Long Đồ Án

Long Đồ Án - Quyển 14 Chương 399: Qủy hải mê thành




********************************

Hi Y Nhĩ chỉ nghe lời Trâu Nguyệt, rất thích Tắc Lặc nhưng có vẻ chẳng tốt đẹp gì với Lâm Dạ Hỏa hết.

Lâm Dạ Hỏa ngắm nàng cả buổi, bắt chuyện với nàng, nàng cũng chẳng thèm để ý, lúc nào cũng trốn sau lưng Trâu Nguyệt, vậy nhưng Trâu Lương hỏi han nàng mấy câu nàng cũng trả lời.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi phía sau cũng cảm nhận được vẻ mặt của Lâm Dạ Hỏa càng lúc càng đen, càng ngày càng thối, cuối cùng…

Lâm Dạ Hỏa đưa tay ra kéo lấy ống áo Hi Y Nhĩ, nhấc ra trước mặt mình, trừng nàng: “Ngươi là em gái của ai hả?”

Hi Y Nhĩ giơ tay đánh trả, nhưng mà cho dù võ công của cô nương này có giỏi đi nữa, cũng vẫn kém xa Lâm Dạ Hỏa, Lâm Dạ Hỏa cứ nghiêng người dụ nàng đáng, mình thì tránh thế tiến công của mình.

Hi Y Nhĩ chớp mắt mấy cái, rõ ràng không ngờ võ công của Lâm Dạ Hỏa lại tốt thế.

Lâm Dạ Hỏa sờ túi bên cạnh mình, móc ra một bọc kẹo đường mà lúc trước có một dì nào đó ở Ma Qủy thành cho hắn, là kẹo hoa quả thập cẩm.

Lâm Dạ Hỏa mở bọc giấy ra, đưa cho Hi Y Nhĩ.

Trước giờ Hi Y Nhĩ chưa từng ra khỏi Qủy Hải, đương nhiên chưa được ăn món này, nhìn chằm chằm kẹo kia.

Lâm Dạ Hỏa ăn một viên, nhướng mày với nàng, ý nói – Ngon lắm!

Hi Y Nhĩ cầm một viên, đưa lên miệng nếm một chút, cười thật tươi với Lâm Dạ Hỏa: “Ngọt quá!”

Lâm Dạ Hỏa bỗng cảm thấy sống mũi cay cay, nhảy dựng lên mắng Trâu Nguyệt: “Mẹ nó chứ, ngươi nuôi em gái ta thế nào vậy? Ngay cả kẹo cũng chưa được ăn nữa!”

Còn chưa dứt lời Hi Y Nhĩ đã đưa tay ra nhéo mặt hắn: “Không được hung dữ với cha nuôi!”

***

“Không được nhéo mặt ta! Mặt của anh ngươi là thứ đáng tiền nhất đó!”

Hi Y Nhĩ bắt đầu cùng Lâm Dạ Hỏa nháo loạn, Lâm Dạ Hỏa bỏ kẹo vào trong hà bao của Hi Y Nhĩ, nói: “Ngươi đừng theo hắn nữa, về Hỏa Phụng Đường với ta đi, ta nuôi ngươi như nuôi công chúa vậy.”

Hi Y Nhĩ ăn kẹo, có vẻ chẳng hiểu Lâm Dạ Hỏa nói cái gì hết, nhưng mà sau khi hai người đùa giỡn một trận xong, rõ ràng thân thiết hơn nhiều.

Có lẽ là do có quan hệ huyết thống, lúc chuẩn bị vào trong Hắc Phong Thành, Hi Y Nhĩ đã ngại ngùng mà gọi Lâm Dạ Hỏa một tiếng: “Ca ca.”

Mọi người lập tức thấy hai mắt Lâm Dạ Hỏa mở to, sau đó, hắn rất nghiêm túc nói với Hi Y Nhĩ: “Nếu sau này có ai dám khi dễ ngươi, ta nhất định sẽ giết hắn, ném tới góc đại mạc luôn.”

Hi Y Nhĩ mở to mắt nhìn Lâm Dạ Hỏa, không biết có hiểu hắn nói gì không nữa.

Lâm Dạ Hỏa nhíu mắt, sờ đầu nàng: “Em gái ta, phải là Đệ nhất công chúa trong thiên hạ này.”

Hi Y Nhĩ nhìn Lâm Dạ Hỏa một lúc, đột nhiên kéo tay hắn đến cọ mấy cái, rõ ràng rất vui.

Lâm Dạ Hỏa nhếch miệng cười cực kỳ đắc ý, như đang nói – Đám các ngươi đã ai có em gái chưa hả? Lão tử có em gái rồi đó!

Mọi người xoay mặt nhìn nhau, đúng vậy, ở đây đa số đều là con trai một, nếu như có được một em gái xinh đẹp – Thực không tệ chút nào.

Triển Chiêu hỏi: “Hi Y Nhĩ… không có tên Hán sao?”

“Vẫn chưa lấy.” Trâu Nguyệt nói với Lâm Dạ Hỏa: “Ngươi lấy một cái tên đi.”

Lâm Dạ Hỏa suy nghĩ một chút, nói: “Ừm…. Ta là Lâm Dạ Hỏa, vị thì ngươi cũng phải họ Lâm. Ngươi tên là Hi Y Nhĩ, là con gái, giữ lại chữ Y rất êm tai, hay là gọi Lâm Y đi? Nhưng mà nghe chẳng thuận miệng gì hết, cảm giác cứ như gọi yêu quái vậy…”

“Thêm chữ Nguyệt đi.” Trâu Lương đột nhiên nói.

Lâm Dạ Hỏa nhìn hắn: “Nguyệt sao?”

“Nguyệt chính là thần hộ mệnh cho toàn bộ Đại mạc, con gái ở Đại mạc này trong tên thường có liên quan đến Nguyệt, có thể phù hộ cho bình an cả đời.” Trâu Lương nói: “Hay là cứ gọi là Lâm Nguyệt Y, nhũ danh là Y Y.”

Lâm Dạ Hỏa sờ cằm.

Triển Chiêu và Trâu Nguyệt cũng gật đầu, Túc Thanh đồng ý: “Lâm Nguyệt Y, tên rất êm.”

Triển Chiêu vừa định hỏi ý kiến Bạch Ngọc Đường một chút, nhưng vừa quay đầu lại…. Bạch Ngọc Đường đã biến mất.

“A?” Triển Chiêu xoay vòng tại chỗ: “Đi đâu rồi? Vừa nãy còn ở đây mà.”

Túc Thanh vẫn đi sau mọi người chỉ về phía cửu thành Hắc Phong Thành phía sau.

Triển Chiêu nhìn theo hướng Túc Thanh chỉ, thấy một thân ảnh màu trắng đi lên thành lầu, đứng trên đỉnh lâu nhìn về hướng nào đó xa xa.

Triển Chiêu có chút ngạc nhiên, nhảy lên…

Mọi người vừa thấy Triển Chiêu nhảy lên một cái đã bay lên giữa không trung rồi, sau đó cứ như diều hâu xẹt trên không trung, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường trên thành.

Y Y túm lấy Lâm Dạ Hỏa, hỏi: “Ca ca, hắn biết bay à?”

Lâm Dạ Hỏa nói: “Đây là khinh công, anh ngươi cũng biết bay.”

Vừa nói xong liền kéo Y Y một cái, đuổi theo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lên thành.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường đưa tay chỉ về hướng xa, bảo Triển Chiêu xem.

Triển Chiêu nhìn ra xa, hình như thấy được gì đó, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

“Bọn họ đang nhìn gì vậy?” Túc Thanh hỏi Trâu Lương.

Trâu Lương lắc đầu tỏ ý không rõ.

“Có thể là thứ đó.” Trâu Nguyệt đi lên mất bước, nói: “Cũng đã đến lúc, nên xuất hiện rồi.”

“Xuất hiện cái gì?” Trâu Lương khó hiểu.

Trâu Nguyệt cười, trả lời: “Mê Thành.”

Mọi người sửng sốt, Trâu Lương và Túc Thanh cũng chạy lên thành.

Cùng lúc đó, binh lính giữ thành cũng bắt đầu thổi ám hiệu, rất nhiều người đều chạy lên thành xem.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng trên thành, thấy từ trong Qủy Hải xa xa, giữ bóng đêm xuất hiện từng tầng sương mù màu sám chậm rãi tụ lại, giữ sương mù, một tòa thành dần dần xuất hiện, xung quanh thành là biển cả mênh mông. Lúc này, bầu trời đêm ở Đại mạc vô cùng sạch, trăng tròn vành vạnh cùng sao sáng đầy trời in trên mặt biển, cảm giác như vật đổi sao rời, vừa huyền ảo vừa chân thực.

Khi đám người vây xem kinh hãi hô lên…. Lại thấy từ trong sương mù dày đặc, tòa thành sáng lên ánh đèn…

Lúc này, không chỉ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hầu như toàn bộ người trong quân doanh Hắc Phong Thành đều chạy ra xem, cửa thành mở rộng, bọn Triệu Phổ cùng Bát Vương gia cũng đi ra. Kể cả nhân mã vừa mới nghiêm chỉnh rút lui của Liêu Quốc và Tây Hạ cũng đứng ngoài đại trướng hoặc leo lên vọng tháp, ngắm Mê Thành ở sâu trong Qủy Hải kia.

Trên thành lầu của thành Ma Qủy.

Thiên Tôn đứng nơi cao nhất, để mặc gió thổi bay mái tóc trắng tinh, nhìn tòa thành xa xa.

“Không ngờ lại thực sự gặp rồi.” Ân Hậu tựa vào cột cờ, cũng cảm khái nhìn tòa thành vô cùng lớn kia. Mặc dù có sáng đèn, nhưng tòa thành này vẫn mang đến cho người ta cảm giác vừa sâu thẳm vừa thần bí, khi tòa thành càng lúc càng rõ cũng nhìn ra kiến trúc không phải của người Hán, cũng không thuộc phong cách của bất cứ dân tộc nào xung quanh đây, tòa thành này chỉ liếc mắt cũng nhìn ra là tòa thành cổ cực lâu đời, quy mô rộng lớn, ẩn sau lớp sương mù phiêu động, bất ngờ xuất hiện mê hoặc lòng người….

Triển Chiêu hồi phục tinh thần, đảo mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Có lẽ ở quá gần nhau cho nên Triển Chiêu có thấy được trong đôi mắt đen nhánh của Bạch Ngọc Đường có in rõ hình ảnh của tòa thành kia. Cảnh tượng này khiến hắn sinh ra một ảo giác, hình như Bạch Ngọc Đường rất muốn vào xem…. Đương nhiên, ai mà không muốn đi xem một chút chứ?

Bạch Ngọc Đường cũng bỗng ý thức được, Bạch Ngọc Đường là người đầu tiên phát hiện ra tòa thành này, thậm chí còn phát hiện trước cả quân binh canh gác trên thành nữa.

“Ngọc Đường, sao ngươi phát hiện được?” Triển Chiêu tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường lấy lại tinh thần, có vẻ cũng nghĩ, nhưng cuối cùng lại nói: “Có một loại cảm giác rất kỳ diệu.”

Triển Chiêu nghi ngờ: “Cảm giác?”

“Có thể là gió….” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói.

Triển Chiêu khó hiểu: “Gió gì?”

“Gió ngừng….” Bạch Ngọc Đường nói.

Triển Chiêu hơi sững sờ, đồng thời mọi người xung quanh cũng bắt đầu chú ý tới – Gió đêm cuồn cuồn bình thường ở đại mạc lại vô cùng im ắng, thậm chí cực im ắng, ngay cả một gợn gió nhẹ cũng không có.

***

Trên thành lầu thành Ma Qủy, sợi tóc của Thiên Tôn vốn phiêu động theo gió nhẹ bỗng dần rũ xuống, cuối cùng hoàn toàn dừng lại.

Ân Hậu ngẩng mặt nhìn quần sao đang chậm rãi di động trên bầu trời.

“Gió ngừng rồi.” Vô Sa đại sư đến bên cạnh Ân Hậu, thiền trượng trong tay nhẹ nhàng chống lên mặt đất, thấp giọng niệm “A Di Đà Phật”.

Vô Sa đại sư vừa niệm xong, Ân Hậu hơi nhướng mày: “Tới….”

***

Lúc này, ở trên thành lầu thành Hắc Phong liền rối loạn.

Mọi người thấy được trên mặt biển xung quanh Mê Thành bỗng nhiên xuất hiện những ngọn đèn tròn lấm tấm, khi những ngọn đèn rõ ràng hơn là lúc mọi người nhìn thấy trên biển có rất nhiều thuyền nhỏ, đầu mỗi thuyền đều có một người đứng đó, vì cách quá xa nên không nhìn rõ dung mạo những người đó thế nào, chỉ biết dưới ánh trăng, những người đó dáng cao gầy, toàn thân mặc y phục màu đỏ, tóc… dài đỏ tung bay trong gió, trong tay cầm chiếc đèn ***g tròn đứng trên thuyền nhỏ, chậm rãi lái thuyền về hướng Mê Thành.

Mọi người theo bản năng nhìn Lâm Dạ Hỏa và Lâm Nguyệt Y, những người áo đỏ này có chút giống bọn họ….

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ đó chính là người dẫn đường vào Mê Thành trong truyền thuyết – Sa Yêu tộc đó sao?

Lần đầu tiên trong đời Lâm Dạ Hỏa nhìn thấy cảnh này, cau mày nhìn chằm chằm cảnh tượng kỳ dị trước mắt, tại sao trước đây chưa từng xuất hiện chứ? Hắn sống ở đại mạc lâu như vậy, cả Qủy Hải hắn cũng từng vào xem qua một lần, rõ ràng không có tòa thành này mà!

Triển Chiêu quan sát Lâm Nguyệt Y một chút, thấy trong mắt nàng cũng ánh lên tia kinh hỉ, cảm giác như – đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng lại không hề cảm thấy kinh ngạc.

Lúc này, mặt trăng đã lên cao giữa trời, sương mù xung quanh Mê Thành dưới ánh trăng cũng tản ra, Mê Thành hiện lên sừng sững rõ ràng giữa Qủy Hải. Những người sống ở đại mạc thường xuyên được thấy ảo ảnh, nhưng lúc này tất cả mọi người đều biết – Đây rõ ràng không phải ảo ảnh, đây là sự thật.

“Bầy sói ra rồi!”

Lúc này chẳng biết ai kêu một tiếng, mọi người đảo mắt nhìn xuống… thấy từ trong rừng nơi có bầy sói sinh sống xung quanh, rất nhiều sói đi ra, càng lúc càng đông, cả những bầy sói trên đại mạc xa xa cũng bắt đầu tụ lại đây. Tắc Lặc vừa mới theo bọn Trâu Lương vào Hắc Phong Thành, cũng chậm rãi đi từ cửa chính ra ngoài.

Bầy sói tập trung ở gần Qủy Hải, không hề hú vang ầm ĩ, chỉ lẳng lặng ngồi im nhìn về hướng Qủy Hải.

Tình hình này giống như cả bầy sói cũng đi ra chiêm ngưỡng vẻ mỹ lệ của Mê Thành, trong mắt chúng còn ánh lên tia sùng kính. Trong huyết mạch kéo dài ngàn năm của Lang tộc truyền lại cái gì, đáng tiếc mọi người không cách nào biết được, cũng chẳng có cách nào lắng nghe được truyền thuyết chỉ có Lang tộc mới biết. Tắc Lặc đứng ở hướng đối diện Mê Thành, quay đầu lại nhìn vào trong Hắc Phong Thành.

Mọi người cũng theo bản năng mà nhìn theo ánh mắt Tắc Lặc.

Chỉ thấy từ trong Hắc Phong Thành, binh sĩ lập tức tránh đường, một hắc hổ uy phong lẫm liệt chậm rãi đi ra.

“Tiểu Ngũ cũng ra….” Triển Chiêu cũng có chút kinh ngạc.

Chỉ thấy Tiểu Ngũ đi tới chỗ đoàn người tụ tập ở cửa thành, dừng lại bên cạnh Âu Dương Thiếu Chinh.

Tiểu Tứ Tử vốn được Công Tôn ôm, nhưng mà càng lúc càng có nhiều người xem, bé không thể nhìn thấy xa xa, Âu Dương Thiếu Chinh liền đón lấy bé, để bé ngồi trên vai xem.

Âu Dương lại cảm thấy Tiểu Tứ Tử trên vai mình động đậy mấy cái, hình như muốn xuống dưới, đặt bé xuống, bé thuận thế leo lên lưng Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ cõng Tiểu Tứ Tử, chậm rãi đi ra ngoài Hắc Phong Thành, tư thế của hắc hổ đặc biệ ưu nhã thong thả, cái đuôi dài đen nhánh hơn cong, mang đến cảm giác cô độc.

Công Tôn giật mình, định đuổi theo nhưng Triệu Phổ lại kéo hắn lại, lắc đầu với hắn, ý muốn nói – Cứ xem thử chuyện gì đã, Tiểu Ngũ và Tắc Lặc sẽ không làm Tiểu Tứ Tử bị thương.

Cảnh tượng lúc này có chút quỷ dị.

Mọi người chỉ thấy một hắc hổ vô cùng to lớn, cõng Tiểu Tứ Tử một thân trắng toát trên lưng đi tới bên cạnh Tắc Lặc, đứng trước Qủy Hải.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng Tiểu Ngũ nhìn Mê Thành xa xa, tuy vẫn là một bé con đáng yêu như cũ, nhưng trong đôi mắt lại có chút giống với nhãn thần của Lang tộc, đôi mắt sáng ngời chẳng chút dư thừa, chỉ lộ ra vẻ tôn kính nhàn nhạt, rất chuyên chú nhìn.

Tiểu Lương Tử vừa định leo lên chỗ cao chút để nhìn cho rõ, vừa thấy cảnh tượng này bé liền nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Tiểu Ngũ, đứng ở đó trông nom Tiểu Tứ Tử, cùng nhau nhìn.

Giờ khắc này, mọi thứ như dừng lại, gió cũng ngừng, tất cả tựa như ảo mộng.

Chẳng biết qua bao lâu, mọi người bỗng cảm thấy một tia gió nhẹ thổi qua.

Tắc Lặc đứng lên, xoay người rời đi.

Bầy sói cũng dần tản đi, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng đặc biệt của sói, lẳng lặng rời khỏi.

Tiểu Ngũ cũng quay lại, mang theo Tiểu Tứ Tử vẫn còn ngoái đầu lại nhìn Mê Thành đi về Hắc Phong Thành, Tiểu Lương Tử có chút khó hiểu, nhưng vẫn theo Tiểu Tứ Tử đang ngoái đầu lại đi về hướng Hắc Phong Thành.

Ngay sau đó, trên trời xuất hiện những đám mây dần che đi ánh trăng, ngay sau khi mặt trăng ẩn trong lớp làn mây, sương mù trong Qủy Hải cũng càng lúc dàng dày, rất nhanh sau đó… ngọn đèn trên mặt biển biến mất, Sa Yêu Tộc cùng đoàn thuyền ẩn hiện biến mất vào trong bóng tối trên mặt biển. Một lát sau, sương mù che đi cả tòa thành, sa mạc dần khôi phục hình dạng ban đầu. Cuối cùng, chính lúc mọi người nhìn kỹ cả tòa thành đã biến mất vào trong Qủy Hải kia… gió bắt đầu nổi lên.

***

Trên đầu thành Ma Qủy, lọn tóc bạc của Thiên Tôn lại bắt đầu bay.

Ân Hậu nhìn sắc trời một chút: “Hết rồi.”

“Dài hơn so với trong truyền thuyết nhỉ.” Thiên Tôn nhảy khỏi cột cờ, vuốt cằm: “Cảm giác rất rõ ràng nữa, hôm nay là ngày mấy?”

“Lễ Nghênh Phong.” Vô Sa nói: “Hẳn là mấy trăm năm rồi mới có một lần trùng hợp thế này đi, chỉ có ngày lễ Nghênh Phong là trong sa mạc mới có một khoảng thời gian lặng gió dài vậy thôi.”

Ân Hậu gật đầu: “Khó trách…”

Thiên Tôn bỗng nhiên hiểu ra gì đó, hỏi: “Hơn hai mươi năm trước, lúc nhân mã của Trâu Nguyệt vừa lúc đi ngang qua Qủy Hải thì biến mất, liệu có phải vì đã nhìn thấy cái gì không?”

Ân Hậu gật đầu: “Có khả năng…”

***

Chờ Tiểu Ngũ về đến Hắc Phong Thành, Triệu Phổ hạ lệnh cho toàn bộ quân lính vẫn còn đang kinh hãi ở ngoài rút về nghỉ ngơi.

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử từ trên lưng Tiểu Ngũ xuống, có chút khó hiểu hỏi bé: “Tiểu Tứ Tử, sao con lại chạy ra?”

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nghĩ: “Hình như vừa nãy có người gọi.”

Công Tôn hơi sững sờ: “Ai gọi? Nam hay nữ?”

Tiểu Tứ Tử nhíu chân mày, gãi đầu: “Không biết a…”

Lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đã xuống khỏi thành đến gần bọn họ rồi.

Triển Chiêu bản năng nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, có vẻ rất hoang mang – Hắn là người đầu tiên phát hiện ra gió ngừng, nhưng gió ngừng cũng không đủ để khiến Hắn phải lên đỉnh thành lầu thành Hắc Phong nhìn về hướng Qủy Hải được. Tất cả những chuyện này, giờ đây Bạch Ngọc Đường nhớ lại hình như mình cứ làm từng chuyện như vậy mà chẳng có lý do nào cả, nếu như nhất định phải tìm hiểu cho kỹ, quả thật trong một khắc đó, cũng giống như Tiểu Tứ Tử ban nãy, có gì đó gọi mình.

Chờ đến khi mọi người tập trung lại, Triệu Phổ hỏi Trâu Nguyệt: “Đó là cái gì vậy?”

“Ngồi xuống hãy nói.” Trâu Nguyệt bảo mọi người, có vẻ chuyện sẽ khá dài.

Mọi người không chờ được nữa, nhanh chóng đi vào phủ Nguyên soái của Triệu Phổ ở Hắc Phong Thành, đợi Trâu Nguyệt tiết lộ chuyện năm đó.

Vừa mới vào phòng ngồi xuống, một người phụ trách mật thám ở tái ngoại chạy vào: “Khởi bẩm Nguyên soái, Liêu Quốc và Tây Hạ phái mấy trăm người vào Qủy Hải.”

“Chậc.” Trâu Nguyệt nhíu mày.

Hạ Nhất Hàng hỏi: “Vừa mới xuất phát hay là đã vào rồi?”

“Lúc tòa thành kia mới xuất hiện đã xuất phát, bây giờ đã vào trong Qủy Hải rồi.” Mật thám trả lời.

Triệu Phổ vắt chéo chân, bưng chén trà hỏi Trâu Nguyệt: “Đám người này vào trong rồi liệu còn sống không?”

Trâu Nguyệt lắc đầu: “Chắc chắn phải chết.”

“Vậy đừng quản bọn họ nữa.” Triệu Phổ đặt chén trà xuống: “Chết trong đại mạc cũng chỉ có hai loại mà thôi, một là do người khác gây ra, một là do bản thân tự chuốc lấy.”

“Chắc là bọn họ sợ chúng ta chiếm mất tiên cơ nên mới vội vã vào Qủy thành tìm bảo đi.” Âu Dương lắc đầu.

Nói xong mọi người cùng nhau nhìn Trâu Nguyệt: “Bây giờ đã có thể nói rõ chưa?”

Trâu Nguyệt gật đầu, nói: “Vào một đêm hơn hai mươi năm trước, ta dẫn theo đại đội nhân mã đi về hướng Tây…”