như vậy cũng cảm thấy thật thú vị, chính lúc hắn đang nhẫn cười thì lại nghe thấy Triệu Phổ đột nhiên nói một câu đặc biệt nghiêm túc: “Ta thích ngươi.”

…..

Công Tôn ngẩn người.

“Lão tử thích ngươi!” Triệu Phổ hắng giọng một cái liền quay lại dáng vẻ ban đầu, hô lớn một câu như vậy, vẻ mặt lúc này giống hệt khi nãy, thấy chết không sờn.

Triệu Phổ nói xong, Công Tôn lại im lặng.

Triệu Phổ liếc mắt nhìn hắn, lại thấy Công Tôn đột nhiên tiến đến, nghiêng mặt, dán tai vào nơi trái tim mình, lắng nghe.

Triệu Phổ nhìn trời: “Ta cũng không có bệnh.”

Công Tôn vẫn dán chặt vào ngực hắn lắng nghe, không kích động chút nào.

Triệu Phổ cúi đầu nhìn hắn: “Nghe ra cái gì rồi?”

Công Tôn ngẩng đầu lên, sắc mặt không đổi mà nhìn chằm chằm Triệu Phổ.

Triệu Phổ đối diện cùng hắn…

Một lúc lâu sau, lại thấy từ trong đôi mắt Công Tôn ý cười lan nhanh, dần khuếch tán, lan đến cả khuôn mặt, ngay cả khóe miệng cũng nhoẻn cười…

Nụ cười này của Công Tôn hoàn toàn không phải nụ cười trêu chọc hắn thường ngày, ngay cả vẻ xem thường hắn hàng ngày cũng hoàn toàn biến mất.

Triệu Phổ có chút giống như nhập mộng, biểu tình này của Công Tôn, hình dung theo cách của một người bình thường có lẽ chính là hài lòng đi! Triệu Phổ hắn chắc chắn, nụ cười này ngoại trừ hài lòng ra thì không có bất kỳ hàm ý châm chọc nào khác, nói như vậy … Mình nói thích hắn, hắn rất vui vẻ sao?

Công Tôn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, có vẻ như muốn tránh sang một bên. Có điều, cũng không biết là do bối rối hay thất thần mà … Công Tôn quên mất họ đang ở trên cây, cho nên…

“Ai nha!” Công Tôn bước hụt chân một cái, rơi xuống dưới, Triệu Phổ cũng hồi phục tinh thần lại, nhanh chóng đuổi theo.

Vừa mới bắt lại được Công Tôn, Triệu Phổ liền tung hắn lên trời, Công Tôn bay lên.

Sau khi Triệu Phổ hạ xuống liền vội vàng đứng vững, vươn tay vững vàng đón lấy Công Tôn vừa mới rơi xuống.

Lúc này đúng dịp Công Tôn ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, vừa mới nhìn thoáng qua một cái liền kinh ngạc há to miệng, một tay kéo lấy Triệu Phổ, chỉ lên trên, ý bảo hắn —- Mau nhìn!

Triệu Phổ ngẩng mặt lên, chỉ thấy phía trên lớp sương mù màu lam cùng những vong linh vặn vẹo, dưới màn đêm, xuất hiện một con trùng khổng lồ màu đen! Con trùng này nhìn vừa giống rồng lại vừa giống sâu, đang lượn lờ bay về phía trước, quanh quẩn trên không trung, hai bên thân nó lại có vô số chiếc chân đang đong đưa qua lại.

Triệu Phổ há miệng nhìn hồi lâu, nhịn không được mà tới một câu: “Mẹ con bà nó… Ai nha!”

Triệu Phổ vừa chửi bậy một câu xong liền bị Công Tôn véo một cái nữa.

Buông Công Tôn xuống rồi, Triệu Phổ xoa xoa ngực mà nhìn Công Tôn: “Chắc chắn sẽ sưng cho xem.”

Công Tôn liếc ngực Triệu Phổ một cái, bỗng nhiên nghĩ đến lúc mình véo như vậy cảm giác cũng không tệ lắm … Nghĩ đến đây hắn liền lắc đầu một cái lấy lại tinh thần, ngẩng mặt nhìn tiếp: “Thứ này có ăn thịt người không đây?”

Triệu Phổ lại có chút hoài nghi: “Ngươi có thấy thứ to lớn như vậy bay trên trời mà cũng không phát ra tiếng động nào không, ngay cả gió cũng không động, liệu có phải là đồ giả không?”

Nói rồi, Triệu Phổ lại nhặt một tảng đá dưới đất lên, chuẩn bị ném lên nhìn một chút.

Công Tôn vội vàng cản hắn lại: “Này, ngộ nhỡ nó thực sự bị ngươi chọc giận thì làm sao bây giờ?”

“Ách…” Triệu Phổ ngẩn người, đúng lúc này, quái trùng bỗng nhiên dừng lại, quay đầu sang … hình như là đang nhìn xuống dưới, trên đầu nó còn có mấy con mắt tròn như viên bi, đầy quỷ khí mà nhìn chằm chằm Công Tôn và Triệu Phổ.

Công Tôn giật mình, đồng thời hắn cũng đang nghiên cứu về con trùng này, nhìn hình tượng này của nó, có phải là mình đã xem được trong một cuốn thần thoại nào không a?

Công Tôn còn đang nghiên cứu, lại cảm thấy tay mình bị kéo một cái, chờ đến khi hắn hiểu được thì đã bị Triệu Phổ kéo ra giấu ở phía sau rồi.

Bởi vì Triệu Phổ ngẫu hứng vào rừng cho nên cũng không có mang theo Tân Đình Hầu, lúc hắn giấu Công Tôn ra phía sau, liền nhỏ giọng dặn: “Nếu như lát nữa thứ này thực sự lao tới, ta sẽ cản nó lại, ngươi hãy chạy trốn vào rừng, nhớ kỹ phải tìm một hốc cây mà ẩn nấp thật kỹ.”

Công Tôn không nhúc nhích, kéo chặt đai lưng Triệu Phổ: “Không đi.”

“Sách.” Triệu Phổ muốn đuổi hắn đi nhưng mà lại không dàm gây ra tiếng động quá lớn, bởi vì cảm giác như con trùng kia vẫn đang dùng tư thế vô cùng quái dị mà quan sát bọn họ. Bên cạnh đó, Triệu Phổ cũng cảm thấy hình thể con sâu này quá lớn, bên trên bọn họ lại có tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, không chừng nó cũng không thấy được bọn họ đâu.

Công Tôn giữa chặt đai lưng Triệu Phổ, chỉ sợ lát nữa hắn lại ném mình ra sau để một mình nghênh chiến với con sâu kia. Lúc này Công Tôn cũng chẳng cần quan tâm đến cái gì mà Binh mã Đại nguyên soái của Đại Tống triều nữa, chỉ đơn giản nghĩ rằng, cùng lắm là chết mà thôi, hắn nhất định không bỏ Triệu Phổ lại một mình đâu.

Nhưng mà … Có khả năng mắt con sâu kia cũng không tốt lắm, chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục bay đi…

Mãi cho đến khi con sâu kia biến mất hoàn toàn, Triệu Phổ cùng Công Tôn mới liếc mắt nhìn nhau một cái, thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Phổ liếc Công Tôn: “Thư Ngốc.”

“Gì?” Công Tôn nhìn hắn.

“Còn kéo nữa tuột quần đó!” Triệu Phổ liếc mắt nhìn đai lưng mình.

Công Tôn ngẩn người, nhanh chóng buông tay, lại phát hiện cả hai bàn tay đầy mồ hôi lạnh mất rồi.

Nhìn Công Tôn đang dùng chính ống tay áo của mình lau mồ hôi, khóe miệng Triệu Phổ bất giác lại nhếch thêm mấy phần. Thư Ngốc ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng không cần, lại muốn cùng hắn đồng sinh cộng tử a ~~ Sâu gì a, chẳng sợ gì nữa rồi, cứ đánh chết bắt về nướng ăn là được.

Chính lúc này, Công Tôn nhẹ nhàng kéo Triệu Phổ, hỏi: “Ngươi có cảm thấy sương mù hình như tản bớt đi rồi không?”

Triệu Phổ sửng sốt, nhìn lại một chút, quả nhiên…

Lúc này từ trong rừng nổi lên một trận gió, những làn sương mù kia dường như bị gió thổi bay, kể cả đám vong linh này cũng dần biến mất, phiêu về xa xa.

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, kéo lấy tay Công Tôn đuổi theo đám “u hồn” này.

…….

Cùng lúc đó, hoàn toàn trái ngược với cái khung cảnh đáng sợ của Công Tôn và Triệu Phổ là ở chỗ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trong rừng cách đó không xa.

Hai người nhàn rỗi vô sự, đêm lại dài, liền bắt đầu kể truyền kỳ tình ái của người xưa, chính lúc cảm xúc dâng trào, vừa hôn vừa ôm lại còn tỏ tình nồng thắm. Không khí rất tốt lại chẳng có ngoại nhân quấy rầy, nơi hoang sơn dã lĩnh cô nam quả quả nam, đúng là có khối thời gian để từ từ nói chuyện yêu đương a…

Nhưng mà, chỉ một trận gió thổi qua lại phá vỡ một bầu không khí tuyệt vời ái muội dưới trăng này.

Triển Chiêu đối diện với rừng cây mà Bạch Ngọc Đường quay lưng lại, đột nhiên nhiền thấy từ trong rừng có mấy “quỷ ảnh” đang cố sức “chen” ra …

Bạch Ngọc Đường thấy được vẻ mặt Triển Chiêu biến hóa vô cùng kỳ diệu, chỉ trong nháy mắt từ một con mèo dịu hiền ngoan ngoãn thành một chú mèo kinh ngạc xù lông.

Lúc Triển Chiêu đang há to miệng thì Bạch Ngọc Đường cũng chú ý đến biến hóa từ trên bầu trời.

Chẳng biết từ đâu mà có một làn khói xanh lam nhàn nhạt đã bao phủ khắp không khí xung quanh, mà điểm chết người chính là, trên bầu trời lại đột nhiên xuất hiện một con trùng nghìn chân khổng lồ.

Triển Chiêu lắc mãi mà Bạch Ngọc Đường vẫn không có phản ứng gì, liền nhìn hắn một cái. Lại thấy lúc này Bạch Ngọc Đường đang ngẩng mặt nhìn trời, mà vẻ mặt hắn cũng biến hóa thần tốc, từ tình nồng ý mật ban nãy thành … Triển Chiêu cũng không biết phải hình dung thế nào cho phải, chính xác mà nói thì y như lúc hắn nhìn thấy mấy con sâu lớn vậy.

Triển Chiêu cũng theo bản năng mà bắt chước Bạch Ngọc Đường nhìn lên trời xem, nháy mắt liền hiểu —– Qủa nhiên thấy được sâu cực lớn a.

Triển Chiêu giật mình đứng lên, Bạch Ngọc Đường cũng đứng lên, con sâu kia thì càng ngày càng rõ ràng hơn. Bạch Ngọc Đường nhìn mấy ngàn cái chân sâu cứ nhích qua nhích lại là cảm thấy tóc gáy cũng dựng hết cả lên, thứ này là gì mà kinh tởm đến vậy? Phải chém chết, không phải, chính xác là phải thiêu hủy…

Triển Chiêu lại kéo kéo hắn mấy cái, ý bảo hắn —– Nhìn sâu thì cũng đừng quên chú ý xung quanh chút đi.

Bạch Ngọc Đường ngây người nhìn xung quanh một cái, nháy mắt cũng hiểu rõ … Xung quanh bọn họ, khắp nơi đều có vô số “vong linh”, những người này gần như trong suốt, gương mặt vặn vẹo, trông cứ như hồn phách mà trôi nổi giữa trời, liên tục “chen” từ trong rừng đi ra, lại còn mang theo những tiếng kêu thét quỷ dị nữa.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nằm mơ rồi sao?

Còn đang nghi ngờ lại cảm thấy Triển Chiêu đang nhẹ nhàng kéo kéo hắn.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, thấy Triển Chiêu ý bảo hắn nhìn lên trên xem.

Bạch Ngọc Đường theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn, lại thấy chẳng biết từ khi nào con sâu kia đột nhiên dừng giữa không trung, đang nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn xuống dưới, trên cái đầu có rất nhiều những con mắt to bằng viên bi đang nhìn chằm chằm hai người.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy toàn thân bắt đầu khó chịu, bị sâu nhìn chằm chằm như vậy thật chẳng thoải mái chút nào…

Cự Khuyết của Triển Chiêu sẵn sàng rời vỏ, ý là —- Dám xuống đây, chém bay nó luôn!

Hai người còn đang lo lắng, bỗng nhiên lại nghe thấy từ trong rừng truyền ra giọng nói: “Hành động hình như giống hệt nhau a!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vốn đang cao độ khẩn trương, nghe được tiếng nói này lại càng hoảng sợ, thế nhưng nghe kỹ lại thì lại nghĩ —— Sao giọng nói lại quen thuộc thế a?

Hai người xoay mặt nhìn thoáng qua, thấy được Công Tôn cùng Triệu Phổ đang đi từ trong rừng ra.

Triệu Phổ đang khoanh tay trước ngực nhìn sâu, Công Tôn lại đứng bên cạnh hắn: “Động tác giống hệt lúc ở bên kia, hẳn sẽ nhanh chóng tản đi thôi?”

Quả nhiên, Công Tôn vừa nói xong thì con sâu kia lại đã bắt đầu quay đầu lại, đổi hướng quay sang xung quanh … Thế nhưng động tác vẫn y hệt như cũ, cứ trôi một đoạn rồi đột nhiên dừng lại cúi đầu nhìn xuống như đang nhìn chằm chằm người dưới đất vậy.

Bốn người đứng phía dưới, cùng nhau ngẩng mặt, đều nâng cằm nhìn —– Tình hình này là sao?

“Hình như vấn đề nằm ở sương mù.”

Lúc này lại có thanh âm khác truyền đến.

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy từ trong rừng có một bộ hồng y đang đi ra, chính là Lâm Dạ Hỏa, mà ở phía sau hắn là Trâu Lương đang cầm theo một cuốn dây thừng thật dài.

Mọi người thấy gương mặt Lâm Dạ Hỏa đen thui, tâm tình có vẻ không tốt lắm thì đều nhìn sang Trâu Lương…

Triệu Phổ nhíu mày: “Ngươi làm sao vậy?”

Trâu Lương chỉ liếc mắt nhìn Triệu Phổ chứ không nói gì, lúc này mọi người mới chú ý tới, xung quanh mắt trái của Trâu Lương có một vòng tròn màu tím xanh, ý là —- Bị đánh sao?

Tất cả mọi người đều có chút buồn bực —– Ai lại có thể đánh cho Trâu Lương tím xanh cả mắt a? Ách Lang đâu phải cứ muốn đánh là đánh được, lẽ nào…

Vì vậy, mọi người đều nhìn Lâm Dạ Hỏa, chẳng lẽ là Lâm Dạ Hỏa có rồi? (Ta muốn hỏi bốn đứa chúng nó … “có rồi” là có cái gì a???)

Lâm Dạ Hỏa liếc mắt nhìn qua mọi người, chỉ biết cấm ngữ. Đã ở trong tình huống thế này rồi mà bốn người này vẫn có thể bát quái như vậy, lá gan phải lớn thế nào a? Tâm phải rộng bao nhiêu a?

Trâu Lương thì chỉ biết thở dài, hình như tâm tình cũng không tốt lắm.

Dần dần, sương mù bắt đầu tản đi.

Lại chờ thêm một lát nữa, đám vong hồn này, bao gồm cả con sâu kia đều biến mất trong màn đêm, xung quanh lại khôi phục an tĩnh thường nhật.

Mọi người nhìn nhau, cứ vậy biến mất à?

……………

Trên tán cây xa xa, Cửu Đầu Nãi Nãi khoanh tay ngồi trên đỉnh ngọn cây, ngoẹo đầu: “Trông chẳng giống sợ chút nào a? Tại sao đứa nào cũng bình tĩnh thế chứ? Bọn Phong lão đầu lần đầu tiên nhìn thấy đều khóc oa oa kêu có quỷ a.”

Ân Hậu cùng Thiên Tôn tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình lại có chút xấu hổ, đang yên đang lành sao lại chạy tới xem trộm đám trẻ nói chuyện yêu đương chứ. Lục Thiên Hàn cũng yên lặng khoanh tay, đám nhóc này còn nhớ nổi vụ án sao, toàn mải bồi dưỡng gian tình cả.

Vô Sa đại sư thì chỉ biết đỏ mặt chắp tay: “Ai nha, A di đà phật nha! Phi lễ chớ nhìn a!”