Long Đồ Án

Long Đồ Án - Quyển 14 Chương 385: Lang




******************************

Dưới sự hộ tống của Kiêu Kỵ Doanh, đội ngũ đi tuần đã rời khỏi Nhạn Môn Quan đi thẳng về Hắc Phong Thành phía trước.

Từ Nhạn Môn Quan đến Hắc Phong Thành không quá xa, trước đây thường có mã tặc cùng đạo phỉ hoành hành, nhưng từ khi Triệu Phổ cho xây dựng Hắc Phong Thành thì toàn bộ mã tặc đều bị hắn bắt hết. Sau khi thông đạo được yên ổn, có không ít người, kể cả ngoại tộc cũng bắt đầu làm ăn ở đây. Phần lớn đều mở khách ***, trà lâu. Triệu Phổ luôn khuyến khích phát triển mậu dịch buôn bán, chỉ cần không làm điều ác, tuân thủ luật lệ của người Hán thì dù là ai cũng có thể tới đây buôn bán.

Bởi vậy, dù mọi người đang ở giữa quan đạo nhưng vẫn thấy được những khu chợ ven đường hoặc những đội lạc đà chở hàng đi qua.

Lần trước Tiểu Tứ Tử tới không nhìn thấy lạc đà, lần này mới thấy bên rất hiếu kỳ, vịn vào cửa sổ hỏi Công Tôn: “Cha, đó là lạc đà phải không ạ?”

Công Tôn gật đầu, đừng nói là Tiểu Tứ Tử chưa từng thấy qua, rất nhiều người Giang Nam cũng chưa thấy qua.

Long Kiều Quảng vẫy một thanh niên cho thuê lạc đà ở xa xa, chỉ vào một con lạc đà nhìn có vẻ rất nhanh nhẹn lại sạch sẽ.

Tiểu ca kia lập tức hiểu ngay, kéo lạc đà đến: “Quan gia, muốn thuê lạc đà à?”

Long Kiều Quảng cho hắn một thỏi bạc.

Tiểu Ca kia cầm tiền, đưa dây dắt lạc đà cho ảnh vệ.

Nhóm ảnh vệ bảo hắn ngày mai đến cửa Hắc Phong Thành nhận lại lạc đà của mình, sau đó đưa tay bế Tiểu Tứ Tử từ trong xe ngựa ra, đặt lên lưng lạc đà.

Lạc đà còn ngoan thuận và cao hơn ngựa, Tiểu Tứ Tử ngồi ở ghế cố định trên lưng lạc đà, ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Phong Thành nguy nga xa xa, thấy được một ngọn quân kỳ có đề chữ “Triệu” tung bay đón gió trên thành.

Triển Chiêu cũng rất hứng thú với lạc đà này, cứ ngồi trên lưng Tảo Đa Đa sờ cổ nó.

Binh lính quan sát trên Hắc Phong Thành rõ ràng đã nhìn thấy đoàn quân trùng điệp bên này, ngay lập tức, tiếng tù và trầm thấp mà vang vọng cất lên, sau đó, tên lệnh được bắn lên không trung.

Lúc này sắc trời đã tối, tên lệnh nổ tung trên bầu trời át cả ánh nắng buổi chiều tà.

Bạch Ngọc Đường một tay cầm đao, tay kia giữ dây cương Bạch Vân Phàm, hỏi Giả Ảnh đi bên cạnh: “Sao phải phóng tên lệnh?”

Giả Ảnh mỉm cười, nói: “Cảnh báo hàng xóm một chút, Lão Đại về rồi, bảo họ ngoan ngoãn yên phận chút.”

Mọi người đang nói chuyện thì thấy Long Kiều Quảng đang lười biếng cưỡi ngựa đi phía trước đột nhiên nhìn về phía đỉnh thành lâu Hắc Phong Thành mà vẫy tay.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, thấy trên đầu tường Hắc Phong Thành, một người mặc nhuyễn giáp màu nhạt đi lên, hình như đang dựa vào thành nhìn về phía này.

Những người đã tới Hắc Phong Thành lần trước đều nhận ra, đó là Phó soái của Triệu gia quân – Hạ Nhất Hàng.

Bên cạnh Hạ Nhất Hàng là chính là Hỏa Kỳ Lân Âu Dương Thiếu Chinh, người đã về Hắc Phong Thành trước, nhìn từ xa cũng thấy được cái đầu đỏ rực của hắn rồi.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng lạc đà, liếc mắt cái đã nhận ra Âu Dương Thiếu Chinh, đưa tay vẫy vẫy hắn.

Âu Dương cười hì hì mà vẫy tay với bé.

Nhưng mà, mọi người nhìn cả một vòng lại không thấy Trâu Lương đâu.

Long Kiều Quảng nhíu mày: “Tiểu tử đâu rồi?”

Vừa mới dứt lời thì cửa lớn Hắc Phong Thành mở rộng ra, một Chiếu tướng mặc hắc bào dẫn theo hai đội nhân mã đi ra, giữa đội nhân mã là một Chiếu tướng mặc áo giáp màu đen, chiến bào màu đen, áo choàng cũng đen nốt, đây chẳng phải là Ách Lang Trâu Lương sao?

Trâu Lương mặc một thân đen thui nhìn càng thêm gầy gò, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, da dẻ tái nhợt chẳng chút biểu tình, mà vẻ mặt lúc này thì rõ rành rành đang viết – Ông đây đang khó chịu, đừng có chọc đến ông!

Mọi người dở khóc dở cười.

Triệu Phổ lắc đầu.

Long Kiều Quảng lẩm bẩm: “Ai da? Tinh thần phấn chấn hơn chút rồi a? Xem ra nói chuyện với Tắc Lặc một đêm rất có tác dụng.”

Mọi người bên cạnh đều có chút ngạc nhiên – Tắc Lặc là ai? Nghe tên hình như là ngoại tộc.

Triệu gia quân vẫn luôn nghiêm túc uy phong như cũ, sau khi mọi người vào thành thì bắt đầu tự sắp xếp nơi ăn chốn ngủ của mình, chuyện này cũng không cần đề cập đến nữa.

***

Đến lúc dùng cơm tối, mọi người tập trung đến quân doanh của Triệu Phổ, tất cả ngồi xuống uống trà thì lại phát hiện ra không có Trâu Lương ở đó.

“Người đâu rồi?” Triển Chiêu hỏi.

Âu Dương nói: “Về Tả doanh rồi, hắn nói không ăn tối ở đây, chỉ lấy bầy rượu, nói là đi ăn cùng Tắc Lặc rồi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau – Lại Tắc Lặc nữa?

Triệu Phổ hỏi Hạ Nhất Hàng chút chuyện gần đây, sau đó lại cùng mọi người thương lượng hành động tiếp theo một chút, quyết định phân công làm việc.

Triệu Phổ nói: “Hay là tìm Lâm Dạ Hỏa thương lượng chút đi, cùng điều tra vụ án năm đó?”

Mọi người cũng cảm thấy đây có thể là một đề nghị tốt.

Thêm vào đó, Triệu Phổ cần điều tra tình hình mấy ngoại quốc gần đây một chút, cho nên hắn sẽ ở lại Hắc Phong Thành, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Long Kiều Quảng đến Hỏa Phụng Đường một chuyến. Long Kiều Quảng coi như đại diện cho bên đằng Trâu Lương, liên hệ với bên Hỏa Phụng Đường một chút. Theo biện giải của Long Kiều Quảng chính là, hắn đến giúp huynh đệ mình giải quyết chuyện vướng mắc tình cảm…. Nhưng theo suy nghĩ của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì chẳng qua Triệu Phổ chê hắn phiền quá, đuổi hắn đi để được thanh tĩnh mấy ngày thì có.

Ân Hậu và Thiên Tôn cũng muốn đến Hỏa Phụng Đường thương lượng với Vô Sa một chút, Công Tôn ở lại giúp Triệu Phổ, nhưng mà Tiểu Tứ Tử lại muốn đến Hỏa Phụng Đường. Vậy nên, Công Tôn liền giao Tiểu Tứ Tử cho Triển Chiêu. Thực ra mọi người đều biết, Tiểu Tứ Tử muốn đi Hỏa Phụng Đường chủ yếu là vì biết đâu Tiêu Lương lại ở đó cũng nên.

Sau khi thương lượng xong rồi, mọi người liền đi nghỉ sớm.

Đêm hôm đó, Bạch Ngọc Đường lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, không biết có phải do lạ giường, do giường trong quân doanh cứng quá hay là do bão cát đại mạc quá lớn cứ gầm rú bên tai không nữa?

Bạch Ngọc Đường quyết định rời giường, nhìn sang giường bên cạnh thấy Triển Chiêu đang ôm Tiểu Tứ Tử ngủ đến ngon lành rồi.

Công Tôn hôm nay đi đường xa nên cảm thấy mệt mỏi, ngày mai muốn ngủ nướng một chút, nhưng mà sáng sớm mai Tiểu Tứ Tử còn phải đi cùng bọn Triển Chiêu, vì vậy Tiểu Tứ Tử liền đến ngủ cùng với Triển Chiêu luôn. Đứa nhỏ này ngủ cũng rất ngoan, cứ thế cuộn thành một cục bông, bọc chăn gối đầu lên tay Triển Chiêu mà ngủ.

Bạch Ngọc Đường kéo lại chăn cho Triển Chiêu, cẩn thận giúp hắn che hết phần vai lộ ra bên ngoài, xong rồi xoay người ra cửa.

Triển Chiêu mở mắt liếc nhìn về hướng cửa một cái, lắc đầu, kéo Tiểu Tứ Tử lại một chút, đắp kín chăn ngủ tiếp, trong bụng nói thầm – Con Chuột luôn được chiều chuộng kia lại lạ giường không ngủ được rồi!

Ban đêm ở Đại mạc lạnh đến không ngờ, Bạch Ngọc Đường vừa mới ra ngoài cửa đã cảm thấy hàn khí bức người, nhanh tay kéo lấy tấm áo choàng trắng treo bên ngoài cửa khoác thêm, ra ngoài doanh trướng.

Trên lầu cao Hắc Phong Thành, binh sĩ mặc áo bông thay phiên nhau canh gác, đang ngồi quanh đống lửa nói chuyện phiếm.

Bạch Ngọc Đường vừa ra đến ngoài đã cảm thấy có rất nhiều ánh mắt quét đến phía mình, điều này đủ thấy thủ vệ trong quân của Triệu Phổ tính cảnh giác rất cao. Có điều khi thủ vệ phát hiện ra người tới là hắn thì cũng thu lại đường nhìn, tiếp tục canh gác.

Bạch Ngọc Đường cứ thế đi đến cửa thành phía Bắc đại mạc, dọc đường đi còn đụng phải mấy đội binh lính, trong đó có một số thống lĩnh nhận ra Bạch Ngọc Đường, liền hỏi: “Ngũ gia không ngủ được à?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi: “Có thể ra ngoài dạo chút không?”

Thống lĩnh chỉ đường cho hắn: “Đi theo cửa hông bên trái có thể ra ngoài, ngài cứ nói một tiếng với binh sĩ canh cổng là được, nhưng mà cũng đừng đi xa quá, buổi tối rất lạnh.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, đi theo hướng họ chỉ, quả nhiên thuận lợi ra bên ngoài cửa thành Hắc Phong Thành.

Ở phía bắc Hắc Phong Thành là đại mạc bao la.

Đại mạc ban đêm tuy không còn thấy được bầu trời mênh mông bát ngát mà chỉ có một màu đen nhánh kéo dài bất tận, thế nhưng nó lại khiến Bạch Ngọc Đường nhớ đến ban đêm ở Hãm Không Đảo, cũng tự nhiên sinh ra một cảm giác quen thuộc.

Bạch Ngọc Đường đi thẳng ra ngoài, bị hấp dẫn bởi một đốm lửa sáng xa xa.

Bước nhanh đến gần, Bạch Ngọc Đường phát hiện bên cạnh đại mạc có một cây khô thật lớn, cây này giờ chỉ còn lại một cái thân tàn mục rỗng bên trong, vậy mà cũng có thể to gần bằng một nửa chiều cao người bình thường, có thể thấy khi còn sống nó to đến mức nào. Phía sau thân cây có mấy đốm lửa, còn có cả tiếng tí tách của cành cây bị đốt cháy, xem ra là có người đang nhóm lửa.

Bạch Ngọc Đường đi vòng qua thân cây, xem thử là ai giữa đêm hôm khuya khoắt lại qua đêm ở nơi đại mạc hoang tàn vắng vẻ này, thế nhưng ngay lúc đó, hắn lại bị tiếng động kỳ lạ từ xa hấp dẫn.

Bạch Ngọc Đường nhìn sang bên, thấy bên cạnh nơi đó hình như là một cánh rừng rậm, từ trong rừng cây tối đen như mực ấy lại xuất hiện từng điểm lục quang lóe sáng, là mắt của dã thú.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nghe tiếng thở có thể nhận ra được, trong rừng có bầy sói.

Chính lúc hắn đang nhìn rừng cây kia đến xuất thần thì lại có tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày – Tiếng bước chân này không phải của người, quá nhẹ…

Hắn vừa quay đầu lại… Hơi sững sờ.

Chẳng biết từ lúc nào, từ sau thân cây có một con sói trắng thật lớn có đôi con ngươi xanh biếc đang nhìn hắn chằm chằm.

Con sói trắng kia… ít nhất… phải to gấp đôi sói thường, bộ lông trắng như tuyết càng thêm rõ ràng giữa trời đêm lạnh giá, thân thể cường tráng cao ngất, phía sau còn có một cái đuôi trắng thật to đang buông thẳng xuống.

Nếu ở trong đại mạc mà gặp một con sói nhất định phải giết, nhưng Bạch Ngọc Đường cũng chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ. Có điều, con sói kia có vẻ cũng chẳng thèm để ý, chậm rãi lướt qua người Bạch Ngọc Đường đi đến ngồi giữa bãi đất trống không xa, nhìn vầng trăng tròn lơ lửng ở chân trời.

Gió lạnh thổi qua, bộ lông của sói trắng nhẹ nhàng phiêu động theo gió thổi, biểu tình của nó cũng không hề hung ác, chỉ dửng dưng nhìn về phía trước mà thôi.

Lúc này lại có mấy đám mây đen che khuất trăng tròn, gió càng thêm lạnh.

Lúc Bạch Ngọc Đường đang xuất thần nhìn con sói kia, đột nhiên từ phía sau lại truyền đến tiếng nói: “Tuyết sắp rơi.”

Bạch Ngọc Đường đi qua phía bên kia thân cây, cúi đầu nhìn…. Thấy được sau thân cây có một người ngồi dựa vào cây bên cạnh đống lửa, người này một thân hắc y, tay cầm vò rượu, đặt thanh đao mỏng ở phía trước – Là Trâu Lương.

Bên đống lửa còn một cái giá treo, một ít thịt quay, trên mặt đất còn có thêm những vệt máu loang nổ…

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, xoay mặt nhìn con sói trắng vẫn đang ngồi cách đó không xa, hỏi: “Nó chính là Tắc Lặc à?”

Vừa mới nghe được hai chữ “Tắc Lặc”, bạch lang kia quay đầu lại liếc Bạch Ngọc Đường một cái.

Trâu Lương uông một ngụm rượu rồi nói: “Có vẻ nó rất thích ngươi, bình thường mỗi khi người khác tới, nó đều trở về rừng.”

Bạch Ngọc Đường đi tới, ngồi xuống bên cạnh thân cây, hỏi: “Sao lại gọi là Tắc Lặc?”

Trâu Lương nói: “Ý là Thần Nguyệt Lượng…. Tộc chủ lang tộc trong đại mạc đều là Bạch Lang Vương, tất cả đều được gọi là Tắc Lặc.”

Bạch Ngọc Đường nhìn lại Tắc Lặc một chút, hỏi: “Là nó nuôi lớn ngươi à?”

Trâu Lương lắc đầu: “Là đời trước nữa, nó là con của huynh đệ ta.”

Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên: “Có thể sống bao lâu?”

Trâu Lương tiếp tục uống rượu: “Ừm, lâu thì khoảng hai mấy năm, ngắn thì hơn chục năm.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Lúc này, Tắc Lặc đã đi tới mấy bước, ngồi bên cạnh Bạch Ngọc Đường, ngẩng mặt nhìn trời.

Ngay khi bạch lang vừa ngẩng mặt lên, những bông tuyết trắng nhẹ nhàng đổ xuống…

Bạch Ngọc Đường nhìn từng mảng từng mảng tuyết rơi xuống rồi lại biến mất trong lửa đỏ.

“Qủy Hải ở hướng nào?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi.

Trâu Lương đưa tay chỉ về hướng Tây Bắc: “Bên kia, cực xa.”

“Vậy Hỏa Phụng Đường ở đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp.

Trâu Lương chỉ về hướng ngay trước mặt mình: “Bên đó, cũng rất xa.”

Bạch Ngọc Đường cúi đầu… nhìn thấy tại vị trí vai trai của Trâu Lương có đeo một mảnh giáp, mảnh giáp này nhìn qua có vẻ chẳng có ý nghĩa gì, nhưng mà vị trí này hẳn là vị trí mà Lâm Dạ Hỏa đã in vào bả vai hắn hình con phượng hoàng trước đây.

Bạch Ngọc Đường không nói tiếng nào, vừa quay đầu lại thì thấy Tắc Lặc đã gối đầu vào chân hắn nghỉ ngơi rồi.

Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mày, con sói này cũng ngoan quá đi.

Trâu Lương tiếp tục uống rượu, hỏi: “Biết vì sao nó thích ngươi không?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Trâu Lương.

Trâu Lương nói: “Bởi vì ngươi không sờ nó như sờ đầu một con chó con.”

Bạch Ngọc Đường bật cười: “Ta thích mèo, không thích chó.”

Trâu Lương cười rất mơ hồ, gật đầu: “Nó cũng không thích chó.”

Không biết có phải do được Trâu Lương nhắc nhở hay không mà Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy hứng thú, đưa tay vỗ nhẹ mấy cái trên lưng Tắc Lặc.

Nhìn lớp lông trắng mềm mịn như nhung của Bạch lang, cảm xúc tốt hơn tưởng tượng nhiều.

Không biết Tắc Lặc có cảm nhận được không, không thấy nó nhúc nhích, cũng không nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ gối đầu lên chân hắn ngáp một cái, nằm im ngủ gật.

Đột nhiên, Tắc Lặc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía trước.

“Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Trâu Lương uống một ngụm rượu: “Một đàn lừa hoang đi qua.”

Vừa mới dứt lời đã thấy trong rừng truyền ra mấy tiếng hỗn loạn…. chờ đến khi Bạch Ngọc Đường hiểu được mọi chuyện thì Tắc Lặc đã đứng lên, cùng lúc đó, xung quanh tiếng sói tru đồng loạt nổi lên, đàn lừa hoang bị dọa sợ chạy tán loạn, từ trong rừng có vô số sói chạy ra, vây bắt đàn lừa.

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, thì ra bốn xung quanh lại có nhiều sói mai phục đến thế.

Nơi hoang dã, từ trong gió lạnh nháy mắt có thể ngửi thấy mùi máu tanh ngập ngụa cộng thêm hơi thở mãnh liệt của mãnh thú tràn ra, rất nhanh sau đó…. Cả đàn lừa đều chạy trốn hết, chỉ còn lại mấy con bị bầy sói chia nhau tha đi, vết máu loang lổ trên mặt đất nhìn rất rõ ràng.

Lúc này, trăng tròn cũng lộ ra sau khi mây đen tan hết, Tắc Lặc chậm rãi đi lên sườn núi cao, trong ánh sáng tròn vằng vặc, rất ưu nhã lưu lại một cái bóng đang ngẩng mặt lên trời, xung quanh lập tức vang lên một tiếng sói tru mang đến cảm giác đặc biệt thê lương.

Bầy sói thắng lợi, kéo con mồi trở về, từng mảng tuyết lớn tiếp tục rơi xuống, rất nhanh sau đó đã phủ kín vết máu tanh, đại mạc lại trống trải mênh mông như cũ.

Bạch Ngọc Đường thấy Tắc Lặc đi xuống từ đỉnh núi cao, nhẹ nhàng đi qua bãi săn của bầy sói ban nãy, sau đó lại truyền đến tiếng lừa hí cao đây hoảng sợ.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, chẳng lẽ vẫn còn sót lại con lừa hoang còn sống nào đó sao?

Chỉ lát sau đã thấy Tắc Lặc trở về, lúc đến bên cạnh bọn họ thì hất đầu một cái, một con lừa hoang nhỏ xíu đã bị ném tới gần chân Trâu Lương.

Trâu Lương nhấc con lừa hoang bỏ vào đất trống, kiểm tra một chút thì phát hiện chỉ bị thương chân sau mà thôi.

Tắc Lặc vứt lừa con xong rồi thì xoay lưng trở lại rừng, hơi thở của sói trong rừng cũng biến mất ngay sau đó, xem ra là đã thu hoạch được kha khá con mồi rồi nền về ổ nghỉ ngơi đi.

Bạch Ngọc Đường nhìn con lừa nhỏ đang run rẩy bên chân một chút, khó hiểu hỏi Trâu Lương: “Có ý gì?”

“Nhỏ như thế này, nếu ở đại mạc thì nhất định sẽ chết, cho nên mới vứt qua cho ta nuôi.” Trâu Lương đưa tay chọc đầu con lừa hoang kia: “Sói là loài động vật giống với con người nhất.”

Bạch Ngọc Đường hơi khó hiểu.

“Rõ ràng coi những loài yếu hơn mình là thức ăn, thế nhưng thỉnh thoảng lại thương xót kẻ yếu hơn mình.” Trâu Lương đứng lên, ôm theo con lừa nhỏ quay lại Hắc Phong Thành.

Bạch Ngọc Đường một mình ngồi bên cạnh gốc cây, nhìn về phía Qủy Hải đang hòa vào bóng tối xa xa…. Ngũ gia đột nhiên nhận ra, đại mạc này hoàn toàn khác với nơi họ sinh sống, nơi này có cách sống của nơi này. Chỉ có mục tiêu sinh tồn là không bao giờ đổi, ngay cả bầy sói cũng còn lại một tia đồng cảm với những sinh linh bé nhỏ vẫn bám trụ ở nơi này.

Sự tĩnh lặng về đêm cũng khiến Ngũ gia cảm thấy buồn ngủ, hắn đang định trở lại tranh thủ ngủ một lúc, đột nhiên, cách đó không xa truyền đến động tĩnh khiến hắn chú ý.