Long Đồ Án

Long Đồ Án - Quyển 14 Chương 394: Hoan nghênh ghé thăm ma qủy thành




Bọn Triển Chiêu không ngừng thúc ngựa chạy thẳng đến Ma Qủy Thành.

Đường cũng không xa, những trạm dịch bên đường đều đóng cửa đợi lệnh, quả nhiên mấy cái tín hiệu liên lạc của bọn Triệu Phổ là tiện dụng nhất, tất cả các khách *** nơi quan ải không ai quản lý này tạm thời đóng cửa, chỉ còn lại những quan dịch trông coi các trạm kiểm soát quan ải mà thôi.

Mọi người vừa tới quan khẩu, Trâu Lương lấy quân bài ra, cửa quan ải mới mở ra cho đi.

Qua cửa khẩu cuối cùng đã có thể nhìn thấy núi cao trùng điệp xa xa.

Địa thế đại mạc khá bằng phẳng, mênh mông vô bờ bến nhưng địa hình ở xung quanh Ma Qủy Thành lại toàn đồi núi san sát. Những ngọn núi cao vút chẳng khác nào những bức tường đá kiên cố vây quanh Ma Qủy Thành, tách biệt với bên ngoài, bảo vệ mảnh đất tài nguyên trù phú, cây cỏ tốt tươi kia – Một nơi thế ngoại đào viên cõi nhân gian.

Có người của Hỏa Phụng Đường trong Ma Qủy Thành nhìn thấy từ xa có một đoàn ngựa chớp mắt cái đã chạy đến cửa thành rồi.

Ngựa dừng, bọn người Triển Chiêu nói với người gác thành: “Chúng ta tới tìm Lâm Dạ Hỏa, đến từ Hắc Phong Thành.”

Thủ vệ vừa mới nghe bẩm báo đã nghe thấy tiếng gọi oang oang truyền đến: “Cận Nhi!”

***

Tiểu Tứ Tử vẫn ngồi trong túi ngủ gà ngủ gật trước người Triển Chiêu đột nhiên tỉnh ngay dậy, còn chưa rõ đâu với đâu đã gọi: “Tiểu Lương Tử!”

Triển Chiêu đặt bé xuống, mọi người vừa mới nhìn lại… thấy một tiểu hài nhi bay xuống từ đỉnh thành cao chót vót tầng mây, còn có tiếng kêu phía sau nữa: “Chậm chút!”

Thế nhưng tiếng nói vừa dứt, Tiểu Lương Tử đã nhảy xuống trước mặt mọi người, đón ngay lấy Tiểu Tứ Tử đang nhào vào lòng mình, ôm lên xoay vòng: “Cận Nhi!”

Tiểu Tứ Tử cũng bị Tiêu Lương xoay vòng vòng, gọi: “Tiểu Lương Tử!”

“Nhớ ta không?” Tiểu Lương Tử ôm Tiểu Tứ Tử hỏi.

Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Nhớ!”

Tiểu Lương Tử ngửa mặt cười toe toét: “Ta cũng nhớ nha!”

***

Mọi người yên lặng nhìn hai tiểu hài nhi đang tương thân tương ái xoay vòng trước mặt, bỗng nhiên bừng tỉnh, nếu như tất cả người lớn trên đời này đều đơn giản thẳng thắn như hai đứa nhỏ này, sẽ không có lắm ân oán thị phi như vậy đâu nhỉ?

Cửa thành Ma Qủy mở ra, một lão đầu tóc trắng đi ra ngoài, là Liễu Hàn Tinh.

Mọi người đều biết Liễu Hàn Tinh nên hỏi thăm đôi câu.

Sau Liễu Hàn Tinh, Túc Thanh cũng chạy ra.

Túc Thanh và Trâu Lương khá thân, kể chuyện họ nhặt được A Mễ Nhĩ, có vài chuyện cần nói với mọi người.

Đám người Triển Chiêu cũng kinh ngạc, trùng hợp vậy, bọn họ cũng nhặt được A Hạ Nhĩ từ trên trời giáng xuống.

Túc Thanh cảm thấy tình hình có chút khả nghi, dẫn theo mọi người vào Hỏa Phụng Đường, đi tìm Lâm Dạ Hỏa nói chuyện.

Vì vậy, mọi người theo Liễu Hàn Tinh vào thành Ma Qủy.

Vừa mới vào đến cửa thành đã thấy Thiên Tôn và Ân Hậu lẩn vào một cửa hàng, động tác quá nhanh.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, Trâu Lương cũng khó hiểu.

Tiểu Tứ Tử nắm tay cùng đi với Tiêu Lương, tò mò ngắm phong cảnh Ma Qủy thành, hỏi: “Tôn Tôn và Ân Ân đi mua đồ à?”

“Hai người họ có kinh nghiệm rồi.” Tiểu Lương Tử thuận miệng lầm bầm, kéo Tiểu Tứ Tử đi dạo phố.

Triển Chiêu nhìn kiến trúc thành Ma Qủy, hơi bất ngờ.

Nền đất có màu vàng nhạt của cát mịn, kết cấu thạch địa xung quanh vô cùng hiếm thấy, tường đất đá cao được khắc hoa văn rất đẹp, màu sắc cũng ấm áp, trên tường dây leo khá nhiều, trên nền lá xanh có điểm những bông hoa diễm lệ, hoàn toàn đối lập với khung cảnh hoang vu bên ngoài thành.

Nhà ở đây rất cao, có đến vài tầng, nóc nhà có trồng đầy hoa, mỗi lầu đều có cửa sổ, lúc này còn có rất nhiều người ngó ra xem, thấy người nơi khác đến nên rất tò mò.

Hai bên đường không ít các hàng quán, bán đồ ăn thức uống hoặc đồ may mặc, vừa nhìn lại, còn thấy rất nhiều hoa quả và rượu. Triển Chiêu lần đầu thấy người ta bán cả thùng rượu như thế, những người đi mua rượu cũng toàn mua cả thùng, vô cùng thú vị.

Có nhiều loại hoa quả hắn cũng chưa từng thấy, cực nhiều nho, liếc mắt qua cũng thấy cả hàng dài toàn những xanh trắng vàng tím, mà quả cũng rất to.

Mặt khác, hàng vải cũng đủ màu đủ sắc, nam nữ trên đường ăn mặc cũng rất sặc sỡ.

Bạch Ngọc Đường nhìn từng đoàn nam nữ ăn mặc sặc sỡ chẳng khác vườn hoa lướt qua người mình, nhịn không được oán thầm – Thảo nào thẩm mĩ của Lâm Dạ Hỏa lại “lòe loẹt” khoa trương đến thế, hóa ra là phong tục địa phương mà thôi.

Lúc này, Tiểu Lương Tử kéo Tiểu Tứ Tử chạy đến một cửa hàng phía trước, đưa hai ngón tay nói muốn hai cốc nước nho.

Tiểu Tứ Tử vừa định hỏi nước nho là gì thì đã thấy một đại thúc cao lớn cầm hai chùm nho thật dài bỏ vào một cái thùng, đậy nút bên trên, hắn đặt hai cái bình lớn vào dưới hai vòi bên cạnh thùng, sau đó, hắn ấn nút bên trên xuống.

Tiểu Tứ Tử nghe thấy tiếng trục quay vang lên, sau đó nước trái cây xanh biếc chảy ra, khi bé hiểu được thì đại thúc kia đã cầm hai bình nước trái cây đưa cho bé và Tiểu Lương Tử rồi, còn nháy mắt hỏi Tiểu Lương Tử: “Ai vậy?”

Tiêu Lương một tay cầm nước trái cây, một tay khoác vai Tiểu Tứ Tử: “Cận Nhi nhà cháu!”

“A!” Đại thúc gật đầu: “Cận Nhi nhà cháu à!” Vừa nói vừa đưa cho Tiểu Tứ Tử gì chuỗi gì đó: “Nếm thử cái này xem!”

Tiểu Tứ Tử nhận lấy thì thấy là một chùm quả khô đủ màu sắc, cũng không biết là quả gì, bé há miệng cắn một miếng, ngửa mặt khén: “Ngọt quá!”

Đại thúc cười ha hả, đại thẩm bên kia cũng chạy ra, đưa cho Tiểu Lương Tử một bọc đồ ăn, vừa quan sát bọn Triển Chiêu đang chờ hai đứa nhỏ kia vừa hỏi: “Tiểu Lương Tử, họ là ai vậy?”

Tiểu Lương Tử vừa uống nước trái cây vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, bỗng nhiên lại nhảy dựng lên, chỉ vào bọn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang đứng giữa đường: “Ai nha, muốn chết à, mấy người cứ quang minh chính đại đứng như vậy cẩn thận bị đập sưng đầy đầu…”

Còn chưa dứt lời đã thấy Bạch Ngọc Đường đưa tay ra đỡ, Triển Chiêu thì nghiêng đầu né.

Trâu Lương cũng nhìn vật gì đó vừa mới rớt bịch cái xuống chân, vật này thiếu chút thì đập trúng đầu Triển Chiêu ban nãy, giờ đã rơi xuống cạnh chân hắn, còn có vẻ khá cứng nữa.

Trâu Lương còn đang nghi ngờ, chẳng phải người ta vẫn nói người của thành Ma Qủy vừa nhiệt tình hiếu khách lại hơi ngốc à? Sao lại còn ném đá người ta chứ?

Nhưng mà hắn vừa cúi đầu nhìn kỹ, liền sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn thoáng qua vật bắt được trong tay, có chút khó hiểu.

Triển Chiêu tiến tới xem, há miệng: “Vàng thỏi sao?”

Còn đang nói thì đã thấy Ân Hậu cùng Thiên Tôn đi từ cửa hàng ra.

Hai người dùng hai tấm chắn trông như cái nồi che trên đầu, trên tay còn cầm thêm mấy cái nữa.

Khóe miệng Triển Chiêu giật: “Mọi người làm gì vậy…”

Còn chưa dứt lời đã nghe thấy Bạch Ngọc Đường nói: “Cẩn thận!”

Triển Chiêu lại nghiêng đầu, Trâu Lương ở phía sau giơ tay lên đón… Lại là vàng khối.

Khóe miệng Triển Chiêu giật một cái.

Thiên Tôn và Ân Hậu ném cho mỗi người một mũ chắn, nói: “Chạy nhanh lên! Chỗ này không ở lâu được đâu!”

Hai người còn chưa hiểu đâu vào đâu thì đã nghe thấy hàng loạt “A A A A…” chói tai truyền đến.

Sau đó, gần như cả trời “ám khí” đều đồng loạt phóng về phía họ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhanh cầm tấm chắn lên che, bỏ chạy.

Trâu Lương không có tấm chắn đành phải lóe lên chạy, Túc Thanh cản giúp hắn, chỉ Trâu Lương mà nói mới một đám người chẳng biết nhô ra từ đâu ở phía sau, hô lớn: “Người này không được, là của Đường chủ nhà ta rồi.”

Đoàn người sửng sốt, sau đó “roạt” một cái lướt qua bọn họ, đuổi theo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phía trước.

Trâu Lương sợ toát cả mồ hôi, chuyện gì vậy?

Túc Thanh bất lực lắc đầu, dẫn Trâu Lương đi tiếp.

Bọn Triển Chiêu thì không có may mắn như vậy, vừa chạy vừa nghe thấy mấy tiếng “leng keng” tán loạn vang lên, nghe y như tiếng mưa đá vậy.

Tiếng động càng lớn, mọi người càng phát hiện có nhiều người đuổi theo ném tiền phía sau, ngay cả người trên lầu cao cũng ném vàng bạc xuống.

Đám người Triển Chiêu vừa chạy vừa nhìn vàng khối rơi “soàn soạt” hai bên, cảm thấy có chút không thực cho lắm.

Thiên Tôn giơ tấm đỡ, nói: “Đáng ra nên mang Công Tôn đến, để hắn khám bệnh cho đám người ở đây! Không biết thuốc có trị được bệnh này không nữa!”

***

Cuối cùng, mọi người cũng có thể chạy đến cửa chính Hỏa Phụng Đường rồi.

Vừa vào trong mọi người đã thở phào nhẹ nhõm, vừa định đi lên trước một cái, Liễu Hàn Tinh đã ngăn lại: “Còn cửa cuối cùng….”

Vừa mới dứt lời, lại thấy trước mắt vang lên một tiếng “ầm”, một tòa núi nhỏ hiện ra trước mắt.

Triển Chiêu há to miệng nhìn, ngay cả Bạch Ngọc Đường thường xuyên đếm bạc cũng ngây ngẩn cả người.

Một lúc lâu sau, Triển Chiêu nhìn đống vàng bạc to đùng trước mắt, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Có cảm tưởng gì không?”

Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lúc, nói: “Vàng, hai trăm bốn mươi ba lượng, bạc, ba trăm năm mươi ba lượng, hai mươi lăm miếng phỉ thúy, năm mươi miếng bạch ngọc, một cái chén vàng khảm đồi mồi, sáu chiếc vòng tay bạc.”

Mọi người bội phục nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường ho nhẹ một tiếng – Phản ứng bản năng.

Triển Chiêu có chút khó hiểu hỏi Túc Thanh và Trâu Lương có vẻ đã hiểu vừa mới chạy về: “Đây là phong tục gì vậy?”

Túc Thanh bất lực, lời ít ý nhiều khái quát cho Triển Chiêu: “Phong tục động kinh.”

Ân Hậu bỏ tấm chắn xuống, Thiên Tôn phất tay quạt gió: “Đám người này quá đáng sợ.”

“Phó Đường chủ.” Một đệ tử đang cầm chổi của Hỏa Phụng Đường đang sầu mi khổ kiểm mà hỏi Liễu Hàn Tinh: “Lại phải nhập kho nữa ạ? Khố phòng không chứa được nữa rồi.”

Liễu Hàn Tinh xua tay ra phía ngoài: “Hất ra, hất ra đi.”

Đệ tử Hỏa Phụng Đường quét vàng bạc hất ra ngoài.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn người coi tiền bạc y như rác mà quét ra ngoài như vậy, cảm giác mình như lạc vào một thế giới khác vậy.

Trâu Lương nhìn vàng bạc lẫn với bùn đất bị quét ra ngoài kia, đột nhiên nhớ đến một câu ngạn ngữ ở Tây Vực – Vàng bạc nhiều đến độ chẳng thể đếm xuể, tất nhiên sẽ thành bùn đất rồi. Xem ra câu này xuất phát từ miệng người ở Ma Qủy Thành rồi.

Lúc này, người đi đường mới bắt đầu thảo luận.

“Ai vậy nhỉ?”

“Tiểu Lâm Tử chấm người áo đen kia rồi à?”

“Thì ra Tiểu Lâm Tử thích loại như vậy!”

“Rất đẹp nhỉ! Nhưng nghiêm túc quá!”

“Người áo trắng kia có ái nhân chưa nhỉ?”

“Nhìn kỹ người áo đỏ ý! Muốn đoạt về quá!”

“Đúng vậy, mặc đồ đỏ chẳng thua gì Tiểu Lâm Tử.”

“Không giống mà, nhìn khôn khéo hơn Tiểu Lâm Tử nhiều, cũng không có khùng.”

“Người kia là Thiên Tôn đúng không?”

“Đúng vậy, Thiên Tôn và Ân Hậu, nhiều năm không gặp mà vẫn xấu hổ như vậy à.”

“Ân Hậu càng ngày càng đẹp trai!”

“Thiên Tôn tóc đen càng đẹp!”

“Đúng vậy, không biết bảo dưỡng thế nào nhỉ?”

***

Bên ngoài cứ thế bàn tán tung trời, ồn ào không dứt.

Triển Chiêu có chút hoang mang nhìn Túc Thanh và Liễu Hàn Tinh – Dân phong ở Ma Qủy thành các ngươi thật đáng sợ.

Nhị vị Phó đường chủ nhìn trời – Đúng là khiến người ta chê cười rồi.

Cuối cùng, Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử đã dắt tay nhau về, Tiểu Lương Tử mang theo đầy túi toàn đồ ăn ngon, đều là các hàng quan dọc đường cho.

Tiểu Tứ Tử cũng đã thưởng thức qua gần hết rồi, chọn mấy thứ ngon nhất mang tới hiếu kính Triển Chiêu.

Triển Chiêu ôm cái bình lớn, bên trong đựng đầy nước ép hoa quả, uống mấy ngụm xong Bạch Ngọc Đường liền nhìn thấy trên mặt Triển Chiêu hiện lên nụ cười đặc miêu, mắt long lanh viết rành rành hai chữ – Thỏa mãn!

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, nói với Túc Thanh: “Ta cũng nghe qua thành Ma Qủy vô cùng giàu có, không ngờ còn giàu đến độ đem tiền làm đá.”

Túc Thanh giật khóe miệng một cái, nói: “Bọn họ quá rảnh rỗi mà thôi.”

“Giàu như vậy rồi sao còn phải buôn bán nữa?” Triển Chiêu tò mò.

Túc Thanh suy nghĩ một chút: “Chắc là rảnh rỗi quá nên tìm chút chuyện để làm….”

Mọi người chẳng còn gì để nói.

Lúc này Gia Cát Âm dẫn theo La Tử Mục và Tang Bôn ra nghênh tiếp.

Triển Chiêu liếc ra phía sau ba người, thấy không có Lâm Dạ Hỏa liền hỏi: “Lâm Dạ Hỏa đâu rồi? Còn giận sao?”

Gia Cát Ân lần trước đã từng gặp Triển Chiêu, ấn tượng với hắn cũng cực tốt cho nên cười phất tay, nói: “Hết giận lâu rồi, đang chờ các ngươi ở trong đó. À, Công Tôn tiên sinh có tới không?”

“Cha không tới ạ.”

Gia Cát Âm nghe tiếng nhìn lại, thấy Tiểu Tứ Tử đang đứng bên cạnh ngẩng mặt nhìn nàng.

Gia Cát Âm lập tức phát tình mẫu tử, ôm chầm lấy Tiểu Tứ Tử, vừa cọ vừa nói: “A Mễ Nhĩ vẫn còn bị thương, chân tay bất ổn, nhưng không có ai chữa trị được.”

“Đúng rồi Cận Nhi.” Lúc này Tiêu Lương cũng nghĩ tới, lấy cái ống trúc ra cho Tiểu Tứ Tử xem: “Trong bụng A Mễ Nhĩ có một con sâu bò ra! Ta bắt sống.”

Tiểu Tứ Tử giật mình, nhanh tay cầm ống trúc xem: “Tiểu Lương Tử, ngươi bắt được Oa Oa cổ à?”

Tiêu Lương đâu biết cái gì là Oa Oa cổ chứ, nhưng mà thấy Tiểu Tứ Tử giơ ống trúc lên cũng gật đầu.

Tiểu Tứ Tử nhào lên: “Tiểu Lương Tử giỏi nhất!”

Mọi người nhìn thấy Tiêu Lương cười đến thấy răng không thấy mắt luôn rồi, Gia Cát Âm ở bên cạnh thì khoanh tay lắc đầu: “Đám người lớn các ngươi cũng nên học theo Tiểu Lương Tử chút đi, chuyện gì cũng cần phải chủ động.”

Đi qua một hoa viên và một cây cầu thật lớn, mọi người đi lên một sườn dốc, vừa ngẩng mặt nhìn lên đã thấy bên trên là một tòa thành được xây dựng bằng đá đỏ, vô cùng hùng vĩ, kiến trúc này đám người Triển Chiêu chưa từng thấy qua ở Trung Nguyên.

Trên đỉnh thành cao chót vót, một thân ảnh màu đỏ quen thuộc nghiêng người dựa vào cột cờ, nhìn mọi người đang vào thành phía dưới.