Long Đồ Án

Long Đồ Án - Quyển 14 Chương 383: Mê thành và sa yêu




*************************************

Thiên Tôn và Ân Hậu dẫn mọi người đến Nam An Tự ở thành Nam Khai Phong phủ.

Nam An Tự là một tòa tháp cổ ngàn năm, thường ngày người đến dâng hương rất nhiều, nhìn cũng rất hùng vĩ. Nhưng mà, cả chùa chỉ dành có một phần nhỏ ở phía Nam dùng để tiếp đãi tín đồ đến thắp hương cầu Phật mà thôi, những nơi khác đều bị khóa chặt, các tăng nhân trong miếu thì phân thành hai nhóm khác nhau, ở Nam viện và Bắc viện.

Nam An Tự là một miếu Bồ Tát, trong miếu thờ Quan Thế Âm Ngàn Tay, được triều đình xây dựng nên không hề thu tiền nhang đèn của tín đồ. Thùng công đức được đặt bên cạnh hương thai, khi tín đồ thắp hương có thể tiện tay nhét vào mấy đồng, bao nhiêu thì tùy, không có cũng chẳng sao, cứ thế thắp hương là được. Hàng ngày lúc chạng vạng, hòa thượng trong miếu đều mở thùng công đức, mang toàn bộ tiền thu được trong đó đến hàng cháo miễn phí trong Khai Phong phủ, nhờ vậy danh tiếng của miếu cực tốt.

Mặt khác, Chủ trì Nam An Tự chính là Vi Trần đại sư, lão hòa thượng là cao thủ thuộc cấp bậc Võ lâm thánh nhân, tính tình khá hài hước, thích nói chuyện không đâu, lại rất thân với Triển Chiêu, suốt ngày chẳng thèm quan tâm lễ nghi, ngồi xổm ngoài cửa miếu, trêu chọc chó nhỏ mèo nhỏ với cả trẻ nhỏ xung quanh.

Mọi người cứ thẳng tiến Nam An Tự, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hậu: “Thân thế của Lâm Dạ Hỏa chẳng phải liên quan đến Hoàng Kim cổ thành sao? Tổ tiên hắn là người Ba Tư, nhưng mà ngoại hình Lâm Dạ Hỏa lại chẳng giống người Ba Tư là mấy…”

Ân Hậu lắc đầu, nói: “Huyết thống luôn thuộc về cả hai bên, bên nội và bên ngoại, mà trên đời này, có được tóc đỏ lại có một khuôn mặt xinh đẹp kinh người, chỉ có một tộc mà thôi. Đặc điểm chính của tộc này đều là, da trắng nõn, trắng đến độ gần như trong suốt vậy.”

Mọi người kinh ngạc: “Tộc gì mà lợi hại thế ạ?”

Ân Hậu và Thiên Tôn nhìn nhau một cái, thản nhiên nói: “Sa Yêu Tộc.”

Mọi người nghe xong lại càng mơ hồ hơn – Sa Yêu sao? Là người hay là Yêu?

Mọi người đi đến cửa chính Nam An Tự, vừa đi vào trong Ân Hậu vừa thấp giọng nói với bọn Triển Chiêu: “Thân phận của Sa Yêu vô cùng quỷ dị, Vô Sa đời này chỉ muốn giấu đi một nửa thân phận này của Lâm Dạ Hỏa nhưng cũng không xong, lần này khơi lại có khi sẽ phiền toái.”

Công Tôn nghe mọi người nói, chạy theo mấy bước, đi bên cạnh Ân Hậu và Thiên Tôn, hỏi hai người: “Nhị vị Lão nhân gia nói đến Sa Yêu, chẳng lẽ chính là tộc được xưng Tam Đại Ác Linh cùng Nhân Ngư và Sơn Mẫu sao…”

Ân Hậu cười: “Phải… mà cũng không phải…”

Công Tôn không hiểu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh nghe xong cũng buồn bực: “Nhân Ngư và Sơn Mẫu chẳng phải đều là yêu quái ăn thịt người à?”

Triệu Phổ cũng cảm thấy mới mẻ: “Ta cũng nghe qua truyền thuyết về Sa Yêu, bên trong sa mạc Tây Bắc có một loại Sa Yêu, thường xuất hiện trong gió lốc sa mạc. Nghe nói bọn họ người nào cũng vô cùng xinh đẹp, thường dụ dỗ thương đội vào xoáy cát, khiến toàn bộ chết hết, đó chính là một loại yêu nghiệt vô cùng tà ác. Cho nên ở bên Tây Bắc vẫn lưu truyền câu nói: Nếu ngươi nhìn thấy một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp ở trong sa mạc, mặc kệ có xinh đẹp đến đâu cũng không được đi theo.”

Thiên Tôn bật cười: “Đúng là có truyền thuyết này…”

Mọi người nhìn nhau.

Hiển nhiên là Bàng Dục đã có cái nhìn khác về Lâm Dạ Hỏa: “Ai dà… Lâm Dạ Hỏa đúng là rất yêu nghiệt, nhưng mà chẳng phải hắn chỉ là tên dở hơi ngu ngốc lại lưu manh à? Sao có thể biến thành yêu quái ăn thịt người được?”

Ân Hậu lắc đầu: “Sa Yêu bị đặt song song với các loại yêu quái – Nhân Ngư, Sơn Mẫu và Thiên Mẫu, chẳng qua do thế nhân hiểu lầm họ mà thôi, Sa Yêu Tộc giống như Ngân Hồ Tộc, vốn dĩ chẳng phải yêu quái gì, chỉ là một tộc người có khả năng đặc biệt thôi. Gia phả Lâm Dạ Hỏa thế nào không ai biết, nhưng chắc chắn hắn có huyết thống của Sa Yêu tộc, đây cũng chính là lý do tại sao hắn sẽ không bao giờ bị lạc đường, dù có đi vào Qủy Vực cũng có thể đi ra.”

“Đúng vậy, Túc Thanh từng nói Lâm Dạ Hỏa thường đi dạo một vòng quanh Qủy Vực rồi lại ra ngoài như thường.” Triển Chiêu cũng nghĩ tới: “Tuy rằng Qủy Vực và Khô Lâu Hải chỉ ở phía bên ngoài Qủy Hải, không đáng sợ như trong Qủy Hải, nhưng mà cũng là những nơi có đi mà chẳng có về.”

“Lẽ nào đặc điểm của Sa Yêu tộc chính là không lạc đường sao?” Bạch Ngọc Đường trong lòng lại nghĩ, đặc điểm này quả thực rất tốt.

Còn đang nói chuyện, mọi người đã đến Nam viện rồi, tiếp tục chuyển đến Bắc viện.

Vừa mới đi đến cửa Bắc viện đã có một tiểu hòa thượng chạy tới, chắp tay với Triển Chiêu: “Triển Đại nhân.”

Triển Chiêu vừa mới liếc mắt cái đã nhận ra tiểu hòa thượng mập khoảng độ mười sáu mười bảy tuổi này rồi: “Hư Ngôn, phương trượng có trong miếu không?”

“Phương trượng đang ở Bắc viện.” Hư Ngôn nhanh chóng chạy đi mở đại môn vào Bắc viện, dẫn mọi người vào.

Vừa vào trong Bắc viện, so với Nam viện, thật chẳng khác nào vào tới Niết Bàn, xung quanh trồng đầy hoa gạo, vì chưa đến mùa hoa nở cho nên đầy cây đều là lá xanh.

Trên cây chim hót líu lo, lại có cả tiếng tụng kinh xa xa truyền đến, không khí nghiêm trang, rất có cảm giác của Niết Bàn Phật môn.

Hư Ngôn đã đi vào thiền đường, đám người Triển Chiêu thì đi thẳng đến bạch tháp phía trước, ngẩng mặt lên ngẳm đỉnh tháp.

Triển Chiêu chắp tay sau lưng, nhìn thạch môn bị khóa trước mắt: “Vi Trần càng ngày càng cẩn thận, cả cửa cũng khóa lại luôn rồi.”

“A di đà phật, đương nhiên là cũng phải đề phòng có người lén vào rồi.”

Mọi người nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, thấy một Lão hòa thượng từ mi thiện mục đã đi tới, mỉm cười thi lễ với mọi người.

Vi Trần là cao tăng đắc đạo, bất luận là bối phận hay địa vị trên giang hồ đều cao hơn Phương trượng Thiếu lâm đến mấy tầng, cho nên mọi người vội vàng hoàn lễ.

Vi Trần vừa ngẩng đầu lên đã thấy Ân Hậu, có chút bất ngờ: “Khách hiếm a!”

Ân Hậu nhướng mày một cái, nhìn về phía sau.

Vi Trần nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy, đưới tàng cây gạo cách đó không xa, Thiên Tôn đang chắp tay phía sau mà nghiêng người đứng đó, hình như đang ngẩng mặt lên nhìn một cái tổ chim trên cây.

Vi Trần ngây người một cái, lúc này Thiên Tôn… tóc đen… khiến trong nháy mắt lão hòa thượng còn cho rằng mình bị ảo giác: “A…”

Hòa thượng há miệng, Thiên Tôn vừa lúc quay đầu lại, nhìn thoáng qua phía hắn.

Đại hòa thượng sửng sốt một lúc lâu, dở khóc dở cười hỏi Ân Hậu: “Người đó phản lão hoàn đồng à? Hay là nhuộm tóc? Hay là ai trong số các ngươi kích thích hắn vậy?”

Ân Hậu hơi cười: “Nói ra rất dài.”

Vi Trần lại nhìn Thiên Tôn chút nữa, lúc này hắn đang chú ý tới Tiểu Tứ Tử bên cạnh Công Tôn.

Đại hòa thượng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử có vẻ rất ngại ngùng, trốn sau Công Tôn, chỉ lộ ra có nửa khuôn mặt liếc Vi Trần mà thôi.

Vi Trần vui vẻ, ngồi xổm xuống vẫy bé.

Tiểu Tứ Tử nhìn Công Tôn, Công Tôn vỗ đầu bé, bảo bé đi qua.

Tiểu Tứ Tử đi tới trước mặt Vi Trần, lúc này bé mặc một chiếc áo dài bằng lụa vàng, trên áo có thêu màu đỏ, đi đôi giàu da hươu nhỏ màu đỏ, nhìn cực đáng yêu.

Vi Trần quan sát tỉ mỉ một lúc rồi ngẩng mặt cười ha ha: “Tiểu Hồ Ly thật béo a…”

Vi Trần vừa mới nói xong, nhìn lại Tiểu Tứ Tử lần nữa, quả nhiên… miệng Tiểu Tứ Tử đã mím lại rồi.

Triển Chiêu đụng tay nhẹ Bạch Ngọc Đường một cái – Hòa thượng này muốn chết nha, vừa gặp đã nói Tiểu Tứ Tử béo rồi.

Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn Vi Trần một cái, lại trốn phía sau Công Tôn, Vi Trần còn lẽo đẽo theo sau bé: “Tiểu Thần Tiên, ăn bánh hồng không? Mấy con tiểu hồ ly của nhà ngươi có dẫn tới không? Cho ta ôm cái đi.”

Ân Hậu cản không cho hòa thượng kia lại tới nữa, nói: “Chúng ta có chuyện quan trọng cần vào tháp một chuyến.”

Đại hòa thượng chớp mắt, nhìn Thiên Tôn đang ngắm phong cảnh xa xa một chút, nói: “Chắc chắn?”

Ân Hậu gật đầu.

“À.” Đại hòa thượng lấy thìa khóa ra, mở cửa bảo tháp cho mọi người vào.

Mọi người đi theo Ân Hậu vào tháp, Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn lại vẫn thấy Thiên Tôn đứng dươi gốc gạo ngắm cảnh, có vẻ không muốn theo vào.

Triển Chiêu nhìn Ân Hậu một cái, Ân Hậu lắc đầu, tỏ ý – Đừng động đến hắn, cứ để hắn ở ngoài đi.

Vì vậy, mọi người cùng nhau đi vào trong bảo tháp.

Mặc dù bảo tháp quanh năm đều khóa kỹ, nhưng rõ ràng là được quét dọn cẩn thận… ít nhất thì… trên cầu thang lầu một cũng không phát hiện hạt bụi nào, trên trần nhà cũng không có mạng nhện.

Vi Trần dẫn mọi người lên lầu, đến thẳng tầng cao nhất, mở một cánh cửa ra.

Trong nhát mắt cửa được mở ra, ánh mặt trời tràn vào trong căn phòng quanh năm đóng kín, chiếu rọi sàn gỗ màu đỏ, một hương gỗ nhàn nhạt xộc vào mũi mọi người, phong cách vô cùng cổ kính mà tĩnh lặng.

Không gian bên trong rất rộng, bốn góc xung quanh có trồng bốn chậu Tuyết Tháng Sáu tươi tốt, tán lá xanh non, có điểm lốm đốm những bông hoa trắng.

Chính giữa phòng có một trụ thai, trên trụ thai có một bức tượng điêu khắc, ánh mặt trời chiếu rọi phủ lên thân tượng màu trắng ngọc trong như một tầng ánh sáng nhàn nhạt bao quanh, vừa ấm áp nhu hòa lại vừa lấp lánh.

Một nam tử bạch y lặng im đón gió, một tay cầm gậy chống, tay vắt sau lưng có cầm một cuốn sách, xung quanh có bảy chú hồ ly hình thái khác nhau, nhưng đều vô cùng sống động, bầu bạn.

Bức tượng này cả Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ đều đã thấy qua…. Nam An Tự có lịch sử lâu đời, trước đây bọn họ chỉ nghĩ rằng pho tượng này là trân bảo lưu lại từ cổ đại, cho nên mới được cất giữ cẩn thận đến vậy. Sau này mới biết, thì ra đây chính là Ngân Yêu Vương đỉnh đỉnh đại danh, cho nên một lần nữa càng cảm thấy vị này quá sức truyền kỳ, khiến mọi người phải ngưng thần nín thở, cẩn thận đánh giá.

Tuy rằng khó có thể gặp lại được phong thái của cố nhân, nhưng chỉ cần nhìn vào pho tượng cực đẹp này thôi cũng đủ khiến mọi người tấm tắc vạn phần rồi.

Yêu Vương có khuôn mặt tuấn mỹ tựa thiên tiên, thần thái cử chỉ có chút tương tự Thiên Tôn, nhưng tư thế cùng khí chất thì lại hơn một bậc, hơn nữa, ở Yêu Vương có một loại cảm giác tang thương khó có thể diễn tả bằng lời…Tuy dung mạo hắn vô cùng trẻ và nhã nhặn nhưng khuôn mặt hắn lại toát lên một cảm giác còn phức tạp hơn cả Ân Hậu và Thiên Tôn nhiều lắm.

Đáng tiếc cho dù pho bạch tượng này có được điêu khắc giống đến đâu đi nữa, cũng không thể nào khắc họa được đôi mắt Yêu Vương. Nếu đã không nhìn được đôi mắt có khác gì không thấy được bản chất con người đâu chứ, mọi người cũng vì thế mà càng cảm thấy tiếc nuối hơn.

Mặt khác, Triển Chiêu có chú ý tới khóe miệng Yêu Vương hơi nhướng cao, hình như đang cười thì phải, nụ cười này có chút giễu cợt, thế nhưng cả khuôn mặt lại mang đến cảm giác khác hẳn.

Bởi thế cho nên, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cùng lúc hỏi: “Yêu Vương là người như thế nào?”

Hỏi xong rồi, hai người lại liếc mắt nhìn nhau một cái – Qủa nhiên có cùng cảm giác mà.

Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy cực sảng khoái chính là, Vi Trần đại sư và Ân Hậu gần như cũng đồng thời mở miệng, lại cùng chỉ nói ba chữ: “Đại hỗn đản!”

Nói xong rồi mọi người lại quay qua nhìn nhau.

Ân Hậu thở dài, đi ra phía sau Yêu Vương, đưa tay lấy cuốn sách trong tay hắn.

Một nửa cuốn sách bị hắn lôi xuống, thì ra là một cái ống màu ngọc bích.

Ân Hậu rút một cuộn giấy từ trong cái ống ra, trải lên trên bàn cho mọi người nhìn.

Bên trên cuộn giấy chằng chịt những chữ, còn có kẻ rất nhiều bảng biểu, mọi người vừa nhìn qua cũng biết đó là một cuộn gia phả. Trên gia phả có giải thích cặn kẽ về mấy bộ tộc, còn có cả tranh minh họa nữa.

Ân Hậu lật ra một đoạn, chỉ vào nói: “Nơi này nói rõ về Sa Yêu Tộc.”

Mọi người đọc cẩn thận đoạn ghi chép tỉ mỉ kia.

Thì ra Sa Yêu tộc có khả năng nghe hiểu tiếng gió, tiếng mưa và tiếng cát chảy, là một bộ tộc có cảm giác vô cùng nhạy bén.

Nhân số của Sa Yêu rất ít, tương truyền bọn họ thường sống ở trong Qủy Hải. Hơn nữa, Sa Yêu cũng không hề dụ dỗ thương nhân rơi vào hố cát, chỉ vì khuôn mặt họ quá xinh đẹp, thỉnh thoảng gặp phải thương nhân nên toàn bị bám đuôi. Địa hình trong sa mạc thay đổi trong nháy mắt, những thương nhân này vì không quen đường cho nên mới bị lạc, vô tình rơi vào hố cát. Dần dần lại truyền ra tin đồn Sa Yêu mê hoặc người ta, kéo vào hố cát.

Bên trên cuốn sổ này còn ghi chép rằng, Sa Yêu ở trong Qủy Hải, không tiếp xúc với người ngoài, nhân số càng ngày càng giảm, Yêu Vương từng dự đoán, chẳng bao lâu nữa toàn tộc Sa Yêu sẽ bị diệt sạch.

Triển Chiêu thiếp tục mở cuộn giấy xem thì thấy bên trên còn ghi chép về hơn một trăm chủng tộc khác nhau.

“Đây đều là những bộ tộc có năng lực đặc biệt ạ?” Triệu Phổ hỏi.

Ân Hậu gật đầu: “Có điều còn sót đến nay cũng chỉ còn vài tộc mà thôi, những tộc khác đều bị tuyệt diệt cả rồi, những tộc còn lại đều không còn thuần chủng nữa nên mới còn sót lại.”

Mọi người đều gật đầu, tâm nói Ngân Yêu Vương quả nhiên thần kỳ, chẳng lẽ là thần tiên chuyển thế thật à? Sao có thể biết nhiều bí mật như vậy chứ?

Vi Trần thấy Ân Hậu lật xem cuộn giấy, tò mò: “Các ngươi điều tra về Sa Yêu làm gì?”

Ân Hậu nhớ tới, hỏi Vi Trần: “Ngươi bao lâu không gặp Vô Sa rồi?”

Vi Trần nhướng mày: “Ai thèm gặp tên béo kia.”

Mọi người thầm gật đầu, vẻ mặt này quen thật.

“Lúc Vô Sa nhặt được đồ đệ, ngươi có ở đó không?” Ân Hậu hỏi.

Vi Trần ngẩn người, mỉm cười hỏi: “Ngươi nói con Tiểu Sa Yêu trên lưng có hỏa phụng kia hả?”

Mắt mọi người cùng bừng sáng – Qủa nhiên có biết!

“Ngươi thật sự ở đó?” Ân Hậu hỏi: “Tình hình lúc hắn nhặt được nó thế nào?”

“Chuyện xảy ra khoảng hơn hai mươi năm trước rồi, ta và Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh đến gần Khô Lâu Hải làm chút chuyện, cả đêm đó gió bão rất lớn, khách *** cũng bị cát vùi mất phân nửa…” Vi Trần nói.

“Đại sư huynh, Nhị sư huynh nào?” Tất cả mọi người khó hiểu.

Ân Hậu giải thích giúp: “Vô Sa là Nhị sư huynh hắn, Vô Trần đại sư đã viên tịch chính là Đại sư huynh.”

Mọi người há to miệng, nháy mắt không ngừng, cái vị Đại hòa thượng cà lơ phất phơ nổi tiếng không đáng tin khắp cả Khai Phong phủ Vi Trần đại sư này lại là Thánh Tăng, có lai lịch lớn đến vậy a?

Vi Trần xua tay liên tục: “Ai nha, khiêm tốn, khiêm tốn chút…”

“Nói tiếp đi.” Ân Hậu giục hắn.

Vi Trần vuốt cằm, nhớ lại: “Sáng sớm hôm sau, chúng ta rời khỏi khách *** tiếp tục đi về phía Tây, để khỏi lạc đường, chúng ta đều đi vòng theo duyên hải mà tiến vào Khô Lâu, lúc mới đi được một chút, đột nhiên lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc.”

Mọi người nhíu mày.

“Tiếng khóc truyền từ trong Khô Lâu Hải ra, ban đầu chúng ta còn nghĩ là ảo giác nữa.” Vi Trần giải thích nói: “Những chuyện có thể xảy ra ở sa mạc Tây Vực thực ra cũng giống như ở sa mạc bình thường mà thôi, đặc biệt là lúc có gió lớn, thỉnh thoảng sẽ nghe được một số tiếng khóc hoặc tiếng cười. Có điều, hầu hết đó đều là ảo giác, một khi bị nó hấp dẫn, đi vào cấm địa thì rất có thể sẽ không bao giờ thoát ra được. Cho nên, lúc đó ta và Đại sư huynh đều nghĩ là không nên vào, nhưng mà Nhị sư huynh lại khẳng định chắc chắn trong đó có trẻ sơ sinh, cho nên nhất định đi vào Khô Lâu Hải.”

Mọi người cùng cảm động, đại sư Vô Sa quả nhiên từ bi nhân hậu, mạo hiểm như vậy cũng muốn tìm thử xem, hắn và Lâm Dạ Hỏa kể ra cũng có duyên.

“Nhị sư huynh đi vào không bao lâu thì đã theo đường cũ trở về, trong lòng còn ôm một đứa bé sơ sinh vẫn đang khóc nỉ non.” Vi Trần cười: “Đó chính là Tiểu Lâm Tử.”

“Một đứa trẻ sơ sinh sao lại một mình ở trong sa mạc?” Triển Chiêu tò mò.

Vi Trần gật đầu: “Ừm, Nhị sư huynh nói hài tử đó nằm gần ở một mắt xoáy cát… được bọc bằng một cái chăn bông màu trắng, trên chăn đã nhiễm máu đỏ phân nửa rồi, còn được ghim chặt bằng một mũi tên. Tuy mũi tên đó không có đâm phải đứa nhỏ nhưng đã xuyên thấu cả chăn, ở đuôi mũi tên còn có một chữ “Nguyệt”.”

“Trên tên có cái gì?” Tất cả mọi người giật mình, cao giọng đồng thanh hỏi.

Phản ứng của mọi người dọa Vi Trần nhảy dựng, không hiểu: “Sao vậy?”

Ân Hậu lắc đầu, ý bảo hắn cứ nói tiếp đi.

“Lúc đó Tiểu Lâm Tử có tóc màu đỏ, da tuyết trắng gần như trong suốt, mắt to, con ngươi có vẻ khá lạ, vừa nhìn đã biết không phải người Hán.” Vi Trần nói: “Ngộ Tâm vừa nhìn thoáng qua đã nói, nó chính là một Tiểu Sa Yêu.”

Tất cả mọi người cùng nhíu mày, tên của cha Trâu Lương sao lại ghim trên tã lót của Lâm Dạ Hỏa, hơn nữa còn để lại nhiều máu như vậy…. Trong lòng mọi người luôn cảm thấy có chút chẳng lành.

“Sa Yêu tộc vốn ít người cho nên vô cùng coi trọng huyết mạch.” Vi Trần nói: “Nghe nói Sa Yêu biết tất cả các xoáy cát, đây là một chuyện rất thần kỳ, nếu như nhảy vào hố cát chảy, tìm được xoáy cát là có thể thoát ra từ xoáy cát khác, đây chính là cách mà Sa Yêu thường dùng khi chạy nạn.”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Liệu có phải lúc đó Lâm Dạ Hỏa ở vào thế nguy hiểm, bị ném vào hố cát chảy, cho nên mới theo xoáy cát ra ngoài khu vực gần Khô Lâu Hải không… Như vậy có thể người nhà hắn đã gặp nguy hiểm, lại còn có liên quan đến Trâu Nguyệt nữa.”

“Sau khi đại quân của Trâu Nguyệt vào Qủy Hải thì không cánh mà bay, ấu tử của hắn cũng được bầy sói nhặt được gần đó, mang về nuôi nấng…. Liệu có phải cũng có liên quan đến Sa Yêu không?” Triển Chiêu hỏi.

“Chậc.” Triệu Phổ bĩu môi: “Cho nên việc Trâu Lương biến thành cô nhi cũng có thể là do phụ thân Lâm Dạ Hỏa, mà việc Lâm Dạ Hỏa trở thành cô nhi cũng có thể do phụ thân của Trâu Lương…. Quan hệ vô cùng hỗn loạn.”

Mọi người nhìn nhau một cái – Thảo nào hai người này lại có xích mích, xem ra khó vãn hồi rồi đây.

“Thân thế của Tiểu Lâm Tử rất phức tạp.” Vi Trần cầm cái chổi nhỏ phủi bịu cho một con hồ ly bằng ngọc, vừa thở dài nói: “Vô Sa nuôi nó lớn được như vậy cũng chẳng dễ dàng gì đâu, vừa phải che giấu thân phận Hỏa Phụng của nó, lại còn phải che giấu cả thân phận Sa Yêu…”

Hắn còn đang than thở thì Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói: “So với thân phận Hỏa Phụng và Hoàng Kim Cổ Thành thì cái thân phận Sa Yêu này thự ra cũng chẳng thấm vào đâu đi?”

Triển Chiêu cũng gật đầu: “Theo như ghi chép trên cuộn sách của Ngân Yêu Vương thì Sa Yêu chỉ giỏi phân biệt phương hướng thôi mà, có gì đặc biệt mà cẩn phải che giấu thân phận chứ?”

“Còn nữa.” Triệu Phổ cũng khó hiểu: “Vì sao Sa Yêu phải sống trong sa mạc vậy?”

Vi Trần cũng đã ngừng tay lại, nói cũng không được mà không nói cũng chẳng xong, cuối cùng quay sang nhìn Ân Hậu.

Mọi người cũng hoài nghi mà nhìn Ân Hậu – Có chuyện giấu giếm nha!

Ân Hậu có chút xấu hổ: “Cái này chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi.”

Triển Chiêu gật đầu: “Nói ra tham khảo chút cũng chẳng sao.”

Ân Hậu cùng Vi Trần liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng đều thở dài.

Vi Trần đưa tay cầm lấy đỉnh đầu quyền trượng của Ngân Yêu Vương kéo ra một cái…. Thì ra đó chỉ là một cái bình rỗng ruột, bên trong còn giấu mấy cuộn giấy nhỏ.

Vi Trần mở ra từng cái ghé mắt lướt qua, cuối cùng chọn được cái muốn tìm rồi, đưa cho mọi người xem, sau đó còn đậy cái nắp bình kia lại.

Triển Chiêu nhận lấy mở cuộn giấy ra…. Mọi người mới nhìn thoáng qua đã sửng sốt. Thì ra đó là một tấm bản đồ da dê rất mỏng.

Triệu Phổ bản năng lấy ra địa đồ tùy thân của Trâu Nguyệt mới lấy được ở chỗ Âu Dương lão tướng quân ban sáng, trải ra so thử…. Hai tờ địa đồ này gần như giống nhau như đúc, chỉ khác nhau ở chỗ cái lấy từ quyền trượng của Ngân Yêu Vương có chút cổ hơn mà thôi.

“Nhìn kỹ cũng có vài chỗ không giống.” Công Tôn khá tỉ mỉ: “Cái của Yêu Vương chi tiết hơn một chút.”

Vi Trần thì lại khó hiểu nhìn tấm bản đồ kia, hỏi: “Các ngươi lấy cái này ở đâu vậy?”

Ân Hậu nói qua cho hắn nghe.

Vi Trần nhíu mày: “Vị tướng quân kia… chắc không phải vì tìm cái đó mới mạo hiểm tiến vào Qủy Hải đấy chứ…”

“Cái gì vậy?” Mọi người trăm miệng một lời, lỗ tai đều đồng loạt dựng thẳng lên.

Vi Trần bất lực: “Mê Thành.”

“Mê Thành là cái gì?”

“Mê Thành cùng cung Vạn Chú, điện Băng Nhận, mộ Hải Long được xưng là bốn nơi nguy hiểm nhất, cũng là bốn nơi thần kỳ nhất.” Ân Hậu thản nhiên nói: “Cung Vạn Chú thì có thể trị được bách bệnh, trường sinh bất lão; Mê Thành thì bách chiến bất bại, nhất thống thiên hạ; vào được mộ Hải Long thì giàu nhất thiên hạ, vinh hoa phú quý; đến được điện Băng Nhận sẽ học được thần công cái thế… Bất luận là cái nào đi nữa, chỉ cần có thể đi vào rồi sống sót trở ra thi nháy mắt cái có thể từ người đã biến thành thần rồi.”

Mọi người kinh ngạc đến thất thần.

Bạch Ngọc Đường nhìn cuộn giấy còn lại khoảng ba phần nữa, hỏi: “Những thứ này đều là bản đồ của ba cái khác ạ?”

Ân Hậu cười: “Những tấm địa đồ này đều không hoàn chỉnh, dù có cũng chẳng ích gì, cần phải có người nữa.”

“Người gì?” Mọi người không hiểu.

“Mỗi nơi đều cần có một người dẫn đường, cũng chính là người gác cửa.” Ân Hậu nói: “Ví dụ như thủ vệ của cung Vạn Chú chính là người nhà họ Sằn, giờ chỉ còn lại truyền nhân duy nhất chính là tiểu tử ngốc Sằn Hiện kia. Nhưng mà tiểu tử kia gần như chẳng học được cái quái gì, kết quả là cho dù ngươi có thể đến được vịnh Nguyệt Lượng ở Tây Hải, dù có bản đồ trong tay rồi thì cũng chẳng thể vào nổi cung Vạn Chú. Người dẫn đường của điện Băng Nhận chính là Băng Ngư tộc, cũng đã tuyệt diệt rồi, chỉ còn lại chút huyết mạch thì cũng đứt luôn ở đời ông ngoại ngươi.” Ân Hậu vừa nói vừa chỉ Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt: “Ông ngoại con ạ?”

“Nếu không thì ngươi nghĩ tại sao ông ngoại và nương ngươi lại chẳng khác gì cái cột băng thế hả?” Ân Hậu thở dài: “Ông ngoại ngươi không kế thừa được huyết thống của Băng Ngư tộc, mà Băng Ngư chỉ truyền nam không truyền nữ, ngươi còn có cả huyết thống Thứ chi của Hồ Tộc từ cha ngươi, kết quả là ngươi sinh ra đã chẳng còn chút hàn khí của Băng Nhận nào. Cho nên, dù có thể đến Cự Bắc, tìm thấy điện Băng Nhận rồi cũng chẳng cách nào vào được. Người dẫn đường của mộ Hải Long là tộc Hải Long, đã tuyệt diệt từ mấy trăm năm trước rồi, hơn nữa vị trí cụ thể của mộ Hải Long ở chỗ nào, ngay cả Yêu Vương cũng không biết chắc. Cuối cùng chính là Mê Thành này… lại còn ở trong Qủy Hải, tộc Sát Yêu là người dẫn đường duy nhất, nghe nói đã tuyệt diệt từ hơn một trăm năm trước rồi, ai ngờ vẫn còn sót lại Lâm Dạ Hỏa. Tiểu tử kia còn có thêm huyết thống thứ cấp của cả người Ba Tư, có kế thừa được hay không vẫn còn chưa chắc chắn lắm.”

Vi Trần gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, theo cách nói của Yêu Vương thì là ‘Đám trẻ ranh kia thật chẳng biết tiết chế là gì, cứ để huyết thống lẫn lộn lung tung, giờ thì hay rồi, có cũng chẳng hữu ích gì’.”

Mọi người đều đỡ trán – Thật phức tạp.

Vi Trần tiếp tục lau chùi cho hai pho tượng hồ ly nhỏ kia, nói tiếp: “Ta cũng chỉ biết đến vậy thôi, cụ thể thế nào còn phải hỏi thêm Nhị sư huynh ta, hắn biết rõ hơn một chút.”

Triển Chiêu thở dài: “Nói cách khác, muốn tháo gỡ mâu thuẫn của Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương thì cần phải tra rõ xem năm đó có chuyện gì xảy ra phải không?”

Tất cả mọi người đều gật đầu, âm thầm lo lắng, còn cần phải chứng minh rằng phụ thân bọn họ chẳng có liên quan gì đến nhau nữa, nếu không khi điều tra xong rồi lại trở thành kẻ thù truyền kiếp thì cả nhà càng chẳng thể nào vui được, thật sự quá khó khăn.

Triệu Phổ thì khoanh tay, nói: “Bên trong Mê Thành ở Qủy Hải kia có cái gì chứ? Vì sao có thể giúp người bách chiến bất thắng?”

Vi Trần nhún vai, tỏ ý – Không biết.

“Năm đó, mười lăm vạn đại quân vô cớ mất tích, người nhà của những binh lính kia vẫn còn sống.” Bao Đại Nhân nghiêm túc nói: “Bất luận là vì ai đều cần phải điều tra cho rõ, không thể cứ để kéo dài mãi như vậy được.”

Triệu Phổ tỏ ý ủng hộ.

“Thế này đi.” Bao Đại Nhân nói: “Chúng ta nghỉ ngơi và chuẩn bị thêm hai ngày nữa, sáng sớm ngày kia khởi hành về phía Bắc, tới Hắc Phong Thành trước, sau đó tính tiếp.”

Tất cả mọi người cùng gật đầu.

Ra khỏi bảo tháp, Bạch Ngọc Đường phát hiện ra Thiên Tôn không còn ở trong sân nữa.

“Có phải lại đi lạc nữa rồi không?” Bạch Ngọc Đường đang định đi tìm Thiên Tôn thì Ân Hậu đã phất tay, nói: “Các ngươi về trước đi, lát nữa ta sẽ mang hắn về.”

Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người nhưng vẫn gật đầu một cái.

Mọi người rời khỏi Bắc viện Nam An Tự, vừa mới đặt chân đến Nam viện, đã bắt đầu thấy náo động ồn ào.

Bạch Ngọc Đường theo bản năng quay đầu nhìn lại nhìn về phía cây gạo thấp thoáng cạnh bảo thấp kia… Lúc này ngày đã sắp tàn, ánh sáng vàng nghiêng rọi lên bảo tháp phân thành hai mảnh, một phần rực rỡ, phần còn lại có chút âm trầm.

Bên cửa sổ trên đỉnh bạch tháp, Thiên Tôn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rời đi, rồi chậm rãi quay đầu lại nhìn, phía sau lưng hắn là pho tượng sừng sững lặng im đứng đó. Khi đường nhìn của hắn dừng lại trên gương mặt pho tượng kia, không hiểu sao đầu óc bỗng nhiên choáng váng, một chút cảm giác đau đớn sau bao năm bừng tỉnh, nhói lên trong ngực….Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt lại biến mất, vẻ mặt Thiên Tôn trở lên mờ mịt, đứng yên nhìn pho tượng kia.

Thiên Tôn đưa tay ra, đầu ngón tay hơi đụng vào mặt ngoài pho tượng lạnh như băng kia, theo từng động tác của hắn, mái tóc đen dài sau lưng lại từ từ biến thành màu trắng.

Lúc này, có tiếng kẽo kẹt từ cầu thang truyền đến, chỉ lát sau, Ân Hậu đi lên.

“Đi nhé?” Ân Hậu đứng ở mép cầu thang, vẫy vẫy tay gọi Thiên Tôn còn đang đứng đờ ra nhìn chằm chằm pho tượng kia.

Thiên Tôn đi đến bên cạnh hắn, hỏi: “Pho tượng kia nhìn thật quen mắt.”

Giữa hai hàng lông mày Ân Hậu hơi giật, lắc đầu một cái, bàn tay nhẹ nhàng đưa lên, vuốt ve gò má Thiên Tôn một chút, sau đó xoay người, dắt tay hắn xuống lầu.

Thiên Tôn sờ mặt, ngẩng mặt nhìn nóc nhà: “Bị dột à?”

“Đi nhanh lên.” Ân Hậu vội vàng kéo Thiên Tôn ra khỏi bạch tháp, Vi Trần đang đợi ở cửa tháp liếc mắt hỏi ý hắn, Ân Hậu gật đầu, Vi Trần nhanh chóng đóng cửa tháp lại.

Thiên Tôn vừa đi theo Ân Hậu vừa tiếp tục ngắm hoa gạo, mãi cho đến khi ra khỏi Nam An Tự, Thiên Tôn mới gãi đầu: “Có phải ta lại quên mất chuyện gì đó rồi không?”

Ân Hậu gật đầu: “Đúng vậy, Ngọc Đường thu dọn đồ đạc cho ngươi, sắp đến Phương Bắc rồi.”

“À.” Thiên Tôn vỗ tay một cái, hất đầu chạy về Bạch phủ, nhưng mà hắn vẫn đi nhầm hướng, bị Ân Hậu tóm lại kéo đi về bên kia. Trên đường có không ít người nhìn hai người bọn họ…. tất cả đều có chút ngạc nhiên, mới mấy ngày không gặp Thiên Tôn mà hắn càng ngày lại càng trẻ a, tóc cũng đen rồi! Qủa nhiên, lão thần tiên khác hẳn người thường a.

Bạch Ngọc Đường trong lòng lo lắng trở về, đột nhiên lại thấy có người vỗ vai mình một cái.

Bạch Ngọc Đường quay sang thì thấy người vỗ hắn là Triển Chiêu.

Triển Chiêu khoanh tay nháy mắt mấy cái, hỏi hắn: “Ngươi đoán xem tại sao năm đó ông ngoại và Thiên Tôn lại phải đến cung Vạn Chú?”

Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ: “Vào cung Vạn Chú có thể trị được bách bệnh, trường sinh bất lão….”

Triển Chiêu nhướng mi: “Long Cửu Luyện và sư phụ ngươi là huynh đệ, nhưng có vẻ quan hệ không được tốt lắm, sau đó Long Cửu Luyện mở Dạ Xoa Cung, thu nhận toàn những người có quái bệnh, theo những gì Công Tôn nói thì tất cả đều có quan hệ với cung Vạn Chú.”

Bạch Ngọc Đường cau mày gật đầu: “Hình như… có chút quan hệ.”

Triển Chiêu vỗ vỗ hắn: “Nhưng mà lần này chúng ta cần phải đến Mê Thành trước.”

“Trước?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nháy mắt với hắn mấy cái.

Hai người còn đang “liếc mắt đưa tình” thì đã nghe thấy Triệu Phổ nói phía sau: “Hôm đó Tiêu Thống Hải có viết thư cho ta, nói gần đây có không ít người Tống qua lại gần Khô Lâu Hải.”

“Ai vậy?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng quay đầu lại.

“Bạn cũ.” Triệu Phổ cười nhạt: “Ngoại trừ đám người Liêu Quốc và Tây Hạ kia ra còn có cả đám người của Hiên Viên Phách.”

“Hiên Viên Phách?!” Triển Chiêu vừa nghe cái tên này liền cất cao giọng, nháy mắt cái đã đằng đằng sát khí.

Bạch Ngọc Đường nhanh đưa tay nhéo nhéo gáy hắn, ý bảo hắn bình tĩnh.

Triển Chiêu chậm rãi hỏi: “Đám người kia muốn làm gì?”

Triệu Phổ nói: “Suy cho cùng thì chắc chắn cũng chẳng có chuyện tốt đẹp gì, đám người kia sinh sống bên ngoài tái ngoại, ở Tây Vực, nơi có rất nhiều Vu yêu cùng Tăng lữ, đừng có lão đầu nào trên dưới trăm tuổi biết rõ về chuyện của Mê Thành, nếu thật vậy thì phiền to.”

Mọi người cũng biết chuyện này đáng lo lắng đây – Chư quốc Tây Vực tìm trăm phương ngàn kế cũng không đối phó được với Triệu Phổ, hơn nữa bản thân trong nước còn nội đấu liên miên làm tiêu hao nguyên khí, muốn phục hưng, nói thì hay lắm nhưng làm có thể dễ vậy sao? Đại Tống bên này sơn thủy hữu tình, tài nguyên lại phong phú, miếng thịt ngon như vậy, mấy con sói già chỗ nào mà chẳng động tâm chứ? Có thể bọn họ bí quá hóa liều cho nên mới mạo hiểm vào Qủy Hải để tìm Mê Thành đi.

Triệu Phổ lại nhếch mép, tâm trạng có vẻ không tệ, xoa tay lẩm bẩm: “Ông đây đã lâu không được đánh giặc rồi, tốt nhất là mấy tên lợi hại chút cũng tới hết đi, giúp ông tiêu khiển một chút.”

Triển Chiêu cũng gật đầu: “Lần trước đã để cho tiểu tử Hiên Viên Phách chuồn mất, lần này nhất định phải thu thập hắn.”

Chỉ có Bạch Ngọc Đường bất lực lắc đầu, có dự cảm chuyến này đi nhất định sẽ náo nhiệt một trận cho xem.

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, nhìn Triệu Phổ và Triển Chiêu đang ma quyền sát chưởng, cũng có chút cấm ngữ. Tiểu Tứ Tử thì lại ghé vào vai Công Tôn, hai tay chống cằm nhìn về phía Nam An Tự lúc này cũng chỉ nhỏ bằng cái tăm xa xa, mặt ngây ngốc, có vẻ đang suy nghĩ gì đó.