Long Đồ Án

Long Đồ Án - Quyển 4 Chương 75: Ăn cơm không dễ




Hùng hùng tráng tráng đội nhân mã đi tuần, vào khoảng trước giờ cơm trưa rốt cuộc cũng đã đến được Tuyết châu phủ.

Lúc này tuyết trên đường cũng đã tan, ông trời cũng nể tình, ánh mặt trời không tệ.

Tri phủ đại nhân Tuyết châu phủ từ sáng sớm đã mang theo toàn bộ người trong nha môn đến cửa thành chờ, đây cũng không phải nói đùa, đội ngũ đi tuần này, ngay cả một người thị vệ nói không chừng cấp phẩm cũng cao hơn mình a, Bao Chửng cùng Bàng Cát đều là quan nhất phẩm, quý nhân a, lão đầu nhi hắn sống lâu như vậy cũng còn chưa từng thấy được một vị quan như vậy đâu. Hơn nữa đừng nói tới còn có cả một cái binh mã đại nguyên soái Cửu vương gia Triệu Phổ a, thật là đúng là dọa chết lão mà….

Triệu Phổ đem binh mã trực tiếp đóng quân bên ngoài Tuyết châu phủ, để tránh cho có quá nhiều người vào thành quấy nhiễu dân chúng.

Bao Chửng cùng Bàng Cát tiến đến cùng gặp mặt Tuyết châu tri phủ.

Tuyết châu tri phủ họ Vương, tên gọi Vương Thiên Đức, năm nay hơn sáu mươi tuổi, người gầy gầy, cằm phủ chòm râu hoa râm, nhìn rất tư văn nho nhã.

Bao Chửng cùng Bàng Cát đã gặp qua vô số quan lại, đại khái chỉ cần liếc mắt nhìn, cũng đủ biết Vương Thiên Đức này là một người thông minh nhưng phải chịu nhún nhường, một dạng đại trí giả ngu, đây là tác phong chung của các quan phủ tại những địa phương có bang phái giang hồ lớn, quan phủ địa phương nếu như phong mang quá lộ thì sẽ không có cách nào sống chung với người giang hồ, nhưng nếu như quá ngu xuẩn thì nhất định sẽ bị hành chết , cho nên phải cần có sự thông minh nhất định cùng với một khả năng nhẫn nại, mới có thể xử lý tốt được ………. Vương Thiên Đức như vậy cũng coi như bình thường.

“Hạ quan tham kiến khâm sai đại nhân ……….” Vương Thiên Đức vội vàng hành lễ.

Bao Chửng khách khí bảo hắn không cần câu nệ, Bàng Thái Sư là loại quan luôn tươi cười khi gặp người khác, dù sao cũng là đến địa bàn của người ta, thân thiết cúi đầu đi đỡ hắn, khiến cho Vương Thiên Đức cả kinh tay chân luống cuống.

An ổn cho đoàn người lớn cùng với việc phân phát vật liệu và kiểm tra tình hình tai ương tất cả đều là do Âu Dương Thiếu Chinh cùng Trâu Lương mang người đi giải quyết. Điều khiến Bao Đại nhân tương đối hứng thú lúc này chính là chuyện Thiên mẫu, liền mang theo một nhóm nhỏ ngựa xe, theo Vương Thiên Đức vào thành, chuẩn bị vào ở nha môn xong rồi nói.

Tuyết châu phủ này ngược lại cũng rất đặc sắc, cùng với loại khí chất bá đạo của Phượng Tường phủ vừa mới đi qua có chút bất đồng, trong Tuyết châu phủ còn có tiểu kiều nước chảy được kiến trúc tinh tế, còn có chút giống như phong cách người Giang Nam, ở đây ngói đen tường trắng tuy không phải là phối cùng với bích thủy sơn xanh mà là tuyết trắng băng lạnh, nhưng cũng vì thế mà lại có thêm một loại phong tình khác.

Tiểu Tứ Tử bám tại cửa sổ của xe xem cảnh tuyết bên ngoài, nhỏ giọng lầm bầm mà nói một câu, “Phụ thân, hình như không có giống Thiệu Hưng phủ a ?”

Công Tôn cười, vỗ vỗ cái mông bé, “Thế nào, nhớ nhà a ? Con không phải là nói ngươi không muốn trở về sao ?”

Tiểu Tứ Tử tay quẹt quẹt miệng, lầm bầm nói, “Muốn ăn thịt nấu măng mai đâu.”

Triệu Phổ liền tới vỗ vỗ nịnh bợ nghĩa tử, “Hảo nhi tử, một lát nữa ta bảo đầu bếp làm cho ngươi a !”

Tiểu Tứ Tử liền nhào vào lòng Triệu Phổ cọ cọ, còn kém có chút là gọi “phụ thân” a.

Công Tôn lắc đầu, Tiểu Tứ Tử hình như lại có chút béo thêm a………. trời lạnh, mặc nhiều đồ, lại còn ở trong xe ngựa lăn qua lăn lại, nhìn thế nào lại thấy giống như quả trứng chim cun cút a.

Một bên Triển Chiêu nâng tay, nghiêng người dựa vào trong xe, nhìn thảm lông dê trong xe ngẩn người.

Công Tôn bèn giương mắt nhìn hắn, “Uy.”

Triển Chiêu tại thời điểm Công Tôn “uy” đến câu thứ ba, mới lười biếng mà ngẩng đầu.

Công Tôn thật tò mò tiến tới, “Ngươi sao vậy a ?”

Triển Chiêu nhẹ nhàng “ai” một tiếng, không buồn nhúc nhích.

Công Tôn đưa tay sờ cái trán hắn,, sửng sốt.

Triển Chiêu lầm bầm một câu, “Không biết thế nào ta không hứng thú nổi a.”

“Nói nhảm gì mà không hứng thú nổi a !” Công Tôn không quên nói, “Ngươi là bị bệnh, biết không ?”

Triển Chiêu lại càng buồn bực, “bị bệnh ?”

Công Tôn đưa tay bắt mạch cho hắn.

Tiểu Tứ Tử cũng không còn náo loạn cùng Triệu Phổ nữa, chạy tới nắm một cổ tay khác của Triển Chiêu.

Xem xong mạch, một hồi, hai cha con miệng đồng thanh nói, “Nhiễm lạnh ! Phong hàn !”

Triển Chiêu trừng mắt, trầm mặc một lát, sờ cằm, “vậy a….. ta còn không biết tại sao lỗ mũi tự nhiên lại chua đâu.”

Công Tôn chỉ biết đỡ trán, Triển Chiêu công phu tốt, nội lực thâm hậu, phỏng chừng cũng đã rất lâu rồi hắn cũng chưa có bệnh qua.

Triệu Phổ cũng cảm thấy buồn bực, “Ngươi làm sao lại bị bệnh ? Hôm qua nhiễm lạnh sao?”

“Không thể nào a.” Triển Chiêu cũng lắc đầu một cái, “Ta cũng không có thấy lạnh , hơn nữa ta nhiều năm rồi cũng không có bị bệnh …….. ân, xem ra không phải là hiện tượng tốt a !”

“Ngươi nói linh tinh gì vậy.” Công Tôn vỗ vỗ hắn, “Chỉ nhiễm chút bệnh mà thôi.’

Vừa nói vừa lấy một viên dược hoàn không biết là thuốc gì cho hắn uống, “Ngủ một chút là tốt rồi.” Vừa nói vừa cùng với Tiểu Tứ Tử đắp chăn cho hắn.

“Ngủ một lát là bao lâu a ?” Triển Chiêu bị một đống chăn thật dày đè xuống, mở to hai mắt hỏi Công Tôn và Tiểu Tứ Tử “Có làm trễ giờ cơm trưa hay không a ? Ta đói bụng, ta cũng muốn ăn thịt nấu măng mai a ………’

Triển Chiêu lời còn chưa dứt, Tiểu Tứ Tử đã đem chăn kéo lên đắp cho hắn, đem hắn chôn toàn bộ dưới đống chăn, lắc đầu …….. tham ăn!

Triệu Phổ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Bạch Ngọc Đường vốn đã đi ra ngoài cưỡi ngựa thư giãn gân cốt không biết đã quay lại khi nào, đến bên cửa sổ, khẽ cau mày mà nhìn vào bên trong, có thể cũng đã nghe thấy chuyện bệnh tình của Triển Chiêu .

Triệu Phổ nhìn thấy Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, bật cười ——– thì ra hắn cũng có chuyện phiền lòng phải cau mày a.

Đi thêm một đoạn đường nữa, đến nha môn Tuyết châu phủ, xe ngựa vừa mới dừng lại, Triển Chiêu đã chui ra khỏi đống chăn dày cộp, vừa thở vừa nói, “Nóng chết ta a.”

Công Tôn thấy hắn còn thật có tinh thần, khác hắn với cái dáng vẻ bần thần ban nãy, theo bản năng đi tới bắt mạch cho hắn.

Xem mạch một hồi, Công Tôn mặt ngán ngẩm mà nhìn Triển Chiêu .

“Công Tôn a, thuốc của ngươi là thuốc gì vậy nha, thật quá linh hiệu !” Triển Chiêu thần thanh khí sảng nói, “Lỗ mũi ta hết chua rồi !”

Công Tôn không nói lắc đầu, “Thật lãng phí của ta một viên hảo dược, ngươi chỉ cần trực tiếp đắp chăn ngủ khoảng một chung trà là có thể khỏe rồi .”

Triển Chiêu không hiểu nháy mắt mấy cái.

Chỉ thấy Công Tôn nghiến răng nghiến lợi nhả từng chữ rồi bỏ đi ra bên ngoài, “Miêu yêu !”

Triển Chiêu mí mắt co rút, Tiểu Tứ Tử cũng đưa tay sờ sờ cái trán của Triển Chiêu, cũng cảm khái, “Thật nhanh nha ! Ngay cả a vượng bị bệnh còn phải mất một buổi chiều mới khỏi đâu ……….. ai nha !”

Còn chưa có dứt lời, đã bị Triển Chiêu đè lại véo hai cái, lại dám so hắn với cẩu a !

Triệu Phổ cùng với Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử xuống xe trước.

Triển Chiêu mở bọc y phục thay đổi một bộ xiêm y sạch sẽ, cũng chạy xuống, khi xuống nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đang cầm đao đứng trước cửa xe, nhìn hắn.

Triển Chiêu tiến đến vỗ hắn một cái, “Buổi trưa muốn đi đâu ăn cơm ?”

Bạch Ngọc Đường thở dài, vừa định mở miệng, chỉ thấy Thần Tinh Nhi chạy tới, “Thiếu gia.”

Bạch Ngọc Đường thấy nàng trong tay cầm một vật giống như một tấm thiệp, cau mày hỏi, “Thứ gì vậy ?”

Bạch quỷ sơn trang vừa mới cho người đưa tới, Tiết Bạch Qủy tối nay thiết yến tại sơn trang muốn mời ngươi cùng Triển đại nhân đi, nói là muốn cám ơn hai ngươi đã cứu Tiết Bạch Cầm, hi vọng hai ngươi nể mặt .”

Bạch Ngọc Đường cầm tấm thiệp, nhìn Triển Chiêu .

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi “Bạch quỷ sơn trang đó, đầu bếp thế nào ?”

Bạch Ngọc Đường nhu mi tâm, “nghe nói Tiết Bạch Qủy cũng rất để ý đến chuyện ăn mặc.”

Triển Chiêu liền đưa tay nhận thiếp mời, “vậy thì đi đi”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, “Tiết Bạch Qủy tính tình cổ quái, ngươi không sợ sẽ chọc phải phiền toái sao ?”

Triển Chiêu quơ quơ tấm thiệp mời, “Nếu là người tốt, phiền một chút cũng không sao cả, ăn một bữa là được rồi. Nếu là người xấu, như vậy lại càng không sao, ăn một bữa là xong thôi.” Nói xong ung dung mà đi vào nha môn Tuyết châu phủ.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, Thần Tinh Nhi che miệng mà tấm tắc, “Triển đại nhân thật là đẹp trai nha !”

Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười nhìn nàng, “đại hiệp mà đi đến chỗ nào cũng ăn ăn uống uống như hắn cũng xem như đệ nhất cổ kim, ngươi vẫn còn thấy hắn thật đẹp trai sao ?”

Thần Tinh Nhi phụng mặt lên, vỗ vỗ bả vại Bạch Ngọc Đường , “Thiếu gia, ngươi không hiểu đâu, loại người như vậy mới thật khó nắm bắt a, ngươi không có cảm thấy chính những lúc Triển đại nhân ăn ăn uống uống hắn đều đã giải quyết được rất nhiều việc sao ?”

Bạch Ngọc Đường được Thần Tinh Nhi một câu nhắc tỉnh, cũng đúng ……… Triển Chiêu cũng xem như thật khó nắm bắt, ngươi nói hắn ôn nhuận đi, có lúc tính khí hắn thật quá đáo để, ngươi lại nói hắn tính khí đáo để đi, hắn lại lúc nào cũng cưới híp mắt vui vẻ với ngươi. Cả ngày tựa hồ hắn chỉ luôn ăn ăn uống uống với đùa giỡn, bất quá những chuyện trọng đại đúng là một việc cũng không có bỏ lỡ ………. mèo này quả thật quá thần.

Ngẩng đầu lên chỉ thấy Triển Chiêu ở ngay đại môn Tuyết châu phủ vẫy tay với hắn, ý muốn nói————- Nhanh lên một chút a, ta đói bụng !”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ mà theo vào.

Bao Đại nhân vẫn còn bận rộn, mọi người cũng không thể mặt dày mà đi ăn cơm, cũng không có đạo lý đến phủ của người ta, một câu khách khí còn chưa có nói đã chạy đi ăn cơm, tự nhiên là phải đến trò truyện đôi câu rồi.

Sau khi Vương Thiên Đức dẫn mọi người vào đại sảnh thì có nha hoàn dâng trà lên.

Bao Đại nhân trước tiên hỏi về tình hình tai ương, phát hiện cũng không có gì nghiêm trọng, liền yên tâm, sau đó liền hỏi tiếp, “Tuyết châu phủ có phải một năm trước có người đến báo án việc Thiên mẫu ăn thịt người ?”

Bao Đại nhân bất ngờ hỏi một câu, Vương Thiên Đức không phòng bị mà phun nước trà ra ngoài, kinh ngạc há to miệng nhìn Bao Chửng, ‘Ách ……..”

“Vương đại nhân, có vấn đề gì sao ?” Bàng Cát cảm thấy sắc mặt hắn khác thường, cũng có chút tò mò. Thiên mẫu ăn thịt người nếu đã được đưa vào cuốn Long đồ án, liền trở thành kỳ án a, đã là kỳ án sao, thì không phá được cũng không việc gì, làm sao mà hắn lại bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch.

“ đại nhân …….. Thiên mẫu không phải một năm trước ăn thịt người .” Vương Thiên Đức đặt chén trà xuống, ổn định tâm tình một chút, “mà là mấy ngày trước vừa mới ăn thịt một người.”

“ Cái gì ? ”

Một câu nói của Vương Thiên Đức, ngược lại mọi người tại đây đều sửng sốt.

Triển Chiêu cũng không còn nhớ đến cái bụng đang réo ầm ỹ nữa, tò mò hỏi, “mấy ngày trước ? ăn người nào vậy ?”

“Chuyện là như vầy, mấy ngày trước trời bắt đầu nổi bão tuyết, tuyết vừa mới rơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau thì một người tiều phu phát hiện trong rừng cây mười dặm ngoài thành một bộ thi thể máu thịt mơ hồ.”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ ——- theo Khai Phong phủ đi tuần thật ra thì cũng rất vui, nhưng cái chính là cỗ thi thể đó cũng thật ghê tởm, khẩu vị cũng thật quá nặng.

“Tình huống thi thể đó như thế nào ?” Công Tôn hỏi, “vẫn còn ở đó sao ?”

“Còn a, vẫn để tại ngỗ tác phòng ! Thi thể không đầu, đã bị gặm gần hết, chỉ còn lại có xương thôi.”

Vương Thiên Đức một câu nói, Tiểu Tứ Tử yên lặng chui vào dưới cánh tay của Triệu Phổ, Triệu Phổ cau mày, “có phải do dã lang làm không ?”

“sẽ không .” Vương Thiên Đức dứt khoát lắc đầu, “Trong rừng Tuyết châu phủ ngay cả thỏ cũng còn ít, sói thì lại càng hiếm, mấy thập niên cũng không có gặp qua, hơn nữa thi thể được vùi vào trong tuyết, lúc tìm được chung quanh chỉ có dấu chân người chứ không có bất cứ dấu hiệu nào của động vật .”

Mọi người nghe xong liền hai mặt nhìn nhau ——— thật trùng hợp, tối hôm qua bọn họ còn ở bìa rừng ngoài thành, cũng lại tìm đượcc Trần Mực bị tấn công.

Vừa nghĩ đến Trần Mực, mọi người cũng buồn bực ——– lão đầu đó nếu quả thật là bị Thiên mẫu tập kích, vậy tại sao thà nói dối mà cũng không muốn nói đây ?”

“Vương đại nhân, bạch quỷ sơn trang có ở Tuyết châu phủ hay không ?” Bao Đại nhân đã biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi, thật ra hắn cũng muốn nhìn xem một chút biểu tình của Vương Thiên Đức lúc nghe đến Bạch quỷ sơn trang.

Quả nhiên chỉ thấy Vương Thiên Đức hơi nhíu mày một cái, có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu một cái, “Đúng vậy .”

Mọi người trong lòng đều hiểu được, Vương Thiên căn bản là không quản được Bạch quỷ sơn trang, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, sơn trang này cũng không chừa mặt mũi cho tri phủ đại nhân là hắn, nếu không hắn cũng chẳng vừa nghe đến tên đã lắc đầu như vậy.

“Vương đại nhân, có thể nói một chút chuyện về Bạch quỷ sơn trang được không ?” Bàng Cát cười, “nghe nói người báo án năm đó chính là Tần Lê Thanh a .”

“Ai …….” Vương Thiên Đức lắc đầu thở dài, “Mấy vị đại nhân có chỗ không biết, Bạch quỷ sơn trang này thật sự rất phiền phức.”

Bao Chửng có chút ngoài ý muốn, Vương Thiên Đức vừa nhìn cũng nhìn thấy được là một người biết điều, nếu không ép hắn quá, đoán chừng cũng không thấy được ngày hắn oán trách người khác.

“Đại nhân dù gì cũng là tri phủ.” Bàng Thái Sư cười hỏi, “Dù là môn phái giang hồ nào ở chỗ này, cũng phải chừa cho ngươi chút mặt mũi đi a ?”

Vương Thiên Đức cười khổ lắc đầu, “Không dám dối gạt Thái sư, bạch quỷ sơn trang này là một đại môn phái, môn sinh có đến ngàn người, ta đây nha môn thì có bao nhiêu người a. Tiết Bạch Qủy ngày thường xuất thần nhập quỷ không có lộ diện cũng chưa tính. Tần Lê Thanh thì như thần long thấy đầu không thấy đuôi, lại nói hắn vốn ôn văn nho nhã, coi như là cũng dễ ở chung. Đáng tiếc Diêm vương tốt cũng không có quản được tiểu quỷ phách lối a, mấy người đương gia khác một kẻ so với một kẻ lại càng ngang ngược hơn. Bên ngoài bọn họ cũng coi như là danh môn chính phái đi, ngoài sáng cũng không có ra ngoài giết người cướp của. Nhưng là trong tối, cũng làm không ít thương vụ trái pháp luật, thương thiên hại lý”

“Có chuyện như vậy sao ?” Bao Chửng giật mình, “bọn họ làm chuyện thương thiên gì ?”

Vương Thiên Đức nhìn bên ngoài một chút, đối với nha dịch ra hiệu, bảo hắn đóng cửa lại.

Nha dịch đóng cửa.

Vương Thiên Đức đứng lên, đến bên một cái hòm, lấy ra một đồ vậy giao ch Bao Chửng, “Bao Đại nhân, vật này ta cất giấu đã lâu rồi, còn nghĩ đến khi từ chức cũng sẽ không lấy ra đâu, không ngờ là có ngài tới, xem ra cũng đã đến lúc rồi.”

Bao Chửng nhận lấy đồ vật Vương Thiên Đức đưa tới, là một cái hộp.

Bao Chửng mở hộp ra, chỉ thấy bên trong không có mật hàm cũng không phải là vàng bạc châu báu, mà là một chút cao màu đen, có chút giống khối mực, lại có chút giống điểm tâm, liền nhìn Bàng Cát một chút.

Bàng Cát nhíu mày, tựa hồ nghĩ đến cái gì, sờ chòm râu trên mặt trầm mặc không nói.

“Thứ gì vậy ?” Triệu Phổ tò mò, “thật là đen a.”

Công Tôn đưa tay nhận lấy, đưa lên mũi ngửi một chút, cau mày, “Là vong ưu tán ?” (Thuốc phiện cổ đại).

Vương Thiên Đức thiêu mi một cái, rất tán thưởng mà gật đầu với Công Tôn, “vị tiên sinh này chắc là lang trung phải không ?”

Bao Chửng giới thiệu, “đay là sư gia của phủ Khai Phong, là một vị thần y.”

“Nga……” Vương Thiên Đức vội vàng nói, “thất kính rồi.”

“Vong ưu tán….” Bạch Ngọc Đường cau mày, “ta hình như có nghe qua, là dùng để hít khói phải không ? dùng xong sẽ có cảm giác như được bay lên mây, quên đi ưu phiền, vì vậy mới được đặt tên là vong ưu, nhưng mà dùng lâu sẽ sinh nghiện, nếu như một ngày nào đó không có thân thể sẽ sinh biến.”

“Nga………” Triệu Phổ coi như đã hiểu, “Là cái thứ khói mà lũ phiên bang nói là có thể rút ra tâm can triền miên khó dứt đó đi ?”

Âu Dương Thiếu Chinh gật đầu một cái, “cũng gần như vậy, bất quá cái thứ này hình như còn có điểm lợi hại hơn nữa a ?”

Công Tôn gật đầu, “Thứ này là được làm từ quả của hoa Thước nang (Hoa anh túc), cao từ quả này ban đầu làm ra, dùng ít có thể giảm đau, ta hành y cũng thường dùng đến, giá rất đắt. Nhưng mà nếu dùng để hút vào người, liền rất dễ dàng gây nghiện, dần dần người ta sẽ thành tứ chi vô lực, tinh thần mệt mỏi, lượng dùng sẽ càng ngày càng lớn, một khi đã nghiện, thì người cũng thành phế vật, chờ tan cửa nát nhà đi .”

Bao Chửng gật đầu, “Thứ này thật gây nguy hại rất lớn, là hàng quốc cấm, Bạch quỷ sơn trang chẳng lẽ lại đang làm chuyện mua bán thương thiên hại lí này sao ?”

Vương Thiên Đức gật đầu một cái, “Bạch quỷ sơn trang mấy vị đương gia, đang lén lút mua bán thứ này, bọn họ hàng năm đều ra ngoài mấy chuyến, bề ngoài thì là mua bán dược liệu, trên thực tế lại là đến phía nam mua một lượng vong ưu tán lớn trở về, mang đến các nơi phân ra bán. Nơi này núi cao hoàng đế lại ở xa sẽ không sợ quan binh thảo phạt, các thương gia lui tới cũng đông, bọn họ công phu tốt lại hành sự bí mật, ta không nắm chuôi được bọn họ. Nhưng mà hàng năm, tuyết châu phủ cũng vì cái thứ vong ưu tán này mà nhiều người tan cửa nát nhà……. đi sâu về phía bắc còn lợi hại hơn nữa, còn có thể bán cho liêu quốc, đối với dân chúng cũng là tổn thất không nhỏ.”

“Đâu có cái lý này, bọn chúng làm càn như vậy tại sao lại không báo lên trên ?” Bao Chửng bất mãn.

“Ta không có chứng cớ a Bao Đại nhân , cũng không có được cái bản lĩnh ấy.” Vương Thiên Đức lắc đầu một cái, đem cái hộp đậy nắp lại, “Hộp thuốc này là do một hảo bằng hữu của ta cho, hắn nói thẳng ra rằng bạch quỷ sơn trang tam đương gia ở trong bóng tối tác nghiệt, làm cái việc buôn bán vong ưu tán này cũng kiếm khá nhiều tiền khiến người bất mãn.”

“vị bằng hữu kia của ngươi hiện giờ ở đâu?” Bao Chửng hỏi, “bổn phủ muốn hỏi cặn kẽ hắn.’

Vương Thiên Đức cười khổ, “Hắn mang hộp thuốc này cho ta rồi treo cổ tự vẫn rồi.”

“Vì sao ?’ Công Tôn không hiểu.

“Ta cũng rất muốn biết vì sao a.” Vương Thiên Đức lắc đầu một cái, “ta chỉ biết sáng sớm hôm sau lúc hai chúng ta tỉnh lại, bên cạnh có một cái bạch lăng, trong nha môn không ai biết tấm bạch lăng này từ đâu đến.”

Triển Chiêu khẽ cau mày, “bằng hữu của ngươi là bởi vì tiết lộ chuyện vong ưu tán, cho nên đã bị bịt miệng, bạch lăng là đưa đến cho ngươi để cảnh cáo, đây là cách làm điển hình cả người giang hồ.”

Vương thiên đức gật đầu, “tri phủ ta đây vì vậy mà phải ẫn nhẫn không làm gì, định chờ đến lúc từ chức ẩn cư a, không nghĩ tới bởi có một trận bão tuyết đã đưa tới khâm sai đại thần, ta cũng là vốn không định nói, nhưng là ngài hỏi đến chuyện bạch quỷ sơn trang ta cũng không có muốn vị bằng hữu kia của ta chết một cách vô ích.

Bao Chửng gật đầu một cái.

Triển Chiêu ngược lại tò mò hỏi một câu, “Vương đại nhân, ngươi vì sao lại một mực nói là tam đương gia của bạch quỷ sơn trang làm chuyện buôn bán vong ưu tán ? cũng lại không hề nói hắn là do bị Tiết Bạch Qủy hay Tần Lê Thanh chỉ điểm ? chẳng lẽ trong nhà bọn họ, lão tam làm nhiều chuyện xấu như vậy mà lão đại với lão nhị cũng không có ai biết sao ?”

Vương thiên đức lắc đầu một cái, “thật ra thì trước kia cũng không có những thứ yêu nghiệt chướng khí nhiễu loạn này ! kể từ ba năm trước đây, bạch quỷ sơn trang mới tự nhiên có một người đặc biệt làm tam đương gia a, từ đó mới xuất hiện những tràng diện thế này.”

“Vị tam đương gia kia tên gọi là gì ?” Bạch Ngọc Đường tựa hồ cũng chưa từng nghe qua có người như vậy, cũng có chút ngạc nhiên.

“họ Phan, tên gọi cụ thể là gì thì ta cũng không biết, tất cả mọi người đều gọi hắn là tam đương gia, hoặc là Phan lão tam.” Vương thiên đức nói, “người này thật sự không đơn giản a, vốn là bạch quỷ sơn trang Tiết Bạch Qủy và Tần Lê Thanh cũng không có làm chuyện buôn bán người, do vậy môn phái dù có lớn nhưng cũng không có nhiều tiền như bây giờ, nhưng cái vị Phan lão tam này lại là người khôn khéo, rất biết kiếm tền. Việc mua bán của sơn trang Tiết Bạch Qủy đều giao hết cho hắn. Ngoài mặt hắn ra vẻ là buôn bán dược liệu nhưng thực chất là làm chuyện xấu kiếm tiền. Bằng sự hiểu rõ nhiều năm của ta về Tiết Bạch Qủy và Tần Lê Thanh, Tiết Bạch Qủy tuyệt đối không làm chuyện chỉ hắc đạo mới làm này, hắn là chân chính bạch đạo a, mà Tần Lê Thanh lại không biết có can thiệt vào hay không.”

“như vậy a……” Triển Chiêu tò mò, “nếu đã là như vậy, lại có thể kiếm không ít tiền, tại sao hắn lại không tự thành lập môn phái mà làm lão đại a, sao cứ phải ở lại bạch quỷ sơn trang làm lão tam, chẳng lẽ công phu hắn rất kém sao ?”

“công phu hắn rất tốt.” Vương thiên đức cười, “Triển đại nhân không hổ là người giang hồ, tự nhiên so với ta còn biết nhiều hơn.”

Triển Chiêu nhàn nhạt cười.

Bao chửng và Bàng cát nhìn nhau một cái, không hiểu nhìn Triển Chiêu —— này có ý gì?

Triển Chiêu không lên tiếng, Bạch Ngọc Đường bên cạnh hắn nhỏ giọng nói, “người này rất có dã tâm, có thể bên trong nội bộ bạch quỷ sơn trang đã có phân liệt, hắn muốn là vị trí của Tiết Bạch Qủy. Môn phái có thể khiến cho quan phủ cảm thấy nhức đầu ắt sẽ có sự lơ là trong việc quản chế, lơ là trong quản thúc thuộc hạ chứng tỏ rằng lời đương gia nói không có giá trị, như vậy có thể thấy được nội đấu đã nghiêm trọng .”

Vương thiên đức gật đầu, “tam đương gia đó có thể cướp đi vị trí của Tiết Bạch Qủy không ta cũng không biết, bất quá nghe nói trong bạch quỷ sơn trang đã có không ít người bất mãn với vị trí của Tần Lê Thanh, tổng cảm thấy nhị đương gia lại là một người mù thật vô dụng, vị trí này đều phải thuộc về lão tam mới đúng.”

“bạch quỷ sơn trang có bảo vật a?” Triệu Phổ cảm thấy không giải thích được. “không phải chỉ là một cái môn phái giang hồ thôi sao, lại cũng chẳng phải loại võ lâm chính tông như Thiên sơn, Thiếu lâm, lại phải dùng loại biện pháp ti tiện này đi cướp vị trí nhị đương gia sao ?”

Vương Thiên đức khoát tay, “cái này hạ quan thật cũng không rõ sự tình bên trong.’

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút —— Ngươi thấy thế nào ?

Triển Chiêu gật đầu một cái——– Triệu Phổ nghi ngờ rất hợp lý a, phái Thiên sơn của ngươi cũng chưa loạn đến trình độ này.

Bạch Ngọc Đường cau mày ——— xem ra tối nay thật phải đi một chuyến rồi.

Triển Chiêu lập tức cũng cau mày.

Bạch Ngọc Đường hiển nhiên , vừa định mở miệng liền nghe Tiểu Tứ Tử ngửa mặt nhìn Triệu Phổ nói, “Cửu cửu, con thật đói a……….”

“Ai nha !” Vương thiên đức vội vàng đứng lên, “xem ta già đến hồ đồ rồi, nhanh đi ăn cơm thôi.”

Triển Chiêu híp mắt than thở, ——— vẫn là Tiểu Tứ Tử hiểu chuyện.

Vừa mới đứng dậy chuẩn bị ra cửa, chỉ thấy một nha dịch mặt trắng bệch chạy vào, “ đại nhân, không hay rồi !’

Vương thiên đức cau mày, “Xảy ra chuyện gì ?”

“Ngoài thành phát hiện một cỗ thi thể, Thiên mẫu lại ăn thịt người nữa rồi !”

Vương thiên đức há to miệng nhìn Bao Chửng.

Bao Chửng suy nghĩ một chút, nhìn Triển Chiêu .

Triển Chiêu vuốt vuốt đầu, nói với Bạch Ngọc Đường , “Ta bệnh thương hàn hình như chưa có khỏi a……”

Bạch Ngọc Đường hướng bên ngoài mà đẩy hắn ——– đi thôi, cơm này cũng không có ăn nổi đâu.

Triển Chiêu ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài, trong bụng mắng thầm ——— Thiên mẫu đó, đừng để cho ta bắt được, bắt được ta nhất định đôn nàng a!