Long Đồ Án

Long Đồ Án - Quyển 6 Chương 130: Tá thi hoàn hồn




Công Tôn không cần phí nhiều công sức cũng đã chứng minh được Phương Tuấn cùng Phương Vũ đều bị hạ độc mà chết, đồng thời cũng tra ra được Phương Văn cùng Phương Tài thân mang độc mãn tính, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng.

Lần này Phương Phách cũng không có phản đối.

Bàng Cát nhìn Phương Phách dáng vẻ tang thương, lại nhìn hai cỗ thi thể đặt trên mặt đất, sau đó ngoảnh đầu ra phía sau nhìn nhi tử Bàng Dục đang nhảy nhót vui sướng của mình, không khỏi cảm thấy đồng tình cho Phương Phách đầy đầu tóc bạc kia. Vì vậy, cái ý tưởng sẽ chỉnh chết người nhà họ Phương nung nấu từ lâu trong lòng hắn cũng tan thành mây khói, hắn tiến lên nói với Triệu Trinh: “Hoàng Thượng, Dục nhi của thần…”

Triệu Trinh gật đầu một cái, nói: “Bao khanh, vụ án lần này vẫn chưa xong, hung thủ vẫn còn chưa có bắt giữ, hơn nữa cũng cần phải đòi lại công đạo cho hai vị tiểu hầu gia.”

Bao Chửng kính cẩn tuân mệnh.

Sau đó, Triệu Trinh dường như cũng lười tức giận, dù sao hắn cũng sắp làm cha, có thể tưởng tượng ra cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đau đớn thế nào, mặc dù vẫn còn nhiều nghi vấn, thế nhưng Triệu Trinh luôn tín nhiệm Bao Chửng, một khi hắn đã trở lại, án kiện chỉ cần giao cho Khai Phong phủ thụ lý là được, mình cũng không cần phải lo lắng nữa.

Công Tôn giải độc cho Phương Văn cùng Phương Tài, sau đó mỗi người tự trở về phủ của mình.

Lúc này, sắc mặt Phương Phách cũng đã hoà hoãn không ít, liền hỏi Bao Chửng: “Bao Tướng, ta có thể mang thi thể của con ta về chưa?”

Bao Chửng khẽ cau mày một cái, nhìn Công Tôn.

Thật ra thì Công Tôn vẫn muốn tra rõ nguyên nhân Phương Tuấn cùng Phương Văn trúng độc, liền nói: “Vương gia, nếu như nghiệm thi, sẽ giúp ích rất nhiều cho việc bắt hung thủ …”

“Bắt được hung thủ rồi con ta có thể sống lại sao?” Phương Phách hỏi một câu.

Công Tôn khẽ cau mày.

“Thôi đi.” Phương Phách lộ ra vẻ mặt tang thương, chắp tay với Công Tôn: “Đa tạ tiên sinh đã giải độc cho nhi tử ta, lúc này ta chỉ muốn mang hai đứa nhỏ này về nhà.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một cái ——– Lúc trước, khi hắn nói Bàng Dục là hung thủ, lão đầu này không phải nhất định không chịu buông tha nói muốn báo thù cho nhi tử hay sao, lúc này lại cam chịu như vậy?

Công Tôn còn muốn lý luận thêm mấy câu, lại thấy Bao đại nhân nháy mắt với mình.

Công Tôn lập tức không nói nữa, Bao Chửng gật đầu một cái, nói với Phương Phách: “Vương gia, thi thể của hai vị công tử ngươi có thể đem về, có điều án kiện này bổn phủ nhất định sẽ phải tra cho rõ ràng.”

Công Tôn kê cho Phương Văn cùng Phương Tài một đơn thuốc, nói nhất định phải dùng.

Chờ cho phụ tử Phương gia đi rồi, Triệu Phổ gọi tới hai ảnh vệ, nói: “Theo dõi thật chặt bọn họ, xem bọn họ đem thi thể đi chôn hay là làm chuyện gì khác.”

Hai ảnh vệ gật đầu một cái rồi rời đi.

Công Tôn có chút khó hiểu hỏi Triệu Phổ: “Thi thể không đem chôn thì đem đốt, còn có thể làm cái gì nữa?”

Triệu Phổ do dự một chút.

“Cách dùng thì thật ra có rất nhiều.”

Lúc này, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa đang ngáp mà tới một câu: “Lão đầu này chắc không phải sẽ đi tin cái gì mà quỷ thần có thể khiến cho nhi tử hắn sống lại đó chứ?”

“Chết rồi còn có thể sống lại?” Công Tôn cùng Bao Duyên hai miệng một lời đồng thanh hỏi, ngay cả biểu lộ cũng y hệt luôn.

Lâm Dạ Hỏa cười khan một tiếng, nói: “Cũng có một số tà ma ngoại đạo làm mấy chuyện thế này, Túc Thanh biết rất rõ …. dường như có quan hệ gì đó với tá thi hoàn hồn.”

Bao Chửng có chút ngạc nhiên, liền mời Lâm Dạ Hỏa đến Khai Phong phủ làm khách, thuận tiện cũng hỏi Túc Thanh chút chuyện liên quan đến “tá thi hoàn hồn”.

……………

Mọi người lần này trở lại Khai Phong phủ, cả toà Hoàng Thành đều náo nhiệt hẳn lên.

Công Tôn có lẽ chính là người bận rộn nhất, trước tiên hắn bị Bàng thái sư kéo đi kiểm tra cho Bàng phi.

Công Tôn kê cho Bàng phi một chút thuốc an thai, dặn dò cần phải cẩn thận một số thứ, sau đó bảo mọi người chăm sóc nàng cẩn thật tốt, còn nói thân thể Bàng phi rất khoẻ mạnh, cho nên mọi người không cần quá khẩn trương.

Sau đó hắn lại bị Thái hậu mời đến, mấy ngày hôm nay Thái hậu cảm thấy đau đầu. Công Tôn châm cứu cho bà, xong việc, vừa mới ra đến cửa đã bị đám văn võ bá quan một người lại một người kéo đến phủ hội chẩn.

Triệu Phổ đến quân doanh an bài binh mã ổn thoả, sau khi trở lại tìm khắp nơi cũng không thấy Công Tôn đâu, chỉ tìm thấy Tiểu Tứ Tử đang chơi ở trong sân Khai Phong phủ.

Âu Dương Thiếu Chinh giới thiệu Long Kiều Quảng cho bọn Triển Chiêu.

Long Kiều Quảng quả nhiên lại ba hoa không ngừng.

Đám người của Hoả Phụng đường cũng không có tới, Liễu Hàn Tinh cùng mọi người đều trở về, Lâm Dạ Hỏa liền mang theo Túc Thanh cùng với Tiêu Lương đi dạo khắp thành Khai Phong.

Thật ra thì Túc Thanh cũng muốn trở về Hoả Phụng đường, dù sao thì hắn còn cả một môn phái phải lo a, nhưng mà bọn người Liễu Hàn Tinh lại nói, nếu để Lâm Dạ Hỏa một mình ở lại, không biết hắn còn có thể gây ra hoạ gì nữa, vì vậy cả đám liền quyết định chơi kéo-búa-bao, Túc Thanh thua, không còn cách nào khác là ở lại ‘chiếu cố’ cho môn chủ của họ.

Triển Chiêu đem mọi chuyện liên quan đến án kiện đều làm xong, đi vòng vo hai vòng trong Khai Phong phủ, người nào cũng thấy, chỉ không thấy Bạch Ngọc Đường đâu.

Triển Chiêu liền hỏi Ân Hầu cùng Thiên Tôn đang ngồi uống trà trong sân: “Ngọc Đường đâu?”

Thiên Tôn cười cười: “Chắc là đi mua đồ ăn cho ngươi đi.”

Triển Chiêu sửng sốt, sau đó liền lắc lắc cái đầu, xoay người đi mất.

Ân Hầu bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Ngọc Đường nhà ngươi cũng thật thú vị, bản thân hắn chẳng thích ăn cái gì, lại luôn sưu tầm mỹ thực khắp thiên hạ chăm chút cho mèo.”

Thiên Tôn cười nhạt: “Ngọc Đường nhà ta đương nhiên tốt rồi …….” Hắn vốn định khen thêm mấy câu nữa, lại đột nhiên ngừng lại, hỏi: “Lúc trước ngươi…”

Ân Hầu thấy hắn ngập ngừng, liền hỏi: “Muốn nói cái gì? Hơn một trăm tuổi mà vẫn còn ấp a ấp úng sao?”

“Ấp a ấp úng thì liên quan gì bao nhiêu tuổi?” Thiên Tôn liếc hắn một cái.

“Nói đi a.” Ân Hầu trừng hắn.

Thiên Tôn cầm cái ly, nói: “Vừa rồi ngươi có thấy Quán Nhĩ không?”

Ân Hầu hơi sững sờ, sau đó liền cười: “Ta biết ngươi muốn nói gì rồi.”

“Qủa nhiên a ….” Thiên Tôn cau mày.

“Qủa nhiên cái gì nha?”

Hai người quay đầu nhìn lại — Không có ai! Cúi đầu nhìn xuống ……. Tiểu Tứ Tử đang đứng giữa hai người đây, trong tay còn cầm theo hai bát chè đậu đỏ.

Thiên Tôn cùng Ân Hầu mỗi người nhận lấy một chén, lại nhìn thấy bên cạnh Bao Duyên cùng Bao Phúc, còn có cả Tiêu Lương đang đi phân phát chè đậu đỏ, là do trù phòng đại nương làm điểm tâm cho mọi người.

Tiểu Tứ Tử leo lên băng ghế, ngồi lên đùi Ân Hầu, tò mò mà nhìn hai người.

Lúc này, Triệu Phổ không tìm thấy Công Tôn đâu cũng bưng một chén chè đi đến, hỏi: “Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đâu rồi?”

“Bạch Bạch đi Thiên Tiên Cư mua Nhất Phẩm Tiên Nhưỡng rồi.” Tiểu Tứ Tử bò từ trên đùi Ân Hầu qua ngồi bên cạnh Triệu Phổ.

Triệu Phổ thuận tay đem bé ôm đến, đặt lên mặt bàn, đút chè cho bé, còn cảm khái: “Bạch Ngọc Đường thật có bản lĩnh a, Nhất Phẩm Tiên của Thiên Tiên Cư phải mất nghìn lượng mới có thể mua được một phần, hắn phải đặt sẵn từ nửa năm trước đi?”

“Đặt từ ba tháng trước.” Tiểu Tứ Tử lắc lắc hai chân, nói: “Miêu Miêu vừa rồi mới hỏi xong, sau đó cũng chạy ra ngoài, nói là đi tìm Bạch Bạch a.”

Triệu Phổ vừa đút cho Tiểu Tứ Tử, vừa hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hầu: “Hai vị tiền bối có nghe qua chuyện tá thi hoàn hồn chưa?’

“Ban nãy chúng ta cũng đang nói chuyện này đây.” Ân Hầu thuận tay vỗ vỗ đầu Tiểu Ngũ đang đến bên cạnh hắn. Tiểu Ngũ gần đây rất uỷ khuất, Triển Chiêu thật bận rộn a, vừa mới nhìn thấy người là loé cái đã biến mất, cũng không có cơ hội để cọ cọ hắn nữa a.

“Theo ta được biết, Quán Nhĩ đã chết từ lâu lắm rồi.” Thiên Tôn nhíu mày lại, nói: “Không có khả năng sống lại mà còn đứng sờ sờ ở đó nữa a.”

“Quán Nhĩ?”

Đang lúc nói chuyện, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa cũng tới, hắn vừa bừng một chén chè đậu đỏ vừa cảm khái trù nghệ của trù phòng đại nương Khai Phong phủ. Vừa mới ngồi xuống, lại phát hiện người ngồi bên cạnh chính là Trâu Lương.

Lâm Dạ Hỏa giả bộ rất kinh ngạc: “Ai nha? Lại là ngươi a? Ta còn tưởng là một cái ghế đá nào đó chứ?”

Ngồi bên cạnh, Âu Dương Thiếu Chinh cùng Long Kiều Quảng cười đến úp mặt vào bàn.

Trâu Lương không nói gì mà nhìn hai người —— Cái này buồn cười lắm sao?

“Ai, Ngốc tử!” Túc Thanh bên cạnh Lâm Dạ Hỏa cũng ngồi xuống cho nên có hơi chật, hắn liền đưa tay qua đẩy đẩy Trâu Lương: “Ngồi sang bên một chút!”

Trâu Lương nhìn hắn một chút, sâu kín mà tới một câu: “Ngươi lại bảo một cái ghế đá ngồi sang một chút? Ngươi thật là kỳ tài a!”

……………

Lâm Dạ Hỏa nhất thời bị nghẹn không thốt ra được lời nào, vội vàng nghĩ cách phản kích.

Đối diện với hắn, Long Kiều Quảng cũng Âu Dương Thiếu Chinh tiếp tục cười đến ôm bàn.

Triệu Phổ hỏi Túc Thanh: “Ngươi biết về tá thi hoàn hồn?”

Túc Thanh gật đầu một cái, nói: “Là nói đến chú thuật hay tà thuật?”

“Có khác nhau sao?” Triệu Phổ hỏi.

“Nếu là chú thuật, vậy chính là vu cổ thuật, lợi dụng cổ độc hoặc một số cơ quan, tạo thành giả tượng người chết sống lại.”

“Vậy còn tà thuật thì sao?” Tất cả mọi người đều tò mò.

“Tà thuật thì tương đối quái dị!” Túc Thanh nói: “Có quan hệ tới hồn phách!”

“Hồn phách?” Một đám cao thủ ngồi đó đều ngoẹo đầu nhìn hắn.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương cũng lần đầu nghe thấy —— thật sự có hồn phách a?

Túc Thanh đem tấm khiên vẫn mang bên mình kia đặt lên trước mặt mọi người.

“Thật là một tấm khiên rất oai!” Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương thường xuyên gặp rất nhiều loại binh khí, này đao, này kiếm, này thương đều rất oai, thế nhưng tấm khiên đặc biệt này của Túc Thanh còn cảm thấy khí phách một chút.

Tiểu Tứ Tử đưa tay muốn nhấc lên một cái nhưng tấm khiên vẫn không nhúc nhích ——– Thật nặng.

“Có nhìn thấy chú văn cùng chú đồ trên tấm khiên không?” Túc Thanh hỏi.

Tất cả mọi người đều gật đầu, trên tấm khiên này ngoại trừ cảnh hoả ngục thì còn có rất nhiều những chữ viết cổ quái.

“Trông giống quỷ phù nga.” Tiểu Tứ Tử đưa tay sờ một cái, thật lạnh a.

“Đây chính là quỷ phù, cũng chính là minh văn, tương truyền tấm khiên này của ta chính là tấm chắn cửa địa ngục, minh văn được khắc lên trên để trấn hồn.” Túc Thanh nói: “Minh văn thập phần thần bí, đám đạo sĩ kia có mười người thì đến chín là những tên lừa gạt, minh văn đích thực, có thể khống chế được hồn phách, là thần chú mà người cõi dương dùng để khống chế cõi âm.”

Mọi người càng nghe càng huyền hồ.

Lâm Dạ Hỏa lúc này đã ăn xong chè đậu đỏ, chỉ chỉ Túc Thanh, nói với mọi người: “Tổ thượng hắn đời đời đều là hàng ma bắt quái.”

“Nga…..” Mọi người hiểu được.

“Tà thuật tá thi hoàn hồn thực ra lại là một loại toả hồn thuật.” Túc Thanh nói tiếp: “Lúc tiểu hài tử mới ra đời, đem toả phù có viết minh văn khoá lên người. Như vậy, nếu như sau này đứa trẻ đó có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì hồn phách cũng không rời đi!”

Mọi người khẽ cau mày …. Lại còn có chuyện như thế này?

“Nếu như người có đeo toả hồn phù chết, như vậy nếu muốn hắn sống lại thì cũng có hai cách!” Túc Thanh đưa ra hai ngón tay nói cẩn thận: “Thứ nhất, là tá thi hoàn hồn. Tên như ý nghĩa, tức là sống lại mà không phải là cơ thể của mình! Loại thứ hai chính là chết đi sống lại, nhưng là dùng chính thân thể của mình!”

“Thần kỳ như thế?”

Lúc này, sau lưng mọi người có tiếng nói truyền đến, quay lại nhìn, thì ra là Bao Chửng cũng đang bưng chè đỗ đỏ tiến đến, sau lưng hắn còn có phụ tử Bàng Cát cùng Bàng Dục.

Bàng Dục vừa được Bao Chửng thả ra, lúc này hắn cùng Bàng thái sư cũng rất quan tâm đến vụ án, dù sao thì ngoại trừ việc đổ oan cho Bàng Dục, lại còn hãm hại cả Bàng phi nữa.

“Có hai phương pháp, nhưng có thể nói rõ cách làm không?” Bao Chửng hỏi Túc Thanh.

Túc Thanh gật đầu: “Biện pháp thứ nhất vô cùng phổ biến, bởi vì không khiến người ta phát hiện! Phương pháp chính là, tìm một người sống tới, đem hồn phách trong người hắn rút ra, lại đem hồn phách của người chết trong thể xác rút ra, cho vào thân thể người sống kia! Như vậy, chờ sau khi người kia tỉnh lại, trong thân thể ấy chính là hồn phách của người đã chết, nhưng mà thân thể lại là của người khác!”

“Làm sao để có thể rút ra?” Bao Duyên kinh ngạc há miệng —- Qúa kỳ rồi!

“Cách thức cụ thể tương đối phức tạp, nhất định phải có một pháp sư, tổ thượng của ta gọi những pháp sư đưa hồn cùng dẫn hồn này là Quỷ sứ.”

“Quỷ Sứ?!”

Mọi người cùng ngạc nhiên, lập tức nghĩ đến tên Quỷ Sứ mà Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn thấy bên ngoài quân doanh của Phương Phách, đồng thời cũng là người biến mất trong cửa hàng Diêu Ký kia! Lại liên tưởng đến Quán Nhĩ đã mất rất nhiều năm nay đột nhiên xuất hiện kia, chẳng lẽ là có quan hệ gì đó?

“Phương pháp thứ hai thì sao?” Bao Chửng hỏi: “Làm thế nào để cho bản thân mình tự sống lại?”

“Cái này càng cần kỹ xảo cao hơn, cũng cần có Quỷ sứ mới có thể làm được, nhưng mà phương pháp này tương đối tàn nhẫn!” Túc Thanh nói: “Cần có máu để hiến tế!”

“Tế bằng máu a …” Triệu Phổ thở dài.

Tiểu Tứ Tử tò mò: “Cửu Cửu, người biết a?”

Triệu Phổ gật đầu một cái, hỏi Túc Thanh: “Có phải là cần phải giết cả ngàn người hay không?”

Túc Thanh gật đầu: “Cửu Vương gia có phải nhớ đến việc đại tướng quân Lan Độ, vì muốn hồi sinh ái nhân của mình mà không tiếc giết chết cả ngàn sinh mệnh để huyết tế a?”

Triệu Phổ gật đầu một cái.

“Vương gia, đó là một trận chiến sao?” Bao Chửng buồn bực, sao mình chưa từng nghe qua.

“Đây là một truyền thuyết chỉ có trên chiến trường.” Triệu Phổ nói: “Đại khái khoảng ba trăm năm trước, ái nhân của đại tướng quân Lan Độ bệnh nặng, không biết hắn nghe được lời ai nói rằng chỉ cần chém chết một ngàn người, lấy máu hiến tế là có thể làm cho người ta sống lại, vì vậy hắn liền tru diệt cả một thôn làng vô tội …. có điều kết cục cũng không có tốt đẹp. Sau khi ái nhân của hắn sống lại, toàn bộ quân doanh đều nhiễm ôn dịch, trong đó có cả Lan Độ, mười mấy vạn đại quân không một ai sống sót. Có rất nhiều người nói đây chính là báo ứng.”

Bao Duyên kinh hãi: “Có thể làm người chết sống lại thật sao?”

Tiểu Tứ Tử nhất định lắc đầu: “Người chết rồi thân thể sẽ hư thối, sao có thể sống lại được? Nhất định không thể!”

Triệu Phổ nhéo mặt bé một cái: “Vậy mới nói là truyền thuyết mà.”

“Có điều, vô luận là dùng cách nào cải tử hồi sinh thì đều có một yếu điểm!” Túc Thanh nói, lại một lần nữa thu hút mọi người chú ý.

“Chính là thi thể nhất định phải còn nguyên vẹn, không chịu bất cứ tổn hao gì!” Túc Thanh nhàn nhạt nói: “Nếu như thi thể bị phá hỏng, dù chỉ là một chút xíu thì cũng không có cách nào làm sống lại được, nếu không ……. sống lại cũng không còn là người đó nữa! Toả hồn phù vô cùng yếu, một khi thi thể bị tổn thương, như vậy hồn phách cũng theo đó mà ra ngoài. Đến lúc đó, cho dù sống lại cũng chỉ là một hoạt tử nhân hại người vô số mà thôi!”

“Ai nha!” Bao Duyên đột nhiên nói: “Bọn Triển đại ca lại châm một lỗ trên người Phương Tuấn kia rồi, làm sao giờ a?”

Bàng Dục giơ ngón tay lên cốc đầu hắn: “Ngươi, thư ngốc này, cái này cũng tin sao? Rõ ràng là gạt người!”

Túc Thanh gật đầu một cái: “Những thứ tà môn ngoại đạo này mặc dù có lưu truyền đã lâu, nhưng ta vẫn chưa từng thấy qua trường hợp nào thành công hết.”

“ Vậy Quỷ kỳ tướng quân năm đó sống lại cũng thật quá tà hồ đi?” Ân Hầu cùng Thiên Tôn hỏi Túc Thanh.

“Liên quan đến quỷ quái hoặc hồn phách, đều thuộc về tà thuật hết, cần phải hiểu về minh văn mới được. Nói đến đây, Túc Thanh lại đột nhiên hỏi: “Các ngươi vừa nói Triển Chiêu châm Phương Tuấn một châm?”

“Đúng vậy, một lỗ rất nhỏ.” Tiểu Tứ Tử mang ra một cái châm nhỏ, đây chính là cái châm mà Công Tôn đưa cho Triển Chiêu.

“Dựa theo truyền thuyết kia, Phương Tuấn không có cách nào sống lại trên chính thân thể của hắn, mà cho dù có sống lại cũng chỉ là một hoạt tử nhân, không phải là hắn. Cho nên biện pháp duy nhất chính là tá thi hoàn hồn …. Hơn nữa, thân thể mượn nhất định phải là thân thể của người phá hỏng thi thể hắn.”

Mọi người trầm mặc hồi lâu, cùng kinh ngạc đồng thanh nói: “Dùng Triển Chiêu sao?”

Túc Thanh gật đầu một cái, cường điệu nói: “Chỉ có thể dùng thân thể Triển Chiêu!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Ân Hầu đột nhiên sờ cằm, nói: “Toả hồn phù đó làm thế nào để vẽ ra được a? Có cần vẽ cho Chiêu Chiêu nhà ta một cái để trên người không, để tránh cho nó bị người khác câu mất hồn phách a.”

……………….

“Hắt xì…” Triển Chiêu đang đi đến trước Thiên Tiên Cư đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời quá chói, ngẩng mặt lên mà hắt xì một cái thật to.

“Uy, Triển đại nhân, phong hàn a?”

“Mặc nhiều chút a!”

“Đúng nha, nên để cho Công Tôn tiên sinh kê đơn thuốc cho ngươi a.”

Người qua lại hai bên đường đều hỏi han hắn. Triển Chiêu cứ như vậy cả một đường đều phải luôn miệng đáp lời mọi người. Mấy chuyện án tử lúc này không cách nào nghĩ tiếp được, thế là hắn quyết định không hỏi nữa. Hắn vốn muốn đến tìm Bạch Ngọc Đường, thuận tiện cũng đi hóng mát một chút, thế nhưng mà trước mắt lại có cả đống người thấy hắn là hò hét, ở đâu ra nhiều người như vậy a?

Cuối cùng, Triển Chiêu càng đi thì càng cảm thấy kỳ quái, đầy đường đều là đại cô nương, tiểu tức phụ a, đây là vì sao, cũng đâu phải lễ tết gì, sao lại có nhiều người như vậy a……….

“Đại thẩm.” Triển Chiêu hỏi một người bán hàng ở cửa hàng bánh bao rất quen của mình, mua một cái bánh bao thật to, vừa gặm vừa hỏi: “Sao lại có nhiều người như vậy a?”

“Ha ha!” Đại thẩm kia đặc biệt hào sảng, còn cười Triển Chiêu sao mà chậm hiểu, nói: “Không phải là đã có đến mười vạn Triệu gia quân đóng ở cửa thành sao! Đây chính là mười vạn đại quân anh dũng a, trừ đi những người đã thành thân, ít nhất vẫn còn có đến năm vạn chưa thành gia lập thất đi, còn có cả các vị tướng quân thống lĩnh văn võ toàn tài, hơn nữa người nào người ấy cao lớn anh tuấn … các cô nương đương nhiên là phải đi tìm vận đào hoa của mình rồi!”

“Nga …” Triển Chiêu hiểu được, đừng nói chứ, đây có khi cũng là một biện pháp! Triệu Phổ có khi còn làm một buổi tương thân cũng nên, bàn chuyện hôn sự cho các quan binh trong quân doanh của hắn.”

“Ai, Triển đại nhân, ngươi đã có người trong lòng chưa a?” Đại thúc đang làm bánh bao cười ha ha mà hỏi Triển Chiêu.

“A, a..” Triển Chiêu ăn xong liền lập tức trả tiền, cười ha hả mà gãi đầu chạy, đại thúc đại thẩm sau lưng còn cười hắn: “Ai nha, xấu hổ a! Nhất định là có người trong lòng rồi!”

Triển Chiêu tránh mấy người đi đường cũng rất cực khổ, hơn nữa mọi người đều biết hắn, cứ chào hỏi thôi cũng tốn của hắn không ít thời gian rồi, vì vậy, hắn liền nhảy lên nóc nhà, chậm rãi đi.

Đến phía trước Thiên Tiên Cư, toà tửu lâu này cũng là một trong những truyền kỳ của Khai Phong phủ, điếm chủ trước đây là một ngự trù trong cung, họ Vương, tên không rõ lắm, vì hắn cao lớn lại rất mập cho nên mọi người đều gọi hắn là Vương Mập.

Mỗi ngày Vương Mập đều chỉ làm một món ăn, tên gọi là Thiên Tiên Nhưỡng, rất đắt, hơn nữa muốn ăn được còn phải xếp hàng đặt trước, nhanh thì nửa năm, chậm thì một năm mới đến lượt.

Ba tháng trước Bạch Ngọc Đường quyết định đặt đồ ăn, hắn vốn nghĩ cần phải chờ một trận, may là có một khách nhân mấy ngày nay không có ở Khai Phong phủ. Hôm qua Vương Mập ở trên đường gặp được Thần Tinh Nhi, hỏi nàng là Bạch Ngọc Đường có muốn lấy đồ ăn sớm hay không, Thần Tinh Nhi vội vàng nói muốn, vì vậy …….. Bạch Ngọc Đường phải tự mình đến lấy đồ ăn.

“Ngươi lại tự mình đến lấy a?” Vương Mập đã làm xong một món tôm cuối cùng, kinh ngạc mà nhìn Bạch Ngọc Đường trực tiếp nhảy qua cửa sổ vào trong phòng.

“Ân.” Bạch Ngọc Đường ngồi bên lan can lầu chờ, cũng không nói chuyện.

Vương trù tử cẩn thận đem Thiên Tiên Nhưỡng bỏ vào trong một thực hạp tinh xảo, đặt vào tay Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường rút ra một tấm ngân phiếu cho hắn, chỉ là Vương Mập cũng không có nhận, xua tay một cái, nói: “Ta không nhận bạc của ngươi.”

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, có chút không hiểu mà nhìn hắn ——– Hắn cùng Vương trù tử cũng không có giao tình gì, không có lý do gì nhận đồ của hắn.

“Hắc hắc.” Vương Mập đột nhiên cười hì hì mà tiến tới nói: “Nếu như ta nói, ta không thu bạc của ngươi, ngươi cùng uống một chén với ta thì thế nào?”

Ánh mắt Bạch Ngọc Đường lập tức run lên.

“Ha ha.” Vương Mập lập tức vọt sang một bện, xua tay: “Nói đùa thôi, nói đùa thôi, đừng có chém ta.”

Bạch Ngọc Đường đem ngân phiếu đặt xuống xong xoay người muốn đi, Vương Mập nói: “Ta không nhận bạc của ngươi, là vì có chuyện muốn nhờ ngươi giúp.”

Bạch Ngọc Đường dừng lại, đảo mắt nhìn hắn.

“Ta vốn tưởng ngươi sẽ phái một nha đầu tới, muốn nhờ nàng chuyển giúp một phong thư, ngươi lại tự mình tới, coi như trời giúp ta rồi!” Vương Mập chắp tay lại khổ sở nói: “Gần đây ta gặp phải một chút phiền toái.”

“Có phiền toái gì sao không báo quan?” Bạch Ngọc Đường lạnh giọng hỏi.

“A..”Vương Mập lúng túng gãi đầu: “Nếu có thể báo quan ta đã không làm phiền ngươi rồi, có phải không a?”

Bạch Ngọc Đường là đang nghĩ đến Triển Chiêu cho nên mới chịu nhẫn nại lắng nghe, còn về phần tại sao lại là nghĩ đến Triển Chiêu … là vì Bạch Ngọc Đường luôn cảm thấy, trù phòng có trù nghệ cao cường có thể nấu cơm ngon cho Triển Chiêu ăn, hẳn là Triển Chiêu cũng sẽ thích đi …… Cái này chắc là đạo lý yêu a yêu cả đường đi?

“Nửa tháng trước, ta nhận được một lễ vật, hoặc nên nói là …… Tiền đặt cọc.” Vừa nói Vương trù tử vừa lấy từ dưới bàn ra một cái hòm, để lên bàn, cái hòm vừa mới tiếp xúc với mặt bàn liền nghe đến ‘bịch’ một cái, có thể thấy được cái hòm này rất nặng.

Vương Mập mở hòm ra, chỉ tay một cái, ý bảo Bạch Ngọc Đường tự mình nhìn.

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, chỉ thấy đó là cả một cái hòm đầy vàng …..

Sau khi liếc mắt nhìn, Bạch Ngọc Đường giật mình. Đương nhiên, chỉ chút tiền như vậy Ngũ gia đương nhiên không phải là chưa từng thấy qua, điều khiến hắn giật mình chính là, vàng thỏi trong hòm, tất cả đều được làm thành hình chiếc quan tài, trên mỗi thỏi đều có một chữ ‘quỷ’, nhìn kỹ lại cảm thấy có chút âm trầm.

Bạch Ngọc Đường không hiểu, liền hỏi Vương Mập: “Này có ý gì?”

“Nga” đây là chuyện mà chỉ có trù tử chúng ta mới đụng phải mà thôi.” Vương Mập bất đắc dĩ giải thích cho Bạch Ngọc Đường: “Có một số món ăn là làm cho người sống ăn, còn có một số lại làm cho người chết ăn.”

Bạch Ngọc Đường cũng chưa cảm thấy quá rõ, hỏi lại: “Có người đưa bạc cho ngươi là muốn ngươi nấu ăn.”

Vương Mập giật giật khoé miệng nói: “Ngũ gia, ngài cho rằng đó chỉ là mấy món đậu hũ cơm canh cho người sống ăn sao?”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một lát, hỏi ngược lại: “Ta cũng là người sống, sao lại có thể biết được người chết thường ăn cái gì?”

“Ách ……” Vương Mập sờ cằm, không nghĩ tới còn có loại phản bác này.

Bạch Ngọc Đường vốn cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy, hỏi: “Sao ngươi không nói ngắn gọn chút? Nếu không cứ để hôm khác nói tiếp đi?”

Vương Mập vội vàng chạy đến đóng ngay cửa sổ, chỉ sợ Bạch Ngọc Đường chạy mất, nói: “Ngũ gia, ngươi không thể đi a, nếu lần này ngươi có thể cứu được ta, sau này ngươi muốn ăn cái gì ta đây liền làm cho ngươi ăn!”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy cái này có thể cân nhắc được, trù nghệ của hắn vang danh khắp thiên hạ, nếu như có thể bắt hắn mang hết tuyệt học cả đời ra thi thố, có khi ăn cả năm cũng không hết, không biết lúc đó có thể nuôi cho Triển Chiêu thành một con Mèo mập được không a?

“Nói đi.” Bạch Ngọc Đường tìm một cái ghế ngồi xuống.

“Loại tiền đặt cọc này được gọi là Minh tịch kim, là muốn ta tới làm cơm cho quỷ ăn!” Vương trù tử thần bí nói.

Bạch Ngọc Đường không nhịn được mà cau mày,, nói: “Quỷ thì ăn cái gì? Nhang với nến sao?”

Vương Mập cười khan một tiếng: “Ngũ gia đừng có nói đùa a, đến ngày thanh minh tế tự mới dùng nhang và nến, quỷ đương nhiên sẽ ăn thịt người!”

Bạch Ngọc Đường cảm giác hình như mình nghe lầm, nói: “Ăn cái gì cơ?”

“Ăn thịt người a!” Vương trù tử bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cho nên … có người bỏ tiền cho ngươi làm một bữa tiệc thịt người?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Vương trù phòng gật đầu.

“Vậy …. dùng thịt của ai?” Bạch Ngọc Đường cũng không khỏi cảm thấy tò mò.

“Hắn nói là còn chưa có bắt được, lúc nào bắt sống được rồi sẽ đưa đến chỗ của ta.” Vương Mập vỗ lồng ngực mập của mình, nói: “Dựa theo quy cách làm minh tịch, thịt người đều là phải cắt xuống từ người sống, lấy máu cùng thịt để làm chín chín tám mốt món ăn.”

Bạch Ngọc Đường có chút cảm thấy không muốn giúp hắn, không phải vì lý do gì khác mà do hắn có chút buồn nôn, Thiên Tiên Nhưỡng này có lẽ Triển Chiêu phải ăn một mình rồi, hai ngày nay hắn nhất định không muốn ăn gì.

“Ngũ gia cứu mạng a!” Vương Mập vẻ mặt đưa đám nói.

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Sao ngươi lại cầu xin ta cứu mạng ngươi? Loại chuyện này hẳn ngươi nên cầu Triển Chiêu chứ.”

“Cầu ngươi cùng cầu Triển Chiêu có gì khác nhau sao?” Vương Mập xua tay một cái, nói: “Hai ngươi không phải là sinh tử chi giao sao?”

Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái ——- Cũng không muốn phản bác lại, tên mập này miệng lưỡi cũng không tệ.

“Mấy ngày nay ta cảm thấy có người đang theo dõi.” Vương trù tử bất đắc dĩ, nói: “Công phu của đối phương rất cao, ta sợ còn chưa kịp chạy đến Khai Phong phủ tìm Triển Chiêu thì mạng đã không còn rồi.”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên hiểu được, thì ra Vương Mập này nhắn Thần Tinh Nhi nói có một ngày trống khách có thể đưa Thiên Tiên Nhưỡng trước hoàn toàn là có mục đích, muốn cầu xin hắn giúp đợ.

“Ai đưa tiền cho ngươi làm minh tịch?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Vương Mập nghe đến đây, sắc mặt cũng xanh đến mấy phần, nói: “Đây cũng là nguyên nhân ta không đi báo quan, sẽ không ai tin tưởng a!”

Bạch Ngọc Đường cau mày, ý là ngươi nói mau lên.

“Là …. Sài Vinh.” Vương Mập cà lăm nói.

Bạch Ngọc Đường không khỏi mơ hồ: “Sài Vinh nào?”

“Thế …. Thế Tông Sài Vinh ……” Vương Mập cuối cùng cũng nói xong.

Bạch Ngọc Đường không khỏi phải nhìn Vương Mập chằm chằm, tựa hồ đang do dự xem mình có nên một quyền đánh cho hắn tỉnh táo lại không, hay là đưa hắn đến cho Công Tôn xem bệnh một chút? Người này ban ngày còn nói mơ, không biết hắn làm Thiên Tiên Nhưỡng có độc không đây, chớ có khiến con Mèo kia cũng trúng độc theo.

Vương trù tử thấy thần sắc của Bạch Ngọc Đường, cũng biết hắn không tin, bất đắc dĩ nói: “Ta nói thật! Tranh hoạ Sài Vinh ta đã từng xem qua, hình dạng y hệt! Cả quá trình hắn đều không nói gì, bên người còn có mấy cao thủ võ lâm, một người trong số đó còn là tổ thượng phái Côn Lôn, Hoàng Thạch Hải.”

Bạch Ngọc Đường lại nhìn chằm chằm hắn một lần nữa: “Hoàng Thạch Hải không phải đã chết hơn một trăm năm rồi sao, nếu như còn sống tuổi cũng cao hơn sư phụ ta rồi.”

“Nhưng mà hắn nói mình chính là Hoàng Thạch Hải a, hình dạng cũng giống hệt mới bò từ trong quan tài ra vậy.” Vương trù tử bất đắc dĩ: “Hơn nữa, trong tay hắn còn cầm Phá Hồn Đao, không phải là Hoàng Thạch Hải thì là ai?”

Bạch Ngọc Đường càng nghe càng cảm thấy kỳ quái: “Bọn họ muốn ngươi làm minh tịch cho ai?”

“Điều này thì bọn họ không nói, chẳng qua chỉ bảo ta chuẩn bị làm mà thôi.” Vương trù tử giải thích: “Làm minh tịch cần phải chuẩn bị không ít đồ.”

“Vậy ngươi muốn ta giúp thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Mang ta cao chạy xa bay a!” Vương Mập vẻ mặt vô cùng chân thành.

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt cực kỳ chán ghét: “Trực tiếp làm thịt ngươi nghe có vẻ hay hơn.”

Vương Mập đương nhiên là chỉ nói đùa mà thôi, thu liễm lại chút, nghiêm túc nói: “Có thể giúp ta tìm một thầy trừ tà tới a? Hoặc là giúp ta hỏi sư phụ ngươi một chút …… Ta biết Thiên Tôn đang ở Khai Phong.”

“Trừ tà ngươi tự mình tìm, ta có thể hỏi sư phụ ta cho ngươi một chút, có điều hắn cũng không có biết Hoàng Thạch Hải.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Không sao, lão nhân gia thần thông quảng đại, có khi sẽ cứu được ta.” Vương trù tử nói lời cảm tạ.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như ngươi cảm thấy không an toàn, đến Khai Phong phủ tránh một chút đi.”

Vương trù tử lại nói cảm ơn, còn đưa thêm cho Bạch Ngọc Đường một vò rượu quế hoa thượng hạng, Bạch Ngọc Đường cầm lấy, trực tiếp nhảy từ cửa sổ ra, trong bụng đầy hồ nghi ——- Cái này thật quá tà!

Vừa mới ra khỏi Thiên Tiên Cư, Bạch Ngọc Đường cũng kinh ngạc, bên ngoài rất náo nhiệt, hắn liền trực tiếp nhảy lên nóc nhà, lại thấy được ở trên nóc nhà xa xa ……. Triển Chiêu đang đứng đó.

Bạch Ngọc Đường xách theo thực hạp đi đến, lại thấy Triển Chiêu đang giằng co cùng một người nào đó trên nóc nhà. Người nọ vừa lùn vừa mập, là một hoà thượng, mặc lạt ma tăng bào, chân mang hài đạo sĩ, cổ đeo một chuỗi phật châu, sau lưng còn giắt theo một cái phất trần, chẳng rõ là loại gì nữa.

Bạch Ngọc Đường không khỏi cảm khái một cái, nhìn bóng lưng lại thấy có chút quen quen.

Mà biểu lộ của Triển Chiêu lại là vô cùng kinh hãi.

…………………

Lại nói tới, vừa rồi Triển Chiêu mới lên nóc nhà, đang định đi đến Thiên Tiên Cư, lại nghe có người nói sau lưng: “Uy, mấy năm không gặp lại hoạt bát nhảy loạn như vậy a.”

Triển Chiêu dừng bước lại, tâm nói ngươi là ai a? Nội lực đã cao, thanh âm lại có chút quen thuộc.

Lúc này, có một thân ảnh vừa lùn vừa mập rơi xuống nóc nhà cách đó không xa.

Triển Chiêu liếc mắt nhìn xong, lập tức sửng sốt.

Người mang trên mình ba loại y phục đạo sĩ, hoà thượng cùng lạt ma kia là ai? Đây là một trong những cao thủ nhất đẳng võ lâm, pháp danh gọi Vô Giải, người ta vẫn gọi là “Một Phổ Hoà Thượng”

Còn tại sao Triển Chiêu lại kinh ngạc? Bởi vì Một Phổ Hoà Thượng này đã chết cách đây năm năm rồi! Điều này cả giang hồ đều biết. Khi Triển Chiêu còn nhỏ đã biết Vô Giải, giao tình cũng không tệ, sau khi Vô Giải chết hắn còn đến tảo mộ, hôm nay một người đã chết năm năm sao lại đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, có chút không hiểu nổi.

Quái dị nhất là, ngoại hình của Vô Giải một chút cũng không có thay đổi, chỉ là sắc mặt xám tro, hai mắt vô thần, cả người đều lộ ra một cổ tử khí âm sâm.

“Ai u, Một Phổ a, đây chính là vị tiểu bằng hữu kia của ngươi, Triển Chiêu sao?” Lúc này, lại có một người rơi xuống, đứng trên nóc nhà cao hơn ở phía sau Một Phổ, cười nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cũng đã hồi phục lại tinh thần, người mới tới hắn cũng biết!

Người này tên gọi Yến Phi, ngoại hiệu được gọi là Hoa Điệp, hơn nữa , người này hảo cả nữ sắc cùng nam sắc, Triển Chiêu làm quan sai đương nhiên biết tên ác đồ xấu xa táng tận lương tâm mà toàn bộ giang hồ đều biết này. Nhưng Triển Chiêu cũng biết, Yến Phi cũng đã chết rồi! Hắn cũng với đệ đệ Yến Phong của mình cùng chết, hơn nữa là chết trong tay Bạch Ngọc Đường.

Đại khái khoảng ba năm trước, Bạch Ngọc Đường đi ngang qua một trấn điếm, trùng hợp như vậy, đối diện tửu lâu lại là nhà của một hương thân địa phương, trong nhà còn có một tiểu thư khuê các đang bị Yến Phi muốn làm nhục, ngay đêm Yến Phi định làm ác, Bạch Ngọc Đường biết được liền cứu cô nương kia, lại nhìn thấy Yến Phi không vừa mắt, liền trực tiếp chén hắn ba đao, sau đó đệ đệ Yến Phi, Yến Phong muốn ám toán Bạch Ngọc Đường trả thù cho huynh trưởng, Bạch Ngọc Đường liền một đao chém hắn thành hai khúc, chuyện này cả giang hồ ai cũng biết. Yến Phi Yến Phong khinh công tốt, võ nghệ cao cường lại giảo hoạt, năm đó có không biết bao nhiêu quan sai cũng hiệp khách giang hồ muốn giết hai người đo nhưng vô lực, có người còn phải bỏ mình. Bạch Ngọc Đường làm vậy coi như là trừ hại thay dân, Triển Chiêu nhớ lúc trước Bao Chửng có nói với hắn, Bạch Ngọc Đường có thể nhận được một khoản tiền thưởng lớn, thưởng cho hắn đã giết hai thứ bại hoại giang hồ này.

Nhưng mà lúc này, Yến Phi sao lại có thể sống đến bây giờ? Lại còn xuất hiện trước mặt Triển Chiêu, điều này khiến cho Triển Chiêu vô cũng khó hiểu.

“Sách sách!” Yên Phi xoa cằm quan sát Triển Chiêu, nói: “Rất đẹp a! So với Bạch Ngọc Đường còn thuận mắt hơn, hơn nữa đôi mắt a, thật hút hồn ….”

Yến Phi còn chưa có dứt lời, đột nhiên lại nghe thấy sau lưng truyền đến một câu nói lạnh băng: “Ngươi chết một lần chưa đủ sao? Hay là muốn chết thêm mấy lần nữa?”

Yến Phi hơi sững sờ, vừa mới quay đầu lại đã lĩnh nguyên một cước vào mặt.

Yến Phi vừa mới ‘ai nha’ một tiếng đã bay lên trời.

‘Bạch Ngọc Đường!” Yến Phi che mũi, nhìn rõ người mới đạp mình xong, liền trợn mắt trừng lớn.

Triển Chiêu cũng nhìn thấy, sau đó lại thấy Bạch Ngọc Đường xách theo một thực hạp rơi xuống cạnh mình, thuận tay còn đem thực hạp nhét vào trong ngực mình.

“Ách…” Triển Chiêu vừa định mở miệng nói, đã thấy Bạch Ngọc Đường rút đao khỏi vỏ, nhảy lên không trung chém một đao, sát khí toả ra bốn phía, mục đích đương nhiên là muốn làm thịt Yến Phi một lần nữa.

Yến phi có muốn tránh cũng không được nữa rồi, bụng liền bị chém một đao, bị cắt rách ra.

Một đao kia của Bạch Ngọc Đường đáng lẽ phải đem Yến Phi cắt làm hai khúc mới đúng, nhưng không biết tại sao, thân thể Yến Phi rất nhẹ. Vì vậy, hắn rơi xuống theo dự đoán của Bạch Ngọc Đường chậm hơn một chút, hắn không bị chém đứt, nhưng mà vết chém này cũng đủ để cho hắn chết không còn nghi ngờ.

“Oa a!” thế nhưng Yến Phi chỉ lăn lóc trên nóc nhà một chút, cũng không có thấy máu chảy ra, chỉ là một tay ôm bụng, một tay chỉ Bạch Ngọc Đường: “Họ Bạch kia, ngươi con mẹ nó có cần cứ thấy là ta chém không a!”

Bạch Ngọc Đường rơi xuống bên cạnh Triển Chiêu, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng cau mày.

Một đao kia của Bạch Ngọc Đường không phải giỡn chơi, người nào bị chém nhất định sẽ chết! Nhưng mà Yến Phi không những không chết, mà đến một giọt máu cũng không đổ, chỉ là trên bụng có một cái lỗ mở lớn mà thôi, hắn lại một tay kéo lại vết thương, cứ y như kéo lại y phục bị rách vậy, còn rất đắc ý mà nhìn Bạch Ngọc Đường: “Muốn giết ta? Không có dễ dàng như vậy đâu?”

“Ngươi chắc chắn?” Bạch Ngọc Đường hơi thiêu mi, sát khí liền nổi lên tứ phía, tâm nói ta chém ngươi nát bấy xem ngươi có thể liền lại thành một khối được hay không.

Yến Phi hiển nhiên là kiêng kị Bạch Ngọc Đường, biết Cẩm Mao Thử này dáng dấp tuy anh tuấn, nhưng tính tình thì chẳng dễ chịu chút náo! Liền vội vàng trốn sau lưng Vô Giải.

Đúng lúc này, từ xa truyền đến một tiếng sáo quái dị, thanh âm rất khó nghe.

Yên Phi cùng Vô Giải chợt loé lên rồi biến mất.

Bạch Ngọc Đường nhìn hai người lẫn vào đoàn người, cau mày, chạy cũng thật nhanh.

“Miêu nhi, xảy ra chuyện gì vậy?” Bạch Ngọc Đường thu đao lại hỏi Triển Chiêu, lại không nghe thấy Triển Chiêu đáp lời, tâm nói, không lẽ Mèo này quá độ kinh hãi hay sao? Quay đầu lại nhìn ………

Chỉ thấy lúc này, Triển Chiêu một tay ôm thực hạp, một tay vén nắp đậy lên nhìn vào mấy món ăn bên trong một chút, sau đó đậy nắp lại, rất hài lòng mà ôm ôm cọ cọ thực hạp: “Thiên Tiên Nhưỡng a! Ta muốn ăn lâu lắm rồi!”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán ——- Thần kinh của Triển Chiêu quả nhiên so với sợi mì còn lớn gấp đôi, xem ra hắn nếu có thức ăn trước mặt rồi thì cái gì mà cải tử hoàn sinh, tá thi hoàn hồn tà ma như vậy cũng không thèm để trong lòng a.